Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm phút chốc như biến thành một con báo. Anh giơ chân đá vào tay của người đàn ông, tay đang cầm dao của anh ta lập tức không vững. Hình Nhất Phàm lại lần nữa đạp vào ngực anh ta. Anh gần như không cần dùng tay đã đánh cho tên đó lùi về sau, lăn quay ra đất.
Hình Nhất Phàm lại một lần nữa đạp vào ngực anh ta, đè anh ta xuống đất.
Lúc này, sự dữ tợn trên cơ thể của Hình Nhất Phàm khiến những tên côn đồ vừa mới ngồi dậy được xung quanh anh không đủ dũng khí để tiến tới khiêu khích anh, bởi vì sát khí của anh khiến chúng sợ hãi.
“Mày dám làm tao bị thương.” Hình Nhất Phàm thực sự đã nỗi giận.
Người đàn ông bị anh dẫm lên suýt nữa bị anh đập nát ngực, dường như nhìn thấy tử thần đang vẫy gọi, anh ta lập tức kinh hãi, run lẫy bẩy, vội vàng cầu xin tha mạng.
“Tha mạng! Anh tha cho tôi đi! Tôi chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi. Tôi còn có ba mẹ già, con nhỏ ở nhà…” Người đàn ông khóc lóc van xin.
Hình Nhất Phàm không vì anh ta cầu xin mà tha cho anh ta, chỉ là vì anh đang vội nên lười dạy dỗ anh ta thôi.
Nhưng mà, lúc rời đi, anh vẫn giãm gãy một bên xương bánh chè của anh rồi mới giận dữ bỏ đi.
Bên ngoài tay áo đen của anh đã bắt đầu rỉ máu, anh không hề quan tâm đến, bước nhanh về phía xe của mình, rút tờ giấy ra chặn máu lại, với vết thương hiện tại anh phải đến bệnh viện xử lý một chút. Song, Hình Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, hình như cốp sau xe có hộp thuốc.
Nhưng bây giờ anh không có thời gian để làm.
Anh lùi xe đi thẳng ra ngoài đường, phóng xe đến vỉa hè cách đó không xa mới xuống xe, nhắc hộp thuốc trong cốp xe ra, tìm băng gạc, cởi áo sơ mi đen ra. Anh cắn miễng băng gạc, dùng một tay thành thạo băng bó lại vét thương.
Vết thương dài khoảng 8cm được băng gạc chặn lại, máu cũng ngừng chảy.
Hình Nhất Phàm vừa nhìn giờ vừa mặc áo sơ mi, 8 giờ 10, những ngón tay mảnh khảnh của anh chậm rãi cài cúc áo lại.
Anh nhấn mạnh chân ga dưới chân, chiếc xe địa hình lao đi. Lúc đến được cổng khách sạn nơi tổ chức tiệc của công ty Bạch Thế Trạch thì cũng đã 8 giờ 25 phút. Hình Nhất Phàm bước xuống xe, rướn người ra ghế sau lấy áo vest, đưa tay phủi bụi trên đó, chắc chắn rằng chiếc áo vẫn còn sạch sẽ, anh mặc vào ngay ngắn, cũng che đi vết cắt trên áo. Trong thoáng chốc, anh khôi phục lại hình ảnh quý công tử của nhị thiếu gia nhà họ Hình Anh bước vào sảnh khách sạn rực rỡ ánh đèn, nhấn số tầng tám thang máy.
Khi thang máy đến sảnh tiệc tầng tám, anh thong dong bước ra ngoài, bên ngoài vẫn còn có nhân viên đang kiểm tra thiệp mời.
“Thưa tiên sinh, ngài là khách của công ty Hào Đức sao am”
“Đúng vậy.” Hình Nhất Phàm gật đầu đáp lại.
“Vậy xin hỏi ngài có mang theo thiệp mời không ạ?”
“Cậu vào nói với Tạ Đức tiên sinh rằng tôi là phó chủ tịch tập đoàn Lam thị, chắc ông ấy sẽ biết.” Hình Nhất Phàm cũng không muốn khai tên của mình, bởi vì anh không muốn tiết lộ ra gia thế nhà họ Hình.
Nhân viên ở cổng nghe thấy danh tính phó tổng của anh, lập tức không dám lơ là nói: “Xin chờ một chút ạ.”
Sau đó, lập tức có người đẩy cửa đi vào sảnh tiệc tìm Tạ Đức. Trong sảnh tiệc lúc này, Bạch Hạ đang buồn chán ngồi trên sô pha, trong những người đang nói cười ngoài kia, ngoài ba ra cô không quen biết ai cả. Trong khi đó, Diệp Giai Mị và mấy vị phu nhân ăn mặc nho nhã đang nói cười vui vẻ, như thể bà ta vô cùng hoà nhập vào bữa tiệc này.
Chỉ có cô là cô đơn như người ngoài cuộc. Tuy nhiên, có một người vẫn luôn quan sát cô, đó là Tạ Nhất Vĩ. Bạch Hạ đã trở thành món quà bất ngờ nhát tối nay của anh ta.
Vừa rồi anh ta bị ba mình kéo đi giới thiệu với khách hàng của công ty, nhất thời không thoát ra được.
Lúc này, anh ta rốt cuộc không cần phải giao thiệp với khách hàng nữa, anh ta bưng một ly rượu vang đỏ, đi về phía Bạch Hạ.
Thấy anh ta đi tới, Bạch Hạ lập tức lịch sự cười với anh ta.
Tạ Nhất Vĩ ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta quan tâm hỏi: “Bạch tiểu thư, tôi thấy cô ngồi đây một mình âu sầu buồn bã, chơi không vui sao?”
Bạch Hạ đương nhiên không thể trả lời là không vui được, đây là tiệc sinh nhật anh ta đó! Cô cười nói: “Chỉ là tôi không quen người ở đây nên không biết trò chuyện cùng ai.”
“Vậy để tôi trò chuyện cùng cô nhé?” Tạ Nhất Vĩ giơ ly rượu lên chạm vào ly của cô: “Bạch tiểu thư, rất vui được gặp cô. Bác Bạch là anh em tốt của ba tôi, vậy chúng ta cũng có thể làm bạn với nhau được không?”
Bạch Hạ đương nhiên không thể làm phật ý anh ta, mặc dù cô nghĩ sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng cô không thể trực tiếp đối diện người ta mà cự tuyệt họ được.
“Được chứ.” Bạch Hạ nở nụ cười đối phó.
“Đi thôi, bên kia có đồ ăn, chúng ta đi ăn một chút đi! Tôi thấy ban nãy lúc ăn tối cô cũng chưa ăn gì nhiều.” Tạ Nhất Vĩ mời cô.
Bữa tối Bạch Hạ thật sự cũng chưa ăn được gì, bây giờ thực sự rất đói, món tráng ngọt tối nay trông rất ngon, cô cũng muốn ăn.
“Được!” Bạch Hạ dù sao cũng đang nhàm chán, ban nãy ba đưa cô đi một vòng giới thiệu xong thì phải tiếp một nhóm khách, không có thời gian để ý đến cô.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!