An Kỳ và Vệ Minh dùng xong bữa trưa, liền kéo ghế đứng dậy rời đi.
Không quên để lại vài đồng Mỹ kim làm tiền “boa” cho nhân viên phục vụ.
– Chân của anh vẫn chưa ổn à?
An Kỳ thở dài, đáp:
– Ít nhất cũng phải một năm mới có thể khôi phục lại sáu, bảy phần.
Bởi vì lần trước đã bị nhiễm trùng do vết đạn xượt qua, bây giờ lại bị găm thêm một viên, nên lành lại lâu lắm…!Này! Không dìu tôi sao?
– …!Vẫn còn lết được thì dìu làm chi?
– Nhưng mà lúc trước…!
– Lúc trước tại tôi ngu nên mới bị anh gạt! Bây giờ thì đừng có hòng! – Vệ Minh vừa nói, vừa nhéo eo của An Kỳ một cái cho bõ tức.
An Kỳ phì cười, anh thực sự rất muốn bẹo má Vệ Minh, nhưng cả hai tay đều đang không tiện, nên chỉ có thể tiếc rẻ mà nhìn theo.
Hôm nay An Kỳ sử dụng một chiếc xe mang thương hiệu bình dân, nên…!nội thất bên trong không được tiện nghi lắm.
Với kích thước và trọng lượng cơ thể của anh, cộng thêm Vệ Minh vào nữa, thì chiếc xe này có hơi bị vượt quá mức tải trọng.
– Tôi thấy anh rất là quen mắt đấy, anh tài xế.
Có phải anh là thằng đã đấm tôi một đấm trên sân thượng của khách sạn Yvone không?
– Khụ…!Quá khứ, quá khứ rồi…!- Lăng Dinh cười giả lả, đáp.
– Dưới cằm tôi còn sẹo đây này…!- Vệ Minh quay sang bóp mặt An Kỳ, rồi chỉ vào vết sẹo mờ nhạt dưới cằm.
– Đâu có xấu đâu.
– An Kỳ khẽ cọ cọ mũi vào hõm cổ của Vệ Minh, chất giọng trầm thấp của anh du dương bên tai cậu như một khúc nhạc không lời vậy.
– Lại…!lại gạt tôi.
– Vệ Minh nói đoạn, chợt giơ tay sờ soạng mái tóc thoảng hương dầu gội bạc hà của anh.
An Kỳ thuận thế vòng tay trái qua người Vệ Minh, dịu dàng kéo cậu vào lòng, mặc cho cánh tay phải bị đau vì chạm phải vết thương cũ.
Lăng Dinh đang chỉnh kính chiếu hậu, vô tình nhìn thấy một màn này, chỉ biết lắc đầu cười trừ, rồi tiếp tục công việc của mình.
Ngôi biệt thự của hai anh em họ An tọa lạc tại một ngọn đồi ở Riverside.
Kiến trúc của nơi này đậm chất Á Đông, với vườn trúc và hồ nước hình bán nguyệt, cùng với nhà mát lợp ngói Âm Dương cổ kính.
Tầm nhìn của tòa biệt thự này khá rộng lớn, gia chủ của nó có thể đứng ở đây, và quan sát được một góc đường cao tốc ngày đêm luôn đông đúc xe cộ.
Ngoài ra, họ còn có thể tản bộ trong rừng bất cứ lúc nào mà mình thích.
Tuy vậy, Vệ Minh lại không hề hứng thú với dạng địa hình này tí nào.
Giao thông bất lợi, tiền phí sinh hoạt hàng tháng phải trả cho chính phủ, và vô vàn món tiền khác đổ dồn lên đầu; nên khiến cậu bị phát lãnh khi nghĩ tới.
Cổng vào chạm hình rồng, được điều khiển từ xa bằng remote, lại có thêm một chốt bảo vệ 24/24 cực kỳ nghiêm ngặt; nên là nơi này được gọi bằng cái tên mỹ miều “cung điện thu nhỏ trên cao” cũng thật không hề ngoa một chút nào cả.
Vệ Minh xuống xe trước, đặng tiện cho việc đỡ An Kỳ ra khỏi xe, sau đó cậu để anh đi trước, để dẫn đường cho mình vào trong nhà.
Đại sảnh trang hoàng vô cùng hoa lệ.
Mặc dù Vệ Minh đã từng tham quan rất nhiều công trình kiến trúc tuyệt mỹ trên thế giới, song đây là lần đầu tiên, cậu có cảm giác thân thương và dễ chịu với cách bố trí nội thất của một tòa nhà.
Những cái khác tuy rằng có thể đẹp hơn gấp bội chỗ này, nhưng nó lại khiến cho cậu không cảm thấy gần gũi hay quen thuộc, mà lại toát lên vẻ đẹp đầy gượng ép và giả tạo; giống như một kẻ hai mặt có bề ngoài hào nhoáng vậy…!
– Ơ kìa?
Trong phòng hình như có thêm một người nữa…!
Người kia đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bọc nhung đỏ thẫm, chân phải gác lên tay ghế bằng gỗ chiên đàn, chân trái buông thõng xuống dưới sàn nhà lát đá hoa cương sang trọng.
Vạt áo sơ mi của y mở rộng, để hở một mảng da thịt trắng mịn tựa men sứ, cùng hai điểm nhỏ trông như hồng đậu mọc đầu xuân.
Mái tóc đỏ hung lâu ngày chưa tỉa tót mọc dài tới ngang vai, đôi mắt được đánh viền sắc sảo như Adam Lambert* vậy.
Người này…!
Là Ivan Choi!
Chỗ dưới kia còn gồ lên cả khúc.
Chắc là đang làm dở chuyện riêng tư đi.
– Tôi đã xử lý xong Kha Thế Dũ rồi…!Hiện giờ chắc Lý Đoan Khánh đang điên tiết lên ở bên đấy.
– Người của bí số 666 là Kha Thế Dũ à? – An Kỳ thả người xuống ghế.
Đoạn, gác cây nạng sang một bên.
– Maybe…!- Ivan Choi lười nhác đáp.
Y chuyển sang tư thế nằm vắt chân chữ ngũ, còn mặt thì đang hướng lên trần nhà.
Vệ Minh tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế đơn khác trong phòng, cậu chỉ loáng thoáng nghe được một chút ít tiểu sử của Ivan Choi từ miệng của anh ba.
Ngoài ra, thì mù mịt hết…!
– Gọi tôi là Ivan Choi, hay Thôi Ái Vân* đều được.
Nếu cậu phát âm tiếng Anh không tốt.
– Ivan Choi chống tay đỡ nửa người lên nhìn Vệ Minh và An Kỳ, cười cười bảo.
– An Tần nói cho anh biết hả?
Ivan Choi liếc mắt nhìn An Kỳ, rồi nhếch miệng cười, và hỏi:
– Không nghi ngờ An Kỳ sao?
Vệ Minh cứng họng, chẳng biết phải thanh minh như thế nào với hai người cả, nên đành nói lảng sang chuyện khác:
– Hóa ra anh là bạn trai tin đồn của Kha Thế Dũ…!
– Bạn tình.
Không phải bạn trai.
– Ivan Choi lạnh giọng đính chính.
– Hết thảy là vì nhiệm vụ ư? Anh không biết trong giới này tình yêu là thứ đáng quý thế nào sao? – Câu hỏi này là dành cho Ivan Choi, nhưng tầm mắt của cậu lại đặt trên người An Kỳ.
Ivan Choi ngừng cười, y đứng dậy, đi về chỗ mà Vệ Minh đang ngồi, khẽ nâng mặt cậu lên, và nói:
– Phải! Thì sao? Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn thôi.
Rồi cũng sẽ tới lúc cậu nhận ra rằng, tính mạng của mình quan trọng hơn là thứ rẻ rách đó.
Thời hạn ba năm…!
Tôi sống, anh chết, hoặc ngược lại.
– Giao cho tôi tư liệu về Vệ Khương đi Kỳ! Tôi không thể nào ở lại đây thêm một phút nào nữa! – Vệ Minh xô Ivan Choi qua một bên, nhưng không nổi, nên bị ngã ngồi lại ghế.
– Để em ấy yên…!- An Kỳ chống nạng bước tới, anh nhẹ giọng khuyên giải hai người.
– Hiện giờ tôi không có hứng.
Để khi nào gặp mặt Vivian* rồi tính tiếp nhé? – Ivan Choi vừa nói vừa cài lại cúc áo.
– Anh Cả!!! Có một toán người trang bị vũ trang đang đánh nhau với anh em trong bang ở bên ngoài cổng.
– Một gã thanh niên trạc hai mươi mấy bỗng chạy xồng xộc vào, lớn tiếng cấp báo cho An Kỳ hay tin.
– …!Anh vợ của tôi đấy…!Mở cổng cho họ vào trong đi…!Đứng đánh nhau ngoài đó coi chừng cảnh sát hốt hết cả lũ thì tiêu.
– An Kỳ nhăn mặt nói.
– …!Nhưng…!nhưng mà…!anh Út không cho…!Anh Út bị người cầm đầu đánh thê thảm lắm…!Mặt mũi bê bết máu…!Ui da đau…!
– Tao chưa có chết, mày không cần khóc tang sớm vậy đâu! – Cái tai phải của gã thanh niên bị An Tần vặn gần như sắp đứt ra.
– Tôi dẫn ông anh vợ quý giá của anh vào rồi đấy.
– Mặt bị Liễu Tinh cào à? – An Kỳ tò mò hỏi.
– Đúng thì sao??? – An Tần đổ quạu hỏi ngược lại.
– Cào ít quá…!- An Kỳ và Vệ Minh bất chợt đồng thanh cảm thán.
Vệ Lô Địch mặc áo cotton trắng và quần lính, dưới chân mang đôi giày đinh đen, bên trong mặc thêm một lớp áo chống đạn cao cấp.
Trên tay anh lăm lăm khẩu súng hãm thanh, dáng vẻ sẵn sàng liều chết với kẻ thù.
Liễu Nhược Thần cùng Tần Hối tả hữu hai bên Vệ Lô Địch, vẻ mặt người nào người nấy căng như đàn, chỉ chực chờ một tiếng hô của anh, thì liền xông pha lên đánh.
– Ăn cơm kiểu gì mà hơn bốn tiếng chưa về nhà? Có biết là anh lo lắm không?
– Em…!
– Well! Vivian đã tới rồi…!Tôi cũng phải giữ lời hứa với cậu thôi, Min.
Chờ tôi một chút nhé? – Ivan Choi nói xong, liền nhanh chóng chạy lên lầu để lấy tập tư liệu về Vệ Khương.
Sắc mặc của toàn bộ nhân loại khác đang hiện diện trong căn phòng này không hẹn mà đều xám xịt như tro bếp với nhau.
An Tần không nói không rằng đẩy An Kỳ qua một bên, khiến cho anh suýt tí nữa thì ngã nhào, may nhờ có Vệ Minh kịp thời lấy thân đỡ hộ nên mới không bị sao.
Liễu Nhược Thần híp đôi mắt đan phượng thành một đường kẻ đen tuyền, y khô khan nói:
– Cậu chủ…!Chỉ có được mời một bữa ăn mà đã mềm lòng rồi sao?
– Tôi đến đây là vì tư liệu của Vệ Khương, chứ không phải là vì có tình ý với An Kỳ.
– Vệ Minh dìu An Kỳ ngồi lại ghế, xong đâu vào đấy mới thủng thẳng trả lời câu hỏi của Liễu Nhược Thần.
– Vậy thì tốt…!- Vệ Lô Địch tiến tới tách hai người ra, rồi nắm tay dẫn Vệ Minh đi về phía hàng ngũ của mình.
Che giấu kỹ lưỡng thật đấy, nhưng đáng tiếc, Vệ Minh vẫn nhìn ra được sự bối rối trên khuôn mặt của Vệ Lô Địch, bắt đầu từ lúc anh nhác thấy Ivan Choi.
An Kỳ mời đám người Vệ Lô Địch ngồi xuống thưởng trà, trong lúc chờ đợi Ivan Choi và…!An Tần(?!) quay trở lại.
Bánh crépe việt quất đặc biệt để lấy lòng anh vợ bị mắc chứng đệ khống thời kỳ cuối.
Cùng với cơ man bánh ngọt và hoa quả nhúng chocolate hấp dẫn, để vỗ béo Vệ Minh; nhưng không thành công, vì bữa trưa kia vẫn còn đang ngấp nghé gần thực quản của cậu, và chưa có dấu hiệu tiêu hóa xuống bớt, nên là cậu chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Vệ Lô Địch, Liễu Nhược Thần và Tần Hối không hẹn mà lại cùng nhau rút kim châm ra thử độc, trước ánh mắt kinh ngạc của Vệ Minh cùng An Kỳ.
– Anh ba…!Hình như làm vậy hơi bị lố đấy.
– Cẩn tắc vô áy náy.
– Liễu Tinh chợt cất tiếng đáp thay Vệ Lô Địch.
Tần Hối ngồi bên phải Vệ Lô Địch, y kiểm tra xong, bèn lặng lẽ dùng muỗng xắn nhỏ miếng bánh phô mai caramel để ăn.
Không hiểu sao, y lại muốn vẫy vùng…!
Liễu Nhược Thần cũng vậy, sau khi cảm thấy đồ ăn không có vấn đề, y liền chọn một ít quả dâu nhúng chocolate, và vài lát bánh táo nướng mật ong thơm giòn.
Vệ Lô Địch sờ sờ khóe miệng bầm tím, cùng môi dưới bị rách nhẹ – hiện giờ vẫn còn đang rướm máu, mà buồn bực ăn bánh crépe.
Vì nếu ăn không cẩn thận, sẽ bị va trúng miệng vết thương.
gây ra đau rát khôn cùng.
…!
– Tôi đang chờ xem một màn huynh đệ tương tàn đây, Ivan Choi.
– An Tần đứng trên lầu, hai tay đặt chồng lên nhau trên lan can ban công của khu vực giếng trời*, gã trào phúng nói với Ivan Choi.
– Im not sure…!Nhưng cũng đáng để thử đấy.
– Ivan Choi nói dứt câu, bèn xoay người đi về phía cầu thang, đặng giao “quả bom nổ chậm” này cho Vệ Minh.
Vệ Khương, vốn dĩ ngay từ đầu chỉ là quân bài được sắp đặt sẵn trong cuộc đối đầu giữa hai nhà họ Tô với họ Vệ mà thôi…!
…!
Ivan Choi ném tập tư liệu về chỗ Vệ Minh đang ngồi, rồi cầm một cái bánh cupcake ăn.
– Bữa trưa trong bụng cậu chắc vẫn chưa tiêu hóa xong đâu.
Nên là đợi khuya rồi hãy xem nhé? – Ivan Choi ngọt nhạt “căn dặn”.
Thoáng thấy đáy mắt Vệ Lô Địch toát lên nét khó xử, pha trộn một chút chột dạ kỳ dị, An Kỳ lặng thinh quan sát.
Vị chát đắng của trà xanh làm cho đầu óc của anh thanh tỉnh hẳn, hay là do phát hiện ra được điểm yếu của người đàn ông kia đây?
– Cảm ơn anh.
– Vệ Minh vỗ vỗ vào chiếc cặp táp màu xám.
Đoạn, cậu đứng lên, rồi mở miệng đề nghị đám người Vệ Lô Địch theo mình về nhà.
An Kỳ không tiễn họ.
Điều này khiến cho Ivan Choi có hơi khó hiểu, nhưng không tiện hỏi lại, nên chỉ có thể giả vờ ngồi uống trà cho giã bớt vị ngọt gắt trong cổ họng.
An Tần đứng trên lầu vuốt vuốt cằm nhìn xuống, gã chậm rãi lôi khối rubik ra khỏi túi áo, bắt đầu xoay xoay vặn vặn.
Người anh từ trên trời rơi xuống này, liệu có đáng để gã tin tưởng không nhỉ?
oOo
– Hôm nay anh ta mời em ăn món gì?
– Governor Kepap bốn mươi đồng.
Toàn là đồ nướng và cơm trộn “bún” với salad, nên hơi nặng bụng một tẹo.
– Vệ Minh uể oải đáp.
– …!Ngủ một giấc đi…!Chừng nào đến nơi anh sẽ gọi dậy…!- Vệ Lô Địch nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Vệ Minh, rồi kéo cậu ngả đầu xuống vai mình.
Vệ Minh toan từ chối, nhưng không hiểu sao lại mềm lòng chiều theo ý của anh.
Liễu Nhược Thần đang bôi kem thuốc lên miệng vết thương của Tần Hối bỗng khựng lại, câu nói tiếp theo của y khiến cho Vệ Lô Địch phải lập tức quành lại.
Bởi vì…!
oOo
Chú thích:
1/ Adam Lambert: Ca sĩ nam đồng tính nổi tiếng của Hoa Kỳ.
2/ Choi Ae Woon -> Thôi Ái Vân
Vì trong truyện của mình đã có tới hai người tên Vân, nên mình quyết định sẽ sử dụng cái tên Ivan Choi, để dễ bề phần biệt với hai vị kia nghen.
.