*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại trừ mấy ngày đầu hàng đêm sênh ca, sau đó sửa thành bảy ngày một lần, Liễu Tức Phong cũng không quên tìm việc khác cho Lý Kinh Trọc: Dạo Trấn Thái Bình, chọn sách cũ, lựa trái cây tươi, thuê thuyền chơi hồ Động Đình, hái củ ấu, ăn mẻ cua đầu tiên trong mùa, đi xem Khuất Tử Bi Lâm*, bái đền thờ Khuất Nguyên, ngồi trên Độc Tỉnh Đình**…
*Khuất Tử Bi Lâm 屈原碑林: dự án công viên quy mô lớn tưởng nhớ danh nhân Khuất Nguyên của thành phố Mịch La trực thuộc Nhạc Dương, tỉnh Hồ Nam Trung Quốc
**Độc Tỉnh Đình 独醒亭: ngôi đình nằm trước đền thờ Khuất Nguyên trên núi Ngọc Tứ thuộc thành phố Mịch La, tên đình lấy trong câu “Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong” (Ngư phủ) của Khuất Nguyên
Ngày hôm ấy Liễu Tức Phong nói: “Anh nhớ em từng tuyên bố miễn cưỡng có thể ngâm hết《 Ly Tao 》.
Lúc này khá hợp với hoàn cảnh đấy.”
Lý Kinh Trọc nói miễn cưỡng ngâm thì thật sự đọc được hết bài thơ hơn hai ngàn từ kia, không thiếu một chữ.
Thấy vẻ mặt Liễu Tức Phong kinh ngạc, Lý Kinh Trọc lại bảo: “Em cảm giác anh ghi nhớ dựa trên ngôn ngữ, ý nghĩa hay nhịp điệu, còn bản thân em ghi nhớ dựa trên cách sắp chữ từng trang và vị trí của từng chữ.
Anh có thể từ một kho thơ từ chọn ra một câu hợp hoàn cảnh nhất, em thì không.
Nhưng chỉ cần là văn bản em nghiêm túc đọc qua, anh cần gợi ý vài chữ là em nhớ được ngay.
Nếu anh thích, em còn có thể đọc thuộc lòng sách của anh nữa, muốn nghe không?”
Nếu là vị tác giả da mặt mỏng khác có lẽ sẽ ngượng ngùng, nhưng Liễu Tức Phong lại hứng thú dạt dào thúc giục: “Mau đọc đi.”
Lý Kinh Trọc đọc thử một chương rồi nghỉ lấy hơi uống nước, Liễu Tức Phong mượn đoạn nghỉ này tranh thủ vỗ tay khen: “Viết hay quá.”
Ngụm nước vừa uống vào đã sặc, Lý Kinh Trọc không chịu đọc tiếp thiên văn chương hay ho kia nữa.
Hai người đi thêm một đoạn ra khỏi Khuất Tử Bi Lâm, xuyên qua một cái cổng đình, hai bên cổng là hàng quán bày mấy cái bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy chục cái chén tráng men chứa gừng băm, muối, đậu nành rang, mè và lá trà khô.
Liễu Tức Phong nói: “Ở đây có trà đậu mè muối gừng* này.”
*Trà đậu mè muối gừng 姜盐豆子茶: một loại trà đặc trưng của tỉnh Hồ Nam giúp thanh nhiệt mùa hè, xua lạnh trừ gió vào mùa đông.
Trà có vị cay của gừng, vị thơm ngọt của mè và thanh mát của đậu nành.
Lý Kinh Trọc mua hai cốc, người bán hàng lập tức nhấc bình thủy lên rót đầy vào hai ly.
Liễu Tức Phong cầm cái ly lên thổi thổi: “Anh nghe người ta nói, trước kia mấy ông bà già thích uống món này trong bụng hay có giun đũa lắm.” Nói xong liền nhấp một ngụm trà, thích thú khen, “Đậu trong trà thơm quá.”
Lý Kinh Trọc đang định uống, nghe hắn nói thế liền nhớ ngay đến học kỳ được học về ký sinh trùng, trông dáng vẻ đắc ý của Liễu Tức Phong đã hiểu người này không có ý đồ tốt lành gì, bèn nói: “Giun đũa trông giống sợi mì tròn anh thích ăn ý, mà anh thấy con sán chưa nhỉ? Nhìn hơi giống sợi mì dẹt.”
Liễu Tức Phong bắt đầu thấy nhợn, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười thản nhiên: “Thế à.”
“Hình như em lưu nhiều ảnh lắm.” Lý Kinh Trọc rút di động trong túi ra, “Loại ký sinh trùng nào cũng có, anh muốn xem tí không?”
Lý Kinh Trọc mở thư viện ảnh trong điện thoại ra, click vào mục “Favorites”, Liễu Tức Phong chưa kịp nhắm mắt đã bất cẩn trông thấy một tấm ảnh vô số sâu trùng vặn vẹo chui ra khỏi đầu người, mặt tức khắc tái mét, tuy chưa thật sự nôn nhưng cũng không còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Nhìn Lý Kinh Trọc thế kia mà lại có sở thích thật đáng sợ…
Liễu Tức Phong vẫn gắng chịu đựng, mỉa mai lặp lại tên thư mục: “Fa-vo-ri-tes?”
“Đặt tên như vậy để mỗi khi có ai muốn xem, em tìm cho tiện.” Lý Kinh Trọc bày ra vẻ mặt hiền lành, “Anh có muốn xem tấm khác không?”
“Không cần.” Liễu Tức Phong lập tức buông cái ly tráng men xuống, cắm đầu bước nhanh về phía trước.
Lý Kinh Trọc đuổi theo sau: “Xem thêm một tấm nữa thôi.”
“Không xem.” Liễu Tức Phong bước càng nhanh chân hơn.
Hắn có đi nhanh thế nào cũng không nhanh bằng Lý Kinh Trọc, chưa được vài bước đã bị anh đuổi kịp.
Biết mình chạy không thoát, Liễu Tức Phong nhắm mắt lại đe dọa: “Lý Kinh Trọc, em phải suy nghĩ cho kỹ xem hành vi cưỡng ép này sẽ tạo ra rạn nứt thế nào cho quan hệ tình cảm giữa chúng ta.”
Lý Kinh Trọc dụ: “Anh xem thêm một tấm, đêm nay em chịu tháo khẩu trang xuống.”
Liễu Tức Phong lập tức mở mắt ra, “Ảnh đâu? Mau cho anh xem.”
Lý Kinh Trọc cố ý làm chậm động tác ấn mở album, Liễu Tức Phong thì mang vẻ mặt tráng sĩ chờ bị chặt tay.
Màn hình nháy lên một cái, hiện ra trước mắt hắn ——
Là một tấm ảnh selfie của Lý Kinh Trọc, chỉ có nửa khuôn mặt, phía sau anh là Liễu Tức Phong đang ngồi trên ghế sô pha cầm con cá khô đồ chơi trêu mèo.
Liễu Tức Phong kinh ngạc cảm thán: “Trông anh đẹp thế.”
Lý Kinh Trọc buồn cười: “Chỉ thấy mỗi anh thôi à.”
Liễu Tức Phong nói: “Mèo cũng đáng yêu.”
Lý Kinh Trọc: “……”
Liễu Tức Phong lại nói: “Ghế trông cũng mềm.”
Lý Kinh Trọc cất điện thoại, “Đi thôi.”
“Anh còn chưa nói xong mà.”
Lý Kinh Trọc nghiêng đầu liếc hắn một cái, “Có phải anh muốn nói nhưng vẫn không đáng yêu bằng em chứ gì?”
Liễu Tức Phong phản bác: “Em nghĩ anh tục thế? Anh mà lại đi nói mấy lời vừa sến súa vừa dầu mỡ như vậy sao?”
Lý Kinh Trọc hỏi: “Thế anh muốn nói gì nào?”
Liễu Tức Phong nói: “Anh chỉ cảm thấy, thế giới trong mắt em thật là đẹp.”
Trong lòng Lý Kinh Trọc rung động, mải mê nhìn sâu vào đáy mắt Liễu Tức Phong, ngoài miệng vẫn càm ràm: “Lời như thế mà cũng nói ra miệng được, đúng là sến cụ.”
“Anh mà sến?” Liễu Tức Phong không những không bực, ngược lại còn cười trêu, “Lý Kinh Trọc, em tự nhìn lại mắt thẩm mỹ của mình đi.”
Lý Kinh Trọc muốn phản bác, nhưng không thể bật lại những lời này, chỉ có thể nhận, anh đúng là thích sến súa, thẩm mỹ kém thì cứ kém đi, đã như vậy rồi, không chịu cũng phải chịu.
Liễu Tức Phong thấy anh á khẩu không trả lời, liền ghé lại gần bày ra vẻ dỗ dành con nít: “Hay để anh cũng chụp cho một tấm đi?”
“Mời anh thể hiện mắt thẩm mỹ sâu sắc xem nào.” Lý Kinh Trọc dâng điện thoại ra.
Liễu Tức Phong nhìn quanh bốn phía muốn tìm cảnh nào hợp mắt, vừa quay đầu đã trông thấy hai câu đối nền đen chữ vàng treo hai bên cánh cổng vừa đi qua.
[ Khuất bình từ phú huyền nhật nguyệt
Sở vương đài tạ không sơn khâu ]
(Văn Khuất Nguyên rạng trời cao, Sở cung vùi lấp trải bao điêu tàn.
– Trích từ bài Giang thượng ngâm của Lý Bạch, bản dịch của Phụng Hà trên thivien.net)
“Viết hay thật.” Lý Kinh Trọc nhìn theo ánh mắt Liễu Tức Phong, cũng thấy được hai câu đối kia.
“Là《 Giang thượng ngâm 》của Lý Bạch.” Liễu Tức Phong ngâm cả bài thơ một lần, nói, “Hưng hàm lạc bút diêu ngũ nhạc, thi thành tiếu ngạo lăng Thương Châu (Cơn say, thơ chuyển non ngàn, Thơ xong cười ngạo vang lừng Thương Châu).
Thời niên thiếu anh thích nhất là hai câu này.”
“Hiện tại thì sao?” Lý Kinh Trọc chế nhạo, “Tái kỹ tuỳ ba nhiệm khứ lưu (Mang theo kỹ nữ trôi đâu tha hồ), đúng không.”
Liễu Tức Phong không đáp, chỉ hỏi lại: “Còn em thích nhất là câu nào?” Không đợi Lý Kinh Trọc trả lời, hắn đã nhìn chằm chằm vào môi anh ám chỉ, “Anh đoán chắc là câu ngọc tiêu kim quản (tiêu vàng sáo ngọc) rồi.”
Bốn chữ kia cực kỳ mập mờ làm vành tai Lý Kinh Trọc nóng lên, nhấc chân làm bộ muốn đá Liễu Tức Phong một cái.
Đúng lúc này hắn ấn nút chụp ảnh.
Trên màn hình điện thoại của Lý Kinh Trọc hiện ra dáng vẻ anh lưu loát nhấc chân, vành tai và vùng da xung quanh đều hồng rực, nhưng trong ánh mắt không chỉ có xấu hổ, mà còn là niềm vui vẻ vô tận.
Liễu Tức Phong cực kỳ thích bức ảnh này, chụp xong còn thay Lý Kinh Trọc set làm ảnh nền điện thoại.
“Đây là điện thoại của em, vì sao mỗi ngày mở máy lên phải ngắm chính mình?” Lý Kinh Trọc sửa thành tấm ảnh Liễu Tức Phong trêu mèo.
Liễu Tức Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là anh cũng bắt đầu dùng điện thoại lại đi?”
Lý Kinh Trọc cười nói: “Chỉ để đặt một tấm hình nền điện thoại thôi à?”
Liễu Tức Phong nói rất đương nhiên: “Lý do thế còn chưa đủ sao?”
Trên đường về nhà hai người liền đi mua điện thoại di động và thẻ sim, Liễu Tức Phong từ bỏ điện thoại đã nhiều năm nên thiếu rất nhiều tài khoản mạng xã hội, bèn giao toàn quyền cho Lý Kinh Trọc xử lý, điện thoại anh có app gì thì cứ chiếu theo đó mà download tạo cho hắn một tài khoản y hệt.
Chờ Lý Kinh Trọc sắp xếp đâu đấy rồi trả điện thoại, hắn thấy trong danh bạ của mình chỉ có duy nhất một cái tên: Lý Kinh Trọc.
Liễu Tức Phong lập tức đổi nickname thành: Cháu trai.
Lý Kinh Trọc thấy thế cũng sửa lại tên Liễu Tức Phong trong danh bạ thành: Lão Liễu.
Vừa sửa tên xong, Liễu Tức Phong đã lập tức nhắn tin qua: [ Share ảnh vừa rồi cho anh.
]
Lý Kinh Trọc: “…!Em ở ngay bên cạnh đây thây.”
Liễu Tức Phong tiếp tục đánh chữ: [ Cháu ngoan, mau gửi ảnh qua đây.
]
Lý Kinh Trọc:……
Lý Kinh Trọc: [ hình ảnh ]
Liễu Tức Phong lưu ảnh rồi set thành ảnh nền, trên đường đi không ngừng dùng di động trêu chọc Lý Kinh Trọc, hắn vốn không biết xấu hổ, bây giờ gõ chữ trên máy người ngoài nhìn không tới nghe không được lại càng vô pháp vô thiên.
Lý Kinh Trọc xem đống tin nhắn cợt nhả nhảy nhót trên màn hình, cuối cùng chịu không nổi nữa phải kéo “Lão Liễu” vào danh sách miễn quấy rầy.
Liễu Tức Phong thò đầu qua hỏi: “Ủa, em không nhận được tin nhắn của anh à?”
Lý Kinh Trọc lấp liếm: “Chắc là đường truyền mạng trên xe không tốt.”
Liễu Tức Phong nói: “Nhưng mạng bên anh tốt lắm mà, em mau mở máy ra xem thử đi.”
“Không nhận được tin, mở ra xem cũng vô dụng.”
“Thế, hay là để anh trực tiếp nói luôn?”
“Không không không.” Lý Kinh Trọc vội vàng mở khóa điện thoại, “Úi, sao lại thế nhỉ, bây giờ tự dưng nhận được rồi này.”
Lão Liễu suốt một đường dâm ngôn diễm ngữ, Lý Kinh Trọc cảm giác phải chờ mất nửa năm xe mới về đến cửa nhà.
Bọn họ xuống xe đúng lúc gặp bưu tá đến nhà phát thư.
Bưu tá đã quen mặt Liễu Tức Phong, giao thư cho hắn rồi nói: “Vẫn là của anh Dư gửi tới.”
Lý Kinh Trọc thấy tên Dư Niên trên mục Người gửi, đề nghị: “Sau này anh cứ liên lạc với anh ta bằng điện thoại, tiện hơn nhiều.”
Liễu Tức Phong đáp: “Ừm.”
Lý Kinh Trọc nghĩ hắn phải đọc thư, vì thế tranh thủ đi tắm trước.
Hai người vừa từ ngoài đường về đều mang một thân mồ hôi dính nhớp, chờ Lý Kinh Trọc tắm xong, Liễu Tức Phong cũng lập tức chui vào phòng tắm.
Lý Kinh Trọc vừa đi vừa lau tóc, đột nhiên thấy trong thùng rác có một phong thư, nhớ lại trước kia Dư Niên đã dặn “Nếu Liễu Tức Phong ném thư của tôi vào thùng rác, phiền cậu giúp tôi nhặt lên đặt trên bàn cho cậu ta”, thầm nghĩ chẳng lẽ Liễu Tức Phong lại quen thói xấu bóc tem khỏi phong bì rồi ném đi luôn?
Lý Kinh Trọc nhặt phong bì lên, nhận ra là một cái phong bì rỗng, nhưng nháy mắt tiếp theo anh đã trông thấy xấp giấy viết thư cũng bị xé bỏ nằm bên dưới.
Anh vốn không định xem những tờ giấy đó, nhưng liếc mắt một cái lại vô tình trông thấy dòng chữ “nguyên mẫu gia đình Lý Kinh Trọc” viết rõ ràng bên trên.
Lý Kinh Trọc hoài nghi mình nhìn nhầm, liền nhặt giấy lên, xác nhận là thật sự có mấy chữ kia, trong lòng lập tức sinh ra một dự cảm không hề tốt.
Anh do dự một hồi rồi nhặt toàn bộ giấy viết thư, chỉ cần xem hết một trang đã đoán được toàn cảnh ——
Dư Niên không khuyến khích Liễu Tức Phong bỏ hết bản thảo tập một của《 Trấn Thái Bình 》, cho dù trong đó viết quá nhiều chuyện thật của nhà họ Lý thì cũng có thể sửa chữa thêm thắt chút ít để bảo vệ quyền riêng tư, nếu chu đáo hơn có thể xin phép sự đồng ý của gia đình bọn họ.
Nhưng mà…
Lý Kinh Trọc nhìn những trang thư kia, nhưng mà rõ ràng Liễu Tức Phong từng nói, sau chuyện của Tào Sâm Lam, hắn không còn dùng chuyện thật của người khác đưa vào tác phẩm mình nữa, chẳng lẽ…
“Em đang làm gì thế?” Giọng Liễu Tức Phong từ phía sau đột ngột vang lên.
– ————-
Drama cuối tới rồi, hứa là cái cuối~
————–
Chuyên mục ai rảnh thì đọc:
Nguyên văn bài Giang thượng ngâm (Khúc ngâm trên sông) của thi sĩ Lý Bạch:
Mộc lan chi duệ sa đường châu,
Ngọc tiêu kim quản toạ lưỡng đầu.
Mỹ tửu tôn trung trí thiên hộc,
Tái kỹ tuỳ ba nhiệm khứ lưu.
Tiên nhân hữu đãi thừa hoàng hạc,
Hải khách vô tâm tuỳ bạch âu.
Khuất Bình từ phú huyền nhật nguyệt,
Sở vương đài tạ không sơn khâu.
Hứng hàm lạc bút dao ngũ nhạc,
Thi thành tiếu ngạo lăng thương châu.
Công danh phú quý nhược trường tại,
Hán thuỷ diệc ưng tây bắc lưu.
Dịch thơ:
Chèo lan, thuyền gỗ sa đường,
Tiêu vàng, sáo ngọc du dương hai đầu.
Rượu ngon nghìn chén trong bầu,
Mang theo kỹ nữ trôi đâu tha hồ.
Xưa tiên cưỡi hạc lên cao.
Vô tâm, khách bể nhập vào đàn âu.
Văn Khuất Nguyên rạng trời cao,
Sở cung vùi lấp trải bao điêu tàn.
Cơn say, thơ chuyển non ngàn,
Thơ xong cười ngạo vang lừng Thương Châu.
Công danh mà cứ dài lâu,
Thì sông Hán nọ chảy lùi về tây.
(Bản dịch của Phụng Hà trên thivien.net).