Một ngày mới bắt đầu, Vệ Minh lại tiếp tục công việc kh́ó nhọc hàng ngày là lôi Vệ Khương ra khỏi ổ chăn ấm cúng.
– Boo*, cục cưng của ba.
Dậy, dậy đi học nè con.
Sắp trễ giờ đi học rồi đó.
Ba còn phải ra cửa hàng nữa…!
@#$%^&*@
Tinh lược ṃột ngàn từ dụ dỗ, năn nỉ, uy hiếp của baba Vệ Minh…!
Đ́áp lại là tiếng ngáy o o o…!
orz
Hết chịu nổi rồi, Vệ Minh liền bế thốc Boo lên, một đường thẳng bước vào phòng tắm, chuẩn bị tiến hành vệ sinh cá nhân cho thằng bé.
Mặc cho đối tượng đang ra sức giãy giụa, miệng không ngừng kêu lên những âm thanh không rõ ràng.
Trận đấu vật kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Boo nước mắt ngắn dài lủi thủi bước ra trước, bỏ lại Vệ Minh đang hì hụi dọn dẹp phòng tắm.
Phù, cuối cùng thì cũng xong, Vệ Minh phồng má thở lấy thở để.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện cục cưng lại tiếp tục vùi đầu vào trong chăn…ngủ tiếp.
– Con không muốn đi học hả Boo.- Cậu ngồi cạnh con trai, đôi tay ôn nhu vỗ vỗ thằng bé.
– Boo…so…sơ…sợ…- Cục mỡ trong chăn mếu máo trả lời.
Vệ Minh im lặng, kỳ thật con của cậu mắc chứng tự kỷ, không thể giao tiếp như những đứa trẻ bình thường nên đến lớp hay bị bắt nạt.
Mỗi lần tắm cho bé, cậu lại phát hiện ra những dấu vết do bị đánh, ngắt, cấu, véo, nhưng lực không đủ mạnh nên vết thương tương đối nhẹ, chứng tỏ chủ nhân của nó là mấy đứa trẻ xem xem tuổi của Boo.
Điều đáng buồn là tuổi của mấy đứa trẻ đó chỉ tầm 5, 6 tuổi mà đã ra tay như vậy.
Không biết lớn lên còn kinh khủng cỡ nào nữa.
Vệ Minh cũng đã kiến nghị điều này lên với giáo viên, nhưng chỉ nhận được câu trả lời qua quít:
– Cảm ơn anh đã đóng góp ý kiến, chuyện này chúng tôi sẽ quan tâm theo dõi sâu sắc sau.
Vâng, họ đã “quan tâm theo dõi sâu sắc” gần hơn ba tháng.
Kết quả là vết thương trên người Boo ngày một dày đặc hơn.
Mỗi lần đi họp phụ huynh, Vệ Minh cũng đã thường xuyên nói chuyện với các phụ huynh, bảo con họ đừng bắt nạt Boo nữa.
Đổi lại chỉ là ánh nhìn vô cảm của đại đa số phụ huynh trong lớp.
Một số còn xù lông lên, bảo Vệ Minh vu khống con họ.
Số khác độc miệng nói: -” Nếu không học được thì chuyển trường, đừng làm ảnh hưởng đến con của họ.”
Nhớ lại chuyện đó, Vệ Minh bỗng cảm thấy nhức đầu.
Nếu như năm đó cậu quyết định sớm hơn, có lẽ Boo không gặp tình cảnh bất hạnh này…!
Boo đã ngủ thẳng cẳng, cái chăn phập phồng theo hơi thở của bé.
– Dậy, ba dẫn cục cưng ra cửa hàng chơi.
– Vệ Minh nằm xuống, ôm trọn Boo vào lòng, thủ thỉ.
– Thi…thiê…thiệt…!
– Ừ, thiệt.
– Vệ Minh ngắt ngang lời bé, đợi nhóc mập này đánh vần xong, chắc cửa hàng đã đóng cửa nghỉ.
Boo lồm cồm bò dậy, ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở trên giường.
Vệ Minh cũng ngồi dậy, đi vào toilet, rửa mặt rồi chỉnh sửa đầu tóc, xong đâu đó mới đi ra tân trang lại cho con trai.
Vệ Minh xong việc tút tát cho hai cha con, mới dắt Boo đi theo mình ra cửa hàng đang kinh doanh.
oOo
Cửa hàng mà Vệ Minh kinh doanh thật ra chỉ là một tiệm trà sữa nho nhỏ nằm ở ngã tư đường A*, tên là Mo Mo.
Cậu kinh doanh cũng đã được hơn 2 năm, chủ yếu bán một số đồ uống và thức ăn đơn giản.
Khách hàng của quán đa phần là giới trẻ, đặc biệt là học sinh, sinh viên.
Họ là thành phần khách hàng đông đảo nhất của quán.
Một phần thiết kế ở đây là do cậu quyết định, còn lại là do đội ngũ chuyên nghiệp làm.
Đương nhiên giá tiền cũng khá chát.
Không gian quán chủ đạo hai tông màu xanh cốm-trắng tuyết.
Những chiếc ghế ngồi màu vàng ngọt, tươi tắn như ánh nắng, phối hợp với những cái bàn bằng nhựa giả gỗ (melamine), góp phần tạo cho quán thêm cảm giác ấm cúng, gần gũi mà không kém phần sang trọng.
Nhân viên trong quán không quá mười người, đa phần chủng tộc là hủ nam, trạch nam, công, thụ và có cả lưỡng giới.
Quản lý của cửa hàng là một vị thúc thúc U40, miệng hơi hô một tẹo, nhưng trông rất có duyên, tên là Mạc Ưu Đàm.
Nghe nói, cha của thúc mắc bệnh kín, cho nên khó có con, đi cầu tự, uống thuốc, chữa bệnh mãi vẫn không khỏi.
Nhưng bất ngờ đến năm ông gần 60 tuổi đầu thì vợ ông lại có thai!
Năm đó, mém nữa là hai ông bà lôi nhau ra toà ly dị, vì ông không tin tưởng nổi cái thai đó là của mình.
Cho đến khi thúc thúc sinh ra, ông liền đem đi xét nghiệm ADN ngay lập tức, tận 5 bệnh viện nổi tiếng trong nước.
Thậm chí, ông còn xách thúc thúc ra nước ngoài xét nghiệm, kết quả là phải mất 1/10 tài sản mới đủ tiền trả vé máy bay cộng thêm chi phí sinh hoạt tạm thời ở nước ngoài.
Khi biết được thúc thúc là con ruột, ông mừng đến té xỉu.
Thế là thêm 1/3 tài sản ra đi không một lời từ giã!
Về nhà còn tốn thêm một mớ tiền đi lên chùa xin tên, cầu phúc.
Vị trụ trì ngẫm nghĩ 5 phút 30 giây liền đặt cho thúc cái tên Ưu Đàm, ám chỉ vận may này giống như hoa Ưu Đàm 3000 năm mới nở, tức là dịp may hiếm có.
Cả đám nghe xong đều cười rần rần, bảo thúc đúng là họ Mạc, mới sinh ra mà tài sản đã đội nón ra đi không ít.
Mạc Ưu Đàm bổ sung thêm: “Tổng cộng là gần phân nửa tài sản.”
Mạc gia chủ yếu làm nghề nông, nên năm đó, ba của thúc phải bán hơn phân nửa ruộng đất, mới đủ tiền trả khoản nợ trời ơi đất hỡi này.
Cũng may là chưa phải đi ra đường ở.
Lúc đầu, Mạc Ưu Đàm vào quán, chỉ là một nhân viên bán thời gian, kiếm thêm tiền trong khoảng thời gian chờ đợi xét tuyển vào học viện cảnh sát quốc gia.
Học được đâu một tháng thì bị đuổi, nghe nói đắc tội chắt nhà người ta nên giờ trở lại quán làm.
Báo hại cái mỏ đã nhọn nay lại càng nhọn hơn.
Thật ra thúc vẫn tiếp tục làm công việc thu ngân, nhưng do Vệ Minh phát hiện con trai mình nhờ có sự huấn luyện của thúc mà đã có thể bập bẹ được vài từ, còn hay hơn cả bác sĩ chuyên khoa nữa.
Đúng ra, vấn đề này là do Vệ Minh, mỗi lần thấy bé cố “rặn” ra từ, lại đau lòng không ngớt, nên luôn nói hộ con.
Nhưng đến tay Mạc Ưu Đàm, thúc luôn bắt bé phải phát âm bằng được mới cho đi.
Có một bí mật mà mãi sau này Boo mới nói, về bí quyết thành công của Ưu Đàm.
Đó là nhờ cái mỏ của thúc.
Mỗi lần nhìn thấy thúc là Boo lại liên tưởng đến bộ dạng con diều hâu đã xem trên TV.
Cái cảnh mà nó dùng cái mỏ nhọn hoắt kẹp con thỏ rừng béo ú, làm cho Boo gặp thúc là sợ hãi không thôi, cho nên Boo mới ngoan ngoãn nghe lời.
Ngoài ra, do mắc bệnh tự kỷ nên Boo tiêu tiểu không dám nói.
Ưu Đàm lại một tay vệ sinh cho bé.
Vì vậy, nên Vệ Minh quyết giao cái chức quản lý cửa hàng lẫn Boo mỡ cho thúc.
Mạc Ưu Đàm cũng đặc biệt không gọi bé là Boo, mà lại gọi Tiểu Khương.
Thúc thúc bảo vậy để bé tập làm quen khi người khác gọi tên của mình.
Tóm lại: Thúc thúc là người khá tốt, rất đáng tin cậy.
Do thúc thúc đôi lúc bận vệ sinh cho bé, nên không tiện tính tiền cho khách, công việc thu ngân giao lại cho tên hủ nam Trịnh Xuân Vinh, biệt danh trên Wattpad là Vô Song công tử.
Cả đám nghe xong âm thầm khinh bỉ, lẳng lặng chế nhạo trên danh bạ điện thoại, mỗi người một kiểu: Vô Lại công công, Vô Diện cong vòng, Vô Tù xong Tử…!
Nguồn gốc cái tên của hắn khá đơn giản, do sinh vào ngày Quốc khánh nên đặt cái tên này ăn mừng.
Chỉ vậy thôi.
Hắn tốt nghiệp cử nhân toán, cái đầu thì rất tốt nhưng cái túi lại dột nên không nơi nào chịu nhận.
Mỗi lần hết tiền lại nghe Trịnh Xuân Vinh gào rú:
– Đã sinh ta ra sao còn sinh ra Tiền, ta cả đời cả kiếp tương tư hắn nhưng sao hắn không ngó ngàng tới ta.
Lúc nào cũng ra đi vội vã mà ở lại với ta chưa đủ ấm tay…!
– Còn có @#$%^&* (tinh lược ba ngàn thứ quý giá, đắt đỏ) cũng phụ bạc ta nốt.
Tóm lại: Đây đích thị là một con xà tinh cỡ bự.
Người tiếp theo là một vị nhược thụ, tiện thụ, si tình thụ, đến làm việc với quán một cách tình cờ.
Cậu ta tên Liễu Nhược Thần, bị bạn trai đá, lừa tình, lừa tiền.
Đến phút cuối mới biết hắn ta không chỉ không yêu cậu mà còn là một tên thẳng nam, chuyên đi lừa gạt những người đồng giới.
Hôm đó, Đường Trí Nghĩa đang trên đường đi mua hột gà, thì phát hiện cậu ta đang ngồi co ro trên vỉa hè, bên cạnh là một cái valy cũ kĩ.
Trí Nghĩa người cũng như tên, thấy vậy liền giúp, đem cậu ta về quán.
Thật sự, lúc đầu, Vệ Minh không muốn nhận, vì người này lai lịch không rõ ràng, có thể gây nguy hiểm cho bé Boo.
Nhưng bỗng nhiên Mạc Ưu Đàm xen vào, bảo đây là người quen dưới quê, có thể tin tưởng được.
Liễu Nhược Thần lúc đó rất ngạc nhiên, chỉ biết gật đầu đại, trong lòng không khỏi cảm kích thúc thúc đã ra tay tương trợ.
Vệ Minh vô tình nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của Nhược Thần, liền biết ngay cậu ta nhận bừa, nhưng nể mặt đại thúc mà không nói ra, miễn cưỡng nhận cậu ta vào làm việc.
Sau này, Vệ Minh mới thấm thía được lời bài hát ” I know you were trouble” của Taylor Swift.
Tóm lại: Giới thiệu về thuộc tính Thụ ban đầu xin hãy quên đi.
Tương lai còn dài mà…!
Liễu Nhược Thần pha chế thức uống khá ngon cho nên công việc ở quầy nước đa phần là do cậu ta phụ trách.
Thần kể lại rằng, trước đây từng làm bartender trong gay bar nên cũng biết kha khá cách pha chế độc lạ.
Món tủ của cậu là Cocktail Soda*, có hương vị rất thơm và vị mặn mặn khá lạ miệng.
Vì sở hữu cặp chân dài 1 mét 3 mà công việc bồi bàn được giao cho Đường Trí Nghĩa.
Anh chàng cao gần 2 mét!!! Là con thứ trong một gia đình khá giả, nên công việc này anh cũng chỉ làm chơi cho đỡ buồn.
Trí Nghĩa mỗi ngày làm ba tiếng, từ 1 giờ trưa đến 4 giờ chiều.
Buổi tối thì anh đến võ đường dạy học.
Giang hồ đồn thổi cha anh là Tần Cối tái thế, nhờ cái mặt dày hơn tường thành mà dựng nên cơ nghiệp ngày nay.
Chính vì thế mà khi Đường Trí Nghĩa lớn lên, giang hồ lại có thêm tin đồn anh không phải là con ruột của ổng.
Như đã nói lúc trước, Đường Trí Nghĩa người cũng như tên, ngọc thụ lâm phong, so với cha ruột chân dài hơn chú lùn một chút thì khác một trời một vực.
Tính cách hiền lành, dễ chịu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Tóm lại: Đừng đánh giá một quyển sách khi mới đọc qua cái bìa của nó.
Người phụ trách công việc làm đồ ngọt trong quán là một tạc mao công, tục gọi Triệu Kiếm Phong.
Phong Nhi sinh ra trong một gia đình bình thường, duy chỉ có ông bố là hơi khùng một chút.
Thường xuyên luyện kiếm hiệp và đọc sách tu chân.
Gần đây còn đam mê truyện xuyên không nữa chứ.
Cho nên, lúc đặt tên liền chọn ngay cái tên Kiếm Phong, vì rất ái mộ Kiều Phong lẫn kiếm pháp của hắn.
Vệ Minh nhận Triệu Kiếm Phong vào làm việc là một chuyện hết sức tình cờ.
Hôm ấy, Vệ Minh đang đẩy xe nôi đưa Vệ Khương đi dạo vài vòng trong công viên.
Khi đó quán trà sữa của cậu chỉ mới đang xây dựng được một nửa.
“Huỵch.”
Một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống, chắn trước mặt Vệ Minh.
Người đó một thân áo trắng, tóc dài ngang lưng, ngũ quan tiều tụy.
– Thứ lỗi cho tại hạ đường đột mạo phạm công tử.
– Người đàn ông chắp tay hành lễ như hiệp khách trong phim, ôn tồn nói.
Vệ Minh đang luống cuống dỗ dành Boo mỡ, nào đâu bận tâm đến kẻ điên khùng kia.
– Nín, nín baba thương.
Boo mỡ nghe vậy càng khóc to hơn.
Bất chợt, vị kiếm khách bị bỏ quên nãy giờ bỗng tiến tới xe đẩy, bế Vệ Khương lên, trừng mắt nhìn nó.
Vệ Khương đang khóc liền nín bặt, chỉ còn hơi hơi mếu máo.
Người đàn ông tỏ vẻ hài lòng, đặt cục mỡ phản thần lại vào nôi.
Boo mỡ ngoan ngoãn ngồi xuống, với tay lấy bình sữa được đặt sẵn trên khay, cầm lên uống ngon lành.
Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn baba, đôi mắt đen láy ám chỉ ” Baba tự xử nghen”.
Vệ Minh hoàn toàn bị hành động nãy giờ của ông ta làm cho hoá đá.
Cậu hết nhìn ông ta rồi lại nhìn sang cục cưng của mình.
“Huhuhu! Con trai! Con đúng là đồ “Phản Thanh phục Minh mà”!”
Người đàn ông đó lại lên tiếng, chất giọng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo ghê người:
– Tại hạ là Triệu Mộ Vân, hôm nay có chuyện thỉnh cầu Vệ công tử.
Mong công tử vui lòng hợp tác.
– Tại hạ…Í lộn, ông với tôi không quen không biết.
Tự dưng kêu tôi hợp tác này nọ, ai mà…!
“Tách.”
Cảm giác nhột nhột dưới eo, làm cho Vệ Minh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.
Một khẩu súng lục đang dí sát vào hông của cậu, hoá ra tiếng động hồi nãy là do ông ta lên nòng.
– Vệ công tử.
Tại hạ xin thất lễ.
Vệ Minh cắn răng, đẩy xe nôi đi đến một góc cạnh hồ nước.
Triệu Mộ Vân không nhanh không chậm đi theo sau.
Khẩu súng trên tay ông ta tiếp tục bảo trì tư thế dí sát vào người cậu.
Cậu tìm thấy một băng ghế trống, hơi quay đầu lại, hỏi khẽ:
– Ông thấy chỗ này có được không?
Triệu Mộ Vân cẩn thận quan sát xung quanh, liền gật đầu, đáp một tiếng “Ừm”.
Vệ Minh ngồi xuống trước, nhìn Triệu Mộ Vân hỏi:
– Rốt cuộc ông muốn cái gì?
Người đàn ông rút khăn tay trong t́úi ra, lau lau khẩu súng, thỉnh thoảng lại thổi thổi mấy cái.
– Này…!
– Tại hạ có một tên khuyển tử đang thất nghiệp, mong Vệ công tử giúp đỡ nó.
– Mộ Vân không buồn để ý đến Vệ Minh, tầm mắt hoàn toàn đặt trên khẩu súng.
– Đây là hồ sơ của nó…!
Ông ta lấy túi xách trên vai xuống, mở khoá kéo, lấy ra một tép hồ sơ ̣đưa cho cậu.
Vệ Minh gật đầu, nhận bừa:
– Ừ.
Cứ để đó đi.- Đùa chắc, cậu mà dám nhận con của người đàn ông tâm thần này à.
– Vậy…tạ̣i hạ xin được cảm ơn trước.
– Đột nhiên, giọng nói của ông ta trở nên nguy hiểm.
– Nếu Vệ công tử thất hứa với ta, ta không đảm bảo việc mình có…lỡ tay giết Vệ thiếu gia hay là không?
Vệ Minh sống lưng lạnh toát, cặp mắt mở to hết cỡ, miệng lắp bắp không thốt nên lời:
– Ông…ông…!
Triệu Mộ Vân nhếch môi cười, ném tép hồ sơ xuống đất rồi quay lưng rời đi, để lại Vệ Minh đứng chết trân tại chổ.
Hồi lâu sau, cậu mới có thể phản ứng bình thường lại, cúi xuống nhặt tép hồ sơ, xem sơ qua nó.
Người trong ảnh tên là Triệu Kiếm Phong, khuôn mặt già dặn, nhìn trông có vẻ sõi đời.
Anh ta 27 tuổi, đã tham gia nghĩa vụ quân sự và mới tốt nghiệp đại học năm nay.
Thảo nào thất nghiệp là phải.
Vệ Minh day day trán, buồn bực đẩy cục mỡ về nhà.
Cậu định báo cảnh sát, rồi lơ luôn chuyện này nhưng chưa kịp thì Kiếm Phong đã liên lạc với cậu.
Vệ Minh đành sắp xếp một cuộc gặp mặt.
Hóa ra là Triệu Mộ Vân có vấn đề về thần kinh, nên chuyên môn đi gây sự với người khác.
Báo hại Triệu Kiếm Phong phải đi xin lỗi từng người.
Rốt cuộc thì Vệ Minh cũng chấp nhận Triệu Kiếm Phong vào làm việc.
Lý do hết sức “đơn giản”, Triệu Mộ Vân đã đột nhập vào nhà cậu và để sẵn một quả lựu đạn giả dằn mặt.
Cho nên Vệ Minh mới phải ký hợp đồng với tên này.
Cũng may sau khi nhận Triệu Kiếm Phong vào làm việc, Triệu Mộ Vân cũng không tới kiếm chuyện nữa…!
Tóm lại: Để mai tính.
Cuối cùng là đầu bếp chế biến món mặn lẫn món chay, Tôn Bách Nhật.
Sinh vào lúc 12 giờ đêm, ngày 29 tháng 02.
Bà nội thấy sinh vào giờ linh, liền chọn tên Bách Nhật, ám chỉ Muôn ngàn ánh mặt trời, hy vọng tương lai không tăm tối.
Thật tội nghiệp là bà nội đặt lộn tên, đáng ra phải đặt là Bách Thực mới đúng.
Cậu ta ăn khoẻ vô đối, món gì cũng không kén.
Nếu nói về ăn là thiên hạ đệ nhất.
Duy chỉ có sự học là không được như vậy.
Học một quên mười.
Lần đầu tiên, Vệ Minh gặp Bách Nhật là khi cậu đang trên đường lái xe về nhà sau khi đưa Boo mỡ đến lớp.
Khi ấy đang chạy ngon trớn thì bỗng một sinh vật lạ lao đầu vào xe cậu.
Vệ Minh hoảng hồn dừng xe, tạo ra một tiếng rít vô cùng chói tai.
Cậu ngồi thừ trên xe hơn mười phút, cố gắng trấn định tinh thần lại rồi mới dám mở cửa bước xuống xe.
Sinh vật lạ đang ngồi bệt dưới đất, hai tay không ngừng phủi bụi trên quần áo.
Thấy Vệ Minh bước xuống, hai mắt hắn ta sáng rỡ, hệt như Hoả Nhãn Kim Tinh của Hầu Gia vậy.
Cmn! Gặp tên kiếm chuyện làm tiền rồi! – Cậu thầm than.
– Cậu có phải là Vệ Minh, ông chủ của quán trà sữa Mo Mo sắp khai trương hay không?- Cậu không kịp lên tiếng hỏi thăm, tên đó đã lập tức đứng dậy bắt chuyện, tựa hồ trên người không có va chạm gì vậy.
– Là…là tôi.- Cậu ngập ngừng đáp.- Chúng ta có quen nhau à?
– Thật tốt quá.
Tôi đang thất nghiệp, cậu có thể nhận tôi vào làm việc được không? Tôi có thể nấu ăn, quét dọn,…!
Vệ Minh cắt ngang lời của hắn, hỏi:
– Rốt cuộc anh là ai? Anh phải giới thiệu tên tuổi, quê quán một chút thì tôi mới có thể cân nhắc nhận anh vào làm việc chứ.
– À! Tôi tên là Tôn Bách Nhật, 28 tuổi, quê ở thành phố DS.
Tôi thậm chí còn có thể làm được nguyên ngày.
Mức lương bao nhiêu cũng đồng ý hết…!
Vệ Minh thầm tính toán trong đầu, yêu cầu tuyển nhân viên của cậu là ngoại hình sáng sủa, ưa nhìn và có thể làm nguyên ngày.
Nhưng đa phần người tới quán thử việc, đều chỉ đáp ứng được một trong hai điều kiện mà cậu đưa ra.
Còn người thanh niên này, ngoại hình chững chạc, mi thanh mục tú, dẫu không biết nấu ăn thì làm nhân viên pha chế hay phục vụ đều rất hợp.
Nhưng có hai việc mà trước mắt cậu cần phải xác minh ngay lập tức:
– Tôi đồng ý nhận anh vào làm việc, nhưng anh phải có giấy chứng nhận tâm thần bình thường của bác sĩ.
Ngoài ra, anh phải nộp cho tôi sơ yếu lý lịch để tôi làm hợp đồng lao động với anh.
Chứng kiến cái màn vừa rồi của Tôn Bách Nhật, Vệ Minh không tin tưởng nổi thần kinh của anh ta bình thường.
Bách Nhật cười to, vui vẻ nói:
– Tôi làm xong hết rồi nè cậu chủ.
Dứt lời, Tôn Bách Nhật liền rút một tép hồ sơ được lận trong…lưng quần ra đưa cho Vệ Minh.
Vệ Minh run run cầm tép hồ sơ, trong lòng chửi rủa không ngừng!
Mẹ nó! Đây là một âm mưu đã được dàn dựng trước đúng không?
Thấy Vệ Minh có vẻ lúng túng không biết xử sự ra sao với tai nạn của mình, Tôn Bách Nhật nhẹ nhàng nói:
– Ừ! Nếu Minh có việc gấp thì cứ đi đi.
Đừng có ngại, tôi chỉ bị xây xát chút đỉnh thôi, về bôi ít thuốc là xong.
Trong lòng Vệ Minh đang đốt pháo ăn mừng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ áy náy:
– Vậy…vậy sao được…!
– Thế Minh muốn bồi thường cho tôi bao nhiêu?- Bách Nhật nheo nheo mắt, miệng cười tới mang tai.
Cmn! Đây là lừa đảo trắng trợn đúng không?
– Ha ha ha! Tôi đùa thôi! Cậu chủ đừng mang vẻ mặt đau lòng đó nữa.
Tim của tôi sẽ tan nát mất.- Vừa nói Tôn Bách Nhật vừa ôm ngực, biểu tình vô cùng đáng đánh.
Vệ Minh gầm lên một tiếng, rồi lên xe “dzọt” mất.
Nếu cậu mà còn ở đó một phút nào nữa, chắc sẽ giết luôn tên khốn đó mất.
Tôn Bách Nhật bị bỏ lại đằng sau, nét cười trên mặt dần dần biến mất, đáy mắt bắt đầu lộ ra tia ngoan độc.
Hắn cầm điện thoại lên, rồi bấm số gọi:
– Ngoại à! Con kiếm được chỗ làm rồi, không cần ngoại chu cấp nữa đâu.
Ông chủ của con à? Cậu ấy rất đáng yêu, không có gì đáng ngại đâu.
Sự thật:
– Báo cáo sếp, đã tìm được nơi làm tổ rồi, không cần phải đi kiếm nữa.
Ông chủ của tôi à? Là một tên xuẩn ngốc, tham tiền, cho nên không có gì đáng ngại đâu.
Bách Nhật nghe ” ngoại ” dặn dò vài câu rồi mới cúp máy.
Hắn thong thả đi tới một trạm xe buýt, đứng đợi, trong đầu cố gắng ghi nhớ nhiệm vụ mà ” ngoại ” nói:
” Bằng mọi giá, phải bắt được hắn.”
Tóm lại: Trình độ hại người chỉ kém ông tổ Tôn Ngộ Không một chút.
Còn vài tên nữa, sau này mới kể.
Nhưng chỉ mới nhiêu đây cũng đã đủ khiến ông chủ trẻ của chúng ta dở khóc dở cười rồi….