Vốn dĩ việc Quân Mộ Ngọc gả cho Huyền Du hoàn toàn là chủ đích của y.
Quân Thừa Húc còn nhớ rõ con trai mình khi đó đến ngỏ lời muốn gả cho Huyền Du, trong lòng ông đã chấn động không biết bao nhiêu.
Lúc đầu dĩ nhiên Quân Thừa Húc từ chối.
Vốn dĩ ông muôn hai đứa con trai của mình sau này sẽ an ổn cưới một người bình thường sống qua ngày.
Nếu có yêu nam nhân cũng sẽ là một công tử thế gia bình thường, không tham vọng dính vào hoàng cung.
Huống hồ Huyền Du lại là một người rất hiếu chiến, hắn vốn có tham vọng tranh đoạt hoàng vị, tính tình lại thay đổi thất thường, chiến công vang dội nên có không ít kẻ thù.
Quân Mộ Ngọc gả cho hắn chỉ tổ chui vào hang cọp.
Quân Thừa Húc cưng con nên dĩ nhiên kịch liệt phản đối.
Nhưng dù cứng rắn đến đâu thì bị Quân Mộ Ngọc năn nỉ từ ngày này qua ngày nọ ông cũng có chút mềm lòng.
Đành bất đắc dĩ thử đi ngỏ lời với Huyền Du.
Vốn dĩ chỉ là tới hỏi cho có lệ, bởi trong lòng ông ôm tâm tư muốn Huyền Du từ chối.
Nhưng ai mà ngờ thứ khó đoán nhất chính là lòng người, Huyền Du vậy mà lại không suy nghĩ liền đồng ý!?
Thậm chí ngay hôm sau còn ở trước triều xin Nhiếp Ngạn đế ban hôn hắn với Quân Mộ Ngọc, để hắn lấy con trai ông làm chính thất.
Quân Thừa Húc lúc đó tâm tình liền chấn động không thôi.
Không lẽ con trai nhà mình mà Huyền Du đã có qua lại trước đó? Nếu không với tính cách của Huyền Du không thể nào lại dễ dàng chấp nhận như vậy!?
Thế là Quân Thừa Húc đành cam chịu mà gả Quân Mộ Ngọc cho Huyền Du.
Nhưng tâm tình lại không mấy dễ chịu, vì đơn giản ông biết rõ Huyền Du lấy Quân Mộ Ngọc hơn một nửa là vì thế lực của Quân gia.
Muốn Quân gia phò trợ hắn để củng cố thế lực tranh đoạt hoàng vị.
Mà Quân Mộ Ngọc gả cho Nhị hoàng tử rồi thì Quân Thừa Húc ông không thể không theo phe Huyền Du.
Tuy nói thì nói thế nhưng nếu Huyền Du đối xử với Quân Mộ Ngọc không tốt, Quân Thừa Húc ông cũng không ngại trở mặt với hắn.
Cũng may, Huyền Du đối xử rất tốt với Quân Mộ Ngọc.
Nhìn xem, rõ ràng vương gia mới nuôi mấy tháng mà còn có thịt hơn người làm cha như ông nuôi mười mấy năm.
Quả thật bất công!
Quân Mộ Khuynh nhìn đệ đệ cùng Huyền Du, y cũng mỉm cười rồi thu hồi tầm mắt.
Huyền Du đưa mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn không thể không thừa nhận rằng hai huynh đệ của Quân gia quả thật nhan sắc phải thuộc bậc thượng thừa.
Nếu Quân Mộ Ngọc là mỹ nhân ôn nhuận như ngọc, lại mang theo chút gì đó tươi sáng như hoa đào rực rỡ trước nắng mai thì Quân Mộ Khuynh lại là nhành liễu trong sương sớm.
Quân Mộ Khuynh mang nét đẹp trầm lặng như mặt hồ yên tĩnh, lại có chút gì đó u buồn.
Đúng như nhành liễu trong sương, mờ ảo khiến người ta không thể đoán rõ.
Tuy đẹp thì có đẹp nhưng cũng không thể thu hút Huyền Du quá lâu, rất nhanh sau đó hắn đã thu tầm mắt.
Chỉ tiếc Quân Mộ Ngọc đã nhanh mắt thấy được.
Quân Mộ Khuynh dĩ nhiên nhận ra Huyền Du đang thăm dò mình, chỉ là từ đầu đến cuối y chỉ yên lặng cuối đầu.
Quân Thừa Húc liền dẫn tất cả vào sảnh chính rồi dặn dò hạ nhân pha trà mới đem lên.
Huyền Du cùng Quân Mộ Ngọc ngồi xuống một trong hai bàn chủ vị.
Rất nhanh sau đó trà cùng trái cây được đem lên.
Quân Thừa Húc liền ngồi ở phía đối diện với hai người.
Huyền du liền lấy một trái quýt trong đĩa bắt đầu lột vỏ, từ chối nô tì phục vụ.
Quân Thừa Húc rót hai tách trà đẩy qua, cười nói: “Duẫn vương lập được công nên được phong vương, chỉ là Đại hoàng tử lại chẳng được lợi lọc gì, chỉ khen thưởng trước triều.
Thần e là sắp tới sẽ có nhiều lời đồn đãi không hay.”
Quân Mộ Ngọc được gả cho Huyền Du, vì vậy trên cơ bản Quân gia sẽ đứng chung thuyền với Duẫn vương.
Quân Thừa Húc hỏi vậy cũng tỏ rõ chúng ta đang chung thuyền.
Huyền Du tỉ mỉ lột hết mấy sợi chỉ trắng trên từng múi quýt rồi đặt vào đĩa đựng tách trà đưa cho Quân Mộ Ngọc, nói: “hiện tại ta và Huyền Kính Minh cũng đang cùng thuyền, vì vậy hắn ta sẽ không để ý đến những lời đó.”
Quân Mộ Ngọc nhận lấy, ngoan ngoãn ngồi một bên.
Quân Thừa Húc thu tầm mắt lại, đáp: “khụ, như vậy quả thật đáng mừng.
Dù sao hiện tại trong sáu vị hoàng tử chỉ có mình người được phong vương.
Lại có Huyền Kính Minh làm đồng minh.
Tạm thời đã hơn Tam hoàng tử một bước.”
Nô tì liền bưng một đĩa hạt dẻ lên, Huyền Du lại cầm lấy vài hạt rồi bóc vỏ, “sắp tới là sinh thần của phụ hoàng, nhiều sứ giả cùng hoàng tử sẽ đến tham dự.
Huyền Tiêu chắc chắn sẽ cố tạo mối quan hệ với bọn họ, Nam Man thua cuộc ở Sầm Trạch, vì vậy chắc chắn cũng sẽ có sứ giả qua tham dự.
Nhạc phụ đoán xem Nam Man sẽ cử ai đến?”
Huyền Du bỏ ba hạt dẻ đã bóc vỏ vào đĩa quýt đang ăn dở của Quân Mộ Ngọc, khẽ nói: “ăn thêm cái này đi, muốn ăn nho không ta lấy cho ngươi?”
Quân Mộ Ngọc nhìn hắn, “ngươi không ăn mà chỉ bóc cho ta thôi sao?”
Huyền Du mỉm cười, đưa tay vén tóc mai của Quân Mộ Ngọc ra sau tai: “nhìn ngươi ăn là được rồi.”
Quân Mộ Ngọc cầm lấy một hạt dẻ lên đút vào miệng Huyền Du: “sao vậy được, ăn đi.”
Huyền Du ngoan ngoãn ăn hạt dẻ mà vương phi nhà mình đút cho.
Tâm tình vui vẻ đến hai mắt cong cong.
Quân Thừa Húc cố thu hẹp tầm mắt vào tách trà trong tay, ho khan nói: “khụ khụ, Duẫn vương nói vậy là có ý gì? Nam Man vừa thua trận, không phái sứ giả chẳng lẽ lại phái Thái tử sang sao?”, có thể đợi về đến nhà rồi ân ái không? Ta già rồi không muốn xem đâu!
Huyền Du đưa tay hái mấy trái nho bỏ vào đĩa của Quân Mộ Ngọc, lên tiếng: “đúng thật là thế, khả năng Thái tử Nam Man qua Bắc Thụy là thật đấy.”
Quân Thừa Húc ngờ vực: “thật sự là thế? Vương gia đây là chắc chắn sao?”
Chuyện các hoàng tử quý tộc làm sứ giả sang nước khác giao thiệp vốn không phải chuyện lạ.
Nhưng Nam Man vừa thua trận, cử người hoàng tộc đi vốn là chuyện khó tin, đằng này Huyền Du lại chắc ăn cho là Thái tử Nam Man sang.
Không sợ Bắc Thụy bắt Thái tử làm con tin sao? Nam Man đang suy tính gì thế?
Huyền Du gật đầu, “ta cũng không dám chắc chắn mười phần, nhưng tám phần thì là thế.
Bởi chính miệng Thái tử nói với ta, ta có thể lầm sao?”
Vốn dĩ Hãn Mục Khiêm không có nói, nhưng gã đã bảo lần sau chắc chắn cướp được Quân Mộ Ngọc, khả năng cao gã sẽ tham gia tiệc sinh thần của Nhiếp Ngạn đế.
Còn việc làm sao Hãn Mục Khiêm cướp được Quân Mộ Ngọc như lời gã nói thì Huyền Du chắc chắn sẽ ngăn không cho việc đó xảy ra.
Mất Quân Mộ Ngọc một lần đã là quá đủ đối với hắn.
Trò chuyện thêm một chút hạ nhân vào nói nhỏ gì đó, Quân Thừa Húc cùng Quân Mộ Khuynh liền rời đại sảnh đi giải quyết.
Không gian lúc này chỉ còn lại hai người Huyền Du và Quân Mộ Ngọc.
Y liền đặt đĩa trái cây lên bàn sau đó nhìn Huyền Du nói: “ca ca ta đẹp không?”
Huyền Du: “?”
Quân Mộ Ngọc lại tiếp: “khi nãy thấy ngươi nhìn chăm chú ca ca của ta, nên ta mới hỏi ca ca ta đẹp không?”
Huyền Du: “…”
Hình như hắn vừa ngửi được mùi gì đó.
Huyền Du bình tĩnh đáp: “dĩ nhiên không đẹp bằng ngươi rồi.”
Quân Mộ Ngọc liền híp mắt nhìn, hiển nhiên không hài lòng về câu nói vừa rồi.
Huyền Du ho khan một tiếng rồi nói: “lần đầu ta gặp ca ca của ngươi, vốn dĩ định gật đầu chào hỏi nên ta mới nhìn lâu chút, nhưng ca ca ngươi lại luôn cúi đầu nên không có cơ hội.
Ta nói thật đó, ngươi đừng ghen, ngoài ngươi ra ta còn nhìn ai vừa mắt được nữa chứ.”
Quân Mộ Ngọc nghe từ “ghen” ngay tức khắc liền đỏ mặt, y lên tiếng mắng: “ai mà thèm ghen!”
__________________________________________
Cmt đi mọi người, Li thích đọc cmt lắm, seo mọi người im re zị:< tủn thưn các thứ, mọi người có thể sửa lỗi chính tả giúp tui cũng được:<.