Chương 24:
Hai cục tròn.
– —
Giải cấu: Tình cờ gặp lại, không hẹn mà gặp
– —
Từ sau khi gặp Canh Tuyết, cả người Tuế Yến đều mơ màng, ngay cả lúc cầu bùa bình an còn suýt đập đầu vào lư hương.
Vẫn là Đoan Minh Sùng đưa tay che trán hắn lại mới tránh khỏi cảnh toác đầu chảy máu.
Trên đường về, Đoan Minh Sùng đỡ Tuế Yến lại, lúc này mặt mày hắn tái nhợt.
Y sợ hắn đứng không vững sẽ lăn thẳng xuống núi, chẳng dám lơi tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuế Yến trắng bệch, hắn gượng cười nói với Đoan Minh Sùng: “Cám, cám ơn điện hạ.”
Đoan Minh Sùng không nói gì.
Hai người đi một chốc thì đến chân núi, Tuế Yến cũng không còn vui đùa nữa, sự yên lặng ấy làm mọi người chẳng thích ứng nổi.
Xe ngựa đã hầu sẵn bên đường.
Tuế Yến khựng chân, hắn chậm rãi ngoái nhìn đường núi đằng đẵng ấy, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì mà có chút mất tập trung.
Đoan Minh Sùng dịu dàng nói: “Chúng ta về đi.”
Bấy giờ Tuế Yến mới gật đầu, hắn hơi cúi người chui vào xe ngựa.
Suốt dọc đường, Tuế Yến uể oải nhắm mắt dựa vào thành xe, không biết có phải đang nghỉ ngơi hay không.
Lúc đến người vui vẻ nhảy nhót, bây giờ lại ngồi yên lặng, Đoan Minh Sùng thấy vậy thì hơi không quen.
Trong xe ngựa có đốt chậu than nhỏ, rèm xe cũng không đóng kín quá, gió lạnh từ khe nhỏ lùa vào thổi mái tóc trước trán Tuế Yến bay phất phơ.
Đoan Minh Sùng sợ hắn lại bị lạnh, y sửa vai hắn lại để cả người hắn dựa vào vai mình rồi đưa tay ôm bả vai hắn vỗ nhè nhẹ giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Tuế Yến chẳng hề ngủ nhưng cũng chẳng muốn hé mắt, cứ ngồi im lìm mặc người xoay trở.
Hắn dựa vào vai Đoan Mình Sùng, ngửi mùi gỗ trong trẻo tên người y, không dưng nghĩ thầm: “Nếu y chết rồi, mình dứt khoát đi chung vậy, dù sao ba huynh đệ họ cũng sẽ không ngừng tranh đấu giống đời trước, vừa buồn nôn mà lại chả thú vị gì cả.”
Nếu phải nói đời này có gì chẳng giống kiếp trước, ấy là Đoan Minh Sùng trước mặt hắn.
Nếu như Đoan Minh Sùng không chết thì dù cho đám hoàng tử khác có nở như hoa cũng chẳng lay động nổi địa vị trữ quân của y.
Tuế Yến đang nghĩ miên man thì bổng hỏi: “Điện hạ…”
Đoan Minh Sùng hơi nghiêng đầu, y dịu dàng hỏi: “Hửm? Ngài tỉnh rồi à?”
Tuế Yến chẳng buồn nhúc nhích, hắn chỉ hỏi thầm: “Sao điện hạ lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Đoan Minh Sùng không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, y ngạc nhiên nhìn hắn.
Nếu đã nói chuyện rồi thì cũng chẳng còn lý do nào cứ ăn vạ dựa vai người ta nữa, Tuế Yến chống tay ngồi dậy, hắn yên lặng nhìn Đoan Minh Sùng.
Hắn muốn một đáp án.
Đoan Minh Sùng nghĩ ngợi rồi cười nói: “Chắc là do… hâm mộ.”
Tuế Yến cũng không nghĩ mình sẽ nhận được đáp án này, hắn ngây ra một chốc rồi hỏi trong mịt mờ: “Hâm mộ? Hâm mộ ta cái gì cơ?”
Đoan Minh Sùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta ở thâm cung đã nhiều năm, lớn lên dưới gối phụ hoàng.
Từ bé đã được dạy dỗ lời nói việc làm phải theo khuôn theo phép, không được làm mất thân phận thái tử.
Mười bốn năm qua ta nghiêm túc cẩn trọng gò bó chính mình chẳng dám vượt qua nửa phần.
Lần đầu gặp ngài…”
Tiểu thái tử Đoan Minh Sùng mới có 5 tuổi đang ngồi ngay ngắn trong đông cung, ngoan ngoãn đọc mấy quyển sách đủ sức làm người ta choáng đầu tức ngực.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve ầm ĩ không dứt, ồn ào vô cùng.
Đại để thì tiểu thái tử cũng hơi phiền, nó để sách xuống định đến bên song cửa sổ xem thì thái phó đang nhắm mắt ở bên cạnh chả buồn mở mắt đã nói: “Thái tử điện hạ, tâm bình khí hòa.”
Tiểu thái tử dẫu môi nhưng cũng không dám nhiều lời, nó quay lại chỗ ngồi rồi tiếp tục vừa nghe tiếng ve kêu vừa học thuộc quyển sách vô vị buồn tẻ kia.
Bỗng dưng từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu làm cho thái phó đang nhắm mắt giật bắn người.
Tiểu thái tử sửng sốt, nó chớp chớp mắt nhìn ra bên ngoài.
Đối diện với cửa sổ là một gốc anh đào, một đứa nhỏ bận đồ tím dùng cả tay lẫn chân ra sức trèo lên.
Chắc bị cây anh đào cọ vào mặt, nó vừa cười vừa kêu ây da ây da, hoạt bát không chịu nỗi.
Thái phó nhìn một cái thì trừng mắt thở bay cả râu, lão mở cửa đi ra ngoài.
“Tuế Yến! Trò xuống ngay cho ta! Tư thái như vậy còn ra thể thống gì hả?!”
Đoan Minh Sùng áp sát vào song cửa sổ, nó tò mò giương đôi mắt đang mở to nhìn ra bên ngoài.
Tuế Yến bé con nghe thấy giọng của thái phó thì trèo càng nhanh, chẳng mấy chốc đã trèo đến nhành cây, cánh tay nhỏ xí của nó sống chết ôm chặt thân cây không buông.
Nó vừa cười vừa trả lời thái phó đứng dưới gốc cây: “Thái phó, con bắt ve sầu giải sầu, năn nỉ người ó, đừng mách với hoàng bá phụ nha.”
Thái phó giận dữ: “Trò xuống ngay cho ta! Đông cung có phải chỗ cho trò chơi bời đâu chứ?!”
Tuế Yến “ả” một cái, nó nói: “Chỗ này là đông cung hả? Con chưa tới bao giờ luôn.”
Nó nói chuyện với thái phó mà tay cũng chẳng để không: nhanh chóng tóm lấy chú ve đậu trên nhành cây rồi nhét vào chiếc bình lưu ly nhỏ trong tay áo – nom lành nghề phết, vừa nhìn là biết nhóc con này quen tay hay làm lắm đây.
Thái phó: “Trò xuống ngay cho ta!”
Bé con Tuế Yến cười hì hì, nó đưa tay ôm thân cây tuột thẳng xuống.
Thấy thái phó đang định giơ tay tóm mình, chưa tới mặt đất nó đã nhảy vọt, còn ỷ vào dáng người nhỏ mà chui tọt vào bụi cỏ rồi biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Ngày oi bức, thái phó gần như bị nó chọc đổ mồ hôi cả người, lão đứng đối diện với đám cỏ chỏng chơ chẳng có lấy một bóng người mà thở phì phò, nói cái gì mà “người nhỏ nghịch lớn”, “hỗn thế ma vương”, cả buổi sau mới quay lại.
Đoan Minh Sùng trợn mắt há mồm, thế mà giờ nó mới biết có người chọc vị thái phó lúc nào cũng tự tại ung dung tức thành ra thế này được cơ đấy.
Thái phó ở ngoại điện hít thở uống ngụm nước, Đoan Minh Sùng cẩn thận dựa vào song cửa sổ nhìn ra lùm cỏ bên ngoài, nó còn chưa thấy gì thì bỗng dưng có một bóng người xuất hiện ngay dưới bệ cửa sổ, “oa” một tiếng với nó.
Đoan Minh Sùng bị dọa, nó giật mình suýt ngã khỏi bệ cửa sổ.
Tuế Yến thấy dọa được nó thì bật cười khanh khách.
Nó vốn dĩ đáng yêu, trông như búp bê sứ như phấn trắng như ngọc chạm, đôi mắt nó cong cong đẹp vô cùng.
Đoan Minh Sùng vừa nhìn đã ngơ ngác.
Tuế Yến nhón mũi chân nắm song cửa sổ, hai đứa trẻ đối mặt nhìn nhau, miệng Tuế Yến còn ngậm một cọng cỏ nữa.
Nó tò mò hỏi: “Ngươi chính là thái tử điện hạ hở?”
Đoan Minh Sùng chưa bao giờ chuyện trò với trẻ con cùng tuổi cả, nó sửng sốt một chốc mới hơi hoảng loạn nói: “Đúng, đúng vậy đó.”
“Nhìn ngốc thế.” Tuế Yến để chiếc bình lưu ly nhỏ trong tay đến trước mặt Đoan Minh Sùng: “Nè, cái này cho ngươi chơi đó.”
Đoan Minh Sùng tò mò nhìn mấy con ve trong bình, nó chọt chọt thử: “Cái này… chơi như thế nào vậy?”
Tuế Yến cầm bình lưu ly lên lắc mấy cái, lũ ve trong đó bị dọa kinh hãi lập tức kêu ve ve loạn xạ.
Nó cười hì hì hỏi: “Chơi vui ha?”
Đoan Minh Sùng: “Ồ…”
Không biết vui chỗ nào mà còn ồn ào nữa chứ.
Nhưng đây là lần đầu tiên Đoan Minh Sùng nói chuyện với người khác, nó không nỡ làm hỏng ý tốt của người ta mới gật đầu nói: “Ừa, ừa, vui lắm.”
Dường như Tuế Yến cảm thấy cuối cùng mình cũng đã tìm ra người cùng chí hướng, nó lắc chiếc bình nữa, đám ve vàng kêu ồn ào không ngưng, đúng là phiền ghê nơi.
Rốt cuộc âm thanh kia cũng dẫn dụ thái phó ở ngoại điện đi vào, lão vừa vén rèm châu đã thấy Tuế Yến bò trên cửa sổ, lão lập tức quát lên: “Tuế Yến!”
Tuế Yến kêu “tiêu rồi”, nó vội đạp đôi chân nhỏ nhảy xuống, lúc chạy đi còn không quên vẫy tay với Đoan Minh Sùng: “Ta đi à nha, nào rỗi ta lại tìm người chơi nha.”
Đoan Minh Sùng mở to mắt nhìn nó, thấy vậy cũng vội vẫy tay: “Được ó!”
Thái phó tức giận phừng phừng: “Được, được gì mà được? Không được! Tuế Yến đó không phải học trò ngoan gì hết, cả ngày bày trò mua vui không chí tiến thủ, điện hạ bớt qua lại với mấy người như vậy đi.”
Đoan Minh Sùng lập tức ủ rũ, nó len len lấy chiếc bình lưu trên bệ cửa nhét vào tay áo, lúng túng nói vâng.
Đó là lần đầu Đoan Minh Sùng biết được hóa ra con người ta lại có thể sống tùy ý phần chấn đến vậy, hệt như đốm lửa hừng hực trong cơ mê rung chuyển đến độ khiến cho người ta chẳng thể hé mắt.
Mà từ đấy về sau, Đoan Minh Sùng cứ mãi nghĩ bao giờ Tuế Yến mới đến tìm mình chơi, chỉ là tên nhóc đó ham chơi quá, chả mấy ngày đã quên sạch sành sanh việc ấy mà tìm thú vui mới.
Đến khi Đoan Minh Sùng gặp lại Tuế Yến, người đã trở thành bạn độc của Đoan Chấp Túc.
Cả ngày hắn cứ dính chặt với bọn Tống Tiển, ngay cả nhìn y một cái cũng chẳng buồn nhìn.
Đoan Minh Sùng có chút đau lòng mà nghĩ: “Y quên mình rồi, đã nói sẽ tìm mình chơi mà…”
Cơ mà tiểu thái tử lúc ấy dùng thiện ý nghĩ cho người, chỉ rầu rĩ một khoảng thời gian đã tự mình nghĩ thông.
“Mình nhàm chán quá mà.” Tiểu thái tử nghĩ thầm, “Chơi với mình cũng chả có gì vui, y thích chơi như vậy thì nên chơi với người khác sẽ vui hơn.”
Kể từ đó, sự giao thoa lớn nhất của hai người cũng chỉ là đối mặt với nhau ở lớp sáng của thái phó.
Lâu dần, Đoan Minh Sùng cũng chẳng để ý nữa, chỉ là có đôi lúc y sẽ nhớ đến đứa trẻ mặc sức tùy tiện bên song cửa sổ cười với mình năm đó.
Mãi tới khi rời cung làm việc, trông thấy đám người tập trung trên cầu chỉ chỉ trỏ trỏ dưới sông, y vô tình liếc nhìn thì thấy Tuế Yến ướt sũng đương hốt hoảng đứng ở bờ sông, Tống Tiển đứng cạnh hắn dường như đang gào thét gì đó.
Đoan Minh Sùng sửng sốt một chốc thì vội vã chạy qua.
Chỉ là người còn chưa chạy đến nơi, thiếu niên đó lại như si dại mà đẩy người bên cạnh mình ra, thả người nhảy vào giữa sông băng lạnh lẽo.
Đoan Minh Sùng giật bắn, chẳng nghĩ suy gì đã nhảy xuống cứu người
Đoan Minh Sùng nghĩ đến đây, dường như y hơi ngại ngùng mỉm cười: “Con người ta chẳng chút thú vị, là kiểu người khác hoàn toàn với ngài, nên…!hâm mộ ngài kiêu ngạo, tùy hứng nổi loạn âu cũng là chuyện thường tình.”
Tuế Yến nghẹn lời: “Ta…”
Tuế Yến không hề có chút kí ức nào về việc gặp Đoan Minh Sùng hồi bé cả, thấy Đoan Minh Sùng nói năng nghiêm túc như vậy, trong một chốc hắn có hơi áy náy, ngượng ngùng nói: “Ta… Ta lúc nhỏ chẳng hiểu gì cả, mạo phạm điện hạ thật là không đúng.”
Đoan Minh Sùng thành thật nói: “Cái đó thì tính mạo phạm gì, lúc đó ta… vui lắm.”
Tuế Yến ngạc nhiên nhìn y, lúc này đây hắn mới phát hiện Đoan Minh Sùng đã không còn xưng “cô” tự bao giờ.
Tuế Yến lúng túng: “Điện hạ…”
Đoan Minh Sùng: “Mấy ngày trước ta thấy ngài bên bờ sông, vẻ mặt hốt hốt hoảng lại còn có ý định tự sát nữa.
Từ lúc ấy ta vẫn luôn nghĩ liệu có phải thật ra ngài sống cũng chẳng vui vẻ gì hoặc là ngài có gì khó xử…”
Lúc này đây Tuế Yến mới hiểu vì sao kể từ khi ấy Đoan Minh Sùng cứ hay chạy tới phủ Tuế An hầu, cứ hay tặng mấy thứ làm mình vui vẻ.
Đoan Minh Sùng nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu có gì khó xử thật ngài có thể cho người tìm ta, ta nói lời giữ lời, dù là chuyện gì chỉ cần ta có thể giúp ngài ta nhất định sẽ giúp.”
Tuế Yến ngơ ngác nhìn y, không biết sao sống mũi chua xót.
Hắn lúng túng: “Vậy điện hạ… bằng lòng tin ta không?”
Đoan Minh Sùng đáp: “Tất nhiên là tin.”
Cùng một lời nói, Đoan Minh Sùng nói ra nhẹ nhàng là vậy nhưng lại cho Tuế Yến cái cảm giác lời nói gói vàng, mà chính hắn cũng biết người như Đoan Minh Sùng nói được thì cũng làm được.
Tuế Yến bỗng nở nụ cười, trong mắt hắn là sóng nước lấp lánh.
Hắn khàn giọng đáp: “Được.”
Lời tác giả:
Tiểu thái tử: Đã nói sẽ tìm mình chơi mà… QAQ!.
Chương 25:
Tống biệt
Trời đổ tuyết lớn, đứng nơi đình tiễn người đi rồi mới thấy trắng xóa một vùng.
Tuế Yến giả bộ khóc giả tới nghiện. Mãi tới khi Tống Tiển bị Tuế Tuần dọa mấy câu đã chạy mất hắn vẫn không ngừng rơi lệ được.
Tuế Tuần ôm hắn vào phòng, y sai người lấy nước ấm, cầm khăn lau mặt cho hắn rồi cau mày nói: “Đừng khóc nữa.”
Tuế Yến vừa sụt sùi vừa nói: “Đệ… Đệ không ngừng lại được…”
Tuế Tuần: “…”
Y chỉ còn cách tiếp tục lau mặt giúp Tuế Yến, mãi đến lúc Tuế Yến ngừng rơi nước mắt được thì mắt hắn đã sưng húp.
Tuế Tuần nhíu chặt mày, y không đau lòng mà còn hỏi ngược lại: “Ngươi bao lớn rồi?”
Giọng Tuế Yến khàn cả, hắn lúng túng: “Mười lăm…”
Tuế Tuần: “Ngươi cũng biết mình 15 tuổi rồi, ngươi nhìn xem có công tử nhà nào đã 15 tuổi mà vẫn khóc nhè như mình không? Người khác bằng tuổi ngươi người ta đã sớm lấy vợ sinh con, ngươi thì cả ngày hi hi ha ha làm rộn, văn không thành võ chẳng tựu…”
Thấy Tuế Tuần có bộ quở trách mình tới tối, Tuế Yến vội nhào qua ôm eo y. Hắn nói bằng giọng mũi, âm thanh khe khẽ: “Huynh trưởng, huynh trưởng, ta sai rồi, huynh đừng mắng ta nữa.”
Tuế Tuần nhìn đầu hắn rồi đẩy người ra, y cau mày: “Đã nói rồi đừng có làm nũng nữa sao lại không nghe lời thế này?”
Tuế Yến đành ngồi xuống ghế, hắn cúi đầu cầm túi hương bên hông nghịch, tiếng có tiếng không nghe Tuế Tuần dạy dỗ không ngừng.
Sau cùng Tuế Tuần bỗng nói một câu: “Đệ vừa ý tiểu cô nương nhà nào không?”
Tay Tuế Yến hơi dùng sức, suýt nữa hắn đã giật rơi túi hương Đoan Minh Sùng vừa đeo cho, hắn ngẩng đầu, không dám tin mà nói: “Nhị ca!”
“Gọi là huynh trưởng.” Tuế Tuần nói, “Qua lập xuân* đệ cũng đã 16 tuổi, nói thế nào cũng phải nghĩ đến chuyện thành gia lập nghiệp rồi.”
*Lập xuân: Ngày 4 hoặc 5 tháng 2 dương lịch hằng năm.
Tuế Yến: “Huynh trưởng!”
Tuế Tuần vẫn luôn cau mày: “Mấy năm qua ta ở mãi biên cương, đối với chuyện của đệ cũng rất ít khi nhúng tay vào, nhà chúng ta cũng chẳng có người có thể săn sóc đệ, chuyện chung thân đại sự của bản thân đệ cũng phải suy xét chứ.”
Y lo tự mình nói xong mới nhìn lại Tuế Yến gần như sắp sụp đổ mà nói: “Rốt cuộc đệ muốn nói gì?”
Tuế Yến nói khẽ: “Đệ không muốn thành thân…”
Tuế Tuần hỏi: “Vì sao? Cho ta một lý do.”
Tuế Yến đáp thử: “Còn, còn chưa chơi đã…”
Tuế Tuần không biến sắc, y nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn ăn roi nữa phải không?”
Miệng vết thương sau lưng Tuế Yến còn chưa khỏi hoàn toàn, nghe thế hắn liều mạng lắc đầu còn nở nụ cười lấy lòng, vội vã đổi sang cách nói khác: “Huynh trưởng còn chưa tìm tẩu tẩu* cho đệ, dựa theo lễ tiết Vong Quy không thể cưới vợ trước, không thể phá hoại quy tắc của lão tổ tông*.”
*Tẩu tẩu: chị dâu
*Lão tổ tông: Ông bà, thế hệ trước
Tuế Tuần nói với hắn: “Hủ tục bao nhiêu năm trước đã chẳng còn ai tuân thủ từ lâu, đệ mới tí tuổi sao lại tin cái này?”
Tuế Yến sốt sắng nói: “Nhưng bao nhiêu vương công quý tộc trong kinh thành đều thế hết, nếu Vong Quy thành thân trước huynh trưởng nói không chừng mấy kẻ xung quanh sẽ lôi huynh trưởng ra làm đề tài nói chuyện phiếm đấy.”
Tuế Tuần không dám tin mà nhìn hắn: “Đệ lo người ta nói cái gì làm chi, bản thân mình sống vui vẻ không phải được rồi à? Không phải… Vong Quy, sao đó giờ ta không biết đệ là người để ý ánh mắt lời bàn của kẻ khác vậy? Chính đệ còn ngày thường khinh cuồng bừa bãi không cố kỵ, sao lúc làm bậy làm bạ không nghĩ đến chuyện người khác sẽ lôi mình ra bàn tán vậy?”
Tuế Yến cứng cổ đáp: “Dù sao ca ca không tìm tẩu tẩu cho ta, ta sẽ không đời nào thành thân trước đâu.”
Tuế Tuần bày ra tư thế muốn đánh hắn: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Thấy trốn không khỏi, Tuế Yến lập tức nhào vào lòng Tuế Tuần, bày tấm lưng ra đó làm ra tư thế “Huynh nỡ xuống tay thì cứ đánh”.
Tuế Tuần gần như bị hắn chọc tức đến bật cười.
Y cũng không dám đánh thật, Tuế Yến chả sợ.
Hai người giằng co một chốc, vẫn là Tuế Tuần mềm lòng: “Đợi cuối năm ta quay về lại nói tiếp.”
Tuế Yến vui vẻ: “Năm nay ca ca quay về sao?”
“Gọi là huynh trưởng.” Tuế Tuần nói, “Nếu ở biên cương không có chuyện gì thì mỗi năm ta về một chuyến, năm nay đệ suy nghĩ chuyện lớn cả đời mình tử tế vào cho ta, ta quay về thì trả lời đấy.”
Tuế Yến không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa bèn lấy chiếc bùa bình an trong tay áo ra rồi nói: “Huynh trưởng, hôm nay đệ đến Tướng Quốc tự là để xin bùa bình an cho huynh, mong chuyến này đi biên cương huynh được bình an suôn sẻ.”
Tuế Tuân cau mày, dường như bất mãn Tuế Yến thay đổi đề tài nhưng nghe hắn nói là cố ý đi xin bùa cho mình thì vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn.
Y thuận tay nhét bùa bình an vào tay áo rồi nói: “Biết rồi, đệ ở lại kinh thành cũng phải ngoan ngoãn đấy, bớt gây chuyện thị phi lại cho ta.”
Tuế Yến thầy lừa gạt cho qua được thì vui vẻ ra mặt: “Ừa!”
Hôm nay tâm trạng Tuế Yến rất tốt, sau khi dùng bữa tối với Tuế Tuần xong thì vui vẻ chạy về trong viện.
Cơ mà còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị Quân Cảnh Hành chờ sẵn kéo về phòng, đầu tiên là ép đổ cả bát thuốc cho uống, sau đó lại đè người ra giường châm kim thành con nhím.
Cả người Tuế Yến toàn là kim, hắn không dám động bừa bèn sai phái Quân Cảnh Hành: “Lấy viên kẹo cho ta, nhét vào miệng cho ta.”
Quân Cảnh Hành đang rửa tay bên cạnh, nghe hắn nói thế thì cáu: “An phận chút đi, gỡ kim ra rồi hãy ăn.”
Tuế Yến gắng gượng nhịn lại, chưa bao lâu cái miệng đã hết ở không nổi: “Huynh trưởng của ta ngày mai về biên cương rồi, huynh ấy nói để lại mấy người cho ta dùng, nếu ngươi có việc cần dùng thì căn dặn bọn họ đi làm là được.”
Quân Cảnh Hành khựng lại: “Làm chuyện gì cũng được à?”
Tuế Yến đáp: “Phóng hỏa gϊếŧ người, cướp bóc gian da^ʍ đều được.”
Quân Cảnh Hành: “…”
Ban đầu Quân Cảnh Hành còn nghi ngờ liệu có phải Tuế Yến đã biết mình âm thầm động tay động chân nên mới thăm dò thử, ai mà ngờ thử ra câu kia, y có hơi hết nói nổi.
Tuế Yến nói xong thì nhắm mắt lại, không nhiều lời nữa.
Hai khắc sau, Quân Cảnh Hành gỡ đống kim trên người hắn ra, y rũ mắt hờ hững nói: “Không cần đâu.”
Tuế Yến đang bò trên giường mò hộp gỗ nhỏ đầy vung kẹo, hắn nghe vậy thì nghi hoặc: “Tại sao? Bây giờ ngươi không cần người dùng được à?”
Quân Cảnh Hành lắc đầu: “Cần thì cần rồi nhưng ta không thể dùng người của phủ Tuế An hầu.”
Lỡ như có ngày chuyện vỡ lở ra thì tốt nhất là không liên lụy đến phủ Tuế An hầu.
Ngoài mặt Quân Cảnh Hành hay tỏ ra chê bai tiểu hầu gia vô cùng nhưng Tuế Yến cứu y một mạng còn cho y một thân phận có thể đường hoàng xuất hiện bên ngoài, sự cảm kích trong lòng y chỉ có dư.
Tuế Yến “à” một tiếng, hắn bỗng nhớ chuyện hắn lấy Quân Cảnh Hành ra làm khiên chắn đời trước bèn thử dò hỏi: “Vậy nếu có một ngày ta cần đến ngươi, ngươi có thể giúp ta không?”
Quân Cảnh Hành chau mày: “Giúp cái gì?”
Tuế Yến: “Gả cho ta.”
Quân Cảnh Hành: “…”
Quân Cảnh Hành ném luôn chiếc khăn thấm nước ấm lên mặt Tuế Yến, y nhàn nhạt đáp: “Còn nói bậy bạ nữa lần sau sắc thuốc ta bỏ thêm mấy vị thuốc đắng vào đấy.”
Y thu hồi lại câu “cảm kích có dư” khi nãy, bây giờ y chỉ có xúc động muốn dìm chết ân nhân cứu mạng mà thôi.
Tuế Yến bị quăng vào mặt, cả người hắn lắc lư nằm lại giường, đang định ngồi dậy thì Quân Cảnh Hành đã đi đến đè vai hắn lại.
Tuế Yến: “Làm gì vậy?”
Quân Cảnh Hành lấy khăn lau nhè nhẹ lên mặt hắn: “Nhắm mắt.”
Tuế Yến nghe lời nhắm mắt lại.
Chiếc khăn có chút nóng ấy phủ lên đôi mắt Tuế Yến, Quân Cảnh Hành vừa xoa huyệt thái dương cho hắn vừa hỏi: “Mắt ngươi thế này là sao? Khóc thành thế này, là ai bắt nạt ngươi?”
Tuế Yến ngậm kẹo phun chữ không rõ: “Cái tên ngốc Tống Tiển đó…”
Quân Cảnh Hành cau mày: “Cũng không tới mức khóc thành thế này chứ?”
“Không sao, khóc một trận thì tên đó có mấy tháng nữa cũng không dám tới phủ đâu, xứng đáng.”
Quân Cảnh Hành hết nói nổi, y lau bằng khăn thấm nước ấm, đổi nước ba lần mắt Tuế Yến mới bớt sưng.
Mỗi ngày chỉ có 4 viên kẹo, Tuế Yến từ kẻ ăn kẹo như bò nhai mẫu đơn biến thành một viên kẹo cũng liếʍ cả ngày trời mới ăn xong như bây giờ, hắn xoa mắt phun vụn đường ra rồi dặn Quân Cảnh Hành: “Sáng sớm mai ta phải đi tiễn huynh trưởng, ngươi nhớ gọi ta đấy.”
Quân Cảnh Hành đang bê nước ra ngoài, nghe thế chỉ muốn hất nước lên mặt hắn. Y gắt: “Ngủ đi.”
Bấy giờ Tuế Yến mới rúc vào chăn.
Xung quanh quạnh quẽ tịch mịch, chỉ có tiếng tuyết rơi nhè nhẹ. Tuế Yến nghe một hồi thì thấy mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hắn chỉ cảm giác mình còn chưa nằm được bao lâu đã có người lay nhẹ gọi dậy.
Tuế Yến uể oải, giãy giụa mấy cái rồi lại rúc vào trong chăn.
Quân Cảnh Hành: “Dậy đi, không phải ngươi muốn tiễn huynh trưởng mình à?”
Tuế Yến mở mắt không lên: “Bây giờ là giờ gì?”
“Vừa qua giờ mão*.”
*Giờ mão: từ 5 đến 7 giờ sáng.
Tuế Yến gần như suy sụp: “Nhà ai dậy sớm thế? Huynh trưởng huynh ấy điên rồi à?”
Quân Cảnh Hành đỡ hắn dậy, tức giận nói: “Người trong quân đội xưa nay đều gối giáo chờ sáng* đã quen, sớm hơn nữa cũng dậy được. Ngươi tưởng bọn họ giống ngươi ngày nào cũng ăn no chờ chết, ngủ tới giờ tỵ* mới dậy hả?”
*Gối giáo chờ sáng: Luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu
*Giờ tỵ: từ 9 đến 11 giờ.
Tuế Yến nhìn bầu trời trên thui bên ngoài, hắn uốn éo cả buổi mới vác bộ mặt uể oải ngồi dậy cho Quân Cảnh Hành mặc y phục giúp.
Sân trước đèn đóm sáng trưng.
Tuế Tuần đang thu dọn đồ ở chính đường, thấy Tuế Yến thì cau mày: “Sao lại dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa đi?”
Tuế Yến: “Bởi nhớ hôm nay huynh trưởng rời đi nên tỉnh dậy từ sớm, trở người tới lui cũng chẳng ngủ được bèn dứt khoát đến tiễn huynh trưởng.”
Quân Cảnh Hành đang gấp ô bên cạnh suýt bẻ gãy luôn cán trúc, khóe môi co giật, y nghĩ thầm Tuế Vong Quy đúng là cái gì cũng dám nói, còn trở người tới lui cũng chẳng ngủ được cơ? Là làm biếng lật tới lật lui cũng không muốn dậy chứ gì?
Tuế Tuần biết cái nết đệ đệ nhà mình, cũng chẳng lật tẩy hắn, y chỉ “ừ” nhẹ rồi nói: “Bên ngoài tuyết lớn, không cần tiễn đâu, về ngủ đi.”
Tuế Yến nhịn lại xúc động muốn ngáp, hắn lắc đầu: “Vẫn là để ta tiễn huynh trưởng rời thành.”
Khóe mắt hắn liếc đến eo Tuế Tuần, trên đai lưng bộ đồ săn ấy thế mà lại treo túi tiền nhỏ may bằng miếng da mềm.
Tuế Yến có chút ngạc nhiên, cái người anh này của hắn làm việc sạch sẽ lưu loát, lúc nào cũng thấy mấy món đồ treo lủng lẳng này thật phiền, ngày thường cho dù vận triều phục cũng lười đeo ngọc bội, đây đúng là lần đầu Tuế Yến thấy y treo thứ gì đó lên đai lưng.
Tuế Yến tò mò: “Ca ca, túi tiền này nhìn cũng đẹp ghê, ai tặng vậy? Không lẽ là tẩu tẩu tương lai của đệ?’
Tuế Tuần mắng: “Nói năng linh tinh.”
Tuế Yến đang định nói gì nữa, bỗng dưng linh quang chợt lóe, hắn nhìn kĩ túi tiền may ẩu kia, quả nhiên phát hiện một góc màu vàng – chính là lá bùa bình an hôm qua hắn xin.
Bỗng chốc Tuế Yến cười toe toét tỉnh cả ngủ.
Tuế Tuần đưa tay búng nhẹ mi tâm hắn, bất đắc dĩ hỏi: “Cười ngốc nghếch gì đó?”
Tuế Yến đáp: “Vui vẻ mới cười ó.”
Tuế Tuần thấy hắn vẫn là dáng vẻ vô tư lự đó thì vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Y đưa tay vòng qua sau gáy rồi ấn hắn lên vai mình, nhẹ nhàng thở dài, nghĩ thầm: “Nếu đệ cứ mãi vui vẻ thế này thì tốt rồi.”
Tuế Yến tiễn người tới cửa thành, binh sĩ gác thành đã nhận được lệnh từ trước. Cửa thành rộng mở, Tuế Tuần vận đồ săn cưỡi trên con ngựa đầu cao. Y thống lĩnh một nhánh quân giáp bạc trắng muốt tinh khôi, đoàn người cuồn cuộn đi về phía tuyết bay ngập trời.
Tuế Yến đứng ở cổng thành, hắn nhìn theo vùng tuyết hỗn độn bị tuyết trắng bao phủ lần nữa, đội quân giáp bạc như hòa vào nền trời rồi nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Quân Cảnh Hành cầm ô đứng cạnh, cũng chẳng khuyên hắn.
Tuế Yến vừa đứng là đứng cả canh giờ, mãi đến khi ánh sáng nơi chân trời bừng lên mới xoa nhẹ mái tóc dài còn vương chút gió sương, hắn thì thầm: “Đi về thôi.”
Tuyết lớn như đổ, đứng nơi đình tiễn người đi rồi mới thấy trắng xóa một vùng.
Hết quyển 1: Trạm lộ
Quyển 2: CHIẾU HOA