Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 35: 35: Gây Sự



Ánh mắt Quân Mộ Ngọc đầy sự tha thiết, còn có chút gì đó uất ức: “ta xin lỗi, sau này không vậy nữa, ngươi đừng tức giận mà lơ ta…”
– —
Huyền Du vốn dĩ định im lặng một chút để y tự kiểm điểm lại hành động của mình, tránh trường hợp như kiếp trước y luôn âm thầm giải quyết sau lưng hắn.
Nào ngờ Quân Mộ Ngọc lại làm ra hành động mà hắn không đỡ kịp.

Huyền Du liền cúi đầu nhìn y, ngay lập tức liền triệt để bị ánh mắt của y đánh gục.
Huyền Du đành hừ một cái, cố lấy lại vẻ cứng rắn nhưng giọng nói đã mềm đi thấy rõ: “ngươi tốt nhất nhớ lời hôm nay mình nói, về phòng thôi, đứng ngoài đây một hồi sẽ cảm lạnh.”
“Được.”
Quân Mộ Ngọc ngoan ngoãn cùng Huyền Du về phòng, y khẽ cong môi cười.

Người này thật sự rất dễ dỗ.
Huyền Du mặc triều phục xong liền đi lại giường hôn nhẹ lên trán Quân Mộ Ngọc.

Người nằm trên giường chị hơi cựa quậy chứ không tỉnh.
Huyền Du mỉm cười, kéo chăn cao lên một chút rồi quay lưng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng liền gặp Ngô tổng quản, Huyền Du liền nói: “cứ để y ngủ, một lát hoàng tử phi có tỉnh nhớ ép y ăn sáng.

Tránh để y bỏ bữa.”
Quân Mộ Ngọc có thói quen không ăn sáng, sau khi lên triều về hắn đều thấy điểm tâm chuẩn bị cho Quân Mộ Ngọc luôn còn nguyên trên bàn.

Nếu hắn ép y sẽ ăn, nhưng nếu hắn không nói y sẽ không động đến.
Ngô tổng quản liền cúi người vâng dạ, tiễn Huyền Du đi xong ông liền quay lại dặn dò hạ nhân tránh làm ồn xung quanh thư phòng của Nhị hoàng tử rồi đi làm việc khác.
Hôm qua vừa bế Quân Mộ Ngọc vào phòng, chỉ một khắc sau liền có một người ăn vận y chang Quân Mộ Ngọc trước đó đi ra khỏi thư phòng của Huyền Du, người đó leo lên xe ngựa đã được chuẩn bị ngoài phủ rồi đi mất.

Thành công đánh lừa tất cả hạ nhân trong phủ, trong đó có cả Ngô tổng quản.

Tầm nửa canh giờ sau Quân Mộ Ngọc liền tỉnh, khi mở mắt ra bên cạnh đã trống không.

Huyền Du có lẽ là đã đi thượng triều rồi.
Nghe trong phòng có tiếng động Tiềm Hương liền nói vọng vào: “chúng nô tì tiến vào hầu hạ người được không ạ?”
Quân Mộ Ngọc ừm một tiếng.

Sau khi rửa mặt thay y phục xong xuôi, Quân Mộ Ngọc liền đến mái đình cạnh hồ nước trong phủ ăn điểm tâm.
Vốn dĩ Quân Mộ Ngọc không muốn ăn nhưng Ngô tổng quản lại bảo: “hoàng tử phi ăn đi ạ, Nhị hoàng tử trước khi đi đã căn dặn chúng nô tài phải dặn người ăn sáng, tránh để người lại bỏ bữa.”
Nghe Ngô tổng quản nói thế Quân Mộ Ngọc đành ngoan ngoãn ăn điểm tâm.

Tiềm Hương chỉ im lặng đứng kế bên, do nàng đã thay thế Nhị chăm sóc Quân Mộ Ngọc nên trang phục liền đổi thành của hạ nhân trong phủ.

Về việc nàng có thể dễ dàng ở bệ cạnh hầu hạ Quân Mộ Ngọc cũng không khó, chỉ cần Huyền Du lên tiếng chỉ định liền không ai dám nói gì.

Quân Mộ Ngọc ngồi xuống chiếc ghế dài được đặt cạnh lan can, y vừa ăn điểm tâm vừa nhìn cá chép bơi trong hồ.

Không khí cực kì yên tĩnh.
Chẳng được bao lâu thì có một hạ nhân nhanh chân chạy đến, hướng y bẩm báo: “Thưa hoàng tử phi, Tô tiểu thư muốn vào phủ gặp Nhị hoàng tử ạ.”
Đôi con ngươi màu nâu xinh đẹp hơi động, Quân Mộ Ngọc vẫn chăm chú nhìn cá bơi trong hồ nói: “Bảo với nàng ta trở về đi, Nhị hoàng tử không có ở trong phủ.”
Hạ nhân đó vâng dạ rồi chạy đi, ngay sau đó lại chạy vào: “thưa, Tô tiểu thư bảo muốn vào phủ đợi Nhị hoàng tử, còn bảo chính Nhị hoàng tử đã hẹn nàng ta đến đây.”

Quân Mộ Ngọc trầm mặc, nếu là Huyền Du hẹn thì y không thể đuổi nàng ta đi được.

“Cho nàng ta vào đi!”
Rất nhanh sau đó trong mái đình liền xuất hiện một nữ nhân thân hình yểu điệu, dung mạo xinh đẹp bước vào.

Tô Nguyệt hướng Quân Mộ Ngọc hành bán lễ: “Dân nữ Tô Nguyệt bái kiến Nhị Hoàng tử phi.”
Đôi mắt nâu không chút gợn sóng đảo sang nhìn lấy Tô Nguyệt: “không cần đa lễ, ngồi đi.”
Trong mái đình ccó một chiếc ghế dài đặt cạnh lan can, chính là chiếc ghế mà Quân Mộ Ngọc đang ngồi, ngoài ra ở trung tâm còn đặt một bàn tròn cùng vài cái ghế.

Thuận tiện cho việc ngồi uống trà hay nghị sự về vấn đề gì đó.

Tô Nguyệt liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn tròn, nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Dù Quân Mộ Ngọc có là hoàng tử phi thì cũng làm nam nhân, nữ nhân như nàng dĩ nhiên phải tự biết mà giữ khoảng cách.
Quân Mộ Ngọc không nói chuyện, y chỉ chuyên chú ăn điểm tâm cùng nhìn cá bơi trong hồ.

Tiềm Hương cũng yên lặng cầm đĩa bánh đứng kế bên.

Chẳng ai nói với ai câu nào.
Tô Nguyệt từ lâu đã không ưa Quân Mộ Ngọc, nếu không phải tại y thì Huyền Du đã thú nàng vào phủ.

Thậm chí người ngồi lên vị trí nhị hoàng tử phi phải là nàng!

Chỉ là thế lực Quân gia quá mạnh, Tô gia không đấu lại được nên nàng đành rút lui.

Nhưng mà căn bản Huyền Du yêu nàng, Quân Mộ Ngọc cùng lắm chỉ là nước cờ tốt để Huyền Du tranh đoạt hoàng vị.

Sau khi Huyền Du làm vua rồi hắn còn cần quân cờ vô dụng như Quân Mộ Ngọc sao?
Tô Nguyệt càng nghĩ càng vui vẻ, tâm tình không tốt trước đó liền tốt lên, khóe môi diễm lệ cũng cong lên thể hiện tâm trạng nàng đang không tệ.

Nô tì đi theo Tô Nguyệt liền với tay rót cho nàng một tách trà.

Quân Mộ Ngọc ăn đến cái thứ tư liền phẩy tay với Tiềm Hương, ý bảo mình không cần dùng nữa.

Tiềm Hương hiểu ý liền lập tức để đĩa điểm tâm lên bàn.
“Hôm qua trong phủ vừa mua được vài cân trà Long Tĩnh.

Để nô tì pha lên cho người uống thử nhé?”
Quân Mộ Ngọc gật đầu, Tiềm Hương liền nhanh chóng lui đi pha trà.

Lúc này chỉ còn lại ba người, Tô Nguyệt liền mỉm cười nói: “trà Long Tỉnh vị rất thơm ngọt, hoàng tử phi chưa từng thử qua sao?”
Quân Mộ Ngọc vốn không muốn nói chuyện với Tô Nguyệt, nhưng nàng ta lại chủ động trò chuyện nên y đành lên tiếng: “ta thường chỉ dùng trà sen thôi.”
“Dân nữ và hoàng tử phi thật giống nhau, đều thích trà sen.

Đúng là trùng hợp mà.”
Quân Mộ Ngọc khẽ mím môi không trả lời, Tô Nguyệt lại nói: “cảnh vật trong hồ thật đẹp, không biết hoàng tử phi có giống dân nữ không, tuy dân nữ thích trà sen nhưng lại chỉ thích trong hồ có đá cuội và cá chép, không thích trồng thêm sen vào.”
Tầm mắt Quân Mộ Ngọc liền nhìn ra hồ, ngoài trừ đá cùng cá, thì hầu như không lấy một cây cỏ nào trong hồ.

Đáy mắt Quân Mộ Ngọc liền xám đi.
Huyền Du vẫn là còn tình cảm với Tô Nguyệt sao?

Quân Mộ Ngọc thu tầm mắt, cảm thấy hồ cá trong phủ không còn đẹp nữa.

Y đứng lên muốn trở về phòng, một khắc cũng không muốn nhìn bất cứ thứ gì ở đây.
Tô Nguyệt liền đứng lên, không biết là nàng ta vô tình hay cố ý mà nắm cổ tay Quân Mộ Ngọc giữ lại.
Ngay tức khắc y liền cảm thấy cổ tay bỏng rát, theo phản xạ liền giằng tay mình ra.

Tô Nguyệt như không đứng vững mà ngả nghiêng ra sau.

Bả vai Tô Nguyệt liền đập vào cạnh bàn khiến nàng ta la lên đầy đau đớn.

Nàng ta nhăn nhó ôm lấy bả vai của mình.
Tì nữ của nàng ta liền vội chạy lên đỡ Tô Nguyệt, “tiểu thư không sao chứ ạ?”
Ngay lúc đó một giọng nói khác lại vang lên: “có chuyện gì vậy?”
Quân Mộ Ngọc không nhìn cũng biết giọng nói đó là của ai.

Tô Nguyệt khẽ mỉm cười.
Huyền Du đi lại cạnh Quân Mộ Ngọc nhìn gương mặt hơi tái của y, rồi lại nhìn sang Tô Nguyệt đang ngã dưới đất.
Thật sự chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Tô Nguyệt lại ở đây? Đã thế lại còn cùng Quân Mộ Ngọc ở chung một chỗ?
Không đợi ai hỏi nô tì của Tô Nguyệt liền đỡ nàng ta dậy rồi uất ức lên tiếng: “thỉnh nhị hoàng tử làm chủ cho tiểu thư của nô tì, hoàng tử phi khi không lại đẩy ngã tiểu thư, khiến bả vai của người bị thương!”
Quân Mộ Ngọc mím môi, rủ tay áo xuống che đi cổ tay đang đỏ lên.
Huyền Du nghe xong liền nhíu mày, hắn nhìn sang gương mặt hơi tái Quân Mộ Ngọc hỏi: “có chuyện gì vậy?”
Quân Mộ Ngọc liền đáp: “ta không có đẩy nàng ta, chỉ là nàng ta khi không lại nắm lấy cổ tay ta, ta giật mình nên chỉ giằng tay mình ra thôi.

Không nghĩ nàng ta sẽ ngã.”
Tô Nguyệt liền lên tiếng, giọng nói yếu ớt đến độ chọc cho người ta thương cảm: “hoàng tử phi đừng vu oan cho dân nữ, người là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất tương thân, làm sao dân nữ lại chủ động nắm tay người được.”
___________________________________________.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.