Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 11



Móng tay ném vào thùng rác ai cũng có thể nhặt. Còn tiệm cắt tóc Lý Phát thì nổi tiếng, nhân viên trong tiệm có đến mấy chục người, khách hàng liên tục ra vào. Lúc hắn cắt tóc ai cũng có thể lén lấy vài sợi tóc, căn bản không thể phát hiện.

Quá nhiều manh mối cần tìm trong thời gian ngắn. Cố Trường Sinh dạo quanh phòng bệnh, tùy tay cầm một trái dừa xiêm trong giỏ trái cây.

Dừa xiêm là thứ tốt. Cố Trường Sinh lấy dao nhỏ trong túi ra biến thành dao phay cực lớn, khui trái dừa. Ba người tưởng Cố Trường Sinh khát nước, Kha Uyển chu đáo đưa ống hút cho cậu.

“Không cần.” Cố Trường Sinh xua tay, nhìn Lâu Hậu Đức: “Thời gian quá gấp không kịp giao cho cảnh sát điều tra. Tôi muốn dùng phương pháp của thuật sĩ, Lâu tổng không ngại chứ?

“Không ngại, không ngại, xin ngài cứ tự nhiên.” Lâu Hậu Đức vội vàng trả lời. Tiếp tục trì hoãn ai biết chuyện “ngoài ý muốn” nào sẽ xảy ra nữa. Hơn nữa hắn cũng muốn báo cảnh sát, nhưng cảnh sát chỉ là người bình thường, tra thế nào chả kết luận ‘chỉ là sự trùng hợp’.

Nước dừa trong suốt, đủ để soi bóng người.

“Ai có bút không?” Dùng bút lông gỗ đào chấm mực chu sa là tốt nhất, nhưng đến đây vội quá, Cố Trường Sinh không kịp mang theo, nhưng không sao. Đối với Cố Trường Sinh, trừ dao phay truyền thừa của Tổ sư gia là pháp khí không thể thay thế, còn lại tùy theo hoàn cảnh.

Có thì tốt không có thì thôi, chẳng ảnh hưởng đến đại cục.

“Có có có, bút nước được chứ?” Mẹ con Kha Uyển tìm quanh phòng bệnh, lúc Kha Uyển tính ra ngoài mua thì thiếu niên nhặt được một cây bút đen của bác sĩ kiểm tra để quên: “Đại sư ngài xem thử, nếu không dùng được để tôi kêu người đi mua bút lông.”

Đại sư muốn vẽ bùa?

Vẽ bùa cần có bút lông. Vậy thì phải kêu người đi mua bút lông, mua cả mực chu sa và giấy vàng. Đây chính là nguyên liệu tiêu chuẩn để vẽ bùa!

Ba người họ Lâu kính sợ nhìn về phía Cố Trường Sinh, không hề thấy cậu dùng tay nâng trái dừa buồn cười chút nào. Ngược lại, tư thế cầm dừa của Cố Trường Sinh cứ như Thác Tháp Lý Thiên Vương, uy lực tỏa ra mạnh mẽ.

“Không cần, bút nước được rồi.” Cố Truồng nhận bút đen, vẽ nhanh lên vỏ dừa trắng xanh. Động tác của cậu rất nhanh, vỏ dừa dần bị che kín bởi các loại hoa văn phúc tạp: “Xong rồi, giám đốc Lâu nhổ hai sợi tóc thả vào đây.”

Lâu Hậu Đức giơ cánh tay lành còn lại, bứt hai cọng tóc trên đầu, theo lời Cố Trường Sinh bỏ vào trong trái dừa.

Kỳ lạ, tóc chạm vào nước dừa như gặp axit đậm đặc, chớp mắt bị ăn mòn sạch sẽ.

Cả nhà họ Lâu lo lắng nhìn Cố Trường Sinh niệm chú ngữ, chờ cậu kêu Lâu Hậu Đức uống hết nước dừa, đạo sĩ trên TV toàn làm vậy. Suy nghĩ của ba người bay xa, liệu uống nước dừa có bị tiêu chảy không nhỉ?

“…Nước dừa trong như gương, hồi tưởng chiếu nguyên nhân.” Cố Trường Sinh bấm tay phải niệm chú, phất tay trên trái dừa một cái. Mặt nước trong suốt bỗng lay động, có hai bóng người xuất hiện, một nam một nữ.

Kha Uyển liếc mắt liền nhận ra người đàn ông mặc tây trang màu đen là chồng của mình. Cô không ghen, chỉ hơi tò mò. Người còn lại là một phụ nữ tầm sáu mươi tuổi mặc trang phục vệ sinh, là nhân viên công ty bảo vệ môi trường, có lẽ vô tình xuất hiện.

Nhìn cảnh này, Lâu Hậu Đức nhớ ra: “Lúc đó tôi vừa uống hết một chai nước khoáng, đang định tìm thùng rác thì gặp chị nhân viên. Chị ấy nói cho chị chai rỗng để gom lại bán vé chai.”

Không biết Cố Trường Sinh làm thế nào, hình ảnh trên mặt nước bắt đầu di chuyển, còn có cả âm thanh, cứ như xem video trực tuyến.

Sau khi Lâu Hậu Đức đưa chai rỗng cho chị bảo vệ môi trường thì đi mất, thay vào đó là một cô gái trẻ đến gần màn ảnh.

“Bác gái, bác có thể cho con cái chai này không?” Cô gái hơi ngượng ngùng: “Thật ra con rất thích anh ấy, nhưng anh ấy quá ưu tú, con không dám bày tỏ. Chỉ mong được giữ thứ gì đó từng tiếp xúc với ảnh làm kỷ niệm.”

“Không được đâu cô à, người ta tầm ba mấy bốn mươi tuổi, tuy vẻ ngoài đàng hoàng nhưng chắc chắn đã có gia đình. Cô còn trẻ lớn lên xinh đẹp, đừng nghĩ quẩn phá hoại gia đình của người ta.” Ban đầu bác gái còn vui vẻ, nghe cô gái nói xong thì nghiêm túc lại, tận tình khuyên nhủ, sợ cô gái lầm đường lạc lối.

“Bác nói gì kỳ thế!” Cô gái giận dỗi: “Con từng hỏi thăm rồi, anh ấy tập trung gây dựng sự nghiệp nên còn độc thân đến bây giờ đó.” Cô gái dậm chân ngượng ngùng, lại đỏ mặt.

“Bác biết cô là cô gái tốt mà. Là tôi trách nhầm cô, cô đừng giận. Chỉ là cái chai thôi sao, đây cầm đi.” Bác gái biết mình phỏng đoán linh tinh, vội vàng xin lỗi, chủ động đưa chai nước cho cô gái, an ủi nói: “Trai chưa cưới gái chưa gả, cô lại lớn lên xinh đẹp, đảm bảo có thể thành công. Cô cứ mạnh dạn tỏ tình. Tục ngữ có câu nữ truy nam cách tầng sa, tôi là người từng trải.”

“Cảm ơn bác gái, con sẽ cố gắng lấy hết can đảm.” Cô gái mở túi xách, lấy ra một tờ tiền màu đỏ, bác gái thấy thế từ chối: “Thôi, một chai nước chẳng đáng bao đồng. Cô cứ giữ lấy.”

Cô gái năn nỉ hai câu, cuối cùng bất đắc dĩ cất tiền lại, cầm chai nước rời đi.

Chiếu hết cảnh này, nước dừa khôi phục sự trong suốt. Hoa văn vẽ bên ngoài vỏ dừa cũng trở nên ảm đạm. Giờ nhìn trái dừa như bị trẻ con nghịch ngợm vẽ bừa, không còn như trước.

Cố Trường Sinh vào toilet đổ hết nước dừa, ném trái dừa vào thùng rác. Kha Uyển tức đến run người. Cái quái gì đấy! Cô và lão Lâu kết hôn hai mươi mấy năm, con trai sắp thành niên, thế mà có đứa trăm phương ngàn kế muốn phá hoại gia đình cô. Độc thân, độc thân cái đầu mày!

Kha Uyển hung hăng liếc Lâu Hậu Đức một cái, cả người bùng cháy, nhẫn nhịn không mắng chửi thô tục.

“Mẹ, lớn tuổi rồi còn ghen. Ba còn chẳng để ý đến cổ.” Thiếu niên lanh trí, thấy mẹ mình khó chịu vội vàng an ủi: “Có mỗi cái chai rỗng cũng phải lén lút lấy trộm, ba có biết gì đâu. Nghĩa là gì? Nghĩa là ba vô tội đó! Có cái chai thôi à mẹ đừng giận.”

“Sao tôi thấy cô gái này quen mắt vậy nhỉ?” Lâu Hậu Đức nửa nằm trên giường bệnh, cố nhớ lại xem mình từng gặp ở đâu.

Kha Uyển vừa được con trai trấn an, nghe vậy lại trợn mắt nhìn chồng. Thiếu niên bất mãn: “Ba nói loạn cái gì đấy!”

“Tôi nhớ rồi, là cháu gái của chủ tịch Long. Lần trước đấu thầu từng gặp qua một lần, khi đó cô ấy đang đứng bên cạnh đỡ tay chủ tịch Long.”

“Chủ tịch Long là người đứng đầu tập đoàn Long Đằng?” Bất chấp bụng đầy giấm, trực giác phụ nữ của cô phát hiện ra điểm bất thường.

Nếu cô ta coi trọng thằng con mình thì không sao, nó lớn lên đẹp trai, tốt xấu gì cũng là thiếu niên tuấn tú. Lão Lâu xuất sắc, bảo dưỡng cơ thể tốt, đẹp trai lắm tiền, đối với các cô gái mới lớn rất có mị lực. Nhưng trong mắt người Long gia thì chả là cái gì.

Cháu gái Long gia danh giá, chẳng lẽ các loại thanh niên anh tuấn tài giỏi chưa từng thấy, thèm gì để ý cục thịt khô như lão Lâu. Nếu lão Lâu trẻ lại hai chục tuổi may ra còn có khả năng, chứ bây giờ thì vô lý lắm. Kha Uyển không thể không hoài nghi.

Nhưng nhà cô có gì đáng giá để người Long gia tính kế?

Lâu gia có tiền đấy, nhưng chỉ bằng cái móng tay của con quái vật Long gia. Chút tiền của họ mang ra trước mặt chủ tịch Long, người ta còn ngại ngứa mắt đó.

Kha Uyển nhăn mày, nói suy nghĩ của mình cho mọi người xem thử. Lâu Hậu Đức và thiếu niên nghe xong cũng bó tay.

Còn Cố Trường Sinh nghe mọi người nói chuyện, trong lòng suy đoán: “Chủ tịch Long bao nhiêu tuổi?”

“Nghe bảo tầm 87 tuổi.” Người duy nhất từng tiếp xúc với Long gia, Lâu Hậu Đức trả lời.

Cố Trường Sinh gật đầu. Lão gia tử quả nhiên đã lớn tuổi: “Hiện ngài Long vẫn là đương gia?”

“Đúng vậy, lão gia tử càng già càng dẻo dai. Nhưng con cháu toàn hạng người ăn chơi trác táng, làm việc gì cũng hỏng. Nên tập đoàn vẫn phải nhờ chủ tịch Long chèo chống.” Lâu Hậu Đức tóm tắt thông tin về Long gia mà hắn biết cho Cố Trường Sinh: “Chủ tịch Long có bốn đời vợ. Trừ vợ đầu sinh một, còn lại đều sinh hai người con. Cô gái hồi nãy là do con gái út sinh. Tôi không biết cô ấy tên gì, nhưng chắc là chủ tịch Long rất thương cháu gái. Lần trước đấu thầu là dự án quan trọng, chủ tịch Long để cô ấy đi theo.”

Thì ra là thế, Cố Trường Sinh đã đoán ra đại khái: “Cô gái xuất hiện trong mặt nước chính là nguyên nhân mọi chuyện. Tôi hơi nhầm một chút. Thay vì tóc hoặc móng tay, họ sử dụng nước bọt sót lại trên chai nước, xem nó là đồ dùng của anh để làm phép.”

So với việc lấy tóc hoặc móng tay thì dễ hơn. Nhân viên vệ sinh ở khắp nơi, lại không có camera, điều tra theo hướng bình thường không thể có kết quả. Mà dù biết họ lấy chai nước thì sao, chẳng lẽ chai nước rỗng biết hại người? Cảnh sát sẽ không bao giờ định tội vô căn cứ.

Không đúng, lão Long bị hại chết thì cô ấy đâu có lợi gì. Nếu lão Long qua đời, cha mẹ vợ con của hắn sẽ kế thừa tài sản, chẳng liên quan đến người ngoài. Còn hạng mục hợp tác của hắn cùng tập đoàn Long Đằng sẽ bị đình công. Đối với chủ tịch Long là trăm hại không lợi.

Lâu Hậu Đức càng nghĩ càng buồn bực: “Nhưng họ muốn gì từ tôi?”


Thác Tháp Lý Thiên Vương – Lý Tịnh: là một nhân vật thần thoại dân gian và là một vị thần tiên trong Đạo Giáo. Nổi tiếng với pháp khí Lung linh bảo tháp, còn gọi là Hạo Thiên tháp hay Bảo Tháp Hàng Yêu 

Nữ truy nam cách tầng sa: con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng.

Đương gia: có bốn nghĩa, một là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, hai là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng, ba là làm chủ, bốn là chỉ người chồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.