Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 56: 56-57



Lý Kinh Trọc nhìn vào mắt Liễu Tức Phong, nhưng hắn đã lập tức quay mặt đi.
Chỉ có ánh nước lóe lên trong một cái chớp mắt.
“Anh khóc à?” Lý Kinh Trọc bắt đầu luống cuống tay chân, nhưng giây tiếp theo lại sinh lòng nghi vấn: Nước mắt này, rốt cuộc là thật hay giả?
Đến bản thân Lý Kinh Trọc cũng bị câu hỏi đó làm cho hoảng sợ, anh chán nản nghĩ, hóa ra lòng hoài nghi của mình đối với Liễu Tức Phong đã sâu đến nhường này.
Liễu Tức Phong ôm chặt Lý Kinh Trọc để anh không nhìn rõ mặt mình, buồn bã trả lời: “…!Không có.”
Lý Kinh Trọc nghe tiếng hít thở không mấy bình ổn của hắn mà chua xót trong lòng, vì sao sự tình lại đi đến bước này?
Hai người rơi vào yên lặng, mãi đến khi điện thoại di động đặt trên bàn rung lên.
“Để em đi nghe điện thoại.” Lý Kinh Trọc nói.
Liễu Tức Phong đáp một tiếng.
“Anh buông ra thì em mới đi được.” Lý Kinh Trọc lại nhắc.
“Không buông.”
Vì thế hai người giữ nguyên tư thế kẹt cứng như sinh đôi liền thân cùng nhau di chuyển đến bên bàn.

Lý Kinh Trọc trông thấy cái tên hiện lên màn hình, vội vàng tiếp: “Thầy Trịnh ạ.”
“Kinh Trọc, sao còn chưa về trường? Không phải em nói tháng này sao? Bệnh viện không đủ người, mau mau về ngay đi.”
Lý Kinh Trọc nhớ lại email tháng trước gửi cho thầy thông báo chuyện mình sắp trở lại trường, vội chặn ngang: “Sắp rồi ạ.”
“Sắp là khi nào? Mau cho thầy thời gian chính xác đi.

Trong mail không phải em nói nhiều nhất là một tháng à? Thầy chờ đủ một tháng rồi.”
Lý Kinh Trọc thuật lại chuyện ngoài ý muốn vừa rồi: “Em định chờ có kết quả xét nghiệm rồi mới trở về.”
“Có gì to tát đâu? Tuần trước thầy cũng mới bị kim tiêm của bệnh nhân AIDS đâm trúng đây này, không phải vẫn đi làm sao? Chỉ cần còn cựa quậy được, ngày mai lập tức về bệnh viện báo danh cho thầy.”
Điện thoại kết thúc.
Cuộc đối thoại quen thuộc, nhịp sinh hoạt quen thuộc.
Lý Kinh Trọc ấn ấn lên huyệt thái dương, nói với Liễu Tức Phong: “Em phải đặt vé về ngay.”
“…!Bao giờ?” Liễu Tức Phong thấp giọng hỏi.
“…!Anh cũng nghe thấy rồi đấy, di động ở ngay bên tai mà.” Lý Kinh Trọc dừng một chút mới nói, “Bây giờ em phải đi dọn hành lý, tra chuyến bay tối nay hoặc sáng mai.

Từ đây ra sân bay tốn tận mấy tiếng đồng hồ.”

Liễu Tức Phong lặng im trong chốc lát, mở miệng: “Em đi dọn đồ đi, anh tra chuyến bay cho.”
Lý Kinh Trọc lặng lẽ vuốt lên mái tóc dài của Liễu Tức Phong, nhẹ giọng nói: “Anh cứ như vậy, em không có cách nào đi dọn đồ.”
“Chỉ một chút thôi.” Liễu Tức Phong hôn lên vành tai Lý Kinh Trọc, “Cho anh ôm thêm một phút…!Anh biết, lần này em phải đi thật rồi, anh không giữ được.”
Một phút đã đủ dài.
Có thể hạ xuống rất nhiều nụ hôn, có thể thì thầm rất nhiều câu anh yêu em.
Anh yêu em.
Liễu Tức Phong yên lặng nhủ thầm trong lòng: Anh yêu em, nhưng nếu bây giờ nói ra, nhất định em sẽ không tin anh.
Ban đầu chính anh cũng không tin.
Anh không biết mình sẽ yêu em.
Nếu sớm biết sẽ yêu em nhường này, nhất định anh đã phủi bay toàn bộ tro bụi tích cóp suốt nửa đời, lột túi da dơ bẩn này xuống giặt giũ sạch sẽ, lôi từng tấc xương cốt mục ruỗng của mình ra phơi phóng dưới ánh mặt trời.
Nếu sớm biết sẽ yêu em nhường này, nhất định anh đã ôm theo một trái tim ấm nóng tinh khôi chờ đến ngày gặp gỡ em.
Liễu Tức Phong hít sâu một hơi, cảm nhận nhiệt độ cơ thể Lý Kinh Trọc lần sau cuối rồi chậm rãi buông lỏng cánh tay ra.
……
Lúc Lý Kinh Trọc về đây không mang theo bao nhiêu đồ vật, thời điểm ra đi cũng không có gì để dọn, số sách mang theo đã xem xong hết, để lại ở nhà cũ không mang trở về nữa, tìm tới tìm lui, cuối cùng chỉ nhặt một ít ghi chép và tài liệu học hành cho vào vali.

Rất nhiều món đồ đáng giá cần giữ gìn kỹ lưỡng khác, ví dụ như bức tranh giả của Liễu Tức Phong, con dấu hắn tự tay khắc và chén trúc, hay ví dụ như con chuồn chuồn ông chủ Tiểu Vân tặng, anh đều cẩn thận xếp vào cái tủ có khóa trong phòng mình.
Liễu Tức Phong cầm điện thoại bước vào thông báo: “Không có chuyến bay thích hợp.”
Lý Kinh Trọc “Ừ” một tiếng, cầm điện thoại của mình lên, “Để em xem lại.”
Liễu Tức Phong cảm giác trong miệng lẫn trong lòng đều đắng chát: “Đến đặt một cái vé mà em cũng không tin anh?”
Ngón tay Lý Kinh Trọc đang muốn bật ứng dụng đặt vé hơi dừng lại, “…!Em xem vé tàu lửa.”
“Anh xem rồi.” Liễu Tức Phong nói, “Chuyến thích hợp nhất là tối nay xuất phát sáng mai đến nơi, được không?”
Lý Kinh Trọc buông di động, “Ừm, cảm ơn anh.”
Liễu Tức Phong bị tiếng cảm ơn kia đâm một cái, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, hắn yên lặng đi ra, lúc quay trở vào trên tay có thêm một cái thùng, nói với Lý Kinh Trọc: “Những thứ này, em có thể mang theo đọc không? Hơi nặng một chút.”
Lý Kinh Trọc nhìn chồng giấy chất thành ngọn núi nhỏ trong thùng, “Anh viết à?”
“Ừ.” Liễu Tức Phong giải thích, “Ghi chép viết từ đầu xuân năm nay, lúc anh chuyển đến nơi này ở, còn có toàn bộ bản thảo của《 Trấn Thái Bình 》.” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Bọn chúng không thể nói dối.”
Lý Kinh Trọc đáp ứng, bọc cẩn thận chồng giấy kia lại cho vào vali mình, sau đó hỏi: “Tàu chạy lúc mấy giờ?”
“Tám giờ mười phút.” Liễu Tức Phong đáp, “Ga tàu gần đây, vẫn còn thời gian.”
“Ừ.”
Liễu Tức Phong cúi đầu đứng yên một lát rồi vươn tay ra với Lý Kinh Trọc, “Chúng ta đi dạo một chút được không?”

Lý Kinh Trọc còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã theo quán tính nắm lấy bàn tay kia.

Cảm giác mười ngón đan vào nhau vẫn tốt đẹp như thế, tốt đến mức không nỡ buông ra.
Liễu Tức Phong nắm tay Lý Kinh Trọc đi xuyên qua cửa chính, một tay khác giơ lên khảy khảy chùm dây tua màu vàng trên đèn lồng đỏ thẫm treo trước cửa, “Trông vui thật đấy, Tết năm nay không cần treo lên nữa.”
Lý Kinh Trọc quay đầu, trông thấy đôi mắt Liễu Tức Phong đang phản chiếu ánh đèn lồng đỏ thẫm.
“Mèo nhà tụi mình thích cào cửa sổ phòng học.” Liễu Tức Phong cười cười, “Có lần nọ anh cầm móng vuốt nó lên so với dấu hoa mai trên cửa sổ.”
Lý Kinh Trọc cũng cười khẽ, hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Vô tội, được tha.”
Hai người tiếp tục đi về phía đông, Liễu Tức Phong nói: “Kỳ thật sau khi chúng ta đi trả lại mấy thùng cá, anh phải sang nhà Vương Tứ Đa ăn một bữa cá cho người ta vui, nếu không có khi bọn họ lại mang cái gì tới nhà nữa.

Anh sợ em mắng anh lợi dụng, cho nên ăn cá xong còn ở lại tiệm mạt chược đánh bài mất nửa ngày, vất vả lắm mới thua được hai trăm đồng cho bọn Nhị Mao.”
Lý Kinh Trọc bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, cười xong lại khẽ thở dài một cái.
Đi ngang qua con hẻm nhỏ hai người hôn nhau lần đầu, Liễu Tức Phong hỏi: “Có muốn vào hồi tưởng một chút không?”
“…!Thôi, mình về đi.”
“…!Cũng được, đi xem mấy thứ em trồng.”
Hai người quay về hướng tây.
Ruộng rau phía tây đã chết hết, bởi vì từ sau tết Trung Nguyên bọn họ luôn không có nhà, không có ai tưới nước chăm nom.

Mấy trái mướp bé xíu vắt vẻo trên giá chưa kịp lớn đã biến thành mướp phơi khô, trông dúm dó như mấy miếng độn giày.
Lý Kinh Trọc cảm thấy tiếc, anh vốn muốn dùng chúng nó nấu canh mướp hương cho Liễu Tức Phong ăn, trong ký ức của anh, mướp trồng trên đất này có vị ngọt rất thanh.
Liễu Tức Phong nhận ra vẻ tiếc nuối của anh, liền nói: “Chờ bọn nó rụng xuống tiện làm phân bón, sang năm chúng ta lại trồng cây mới.”
Lý Kinh Trọc biết rõ sang năm sẽ không còn thời gian quay lại đây trồng mướp hương nữa, nhưng vẫn gật đầu.
Liễu Tức Phong nhìn đường ruộng lầy lội toàn bùn, bỗng nhiên nảy ra một ý: “Anh đi rồi về ngay, em cứ đứng đấy, đừng đi đâu cả.”
Lý Kinh Trọc nghe xong bật cười, sau đó ôm bụng cười to cứ như lần đầu tiên nghe thấy đâu đùa này.

Đang cười, đột nhiên anh phát giác bóng dáng Liễu Tức Phong lẫn đồng ruộng trước mắt dần trở nên mơ hồ, duỗi tay sờ lên mặt, nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào.
Qua một hồi lâu, nước mắt trên mặt Lý Kinh Trọc khô hết, Liễu Tức Phong mới trở về.

Vẫn là một chân bùn, phía sau lại không dắt theo trâu.
“Không biết vì sao mà hôm nay không tìm thấy trâu.” Liễu Tức Phong mỉm cười, ánh mắt hàm chứa xin lỗi.
“Không sao, cũng không nhất định phải cưỡi.” Lý Kinh Trọc nhìn đồng hồ đeo tay, “Em phải đi rồi, coi chừng lại trễ tàu mất.”
“…Được.” Liễu Tức Phong nói, “Để anh đưa em ra ga tàu hỏa.”
Lý Kinh Trọc trở vào nhà xách vali, Liễu Tức Phong cầm theo một chiếc áo khoác, nói: “Thời tiết Bắc Kinh trở lạnh rồi.”
Lý Kinh Trọc định từ chối: “Ký túc xá có sẵn quần áo.”
Liễu Tức Phong hỏi lại: “Thế trên đường em tính sao?”
Lý Kinh Trọc không nhiều lời thêm nữa.
Cánh cửa gỗ sơn son đã loang lổ phai màu chậm rãi khép lại, nhốt ánh mắt trời lọt qua khe hở giữa hai hàng mái ngói ở bên trong, tựa như một thước phim chiếu ngược khung cảnh mùa hè đầu tiên lúc anh vừa đặt chân tới nơi này.
Xe Liễu Tức Phong gọi cũng đã đến, một đường xóc nảy chạy lên Trấn Thái Bình.
Liễu Tức Phong thấy bảng hiệu “Quyền Thái Văn Võ” ngoài cửa sổ xe, nói: “Anh chưa được thấy em đánh quyền Thái đâu đấy.”
Lý Kinh Trọc trả lời: “Trong lớp em bị đánh thảm lắm, anh không nên xem thì hơn, chỉ cần nhớ đến dáng vẻ tiêu sái hàng ngày của em là được rồi.”
Liễu Tức Phong bật cười, thấp giọng đáp: “…!Ừ.”
Xe chạy đến Thái Bình Văn Phòng, Lý Kinh Trọc bảo: “Em phải xuống chào một tiếng.”
Liễu Tức Phong gật đầu, “Anh không vào đâu, em thay anh nói một tiếng cảm ơn nhé.”
Trong lúc chờ Lý Kinh Trọc đi vào Thái Bình Văn Phòng, Liễu Tức Phong ghé qua tiệm mì Tiểu Kiều mua thịt bò cay, muốn Chu Lang cắt sẵn giúp, thêm một phần mì bò, mì và nước dùng gói riêng để Lý Kinh Trọc mang theo ăn trên tàu.
Chu Lang vừa thái bò vừa nói: “Lâu rồi anh Phong không ghé, nghe nói ở nhà đã cưới vợ, tôi vốn không tin mấy đâu, hôm nay trông thấy mới xác nhận đúng là phong thái người có gia đình, chững chạc lên nhiều đấy nhớ.”
Liễu Tức Phong hỏi: “Chu Lang nghe ai nói?”
“Mọi người đều nói thế mà.” Chu Lang gói thịt bò đã cắt lại, giao cùng với mì và nước dùng cho Liễu Tức Phong, hạ giọng thì thầm, “Sợ vợ thì có làm sao đâu, cái gì cũng không tốt bằng vợ mình, nhờ.”
Liễu Tức Phong gật gù: “Chu Lang nói chuyện có lý lắm.”
Chu Lang nói: “Kinh nghiệm đau thương cả đời đấy.”
Liễu Tức Phong mỉm cười, lại ghé qua nhà chị Thi mua điểm tâm hấp sẵn.
Chị Thi đánh giá Liễu Tức Phong một vòng, “Người có gia đình đúng là khác bọt, không ngả ngớn như xưa nữa.

Chậc chậc, lúc cậu đẹp trai kia nói tôi còn không tin chứ.”
“Cậu đẹp trai nào cơ?” Tuy Liễu Tức Phong hỏi câu này, trong lòng đã sớm hiểu rõ.
Chi Thi đáp: “Là cái cậu đẹp trai hôm trước đi ăn sáng cùng cậu, sau đó còn đến đây một lần đóng gói rau củ hấp chén mang về nhà, vóc người to cao, trông vừa xinh vừa hoạt bát lanh lợi ý.”
“Đúng thật nhỉ, vừa xinh trai vừa hoạt bát lanh lợi.” Liễu Tức Phong nhìn về hướng Thái Bình Văn Phòng.
Lý Kinh Trọc đã từ trong Thái Bình Văn Phòng đi ra, ông chủ Tiểu Vân tiễn người đến tận cửa.
“Sức khỏe là quan trọng nhất.

Hành y tế thế một trăm năm.” Ông chủ Tiểu Vân dặn dò.
Lý Kinh Trọc gật đầu.

Ông chủ Tiểu Vân lại hỏi: “Thật sự không cãi nhau với ai à?”
Lý Kinh Trọc nhắc: “Câu này vừa nãy anh hỏi rồi.”
“Nhưng em đâu có trả lời, chỉ toàn lái sang chuyện màu vẽ với khoáng thạch.”
“…!Cũng không tính là cãi nhau.”
Ông chủ Tiểu Vân khuyên giải: “Tuổi trẻ bốc đồng, cãi cọ là chuyện khó tránh.

Thích được nhau vốn không dễ dàng, chịu đi tiếp cùng nhau lại càng đáng quý, chỉ cần không chạm vào vấn đề nguyên tắc, đừng dễ dàng lục đục đòi chia tay.”
“…!Ừm.”
Ông chủ Tiểu Vân nhìn sắc mặt anh, “Không phải là vấn đề nguyên tắc thật chứ?”
Lý Kinh Trọc ngắt lời: “Em phải đi rồi, còn nói nữa sẽ lên nhầm tàu mất.”
“Thôi đi đi.” Ông chủ Tiểu Vân nhác thấy bóng Liễu Tức Phong xách theo túi lớn túi bé đồ ăn từ xa đi về hướng này, lại mỉm cười nói với Lý Kinh Trọc, “Anh không đợi em đâu.”
Lý Kinh Trọc sửng sốt, sau đó cười rộ lên, “Ừ.”
Ông chủ Tiểu Vân lại nói: “Cho nên, có chuyện phải nói cho rõ, ngày tháng phải sống cho tốt, đừng nên khổ sở thương tâm, đừng quay về đây tìm anh đòi mổ ếch trâu.

Nếu có tìm anh thì cũng nên vì chuyện vui vẻ.”
Liễu Tức Phong đến gần, ông chủ Tiểu Vân khẽ gật đầu với hắn một cái rồi xoay người bước vào trong cửa tiệm.
……
Xe chạy từ Trấn Thái Bình ra ga tàu rất nhanh.
Liễu Tức Phong để Lý Kinh Trọc đứng yên chờ, còn mình đi lấy vé.
“Của em.” Liễu Tức Phong nói.
Lý Kinh Trọc trông thấy trên tay Liễu Tức Phong còn một tấm vé nữa, hắn giải thích: “Mua để đưa em lên tàu, thôi, mau vào đi.”
Liễu Tức Phong cùng Lý Kinh Trọc đi tìm khoang giường mềm, xếp hành lý vào hộc.
“Khoang này hình như chỉ có một mình em.” Lý Kinh Trọc nói, “Đêm nay được ngủ ngon rồi.”
Liễu Tức Phong nhủ thầm: Đương nhiên, anh mua cả bốn vé cơ mà.
“Anh về đây, nhớ phải ăn tối đấy.” Đoàn tàu thông báo chuẩn bị xuất phát, Liễu Tức Phong dặn.
Lý Kinh Trọc gật đầu, “Nhất định sẽ ăn.”
Liễu Tức Phong do dự một chút, tháo sợi dây buộc tóc màu đỏ thẫm thêu hoa sen của mình xuống: “Có lấy không?”
Lý Kinh Trọc lắc đầu.
Chờ Liễu Tức Phong đi rồi, Lý Kinh Trọc đóng khoang tàu lại, nằm lên giường, đầu tiên lấy ra chiếc phong bì chứa mười tám tấm phim ảnh, sau đó rút dưới đáy túi một sợi dây buộc tóc màu thiên thanh thêu hoa văn chỉ bạc.
Anh nâng dây buộc tóc lên, để nó lay lay trước mũi mình.
Tiếng sáo loáng thoáng từ xa truyền đến, là một khúc nhạc rất quen tai.
Vầng trăng mọc lên từ phương đông treo cao ngoài cửa sổ, vừa sáng vừa tròn..

Chương 57:
Xe lửa lăn bánh lao về phương bắc.
Ngoài khoang giường vang lên tiếng đập cửa. Lý Kinh Trọc hỏi vọng ra: “Có gì không ạ?”
“Bia đồ uống nước khoáng, hạt dưa đậu phộng cháo bát bảo.”
“Không cần ——” Đột nhiên Lý Kinh Trọc cảm thấy giọng nói rất không thích hợp, trái tim như bị ai gõ một cái, lập tức ngồi lên đi mở cửa.
Cửa vừa kéo đã thấy Liễu Tức Phong đứng ngay bên ngoài.
“Sao anh chưa xuống tàu?” Lý Kinh Trọc hỏi.
“Xuống rồi lại leo lên. Chờ tàu lăn bánh anh mới dám đến đây, sợ em đuổi anh về.” Liễu Tức Phong dựa vào cạnh cửa nhìn Lý Kinh Trọc, “Anh hứa đưa em đi Bắc Kinh rồi mà, chuyện đã hứa thì nhất định phải làm.”
Lý Kinh Trọc thở dài: “Anh nói chỉ đưa em đến ga tàu thôi.”
Liễu Tức Phong chống chế: “Ga tàu Bắc Kinh.”
Lý Kinh Trọc nói: “Anh thật là…”
“Em không nhẫn tâm đến mức muốn anh nhảy tàu ngay lập tức đấy chứ.”
“… Thôi vào đi.”
Cửa vừa đóng lại, Liễu Tức Phong đã từ phía sau ôm chặt eo Lý Kinh Trọc đẩy anh xuống giường. Giường trên tàu hẹp, hai người chỉ có thể cùng nằm nghiêng dán sát, một trước một sau.
“Đưa em về trường xong, anh phải quay lại xử lý công việc, xử lý xong hết rồi sẽ đến tìm em.” Liễu Tức Phong hôn khẽ lên vành tai Lý Kinh Trọc.
“Đâu phải em không tự đi được, việc gì phải tốn công sức…” Lý Kinh Trọc nhớ lại những ngày gia đình mình còn ở trong nhà, Liễu Tức Phong cũng mất công mỗi đêm lén chạy sang cùng anh ngủ, trong lòng đã rõ ràng, “Anh… sợ em không ngủ được?”
“Anh chỉ hơi lo lắng, chỉ một chút xíu thôi. Anh biết em có thể tự chăm sóc tốt bản thân.” Giọng Liễu Tức Phong thì thầm tựa như bài hát ru lay động trong khoang xe, “Anh biết, không có anh em vẫn sống tốt, anh cũng sẽ sống khỏe như thường. Nhưng mà… anh vẫn muốn ở bên cạnh em.”
Bóng cây bóng cảnh đen đặc lùi dần ra sau, Lý Kinh Trọc nhìn ngoài cửa sổ, tàu chạy rất nhanh, nhưng vẫn không có cách nào bỏ ánh trăng ở lại.
“Vừa rồi lúc anh bước xuống tàu, tự dưng em có cảm giác kỳ nghỉ này của mình cứ như một giấc mơ.” Lý Kinh Trọc sờ lên bàn tay Liễu Tức Phong vòng qua eo mình, “Bây giờ mới thấy nó chân thực trở lại.”
“Anh biết, anh biết hết.” Liễu Tức Phong đan tay mười ngón với Lý Kinh Trọc, “Em có rất nhiều câu hỏi, em hoài nghi mục đích của anh, hoài nghi tình cảm của anh, hoài nghi toàn bộ lời anh nói, hoài nghi tất cả mọi điều chúng ta cùng trải qua… Nhưng hiện tại, ít nhất em không thể hoài nghi sự tồn tại của anh. Anh đang ôm em, là sự thật.”
Lý Kinh Trọc “Ừ” một tiếng.
Một lát sau, Liễu Tức Phong gọi: “Lý Kinh Trọc.”
“Hửm?”
Liễu Tức Phong hỏi: “Bị một người mặt dày mày dạn đeo bám, có thấy mệt không?”
Lý Kinh Trọc lén cười một cái, mở miệng: “Vẫn chấp nhận được.”
Trong khoang tàu yên tĩnh một trận, Liễu Tức Phong lại gọi: “Lý Kinh Trọc.”
“Hửm?”
Liễu Tức Phong hỏi: “Lỡ như người ta bị bệnh, sau khi chữa trị xong thân thể có hoàn toàn phục hồi như xưa được không?”
Lý Kinh Trọc trả lời: “Cho dù không sinh bệnh, thân thể con người sẽ luôn biến đổi một chiều về phía trước, không bao giờ có thể quay lại dáng vẻ như xưa.”
Liễu Tức Phong nghe xong, không nói gì nữa.
Lý Kinh Trọc xoay người trong vòng tay của Liễu Tức Phong, nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, “Anh đừng nên so sánh, giữa chúng ta… không phải như thế. Em đã suy nghĩ rồi. Chúng ta phải trải qua một đoạn thời gian khó khăn hơn trước kia một chút, sẽ cố gắng gây dựng lại những thứ đã sụp đổ, nó không còn như trước, nhưng cũng không thể kém hơn xưa, mà càng tốt hơn nữa, chúng ta nên chờ mong mới đúng.”
“Anh cho là ít nhất em sẽ… trừng phạt anh.” Liễu Tức Phong siết chặt cánh tay.
“Ví dụ như?” Lý Kinh Trọc hỏi.
“Bắt anh quỳ xuống xin lỗi, đọc bản kiểm điểm hoặc viết giấy cam đoan gì đó.” Liễu Tức Phong nói.
Trong mắt Lý Kinh Trọc hiện lên chút ý cười, “Còn gì nữa?”
“Đánh anh một trận, hoặc là không thèm để ý đến anh.”
“Còn nữa không?”
“… Từ nay về sau không muốn nhìn mặt anh.”
Lý Kinh Trọc thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh không cảm thấy như thế cũng là đang trừng phạt em à?” Anh vỗ nhẹ lên cánh tay Liễu Tức Phong, “Ngồi dậy ăn chút gì đi, anh cũng chưa ăn cơm tối còn gì.”
Ăn cơm rửa mặt xong, Lý Kinh Trọc lấy tập ghi chép của Liễu Tức Phong ra xem, hắn hơi căng thẳng ngồi một bên nói: “Anh sợ lát nữa em lại đuổi anh ra ngoài.”
“Sao đến mức đó được.” Lý Kinh Trọc nói xong, nghiêm túc đọc được vài tờ, hít sâu mấy cái, tiếp tục đọc xuống dưới thêm vài tờ, ngẩng đầu nhìn Liễu Tức Phong, ra lệnh, “Anh ra ngoài trước đi.”
Liễu Tức Phong không dám lên tiếng, lập tức ra ngoài đứng gác.
Hắn đứng canh ngoài cửa gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng không nhịn được nữa dùng di động nhắn tin cho Lý Kinh Trọc: [ Em xem đến đâu rồi? Hay là hôm nay đi ngủ đi đã, ngày mai còn phải đi làm. ]
Lý Kinh Trọc không trả lời.
Liễu Tức Phong lặng lẽ hé cửa ra muốn nhìn lén tình hình bên trong một chút, trông thấy bàn tay cầm giấy của Lý Kinh Trọc run lên nổi cả gân xanh. Hắn muốn mở miệng, Lý Kinh Trọc thấy hắn, vẫn không biểu cảm mà ra lệnh: “Đi ra ngoài.”
Liễu Tức Phong không chịu đi ra nữa, hắn muốn ôm Lý Kinh Trọc một cái. Nhưng mới vừa chớm bước qua, anh đã ném hết xấp giấy trong tay lên đầu hắn.
“Hai tháng là kịp cho anh viết xong tiểu thuyết? Đây là giao hẹn hai tháng của anh đấy phỏng?” Lý Kinh Trọc chỉ ra cửa, “Cút đi.”
“Anh không cút đâu.” Liễu Tức Phong cẩn thận nhặt từng trang giấy dưới sàn lên.
Lý Kinh Trọc đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, muốn hít thở một chút để làm dịu lửa giận trong lồng ngực.
Liễu Tức Phong từ phía sau yên lặng vòng lấy eo Lý Kinh Trọc.
“Đi ngủ trước đi được không?” Hồi lâu sau, Liễu Tức Phong mới lên tiếng.
Rốt cuộc Lý Kinh Trọc cũng bình tĩnh trở lại, “Ừ” một tiếng, đi lấy áo ngủ muốn thay, nhưng rồi lại thấy không được tự nhiên lắm, vì thế nói với Liễu Tức Phong: “Anh quay sang hướng khác một lát đi.”
Liễu Tức Phong sửng sốt, “Đã thấy hết… lâu rồi mà.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ…” Lý Kinh Trọc cũng cảm thấy bản thân quá hẹp hòi, cứ như mình đang cố ý làm đối phương khó xử, nhưng anh thật sự rất không thoải mái, tình cảnh bọn họ hiện giờ không còn thân mật đến độ có thể tự nhiên lõa thể trước mặt nhau, tâm lý của anh vẫn chưa vượt qua được, “Không thì để em vào toilet thay.”
Liễu Tức Phong nhắm mắt, sau đó cố kéo một nụ cười trước mặt Lý Kinh Trọc: “Để anh ra ngoài.”
Lý Kinh Trọc thay áo ngủ xong, đi ra cửa gọi hắn vào.
Hai người vẫn nằm chung một giường, ánh trăng phương bắc càng ngày càng lạnh lẽo.
“Liễu Tức Phong.” đột nhiên Lý Kinh Trọc hỏi, “Mười năm nay, anh có thật sự áy náy bao giờ chưa?”
“… Đã từng áy náy, vẫn luôn áy náy.” Liễu Tức Phong trầm ngâm thật lâu, lâu đến mức nhịp tim trong lồng ngực dán vào lưng Lý Kinh Trọc cũng rối loạn không đếm được, “Vừa áy náy vừa tiếp tục đâm đầu. Vừa sám hối vừa đắc ý. Vừa viết ra tác phẩm ngăn nắp vừa trải qua cuộc sống dơ dáy, vừa khổ sở vừa hưng phấn. Thật đấy, anh vô cùng hưng phấn.”
“Vì sao phải sống như vậy?” Lý Kinh Trọc hỏi, “Anh không thấy sống kiểu đó rất mệt sao?”
“Lý Kinh Trọc.” Liễu Tức Phong khẽ gọi.
“Ừ?”
“Em không hiểu, trên đời này không phải ai cũng là người tốt giống em.” Giọng Liễu Tức Phong thì thầm trầm thấp như một bài đồng dao dỗ người đi vào giấc ngủ, “Có vài người sống như một con người, vài người khác thì không, bọn họ chỉ tùy tiện tồn tại thế thôi. Trên thế giới này có tình yêu, có lý tưởng, có sinh mệnh, nhưng cũng có cả những từ khác nữa, không phải mục tiêu của tất cả mọi người là như nhau. Anh vì cái gì… có lẽ là vì những câu chuyện, câu chuyện là mục tiêu, bản thân câu chuyện chính là ý nghĩa. Người sống trên đời luôn bị cướp đoạt, người thân yêu, lý tưởng, sinh mệnh, không ai là ngoại lệ, chỉ có những câu chuyện là sẽ được kể lại mãi mãi.
“Anh không muốn những câu chuyện đó biến mất, giống như em không thể khống chế bản thân đi cứu giúp một người bị cắm dao vào ngực, anh cũng không thể bắt bản thân đừng ghi chép những câu chuyện, sau đó biến bọn chúng thành một hình thái khác.
“Những câu chuyện là thứ có sức sống nhất trên đời, còn có sức sống hơn cả sinh vật sống.
“Anh thực sự nghĩ vậy đấy.
“Lý Kinh Trọc… Có phải em lại sắp mắng anh là tên khốn đúng không?”
Lý Kinh Trọc trả lời lại hắn bằng một chuỗi tiếng hít thở đều đều.
“Ngủ rồi à?” Liễu Tức Phong hỏi bằng giọng nhẹ hơn nữa.
“… Ưm.” Lý Kinh Trọc theo thói quen rúc vào ngực Liễu Tức Phong, mơ mơ màng màng trả lời, “Sáng mai… cùng nhau…xem mặt trời mọc.”
Liễu Tức Phong kéo chăn đắp lên bả vai Lý Kinh Trọc.
Chưa đến sáu giờ sáng hôm sau, tàu dừng ở ga Hàm Đan.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen kịt.
Lý Kinh Trọc hơi hơi tỉnh ngủ, muốn xem đồng hồ, vừa nhấc đầu lên đã nghe Liễu Tức Phong thấp giọng: “Dậy rồi? Ngủ thêm hai tiếng nữa đi.”
“…Ừm.” Giọng Lý Kinh Trọc mang theo cơn ngái ngủ, “Không xem mặt trời mọc à?”
“Xem cái gì mà xem? Mau ngủ đi.” Liễu Tức Phong nhẹ giọng nói, “Mặt trời mọc vẫn còn cả đời để xem.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.