Tiểu Đại và Tạ Lâm cúi người rồi nhanh chóng lui đi.
Huyền Du liền xán lại gần Quân Mộ Ngọc, cười nói: “đi đường xa có mệt lắm không?”
“Không mệt.”, y liền nhìn hắn, ngờ vực hỏi: “ta ngủ quên lúc nào thế?”
Huyền Du cười cười, cũng không giấu giếm: “ta cố tình cho mê hương vào trong lư xông hương, mục đích muốn ngươi ngủ ngon hơn thôi”
Quân Mộ Ngọc lườm hắn, Huyền Du liền đổi chủ đề, “khi nãy ngươi và Tạ Lâm nói gì vậy?”
“Cũng không có gì quan trọng, ta chỉ nói cho Tạ Lâm biết một chút suy đoán của mình mà thôi, như là trong quân doanh đã có nội gián chẳng hạn”
Huyền Du trầm mặc, “không chỉ ngươi đâu, ta cũng nghĩ thế, khi nãy cũng đã có nói qua với Huyền Kính Minh rồi”
“Không ai nghi ngờ thân phận của ta chứ?”, ngừng một lát Quân Mộ Ngọc nói.
Huyền Du lắc đầu chắc chắn, “sẽ không, ta đã nói ngươi là Quân sư của ta rồi, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được”.
Huyền Du liền hắng giọng: “e hèm, Quân sư có cần bản hoàng tử dẫn đi tham quan quân doanh một vòng không?”
Quân Mộ Ngọc nhìn hắn, hiếm có đùa cợt, “nhị hoàng tử đã có lòng tiểu nhân sao dám từ chối?”
Huyền Du cười cười, theo thói quen định nắm tay Quân Mộ Ngọc dẫn đi thì bị y khéo léo tránh thoát, còn không quên lườm hắn một cái.
Huyền Du liền sực nhớ thân phận của hai người, vội hắng giọng, làm bộ dáng một tay chấp sau lưng tiêu sái bước đi, xem như hành động thất thố vừa rồi chưa từng xảy ra.
Quân Mộ Ngọc cười đến đuôi mắt cong cong vội nối gót theo sau hắn.
Huyền Du và Quân Mộ Ngọc luôn duy trì khoảng cách vốn có giữa chủ và thuộc hạ, trong suốt quãng đường đi, những gì cần nói Huyền Du đều nói hết.
Đi gần hết một vòng trong quân doanh, cả hai liền chạm mặt Huyền Kính Minh cùng Tạ Lâm đi từ hướng ngược lại.
Thấy Huyền Du, gương mặt Huyền Kính Minh liền dâng lên một tầng lạnh nhạt, gã rất nhanh đã đặt sự chú ý lên người bên cạnh Huyền Du – Quân Mộ Ngọc.
Huyền Kính Minh không nhanh không chậm lên tiếng: “đây là quân sư thần cơ diệu toán mà đệ hay đem bên người đây sao?”
Huyền Du liền cười cười, nói: “vâng, nhờ y mà đệ mới có thể trăm trận trăm thắng đấy.”
Huyền Kính Minh hừ lạnh, đem lời nói vừa rồi của Huyền Du không đặt vào tai.
Quân Mộ Ngọc liền khấu đầu với gã: “Thảo dân chỉ có chút tài mọn, may mắn được nhị hoàng tử nhìn trúng nên trọng dụng, trở thành quân sư dưới trướng nhị hoàng tử.”
Huyền Kính Minh lạnh nhạt đáp: “quân sư quá khiêm tốn rồi, nếu đã được nhị đệ đây nhìn trúng ắt hẳn cũng phải rất tinh thông binh pháp.”
“Đó là dĩ nhiên, mắt của đệ không bao giờ nhìn sai đâu.”, Huyền Du cười cười, “cũng gần muộn rồi, đệ dẫn y đi một vòng tham quan sau đó sẽ về lều bàn bạc một số chuyện, cáo từ.”
Dứt lời không đợi Quân Mộ Ngọc đáp lời đã nắm tay y dẫn đi.
Huyền Kính Minh cùng Tạ Lâm nhìn theo bóng lưng cả hai mà cảm thấy quan hệ giữa hai người cực kì kì lạ.
Quân Mộ Ngọc nhíu mày nhìn Huyền Du, vừa vào đến lều đã khó chịu giằng tay hắn ra.
“Hoàng tử làm vậy không sợ bị họ phát hiện sao?”, Quân Mộ Ngọc bực bội nói, bây giờ quan hệ giữa họ chỉ là chủ tớ, Huyền Du lại có hành động thái quá như vậy dĩ nhiên sẽ dễ để lộ sơ hở, lại nói Tạ Lâm là kẻ võ điền nên có lẽ sẽ không để ý nhưng Huyền Kính Minh thì khác.
Huyền Du xụ mặt ôm lấy y, “ta xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa, đừng giận ta mà.”
Quân Mộ Ngọc đối với hành động biết hối lỗi sửa sai này của Huyền Du dù muốn giận cũng không thể giận nổi.
Y bực dọc, đẩy cái đầu đang cọ cọ trên vai mình ra mà nói: “nhớ lời của hoàng tử nói!”
Huyền Du nghe y nói vậy thì biết chắc cửa này mình đã qua, liền cười hì hì ôm lấy y: “mau đi ăn thôi, tới giờ cơm rồi.”
Quân Mộ Ngọc gật đầu, Huyền Du liền nói: “người đâu!”
“Có tiểu nhân.”
“Mau đem cơm vào đi, nhớ đem luôn phần của ta, bản hoàng tử còn có chút chuyện muốn bàn bạc với quân sư.”
Tiểu binh lính kia liền vâng dạ rồi gấp rút lui đi.
Quân Mộ Ngọc cùng Huyền Du ngồi vào bàn, thức ăn rất nhanh liền được dọn lên, cả hai nhanh chóng động đũa.
Thức ăn trong quân doanh không quá kham khổ như trong tưởng tượng của Quân Mộ Ngọc, y liếc nhìn mấy món ăn tiêu chuẩn trên bàn mà không khỏi cảm thán.
Triều đình chi ngân khố mạnh tay vậy sao?
Như hiểu được Quân Mộ Ngọc nghĩ gì, Huyền Du liền gắp qua chén y một miếng thịt bò rồi nói: “Trong đây không chỉ là tiền trong quốc khố không đâu.
Ta đoán là Huyền Kính Minh đã lén tự bỏ tiền túi mua lương thực để bù lại cho số lương thực ở kho phía Bắc bị cháy hôm kia, với cả ta mới chi viện cho hắn, dĩ nhiên món ăn sẽ trịnh trọng hơn rồi.”
Lần đầu xung phong ra trận đã dễ dàng bị một mánh khóe nhỏ như thế làm tiêu hao binh lực, Huyền Kính Minh dĩ nhiên sẽ giấu nhẹm chuyện này đi không muốn bẩm báo đến tai Nhiếp Ngạn đế, việc đó làm gã phải tự bỏ tiền túi của mình ra bù lại cho số lương thực bị thiếu hụt.
Quân Mộ Ngọc gật đầu, tập trung ăn uống.
Huyền Du nhìn y mà không khỏi nhếch mép.
Thật ra là hắn đã lén dặn tiểu Đại chi thêm tiền để đầu bếp trong doanh nấu nhiều món cho hắn hơn bình thường.
Mục đích là không muốn Quân Mộ Ngọc phải chịu khổ quá nhiều.
Dù sao chuyến đi này cũng sẽ có rất nhiều rủi ro ngoài ý muốn có thể xảy ra.
– ————
Sáng hôm sau, Quân Mộ Ngọc cùng Huyền Du nhanh chóng đi đến lều của Huyền Kính Minh.
Trong suốt quãng đường đi, Huyền Du ngoài mặt lạnh nhạt nhưng thâm tâm lại ủ rũ không thôi, hận không thể ôm hôn y.
Hắn khẽ lên tiếng: “Quân Dạ, hôm qua ta gặp ác mộng…”
Quân Mộ Ngọc hơi cúi đầu với hắn, thể hiện sự cung kính vốn có giữa chủ tử và thuộc hạ mà nói: “lại làm sao? Lại giấc mơ đó à?”
“Không phải, ta nằm mơ thấy có người đến bắt ta đi mất khỏi ngươi.”, đáy mắt lóe lên tia đáng thương đến cực điểm, cần hiền thê dỗ dỗ thương thương, chỉ là y lại không thấy.
Quân Mộ Ngọc khẽ bật cười, nói: “chỉ là mơ, ngươi không cần lo”
Huyền Du không chịu cách trả lời này của y, liền nhíu mày quay phắt đầu lại mà mè nheo: “sao lại không lo được, ta mà bị bắt mất ngươi sẽ trở thành góa phu!”
Khung cảnh “làm nũng” này trong mắt người ngoài như rằng nhị hoàng tử đang tức giận trách mắng quân sư, quân sư thì lại luôn cúi đầu có vẻ như hối lỗi.
Mọi người liền rất nhanh xóa bỏ mọi sự nghi ngờ giữa cả hai, nhị hoàng tử đối với quân sư chắc chắn chỉ là quan hệ tôi tớ bình thường, không hề có một chút tình cảm nào cả.
Mọi sự nghi ngờ rất nhanh liền như nước gặp lửa bốc hơi, chẳng để lại giọt nào.
Huyền Du “trừng mắt” nhìn y, Quân Mộ Ngọc mím môi nén cười, sau đó nghiêm túc khẽ nói: “đã thế ta cũng sẽ không thèm sống nữa, sẽ tuẫn táng theo ngươi!”
Huyền Du liền giật mình, kiếp trước hắn mất trên sa trường, có phải hay không sau khi Quân Mộ Ngọc nghe tin cũng thật sự nghĩ đến tự vẫn??!
“Không được!”, Huyền Du lớn tiếng quát, Quân Mộ Ngọc cùng những binh lính xung quanh giật bắn mình.
Quân Mộ Ngọc mở to mắt nhìn hắn, đã rất lâu rồi Huyền Du không lớn tiếng với y, giờ bị quát khiến y không khỏi trở nên thất thần.
Mọi ánh mắt lén nhìn cả hai đều bị Huyền Du liếc mắt cảnh cáo.
Những kẻ đó vội nhanh chóng chạy đi làm việc, Huyền Du khẽ nhíu mày nhìn y, sau đó không nói gì, phất tay áo bỏ đi.
Quân Mộ Ngọc hồi thần, nhìn theo bóng lưng hắn, khi Huyền Du phất tay áo chính là biểu hiện của sự giận dữ.
Hắn đã tức giận rồi, mà người hắn giận không ai khác chính là Quân Mộ Ngọc y.
Quân Mộ Ngọc liền vội chạy theo Huyền Du để đuổi kịp bước chân của hắn.
Trong lòng là một mớ hỗn loạn phức tạp…
__________________________________________.