An Kỳ tỉnh giấc, đập vào mắt anh bây giờ là hình ảnh Tôn Bách Nhật đang ngồi gọt trái cây.
Vừa gọt vừa ăn vụng vài miếng.
– Con tôi đâu? – An Kỳ hoảng hốt nhìn khắp căn phòng, anh quay sang gặng hỏi hắn.
Tôn Bách Nhật nhét miếng táo vào miệng An Kỳ, không nhanh không chậm trả lời:
– Ra căn tin ăn trưa với chú Đàm và Boo mỡ rồi.
Một lát sẽ trở lại.
An Kỳ khó nhọc nâng cánh tay trái bị đánh bầm dập lên, “gỡ” miếng táo xuống.
Hương vị thanh mát của táo tươi không làm anh bớt đi cảm giác bợn dạ, mà còn khiến anh muốn nôn ọe nhanh hơn.
– Súp cua nấu bắp với gà xé sợi cùng trứng cút, nếu bớt khó chịu rồi thì mau ăn đi cho có sức uống thuốc.
– Tôn Bạch Nhật huơ huơ cà mèn trước mặt An Kỳ, giới thiệu sản phẩm.
– Cậu chủ tự tay làm đó nghen.
Còn dư đưa anh ăn cho đỡ phí thôi. – Tôn Bạch Nhật âm thầm đính chính.
– Anh ở đây thì ai đứng bếp hả? – An Kỳ ngạc nhiên hỏi.
– Quán hôm nay đóng cửa.
Cậu chủ có việc bận nên nhờ tôi đến thăm trước.
– Tại sao lại nghỉ bán vậy? Có chuyện đột xuất à?
Thêm một miếng táo nữa bị tống vào miệng An Kỳ.
Tôn Bách Nhật xoa xoa cái lỗ tai đang kêu ù ù của mình, hắn nhăn mặt nói:
– Lo mà nghỉ ngơi đi.
Hỏi hoài hà.
Tôn Bách Nhật nói xong, hắn tách thuốc ra khỏi vỉ, đưa cho An Kỳ cầm.
Rồi sau đó kéo thanh ngang bên hông giường lên, làm thành một cái bàn tạm bợ.
An Kỳ trong lúc chờ đợi Tôn Bách Nhật rót nước, anh trầm ngâm suy đoán tiền viện phí.
Chắc cũng gần cả chục vạn nhỉ? Thế thì tiền đâu mà anh đóng đây?
– Há miệng ra.
Tôn Bách Nhật bỏ từng viên thuốc vào miệng An Kỳ, rồi đưa ly nước cho anh tự uống.
“Khụ…!khụ…!khụ…”
An Kỳ ho sặc ho sụa, anh giơ tay vuốt vuốt cổ cho nhuận khí.
Cổ họng khô khốc nên khiến anh bị nghẹn khi nuốt xuống.
Tôn Bách Nhật vỗ vỗ lưng cho An Kỳ, hắn tội nghiệp hỏi:
– Sao hồi nãy không chịu nói trước? Để tôi bỏ từng viên một thôi.
Tôn Bách Nhật rùng mình tránh né ánh mắt đầy ai oán của An Kỳ.
Hắn chợt nhận ra ban nãy mình hơi có chút nóng vội, khi chưa để người ta kịp nói mà tự ý làm rồi.
– Hì hì hì.
Anh bớt ho rồi ha? Thôi thì để tôi đút cho anh ăn nha.
An Kỳ lạnh tanh nói:
– Để-Tôi-Tự-Ăn.
Anh gằn từng chữ một.
Bị một lần là tởn tới già rồi, không có ngu để bị mắc lần thứ hai nữa đâu.
Hai anh em ăn xong liền nhanh chóng trở về phòng bệnh An Kỳ, Mạc Ưu Đàm cùng Vệ Khương cũng đi chung một chuyến.
An Kỳ mừng rỡ nhìn hai đứa con của mình bình an vô sự.
Mặc cho đôi tay bị thương tổn, anh cố hết sức giơ lên xoa đầu từng đứa, rồi dịu dàng hỏi:
– Chú Đàm cho tụi con ăn gì vậy?
An Dĩ Mai nhanh nhảu trả lời:
– Bắp cải cuộn cơm, Salad măng tây trứng luộc, cá hồi nướng giấy bạc và bò sốt blue cheese.
Hèn chi mà Vệ Khương phát phì.
Thì ra là chú Đàm vỗ béo nó. – An Kỳ chợt hiểu ra.
Vệ Khương được Mạc Ưu Đàm bế đến chỗ An Kỳ, cục mỡ sợ sệt nhìn cánh tay quấn băng vải trắng toát của anh.
Bé lắc đầu nguầy nguậy đòi đi.
– Tôi để lại hai phần súp gà và nước cam mật ong ướp lạnh cho hai đứa ăn xế.
Chiều tối tôi sẽ mua đồ ăn giùm luôn.
– Chú vừa dỗ dành Vệ Khương vừa nói.
Tôn Bách Nhật thấy Mạc Ưu Đàm ra về, hắn cũng nhanh nhẹn nói lời tạm biệt.
Hẹn chiều nay gặp lại anh.
Đợi cho cả bọn đi mất dạng, An Kỳ mới mở cà mèn ăn súp.
Súp nấu rất ngon, ăn tới cạn đáy mà vẫn còn thòm thèm.
– Ba ăn nữa không ạ? – Hai anh em họ An đồng thanh hỏi.
Đoạn, chúng mở phần của mình ra mời anh dùng.
An Kỳ cảm động đến rơi nước mắt, kỳ này anh lại làm liên lụy đến các con nữa rồi.
– Ba ăn nhiêu đây là vừa rồi.
Hai đứa để dành ăn đi.
Hai anh em họ An tưởng thật, chúng sung sướng đem cất để dành, làm cho anh cười đau ruột.
Trẻ con, vẫn là trẻ con.
Thật là dễ dụ mà. – An Kỳ gượng dậy, đi vệ sinh cho nhẹ bụng.
Anh vịn vào cây truyền nước biển, rồi lết tấm thân tàn tạ tìm nhà vệ sinh.
– Anh An Kỳ.
Anh An Kỳ ơi.
– Một cậu y tá mặt Shota, gọi với theo anh.
– Có chuyện gì vậy anh y tá?
– Chúng tôi sẽ chuyển cho anh tới phòng bệnh đặc biệt vào chiều nay.
– Cậu y tá chỉnh chỉnh kính mắt, nhiệt tình thông báo cho An Kỳ hay.
– Đồ đạc cũng vậy.
Mọi thứ cứ để chúng tôi lo.
– Làm phiền mọi người quá.
– An Kỳ cúi đầu cảm ơn với cậu y tá, rồi lịch sự xin phép đi làm việc riêng.
Việc này vô cùng đáng ngờ.
Nhưng trước mắt…!Mình đành làm theo vậy… – An Kỳ trong lòng đầy nghi vấn.
Nhưng tình thế bây giờ không cho phép anh sở hữu nhiều lựa chọn, nên bất đắc dĩ phải thuận theo họ.
– Để tôi giúp anh cho.
Tôi cũng muốn đi vệ sinh nữa.
– Cậu y tá niềm nở đề nghị.
– Thật ngại quá.
– An Kỳ ngượng nghịu nói.
oOo
Tôn Bách Nhật ghé vào một quán phở nhỏ trong hẻm số ba.
Hắn vốn dĩ là khách quen của chỗ này, nên không cần đặt món.
Ngoại trừ lâu lâu đổi món ra, thì mới cần thông báo.
Chứ bình thường thì nhân viên vẫn biết hắn sẽ kêu một tô phở tái gầu, bánh dai, nước nhiều.
Tôn Bách Nhật có một bí mật.
Ban ngày hắn là đầu bếp của một quán trà sữa nho nhỏ trên đường A, thuộc thành phố Tưởng Ban San.
Song ban đêm hắn lại là trai nhảy có tiếng ở câu lạc bộ Ice Nd Fire.
Thú vui của hắn là săn đàn ông.
Chỉ để đùa giỡn và kiếm chút đỉnh tiền boa thôi.
Làm phí sinh hoạt qua ngày ấy mà.
Nhưng hôm nay.
Quả báo.
Đến sớm rồi!!!
“Em có thích đoạn băng đó không? Mỗi ngày anh đều phải nhìn nó mới ăn cơm ăn nổi đấy.
Nghe em rên, em la, em cầu xin.
Anh thích lắm.
Cho nên, nếu không muốn bị bại lộ thì hãy làm vợ anh…”
– Chú Ba! Hôm nay là ngày mấy vậy ạ? Có phải thứ sáu ngày mười ba không? Hay là Cá tháng Tư? – Tôn Bách Nhật đọc được phân nửa đoạn tin nhắn, hắn gào thét hỏi ông chủ tiệm phở.
– Thằng bệnh, lịch tao treo bự chảng trước mặt mày kìa.
– Nguyễn Hữu Chí vừa bưng phở ra vừa nói.
Hôm nay là một ngày thứ Tư bình thường đến không thể bình thường hơn.
Vậy thì cái quái này hoàn toàn có thật sao?
Điện thoại lại phát ra tiếng kêu nho nhỏ, hiển thị tiếp tin nhắn.
“Anh đi vô gặp em nha? Em yêu? Moa moa moa.”
– Chú ơi.
Cháu có việc gấp phải đi…!- Tôn Bách Nhật móc ví ra, hắn lấy tờ mười đồng nhét vội vào tay Nguyễn Hữu Chí, rồi nhấc mông đứng lên.
“Huỵch.” – Thân hình Nguyễn Hữu Chí va trúng Đặng Chấn Hưng, cha nuôi của Hà Tễ, khiến ông té ngồi trên mặt đất.
– Đại ca Hà, tiền bảo kê tháng này tôi đóng đủ mà.
– Nguyễn Hữu Chí cười mà như mếu nhìn Hà Tễ bước vào.
– Ăn phở.
– Dạ, dạ, dạ, dạ,…!- Nguyễn Hữu Chí vừa lồm cồm ngồi dậy vừa vâng dạ lia lịa.
Đặng Chấn Hưng thấy thế liền tới đỡ ông, còn phủi phủi mông giùm nữa chứ.
– Nín.
Một chữ là đủ rồi.
– Hà Tễ liếc mắt nhìn bát phở còn nguyên trên bàn, gã quay sang trách cứ.
– Sao vợ tôi không ăn hả?
– Dạ, nó…!
– Cái gì “nó”? – Hà Tễ bẻ tay răng rắc, hỏi.
– Dạ, đại tẩu nói rằng có việc bận nên mới bỏ bữa ăn.
– Nguyễn Hữu Chí vội vàng sửa lời.
Í, hình như có cái gì không đúng thì phải?
Hà Tễ nắm tay Tôn Bách Nhật kéo tới chỗ ngồi cũ, gã ấn hắn ngồi xuống, rồi ra lệnh:
– Một tô phở giống của vợ tôi.
Nghe chưa?
– Dạ, dạ, dạ,…!
– Khoan.
– Hà Tễ trừng mắt hỏi.
– Ông có biết mình quên cái gì không hả?
ĐM.
Mày không nói thì làm sao tao biết hả thằng chó? – Nguyễn Hữu Chí phẫn nộ rủa thầm.
– Trả tiền lại cho vợ tôi mau.
Tôn Bách Nhật chịu hết nổi, hắn quát lớn:
– Người ta đáng tuổi cha chú mà nói chuyện vậy hả? Xin lỗi chú Ba ngay!
Nguyễn Hữu Chí run lập cập, có cho ông thêm mười cái lá gan nữa, cũng chẳng dám bắt Hà Tễ xin lỗi mình đâu.
Ông bèn vội giảng hòa:
– Hê hê hê.
Đại ca với đại tẩu đây trưa rồi chưa ăn gì hén.
Để tôi vô làm xong đem ra cho Đại ca ăn tẩm bổ…!
Hà Tễ híp mắt cười thật tươi.
Nguyễn Hữu Chí thức thời, liền ù té chạy đi làm.
Hu hu hu.
Đôi cẩu nam nam các ngươi chỉ giỏi bắt nạt người ta không hà. – Nguyễn Hữu Chí ôm tim gào khóc thảm thiết.
– Có cần tôi phụ gì không? Người đẹp.
– Đặng Chấn Hưng nựng má Nguyễn Hữu Chí, ông tình tứ hỏi.
Nguyễn Hữu Chí mắc cỡ, cúi gầm mặt.
Hồi lâu sau mới trả lời lại:
– Có…!
Tôn Bách Nhật nhìn cái tên King Kong đang nham nhở cười trước mặt mình, mà hận không sao tả xiết.
Tất cả đều tại ông già Robbie chết tiệt hết mà!!!
…!
– Dylan! – Tên quản lý ngoắc tay gọi Tôn Bách Nhật.
– Hôm nay vào phòng số mười bảy tiếp khách.
Khách hàng này khá khó chiều nên nhớ cẩn thận đấy.
Coi chừng đi tong cái mạng.
– Tại sao lại bắt tôi vào đó chứ.
Gà vàng của ông thiếu gì hả? – Tôn Bách Nhật cười mà như không cười, hỏi lại.
Robbie cầm lấy đôi bàn tay của Tôn Bách Nhật, ông khẩn khoản nói:
– Xem như tôi cầu xin cậu, giúp tôi lần này đi mà.
Anh ta không chỉ có gia thế khủng, mà còn có “hàng khủng” nữa.
Không ai chịu được anh ta quá nửa tiếng đâu.
Tôn Bách Nhật tự dưng nhung nhớ khẩu súng giảm thanh ở nhà dễ sợ.
ĐM.
Nó vậy mà giao cho tôi.
Robbie lén lét lút lút đưa một gói bột trắng cho Tôn Bách Nhật, ông dặn dò:
– Bỏ vô rượu, bảo đảm không quá năm phút là gục.
Hết cách, Tôn Bách Nhật đành phụng chỉ đi ra sa trường diện kiến nguyên soái “hàng khủng”.
“Cộc…!cộc…!cộc…”
– Tôi vào được chưa vậy ạ? – Tôn Bách Nhật gõ cửa phòng ba tiếng, hắn ngọt ngào hỏi.
Cửa mở.
Một bàn tay chằng chịt sẹo thò ra.
Và…!
“Roạt.”
Chiếc áo choàng mỏng manh khoác tạm trên người hắn bị kéo xuống, để lộ da thịt thân trên bóng loáng, trơn nhẵn.
Hết sức dụ hoặc người khác phạm tội.
Hà Tễ nắm áo Tôn Bách Nhật lôi vào trong, gã xô gã xuống chiếc ghế sô pha, rồi dạng chân ra.
Thích thú nghiên cứu con mồi mới của mình.
Gói thuốc đã bị Hà Tễ đoạt lấy, Tôn Bách Nhật mặt mày méo xẹo.
Hắn biết rằng đời xử nam của mình sẽ chấm dứt vào đêm nay.
Trong tay con King Kong cao hơn hai mét này.
Tôn Bách Nhật không hiểu sao lại “địa” mắt vào hạ bộ của Hà Tễ.
Hắn phát hiện ra một chuyện hết sức “thú vật”.
Vật ở dưới không phải cỡ hai tấc, mà là ba tấc!!!
Đậu xanh rau má.
Trà đá nước dừa.
Hàng mày lớn thế thì tự chơi một mình đi con. – Tôn Bách Nhật gian nan khép chân lại.
Hà Tễ không ngại ngần cúi xuống gặm vật nhỏ của Tôn Bách Nhật, gã cực kỳ thích nghe tiếng rên rỉ ấy.
Sau đó, từng ngón tay một len lén chuồn vào hậu huyệt Tôn Bách Nhật.
– Đừng…!đừng nhét vào mà…!
Hà Tễ lấy chai dầu bôi trơn được giấu dưới gầm bàn.
Thoa lấy thoa để mặt sau của Tôn Bách Nhật.
Tôn Bách Nhật kinh hãi nhìn gã từng chút, từng chút một đưa đẩy nó vào trong vùng kín của gã.
– Ưm…!Aaaaa…!
Hai hàng nước mắt Tôn Bách Nhật bất giác chảy xuống.
Phía sau có cảm giác vỡ thành từng mảnh vụn.
Vừa đau vừa rát.
Khó chịu vô cùng.
Đau quá đi mất.
Hà Tễ đổ gói thuốc vào miệng Tôn Bách Nhật.
Gã mân mê đôi môi bị cắn đến bật máu ấy, rồi nhẹ nhàng…!đỉnh tiếp.
Hơn năm mươi cái rồi? Liệu thằng chó này sẽ dừng lại chứ? – Tôn Bách Nhật đau đớn nghĩ thầm.
Kết thúc.
Tổng cộng là hơn sáu mươi lần…!
Hà Tễ nhìn Tôn Bách Nhật ngấm thuốc bất tỉnh dưới thân mình.
Gã từ tốn rút ra.
Rồi đem thuốc, khăn lau cùng khăn giấy lại, cẩn thận vệ sinh chỗ ấy của hắn.
Xong đâu vào đấy, Hà Tễ bèn bế Tôn Bách Nhật đi tắm cho mát.
– Bất tỉnh rồi.
Làm sao nhận ra mình đây? – Hà Tễ tủi thân trách cứ.
Đột nhiên gã nảy ra một sáng kiến, hỏi Robbie là biết được ngay.
Tên đó tham tiền lắm, chỉ cần trả công hậu hĩnh một tí là sẽ khai ráo thôi mà.
Hà Tễ ôm Tôn Bách Nhật ngồi trong bồn tắm, vừa ngâm mình vừa gặm gặm gặm hoài không biết chán.
Đáng đời.
Ai bảo hồi bé kêu anh là cây nấm lùn chứ.
Hừ hừ hừ…
…!
– Mày là cây nấm lùn, học trường Cấp hai YR? – Tôn Bách Nhật há hốc mồm, hỏi lại.
Hà Tễ rút khăn tay lau nước miếng cho Tôn Bách Nhật.
Gã từ tốn trả lời:
– Hì, nó đó.
Nó phục thù được rồi.
Bây giờ nó cao gần hai mét lẻ ba nha.
Tôn Bách Nhật chết lặng, hắn không thốt nổi nên lời.
– Anh cũng biết em là ai rồi.
Nên đừng cố che giấu nữa.
Babe…!- Hà Tễ nheo nheo mắt, cảnh cáo hắn.
– Gấu Núi?.