– Trước giờ mày gây thù chuốc oán gì với Louis, mà nó kêu người bắn tao vậy hả? – An Kỳ dùng tay trái xoa nắn cái chân phải đang đau nhức của mình, anh bực bội cất giọng hỏi cậu em trai quý giá.
An Tần cười nham nhở, đáp:
– Nhiều quá người ta không nhớ hết.
– Lúc đầu giao kèo là chỉ bắn sượt qua chân thôi, mà tại sao nó lại canh ngay bắp chân tao vậy chứ?
– Oáp…!Trời! Mười hai giờ đêm rồi.
Thôi em đi ngủ nha anh hai.
Nhìn cái dáng điệu vừa chạy, vừa cười đến nỗi hai vai run rẩy của An Tần, An Kỳ chỉ còn nước nén cơn giận xuống mà ngồi nhìn theo.
“Boong…!Boong…!Boong…”
Đồng hồ quả lắc điểm đúng mười hai giờ.
Nghe nói nếu như nghe được tiếng chuông thứ mười ba, thì sẽ được ưu ái trao tặng một suất “giao lưu” với Tử thần.
Vé này là vé đi luôn chứ không hề có vé khứ hồi…!
Thư phòng không quá lớn, nhưng cũng đủ để An Kỳ cảm nhận rõ rệt sự cô đơn đang bao trùm lấy cơ thể mình.
Nơi này có một cái lò sưởi được xây bằng những viên gạch đỏ, diện tích cỡ khoảng một mét vuông, bên trên treo đầy những vật dụng dùng để trang trí Giáng Sinh như vòng nguyệt quế, tất đựng quà Noel, chú bé Bánh Gừng bằng vải nhồi bông,…!
An Kỳ bặm chặt môi, cố gắng hết sức có thể để lết về phía lò sưởi, sau đó dùng đèn khò mồi lửa.
Hai hôm nữa là sẽ đến ngày lễ kỷ niệm chín năm kết hôn của anh và Hồng Tuệ Yến.
Nhanh thật.
Mọi chuyện cứ như những cơn ác mộng dai dẳng vậy.
Hết cơn này lại đến cơn kia dồn dập lao về phía anh.
Như đàn quạ đen đã tìm thấy vật hiến tế hoàn hảo cho tế đàn của Tử Thần – Vị chủ nhân máu lạnh của chúng vậy.
“Lách tách…!Lách tách…”
Từng tấm hình bị hoả diễm nuốt chửng một cách chớp nhoáng.
“Lách tách…!Lách tách…”
Thiêu rụi đi một thời mặn nồng nhưng sặc mùi giả dối và toan tính trong ngọn lửa nóng rực.
“Lách tách…!Lách tách…”
Những tấm hình được xếp trong mấy cuốn album chụp hôm đám cưới của anh và vợ cũ…!vơi dần đi, sạch sẽ, không còn lưu lại một chút dấu vết nào cả…!
An Kỳ chống tay đặng nhích người qua bên phải một chút, đoạn, anh với tay lấy cuốn album mới mua ra xem.
Cánh hoa sứ được ép khô bên trong lớp màng mỏng bằng nilon ở trang đầu.
Mùi hơi nồng so với lúc nó còn tươi.
Nhưng không sao cả…!Không sao cả…!
An Kỳ khẽ khàng đặt nụ hôn lên tấm hình được lồng trong giấy kiếng.
Tuy không tốn nhiều công sức lẫn tiền của để lấy được, nhưng mà, anh lại đổ không ít máu và chất xám để có được nó.
Nên là tấm hình này với anh trân quý vô cùng.
Đem cất cuốn album mới toanh về chỗ cũ, anh với tay chống nạng đứng dậy.
Rồi khập khiễng bước đi.
“Cộc…!cộc…!cộc…”
Tiếng nạng gỗ nhịp nhàng vang lên theo từng cử động của An Kỳ.
Phối hợp chặt chẽ với từng dòng suy nghĩ.
Một nút thắt.
Hai nút thắt.
Ba nút thắt…!
An Kỳ bước vào thang máy, bấm số tầng đặng lên phòng ngủ của mình.
Nó nằm ở tầng ba, ngăn cách với phòng ngủ của An Tần bằng một cái giếng trời cỡ lớn – độ khoảng ba mươi sáu mét vuông.
An Kỳ rẽ phải, đi đến trước cửa phòng mình, rút chiếc thẻ từ ra, tra nó vào ổ khóa nhận diện.
Rồi vặn nắm đấm cửa theo chiều kim đồng hồ.
Sau đó bước vào trong.
An Kỳ thay trang phục khác để cho dễ ngủ.
Anh cởi sạch quần áo, sau đó chỉ mặc độc một cái quần pijama màu trắng.
Nửa người bên phải của anh đều đang trong tình trạng bị thương, nên là anh không muốn mặc gì nhiều cho vướng víu.
Uống xong cử thuốc, ăn thêm một miếng táo tươi được hái trong khu vườn của dinh thự nhà họ An, anh mới đi vào phòng tắm súc miệng, rồi trở ra ngủ.
An Kỳ ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, chân trái thì co lại, còn chân phải thì duỗi thẳng.
Mọi rắc rối đều bắt nguồn từ cái đêm mùa đông định mệnh ấy…!
Một kho hàng của anh bất ngờ bị một toán hình cảnh ập vào khám xét.
Và họ đã phát hiện ra một hộp sắt được chôn vùi một cách tạm bợ dưới nền gạch lát sàn.
Bên trong chứa đầy những mẫu vật phẩm có nguồn gốc DNA liên quan tới con người.
Đáng chú ý là những mẫu vật phẩm này đều còn lưu lại một liều lượng chất formon không hề ít, chất này chuyên dùng để bảo quản xác.
Rất có thể, các nạn nhân này đã bị kẻ thủ ác tiêm vào lúc còn sống, nên các cơ mặt lẫn cơ thịt đều bị trở nên rúm ró, do bị tác dụng khủng khiếp của thuốc gây nên.
Chính vì thế mà An Kỳ đã bị tòa án tuyên bố cấm xuất cảnh, trước khi vụ việc này được điều tra làm rõ, và tuyên bố kết thúc chuyên án.
Họa vô đơn chí.
Ngôi biệt thự của An Kỳ bất ngờ xảy ra một trận hỏa hoạn, sau vụ việc trên cách chừng nửa tháng.
Hồng Tuệ Yến đã dẫn hai anh em họ An thoát ra ngoài trước, để mặc An Kỳ loay hoay trong ngọn lửa, nếu không nhờ Trác Hảo liều mạng xông vào cứu anh, thật không biết hiện giờ nhân dạng của anh ra sao nữa?
Tương kế tựu kế.
An Tần bèn bí mật cài cắm gián điệp vào trong tiệm trà sữa của Vệ Minh, để tiện việc liên lạc với An Kỳ, nhằm giảm tai mắt của cả ba phe: kẻ thù, mật vụ và “bí số 666”.
Song không thể ngờ tới là “bí số 666” lại bám dai đến vậy! Không những đốt trường, kêu người ám sát Vệ Minh, mà còn có ý định xử lý cả An Tần.
Cho nên anh mới phải bày ra đủ mọi trò để được xuất cảnh sang Hoa Kỳ, liên lạc với em trai và lấy lại bằng chứng đêm hôm đó.
Mặc dù cơ hội tìm kiếm hết sức mỏng manh…!
…!
Tòa dinh thự hiện thời chìm trong một bầu không khí nặng nề vô cùng.
Các điều tra viên đang thẩm vấn từng người hầu, đầu bếp cùng một số bảo vệ công tác ở đây.
Phần lớn lời khai đều có chung điểm tương đồng, ví dụ như “Bị tấn công bất ngờ bằng vũ khí lạnh nên không kịp phản kháng, bởi thế nên đành phải chịu cảnh bị trói thúc, sau đấy bị đám người đó nhốt dưới tầng hầm.” Chỉ có một số ít là khai rằng “Do đang đi làm việc riêng cho gia chủ, nên không có mặt tại hiện trường, chính vì vậy mà họ không thể hỗ trợ cho cơ quan điều tra được…”
– Chúng ta cần phải nhanh chóng liên hệ với đại sứ quán nước họ, để tiện cho việc trao đổi thông tin và tìm hiểu thêm về xuất thân của những người này…!- Blaine D.
Amanda nói xong, liền nhấp một ngụm Americano cho tỉnh táo.
Cậu trai mặc thường phục cười khẽ, rồi khép cuổn sổ đang viết dở trên tay lại, sau đó cất giọng bảo:
– Thưa sếp, tôi đã hiểu.
Louis vẫn giống như mọi ngày, ngồi trên chiếc xe lăn, điềm tĩnh quan sát mọi việc.
– Phiền anh đến sở cảnh sát vào ngày mai, để hỗ trợ điều tra và xác nhận một số sự kiện trong các lời khai của những nhân chứng có mặt tại hiện trường, cũng như là cả bên phía vắng mặt.
– Viên Thùy vừa nói, vừa hý hoáy ghi chép.
– Anh có luật sư không?
– Có…!Nhưng mà cậu ấy đã biến đâu mất rồi…!
– Tên cậu ta là gì?
– Nathan Doanh, hay còn gọi là Liễu Nhược Doanh.
– Louis buồn bực đáp.
Rồi mệt mỏi điều chỉnh mấy nút bấm trên xe lăn, đặng di chuyển tới bàn trà, để rót một chút nước uống.
Viên Thùy hơi ngớ người ra, y định mở miệng hỏi, nhưng chưa kịp, thì Louis đã cất tiếng nói tiếp:
– Tôi uống nước là vì khát nước, chứ không phải là do nói dối nên mới phải uống để làm dịu thần kinh đâu, thưa quý ngài điều tra viên đáng mến của tôi ạ.
Vả chăng, với một kẻ tật nguyền như tôi, vận động trong sinh hoạt thường ngày rất vất vả, nên cần bổ sung nước nhiều hơn người lành lặn…!
– Khi nào có cơ hội, làm vài ván cờ với tôi nhé.
Với những kẻ mưu mô như anh, rất xứng đáng làm đối thủ của tôi đấy…!
– Vô cùng hân hạnh được “tiếp đón” ngài.
– Nathan Doanh hiện giờ đang ở trong bệnh viện.
Cố gắng đến đó mà chăm sóc tốt cho kẻ thế mạng của mình đi…!Quý ngài thích – giả – vờ – ngồi – trên – xe – lăn ạ.
Viên Thùy nói xong, liền khẽ cúi đầu và cười khẩy với Louis, rồi xoay người lại, đi thẳng tới chỗ của Blaine.
Louis chợt nhớ đến chữ “Idiot” hôm trước trên khối rubik của An Tần.
Dường như là nó không hề mang ý ám chỉ y ngu thì phải? Mà là ám chỉ…!
Thú vị thật đấy, Knott!
oOo
Quán cà phê bình dân nằm trên con đường dẫn vào khu chung cư mà hai cha con họ Triệu đang cư ngụ.
Quán tên Mộc, nằm chính giữa miếng đất, và được bao phủ bởi một khu vườn nhân tạo xanh mát.
Khách hàng hay thích ngồi ở ngoài sân, nơi được chủ quán chăm chút kỹ càng nhất; với những giàn hoa giấy rực rỡ sắc hồng và hồ sen bốn mùa ngát hương.
Triệu Mộ Vân cũng không ngoại lệ, sau khi tản bộ xong vào mỗi buổi sáng, ông liền đi ra đây ngồi uống cà phê một mình.
Chọn một góc ngồi gần hồ sen, lặng lẽ gặm nhấm lại quá khứ đã qua trong sự cô độc…!
Cà phê của quán chỉ dừng ở mức khá, các loại đồ uống khác cũng vậy.
Song vì thiết kế của quán quá đẹp mắt, nên đã níu chân không ít khách hàng thích thưởng ngoạn thiên nhiên lại.
Trong số đó, có cả người thương của ông…!
Hôm nay, Triệu Mộ Vân không gọi một phần cà phê đen đá như mọi khi, mà thay vào đó, là một ly sinh tố Matcha nhân nhẩn đắng.
– Bằng hữu, vẫn khỏe chứ? – Ưng Nữ Thái Dĩnh Hiên vừa hỏi, vừa kéo ghế ngồi xuống.
Đoạn, bà quay sang nói với phục vụ.
– Cho tôi một phần trà Long Tĩnh và một dĩa mứt sen.
Làn gió heo may bất chợt thổi qua, khẽ khàng mơn man mặt hồ sen, làm cho sóng nước ngượng ngùng mà xao động.
Đôi mắt đã nhuốm màu thời gian của Thái Dĩnh Hiên chợt thoáng buồn bã, bà hỏi ông, vẫn bằng cái chất giọng khô khan như năm nào:
– Hôm nay bằng hữu mời cố nhân đến đây để làm chi thế?
Khuôn mặt Triệu Mộ Vân thoáng hiện lên nét khó xử, xen lẫn chút bẽ bàng hiếm thấy.
Ông hút một ngụm sinh tố, rồi ho sặc sụa vì cổ họng bị chất đường làm gắt.
Ông toan mở miệng hỏi, nhưng rồi, lại lắc đầu và thở ra một hơi đầy nặng nề…!
Phục vụ bưng lên phần trà Long Tĩnh, gồm một ấm trà nhỏ bằng đất nung mộc mạc như cái tên của quán, và một bộ chung trà xinh xinh đồng một chất liệu.
Thái Dĩnh Hiên nhón tay lấy một thanh mứt thơm ngọt, cắn từng miếng một.
Đến lần cắn thứ năm, bà mới thong thả hỏi:
– Đừng ngại mà, bằng hữu.
Chúng ta làm bạn với nhau hơn hai mươi năm rồi.
Có chuyện chi mà đến mức phải giấu giếm vậy?
Vuốt ve cái khăn choàng cổ mà Chương Khải Minh mua tặng cho mình, Triệu Mộ Vân cố nén nước mắt, rồi chua chát nói:
– Cái chết của cha tôi…!dường như có liên quan tới ông Thái…!Phải không?
Thái Dĩnh Hiên rũ mắt, bà chậm chạp gật đầu xác nhận.
– Ba của tôi…!năm ấy là người đã chịu trách nhiệm bên bộ phận kiểm tra kỹ thuật của phi đội hôm đó…!Nhưng…!
– Tôi biết! Ông Thái không hề có lỗi trong chuyện này.
Chắc chắn là đã có kẻ trà trộn trên chuyến bay ấy, nên mới xảy ra cơ sự này…!- Triệu Mộ Vân nhìn đăm đăm vào mặt hồ sen.
Hoa sen trong vũng bùn, liệu có thể sống sót mãi mà rạng danh với đời không?
Nước trà chát đắng từ tốn chảy vào cổ họng của Thái Dĩnh Hiên, như dư vị lời thề năm nào mà bà đã từng tuyên bố với cha mình – Ông Thái Dĩnh Khang, rằng sẽ trợ giúp cho huyết mạch duy nhất của Mộ Duyệt Chiêu, cho đến khi hơi thở của bà lụi tàn mới thôi.
– Rất cảm ơn vì những gì mà Hiên đã làm cho tôi trong suốt hai mươi năm qua…!Vả chăng, tôi cũng không còn sức để mà đi điều tra cho rõ ngọn ngành…!Nên là, xin đừng áy náy nữa, Thiên*.
“Cạch.”
Thái Dĩnh Hiên bất thình lình kéo ghế đứng dậy, bà hơi bước lùi ra phía sau một chút, rồi cúi gập người cảm ơn Mộ Khuynh Chiêu.
– Cảm ơn…!vì đã tha lỗi cho gia đình tôi…!Cảm ơn Khuynh Chiêu rất…!Hức…!
Hai hàng nước mắt chầm chậm lăn trên khuôn mặt tuổi ngũ tuần của Thái Dĩnh Hiên, bà biết, nước mắt lẫn cái cúi người xin lỗi thay cho cha mình của bà, vẫn không thể nào trả hết nửa đời thê thảm của Triệu Mộ Vân.
Quán mới mở cửa, nên cũng không đông khách mấy, chính vì vậy mà Triệu Mộ Vân mới có thể vơi bớt đi sự ngại ngần này.
Triệu Mộ Vân không tiến tới an ủi hay đỡ Thái Dĩnh Hiên ngồi lại ghế, đôi mắt ông hiện thời lại đăm đăm nhìn ra hồ sen.
Trước đây ông cứ tưởng bà đối xử tốt với mình, là do hai người xem nhau như đôi bạn sinh tử, cùng chiến đấu mấy lượt, cùng nhập viện mấy hồi.
Ai ngờ đâu, sự thật này lại quá phũ phàng…!
– Tôi muốn nhờ Thiên chở đến nghĩa trang quân đội quốc gia ở thủ đô, thăm viếng cha mình, cũng như…!Ngồi xuống đi…!
Thái Dĩnh Hiên lảo đảo ngồi xuống ghế, im lặng lắng nghe những gì ông yêu cầu.
– Tới đó rồi tính tiếp…!Tôi còn có hẹn với Kiếm Phong dẫn cậu Hải đi khám sức khỏe tâm thần nữa.
Nên là, phải rời khỏi đây sớm.
Thái Dĩnh Hiên gượng gạo ngẩng mặt lên cười, đôi môi sưng đỏ của bà khẽ mấp máy vài lời hứa hẹn, những ngón tay không còn lại bao nhiêu vẻ mịn màng ấy vội quẹt lấy quẹt để đôi mắt đang đong đầy lệ sầu của mình.
– Thiên đừng khóc.
Anh Minh ở trên trời sẽ không vui đâu.
oOo
*Thiên: Lấy từ hai chữ cái đầu tiên của họ và một số chữ cái của tên ghép lại.
Như vầy: Thái Dĩnh Hiên.
– Thiên..