Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 18: Giáo Sư Bùi Người Yêu Của Thầy Đã Có Mặt



Edit: Diệp Văn
“Anh ơi, kẹo bông gòn trong tay của anh đẹp quá đi.” Cô bé mặc bộ đồ lông vũ đứng ở trong bãi tuyết tựa như một quả bóng tuyết nhỏ vậy.

Cô bé ngẩng đầu nhìn người anh trai điển trai và lịch thiệp và bị thu hút bởi cây kẹo bông gòn lớn trong tay của anh ấy.
Bùi Tư Niên nghe vậy đã ngồi xuống nói với cô bé: “Cảm ơn, em cũng rất đáng yêu.”
Cô bé cắn lấy ngón tay và nhìn ngắm cây kẹo bông gòn, rồi lại nhìn người anh đẹp trai này, sau đó ấp a ấp úng nói: “Có thể cho em nếm thử một miếng không?”
Sau đó chỉ thấy Bùi Tư Niên nở nụ cười dịu dàng, nhưng lại nói: “Không được đâu.”
“Nhưng mà, nhưng mà mẹ của em nói trẻ con đều thích đồ ngọt.” Cô bé có hơi ngượng ngùng khi bị từ chối một cách đột ngột.
Bùi Tư Niên vẫn cười nói: “Ừm, thằng bé ở nhà anh cũng thích đồ ngọt.”
Cô bé xấu hổ bỏ chạy ra xa, Bùi Tư Niên đứng dậy, cầm cây kẹo bông màu hồng không hề hợp với khí chất của mình đi về phía Lăng Châu.
Lăng Châu vừa đi xuống từ ngựa gỗ đu quay, thì nhìn thấy Bùi Tư Niên đang bắt nạt trẻ em, nên nói: “Bắt nạt trẻ em đấy à, thầy Bùi?”
Bùi Tư Niên nắm lấy tay của Lăng Châu và đưa kẹo bông vào tay cậu nói: “Chẳng còn cách nào, cậu bé nhà anh quan trọng hơn.”
“Ai là cậu bé hả? Em lớn rồi đó.” Lăng Châu thò tay vào túi quần ấm áp của Bùi Tư Niên.

Người đàn ông này đúng là một lò sưởi tự nhiên, toàn thân đều tỏa ra hơi nóng ấm áp khiến người ta cứ muốn lại gần.
Bùi Tư Niên dang rộng áo khoác ra, ôm Lăng Châu vào lòng.

Hai người họ đều ngẫu hứng muốn đến khu băng tuyết chơi, cho nên không chuẩn bị gì nhiều, nhất là lúc ra ngoài Lăng Châu chỉ mặc mỗi chiếc áo nỉ.
Nhưng Lăng Châu quyết tâm đưa Bùi Tư Niên trở về với tuổi thơ để yêu thích thế giới này hơn, thế là đã kéo theo người đàn ông này đi chơi tận ba tiếng đồng hồ.
Lăng Châu cứ dựa vào sở thích của mình mà mang tất cả những thứ đồ mình cảm thấy thú vị hay những món ăn mình cảm thấy ngon đến trước mặt Bùi Tư Niên.
Tuy nhiên, Bùi Tư Niên chỉ quan tâm đến việc cậu có lạnh hay không, hoặc là có đói hay không.
“Anh có vui không?” Lăng Châu cứ như đứa trẻ đang chia sẻ về món đồ chơi yêu thích của mình rồi mong chờ vào câu trả lời của đối phương vậy.
Bùi Tư Niên: “Vui lắm.”
“Thật chứ?”
“Ừm.” Bùi Tư Niên vừa trả lời vừa chọn được một chiếc khăn choàng màu đỏ, sau đó trả tiền và nói: “Lại đây nào.”
Người đàn ông ấy quàng chiếc khăn lông tơ lên cổ của Lăng Châu, rồi cẩn thận chỉnh trang lại, sau đó bịt lấy đôi tai đỏ ửng của Lăng Châu.
Bùi Tư Niên: “Có đói bụng không? Về nhà anh sẽ nấu món ngon cho em ăn?” —— Đây là đang âm thầm dụ Lăng Châu về nhà, kẻo anh chàng này lại bị cảm lạnh.
Lăng Châu: “Buổi tối ở đây có tổ chức bắn pháo hoa đó.” Cậu nhất định phải để Bùi Tư Niên nhìn thấy màn pháo hoa hoành tráng, rồi sẽ kinh ngạc và rung động, sau đó thì sẽ thêm yêu thế giới tươi đẹp này!
“Vậy để anh đi mua cho em một cái áo lông vũ.” Bùi Tư Niên nhìn hai gò má lạnh đến tái nhợt của Lăng Châu, lại nói: “Cũng cần chuẩn bị cả găng tay và bịt tai nữa.”
“Em không lạnh.” Lăng Châu bất lực.

Bùi Tư Niên không thể quan tâm đến bản thân mình một chút nào sao, ra ngoài chơi mà y như một ông bố chăm lo cho cậu thế kia không mệt hay sao?
Bùi Tư Niên ý thức được rằng có lẽ mình đã càm ràm quá mức, thế là anh ấy không nói gì nữa mà chỉ nắm lấy tay Lăng Châu, bước đi từng bước trên bãi tuyết.
“Bùi Tư Niên.” Lăng Châu cúi đầu, vùi cả nửa khuôn mặt vào chiếc khăn choàng lông vũ.
“Hửm?”
Lăng Châu: “Có phải là anh không thích nơi này không?”
“Đâu có.” Bùi Tư Niên nói: “Nơi này rất đẹp.”
Lăng Châu im lặng một hồi, mới thay đổi cách hỏi: “Thế nếu như một mình anh tới đây thì sao? Anh có còn cảm thấy nơi này đẹp nữa không?”
Bùi Tư Niên trả lời không hề do dự: “Không.”
Ừm, cũng có nghĩa là anh ấy thích nơi này không phải vì ở đây thú vị và đẹp đẽ, mà là bởi vì có Lăng Châu.
Cho dù Lăng Châu có dẫn anh ấy đến một quán vỉa hè, thì anh ấy cũng sẽ có tâm trạng y chang như thế.
Lăng Châu chớp mắt rồi lại nói: “Thế nếu như, em đang nói là lỡ như đấy nhé.” Cậu sắp xếp lại câu từ một hồi rồi mới nói: “Một ngày nào đó em không còn ở trên thế giới này, thì anh…”
Lăng Châu cảm thấy một cách rõ rệt rằng người đàn ông ấy đang nắm chặt tay mình.
“Thì anh vẫn sẽ sống tốt và đối xử tốt với những người xung quanh chứ?”
“Không.” Người đàn ông ấy vẫn không chút do dự.
“Thế thì làm sao được?” Lăng Châu hất tay người đàn ông ấy ra, tức giận nói: “Anh đừng có chỉ quay quanh mỗi mình em, anh có phải chỉ sống vì em thôi đâu, cho dù em không còn nữa, thì mẹ kiếp anh cũng phải sống tốt trên cái thế giới này chứ!”
Không có Lăng Châu, trái đất cũng đâu có ngừng quay, tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy? Lăng Châu nhìn anh ấy, lo nghĩ rằng: Chắc không phải sau khi cậu bỏ đi rồi, thì tên này không phải sẽ như kiểu làm thì làm cho trót, rồi phá hủy luôn cả vị diện này đấy chứ…
Nếu như suy nghĩ mà Bùi Tư Niên đang hướng đến là Lăng Châu, thế thì sẽ vô cùng khó nói.
Dù sao trong lòng của Lăng Châu chỉ có mỗi một sự lựa chọn đó chính là được về nhà.
Bùi Tư Niên cau mày lại một cách hiếm thấy: “Lăng Châu, tại sao em lại đột nhiên hỏi những câu hỏi như thế?”

Không phải sợ rằng chỉ với một phút lơ là thì anh sẽ hủy diệt trái đất đó sao?
Lăng Châu mím môi, cố gắng phụ đạo tâm lý cho nhà nghiên cứu khoa học có chỉ số thông minh cực kỳ cao này: “Không ai có thể đi cùng ai trọn đời cả.”
“Nếu như anh có thể làm được thì sao?” Ở trên bãi tuyết, con ngươi đen láy của Bùi Tư Niên trông càng sâu thẳm thấy rõ, anh chậm rãi nói: “Nếu như anh có thể khiến cho thế giới này của chúng ta tồn tại mãi mãi thì sao?”
Lăng Châu sực nhớ ra rằng tên này là một chuyên gia nghiên cứu khoa học, cậu không muốn ép bức người đàn ông quá mức khiến anh quay sang nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ quái gở gì đó.
“Tóm lại, cho dù em không có ở đây, thì anh cũng không được phép trả thù đời đó, có biết không?” Lăng Châu xoay người đi, ủng đi tuyết của cậu để lại từng dấu chân tuyết trắng.
Anh ấy không trả lời, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau cậu.
“Có nghe thấy không?” Lăng Châu xoay người lại nhìn người đàn ông ấy phía sau lưng đang im lặng.

Nhưng rồi Bùi Tư Niên cũng không chiều theo ý của cậu mà mở miệng ra nói —— “Không.”
Lăng Châu cạn lời, rồi nói: “Thôi được, vậy anh hãy nói thử xem anh định sẽ làm gì.”
“Khiến em được hồi sinh.” Bùi Tư Niên nói ra những lời mơ mộng hão huyền, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
[Cảnh báo cảnh báo! Nhân vật chính có chiều hướng trở nên hắc hóa thêm nữa]
“Hồi sinh…” Lăng Châu chớp mắt nói: “Bùi Tư Niên, có phải anh…”
Có phải anh đã làm nghiên cứu ra thứ kỳ lạ quái quỷ gì đó rồi không?!
[Cảnh báo! Chỉ số hắc hóa của nhân vật chính +1!]
“Được rồi, được rồi.” Lăng Châu chạy lại sà vào lòng của Bùi Tư Niên rồi ôm lấy anh ấy nói: “Đừng nói mấy chuyện nữa, ôm cái nào.”
Với một cái ôm chắc nịch, chỉ số hắc hóa của người đàn ông ấy lại giảm xuống về vị trí ban đầu một cách thần kỳ.
Cơ thể của anh ấy vô cùng ấm áp, Lăng Châu thở dài, một người đàn ông ấm áp như vậy sao lại là một kẻ phản diện có nội tâm lạnh lùng và vô tình vô nghĩa kia chứ?
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, bên phía hệ thống đưa ra lời nhắc nhở [Phát hiện ra giấc ngủ của nhân vật nguy hiểm Thời Ngọc sắp được kết thúc!]
“Tôi còn thời gian bao lâu?”
[Theo như ước tính của hệ thống, còn khoảng 24 tiếng đồng hồ nữa.]
Người nọ là Thời Ngọc, người có tâm tư xảo trá, Lăng Châu không dám khinh suất.

Cậu vừa suy nghĩ một lượt trong đầu về kế hoạch sau khi trở về nhà họ Thời, vừa nghĩ cách tìm hiểu sâu hơn về Bùi Tư Niên.
Trong lúc Lăng Châu đang tính toán về điều gì đó, thì Bùi Tư Niên đã tắm rửa sạch sẽ đi ra từ phòng tắm.
Không thể không nói, sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành là không gì có thể so bì được, Bùi Tư Niên giữ gìn rất tốt vóc dáng của mình, cơ ngực, cơ bụng…!anh có tất cả những gì cần phải có, hơn nữa lại mang một hình thể hoàn hảo.
Người đàn ông này không quen dùng nước hoa, nên trên người chỉ mang một mùi xà phòng sau khi tắm, đơn giản nhưng lại ấm áp, Lăng Châu rất thích hơi thở đời thường giản dị toát ra từ người của Bùi Tư Niên.
Cậu ôm chầm lấy thầy Bùi ấm áp, vùi cả người vào trong lòng của Bùi Tư Niên, cơ bắp của người đàn ông ấy tuy săn chắc nhưng lại không bị cộm, tựa vào có cảm giác vô cùng thoải mái.
Bùi Tư Niên lặng lẽ vào vai chiếc gối hình người của Lăng Châu, lúc tháo mắt kính ra, mặt mũi của người đàn ông này dường như mất đi phần nào vẻ lịch thiệp và vẻ uy nghiêm.
“Thầy Bùi.” Lăng Châu thoải mái tựa vào lồng ngực của Bùi Tư Niên, cậu giơ tay vuốt ve sống mũi cao ráo của anh, sau đó đôi môi của người đàn ông này có hơi cong lên.
Lăng Châu dùng đầu ngón tay sờ lướt qua môi của anh ấy, rồi nhếch mày cười nói: “Muốn hôn anh quá đi.”
Bùi Tư Niên cúi người xuống trao cho cậu một nụ hôn.
“Muốn ngủ với anh quá à.”

Người đàn ông ấy cởi bỏ áo tắm và hỏi cậu: “Hôm nay có mệt không?”
Lăng Châu nheo hai mắt lại và mỉm cười gật đầu.
“Vậy à…” Bùi Tư Niên đẩy Lăng Châu ngã xuống gối, kiên nhẫn cởi cúc áo ngủ của đối phương, sau đó cúi người xuống hôn cậu.
Anh vừa chu đáo lại dịu dàng, rõ ràng trong mắt đã tràn đầy dục vọng nhưng vẫn chú ý đến Lăng Châu mà làm một cách nhẹ nhàng lại cẩn trọng.
“Thầy Bùi.” Lăng Châu cố ý nói khéo: “Thầy Bùi tuyệt quá.”
Cơ thể của người đàn ông ấy bỗng dừng lại, sau đó năn nỉ một cách bất lực: “Đã bảo là đừng nói mấy lời này mà.”
Lăng Châu giơ tay, đè lên vòng eo có đường cong rõ ràng của anh ấy, rồi liếm môi nói: “Thầy Bùi, tiếp tục đi…”
Không còn cách nào khác, Bùi Tư Niên đành phải dùng miệng để ngăn chặn những lời nói ngày càng quá đáng kia của Lăng Châu.
Màn đêm kéo dài, những lời nói yêu thương lẳng lơ được ẩn giấu bên dưới ánh trăng.
——
[Reng! Cậu đã đến với vị diện thứ ba, quá trình dịch chuyển hoàn tất!]
Một hồi lâu Lăng Châu mới từ từ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy căn phòng với tông màu xám, cậu chợt cảm thấy cô đơn.
Cái ôm của thầy Bùi thật sự quá đỗi ấm áp làm cho Lăng Châu nhất thời không quen.
Nhưng mà, dù có ấm áp đến đâu cũng không thể ngăn cản bước chân của Lăng Châu trở về nhà.

Cậu duỗi người một phát rồi nhìn Thời Ngọc đứng trước tấm gương soi toàn thân.
Tay của Thời Ngọc đang thắt cà vạt bổng dừng lại, ánh mắt của anh ta nhìn về phía Lăng Châu thông qua tấm gương toàn thân lớn.
“Dậy rồi à?”
Lăng Châu quay người lại, nhìn Thời Ngọc chỉnh trang quần áo với đôi mắt ngáy ngủ.

Người đàn ông ấy có bờ vai rộng và tấm lưng thẳng, dáng người cao ráo, mặc đồ vest vào trông cực kỳ phong độ lịch lãm.
Lăng Châu cảm thấy rằng Thời Ngọc hoàn toàn phản ánh được câu nói “loài cầm thú đội lốt người.”
“Lăng Châu.” Ánh mắt của Thời Ngọc và Lăng Châu bắt gặp nhau trong gương.
Lăng Châu cố gắng tỉnh táo trở lại, đáp lại bằng cái nhìn ngây thơ và khó hiểu: “Hả?”
“Bệnh tình của em gần khỏi hẳn, cũng là lúc phải mời giáo viên về dạy học cho rồi.”
Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cậu vẫn còn chưa hoàn toàn thả lỏng, thì đột nhiên Thời Ngọc ung dung từ tốn hỏi: “Mời thầy Bùi đi nhé, em thấy sao?”
Lăng Châu: “…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.