Thiên Đình.
Có một ông lão vận đồ đỏ ngồi dưới tàng cây. Đây là một cái cây khá lạ, trừ cành lá, trên cây có rất nhiều sợi tơ đỏ vắt ngang dọc. Sợi tơ quấn trên nhánh cây như rễ cây đa, như thể mọc tự nhiên từ cây. Ông lão thì tóc bạc trắng đầu, mặc đồ đỏ không hề thô tục, ngược lại cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Người xuất hiện tại Thiên Đình, có ai không phải thần tiên? Tiên phong đạo cốt là chuyện bình thường, ở đây ai cũng thế. Ông đang cầm trên tay một tấm gương đồng, một vật phẩm trân quý khó có được.
Gương đồng tên là Định nhân duyên, chiếu nó vào một người thì mặt gương sẽ hiện ra nhân duyên của người nọ. Nếu chỉ dùng cho phàm nhân thì quá tầm thường. Gương đồng trân quý đến vậy là bởi nó chiếu được tất cả người ở thiên địa tam giới, bất cứ thứ gì, chỉ cần trên người mang nhân duyên, thậm chí là một viên đá chưa khai thông linh trí, không hiểu tình yêu là gì, nó vẫn có thể soi đến lúc viên đá thành tinh và chiếu ra đạo lữ tương lai.
Rất nhiều tiểu tiên tu luyện buồn tẻ, chưa tìm được đạo lữ thường tìm ông mượn gương, chiếu vào bản thân đi kiếm tình yêu đích thực.
Trừ chức năng chiếu nhân duyên, gương còn có thể sử dụng như TV, máy quay phim, máy theo dõi dưới thế gian. Chỉ cần chuyện liên quan đến tình cảm, dù phát sinh bất cứ khi nào, đều có thể thông qua nó để xem. Tuy nhiên, so với công năng thứ nhất, thì công năng thứ hai không đáng nhắc tới. Nhưng chủ nhân của cái gương cực thích công năng thứ hai, cuộc sống dài lâu nhàm chán, có thú tiêu khiển giải trí sẽ vui hơn.
Trong gương đang chiếu thứ gì đó rất thú vị, ông ấy coi đến mức nhập tâm, vuốt râu liên tục, đến mức quải trượng rơi xuống đất cũng không rảnh nhặt.
“Nguyệt Lão, xem cái gì thế?” Phục Hy đi ngang qua cây nhân duyên, thoáng thấy hình ảnh ông bạn già không khỏi dừng bước.
Nếu hắn không nhìn lầm, đó là Thần Nông?
Tuy rằng Thần Nông đang mặc quần áo thế gian, bất quá quan hệ giữa ngài và Tam Hoàng khá tốt. Những người khác trên Thiên Đình Phục Hy có thể không nhận ra, nhưng làm huynh đệ với Thần Nông mấy chục vạn năm, dù Thần Nông thu liễm hơi thở ngụy trang thành phàm nhân, tóc cắt ngắn cũn, nhưng ngũ quan gần như giữ nguyên, muốn Phục Hy nhận sai cũng khó.
Lão già Thần Nông vạn năm trạch xuất hiện trong Định nhân duyên, Phục Hy tức khắc bị khơi mào hứng thú. Dù sao cũng không bận việc gì khẩn cấp, ở lại xem náo nhiệt quan trọng hơn. Hơn nữa, mấy chục vạn năm rồi mới thấy trò vui, bỏ lỡ thì quá tiếc.
Đột nhiên nghe thấy giọng Phục Hy, cái tay Nguyệt Lão cầm gương run bắn, vội vàng nhét gương vào trong ngực, trả lời cực nhanh: “Không thấy gì hết.”
Xong rồi xong rồi, lén xem Thần Nông đại đế yêu đương, bị ai bắt gặp chả được, đen đủi sao lại bị Phục Hy đại đế bắt quả tang. Chẳng lẽ Phục Hy đại đế tới bênh vực cho Thần Nông đại đế? Xương cốt của lão sợ là không đủ để Phục Hy đại đế nghiền nát.
Nguyệt Lão ngóng trông Phục Hy không truy cứu, bỏ qua vụ này, nhưng rất tiếc dời không như mơ. Phục Hy phẩy tay một cái, Định nhân duyên bị giấu kín như mèo ngửi thấy mùi bạc hà mèo, chưa được chủ nhân đồng ý đã vọt ra ngoài.
Chụp lấy cái gương, nhìn hình ảnh trong gương đang chiếu, Phục Hy cười hớn hở: “Cuối cùng cũng có ngày này!”
Trong gương là thời điểm Khương Thời Niên mới hạ phàm, bị ba Cố mẹ Cố bắt gặp cảnh hai người Cố Trường Sinh nằm trên giường.
Phục Hy lắc lắc gương, gương lại hiện hình ảnh Cố Trường Sinh đỏ mặt như sủi cảo tôm, vì thế từ đó Khương Thời Niên tỏ vẻ mình cực thích ăn sủi cảo tôm.
Vãi chưởng, tin tức siêu to khổng lồ.
Lão xử nam vạn năm thật sự động tâm. Chà chà, sủi cảo tôm thì có gì ngon, Tuý Ông không say bởi rượu!
“Thần Nông là tên thối tha không biết xấu hổ, trâu già gặm cỏ non!” Nhóc đó bao nhiêu tuổi, Thần Nông bao nhiêu tuổi? Chưa kể hai người còn kém nhau bối phận. Phục Hy ghét bỏ: “Già mà không đứng đắn!”
Nguyệt Lão cúi đầu, làm bộ bận rộn nghiên cứu quải trượng của mình.
Ôi quải trượng mình tự làm đỉnh dễ sợ, hoa văn tinh tế rõ ràng, xúc cảm mượt mà. Kết hợp với trang phục màu đỏ mình thường mặc quả là xứng tầm, chuẩn bài tuyệt phối. Ngày mai mình sẽ cầm nó tiếp, bao đẹp bao ngầu.
Ừmmm, Phục Hy đại đế nói Thần Nông đại đế trâu già gặm cỏ non gì đó, ông chả nghe thấy gì. Lớn tuổi, tai nghễnh ngãng lắm!
Trong lúc Nguyệt Lão liều mạng ca ngợi quải trượng, Phục Hy xem Thần Nông nghiêm túc đảm bảo với ba mẹ Cố.
Còn tự biết bản thân lớn chục vạn năm tuổi, vẫn muốn ở bên cạnh nhóc con. Phục Hy lén lút lấy một cục lưu ảnh thạch từ trong không gian Tu Di. Đây tuyệt đối là lịch sử đen, cần phải ghi lại, chờ Thần Nông trở lại, hắn sẽ lấy ra cười vào mặt tên này!
Không thể tưởng nổi Thần Nông nói chuyện tình yêu lại vụng về đến vậy.
Xem tiếp khúc sau chỉ thấy một đống mosaic, hiển nhiên là Thần Nông vì phòng ngừa có người rình coi, cẩn thật che chắn làm nhiễu sóng.
Phục Hy vỗ vỗ Định nhân duyên, vẫn là một đống mosaic. Đệt, nhìn không thấy thì thôi, dù sao đã xảy ra chuyện gì, hắn khỏi cần đoán cũng biết. Độc thân mấy chục vạn năm, tìm được đối tượng tất nhiên là củi khô lửa bốc.
Không ngờ ngươi lại là dạng thần này đấy Thần Nông!
Phục Hy lật tới lật lui cái gương, xác định thật sự không còn gì để nhìn, mất hứng trả gương cho Nguyệt Lão.
Phục Hy đại đế đã rời đi, nhưng sự tình vẫn chưa xong đâu. Nguyệt Lão cầm Định nhân duyên, do dự không biết nên xem tiếp hay không. Xem tiếp, sợ lại bị thần tiên khác bắt quả tang, không xem nữa, lòng ông bị tò mò cào ngứa ngáy tim gan. Cảm giác như coi một bộ phim xuất sắc, đang đến đoạn cao trào thì bị tắt TV, nửa vời, khó chịu!
Nguyệt Lão do dự một hồi, cuối cùng bị lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong. Dù sao Phục Hy đại đế cũng chưa nói gì, Thần Nông đại đế lại còn chưa trở về, ông chỉ xem một tí thôi, cẩn thận đừng để người khác biết là được, sẽ không sao đâu.
Chuyện tình yêu của Thần Nông đại đế, không xem thì hối hận chết mất.
Nhưng mà Nguyệt Lão không ngờ rằng, trên Thiên Đình không chỉ có một vị thần tiên nhàm chán. Trùng hợp làm sao, Thiên Lý Nhãn và một đám tiểu tiên đúng lúc đi ngang qua. Bình thường Thiên Lý Nhãn thấy Định nhân duyên sẽ không quan tâm, nhưng cố tình lúc ấy Nguyệt Lão lại dùng pháp thuật, che giấu nội dung. Thiên Lý Nhãn lập tức ngửi thấy mùi bất thường, bay vội tới triệt bỏ pháp thuật, thế là nhóm tiểu tiên đều thấy hết.
“Ôi trời, các ngươi nghe tin gì chưa? Thần Nông đại đế lão thụ nở hoa tìm đối tượng đấy.” Thiên Đình bắt đầu lan truyền một tin đồn mới cực hot.
“Sao có thể, ánh mắt Thần Nông đại đế cao lắm đấy, Thiên Đình có nhiều tiên nữ mĩ mạo thích ngài ấy, mà Thần Nông đại đế có quan tâm đâu, sao có thể động tâm với phàm nhân.” Ai cũng biết Thần Nông đại đế hạ phàm vì việc chung, nhân loại thế gian nào đẹp bằng tiên nhân.
“Người ta có câu không tin lời đồn không truyền lời đồn, sao các người dễ tin thế hả? Thành tiên bao nhiêu năm rồi mà không khôn khéo thêm tí nào!”
“Thật đấy, chính mắt mấy người Thiên Lý Nhãn nhìn thấy từ chỗ Nguyệt Lão, sao mà giả được. Tỷ tỷ của ta là tỳ nữ hầu hạ Nữ Oa nương nương, lúc Nữ Oa nương nương nghe được tin đồn có hỏi Phục Hy đại đế, các ngươi đoán xem đại đế phản ứng thế nào?”
“Còn có thể phản ứng cái gì, chắc chắn là hung hăng trách cứ Thiên Đình này bất chính tắc loạn. Tại các ngươi suốt ngày nói dóc tám nhảm đấy, sớm muộn gì Thiên Đình cũng siết chặt vấn đề ngôn luận.”
“Khiếp, thật như thế ta đã không nói rồi. Ta nghe tỷ tỷ của ta nói, lúc ấy á, nghe Nữ Oa nương nương hỏi chuyện, Phục Hy đại đế không phản bác câu nào!”
Không phản bác. Này nghĩa là gì, có khác gì ngầm thừa nhận?
Ai mà không biết Phục Hy đại đế và Thần Nông đại đế có quan hệ tốt, thái độ của Phục Hy đại đế hoàn toàn đủ để xác nhận tin đồn.
Vì thế chờ đến khi Cố Trường Sinh trải qua trăm cay ngàn đắng (thật ra không có) thành tiên, thì phát hiện một đống tiên nhân đứng chờ vây quanh ngay vị trí cậu phi thăng. Trong mắt bọn họ đều lấp lánh ánh sáng tò mò, dàn trận siêu lớn, dọa Cố Trường Sinh hết hồn. Suýt chút nữa đã tưởng mình bị người ta dàn trận cướp bóc, chứ không sao mắt ai đều đầy vẻ thèm khát như vậy.
Cố Trường Sinh lập tức thủ thế rút dao phay, may được Tổ sư gia cản lại.
Tận đến khi gặp mấy vị tiên nhân ngang địa vị Thần Nông, đặc biệt là Phục Hy, bị trêu ghẹo hỏi mấy vấn đề này nọ giữa cậu và Thần Nông, rồi nghe Phục Hy tận tình kể lể cả câu chuyện, cậu mới hết hoảng hồn.
– —–oOo——