Phủ Bình An hầu bình thường đều yên ắng tĩnh lặng, ngày hôm nay lại phá lệ trang trí vô cùng rực rỡ, đèn lồng đỏ được treo ở khắp nơi.
Các nha hoàn và người hầu liên tục bưng bê đồ vật đi qua đi lại, trên mặt tất cả mọi người đều không giấu được vẻ vui mừng.
Không khí tất bật rộn ràng như vậy rõ là đang chuẩn bị yến tiệc quan trọng gì đó.
La Tam Si nghe nói có ăn uống, hai mắt sáng lên lôi kéo Phương Tình đi theo:
“Chúng..
chúng ta..
mau vào..
trong..
trong thôi.
Sắp..
sắp vào..
tiệc..
rồi.”
“Huynh suốt ngày chỉ biết ăn thôi.
Chúng ta chẳng lẽ không chuẩn bị lễ vật gì sao? Dù sao đây cũng là đại thọ của lão phu nhân hầu phủ a.” Phương Tình có chút tức giận lườm hắn.
La Tam Si ủy khuất:
“Đại..
đại ca..
và nhị ca..
đã..
đã chuẩn bị..
rồi..
rồi mà.”
Phương Tình đỡ trán:
“Đó là lễ vật của các ca ca huynh, huynh cũng nên chuẩn bị chứ?”
“Nhưng..
nhưng mà..
đại ca..
đã..
đã nói, chúng ta..
là..
là người..
một nhà..
không..
không cần..
bày..
bày vẻ.”
Lễ vật chung là được rồi, đỡ phải tốn tiền!
Phương Tình: “…”
Nàng xem như đã biết người trong nhà tên này vì sao lại để hắn trốn ra ngoài rồi.
Thật sự rất không đáng tin nha.
Lúc này, Hoa Ngũ Sắc không biết từ đâu đi đến, trông thấy hai người còn đang lôi kéo thì khó hiểu hỏi:
“Tam ca, tam tẩu.
Các ngươi không vào còn đứng ở đây làm gì?”
Phương Tình: “…”
Làm ơn không cần kêu bừa như vậy a.
Lúc trước nàng theo tên ngốc này đến đây, vốn định xác minh xem hắn thật sự tìm được người nhà hay không rồi mới rời khỏi.
Ai dè vừa tới nơi liền bị một đám người vây lấy hỏi han này nọ.
Còn chưa kịp hiểu rõ liền nghe đám người này kêu tam tẩu, đệ muội loạn hết lên rồi.
Tuy rằng lúc đó cũng có chút vui vẻ trong lòng, nhưng không phải mấy người này qua loa quá rồi hay sao chứ? Nàng nhớ lúc đó đã nói rõ thân phận của mình chỉ là một kẻ cắp.
Mấy người kia nghe xong vậy mà liền bật cười không ngừng.
Cái nam nhân có đôi mắt đào hoa còn vừa cười vừa phất quạt nói:
“Cô nương, ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Phương Tình khẽ lắc đầu.
La Tam Si chưa từng nói cho nàng biết xuất thân của hắn nha.
Cũng không hiểu vì sao cứ luôn giấu diếm.
La Nhị Gia có chút hiểu được, bèn mỉm cười nói ra lời kinh hồn:
“Chúng ta chính là sơn tặc a.
Bởi vậy, ăn cướp với ăn trộm ở cùng một chỗ không phải là tuyệt phối sao?”
Thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn liền nói tiếp:
“Tuy vậy cô nương cũng không cần phải sợ hãi.
Chúng ta mặc dù là cướp nhưng cũng là cướp có văn hóa, có đạo đức a.
Chưa từng giết người bao giờ nha.”
Phương Tình: “…”
Vâng, thật là tốt quá!
Chịu đựng một hồi khuyên bảo tẩy não như thế.
Cộng thêm việc La Tam Si cứ chăm chú nhìn nàng không rời mắt, bộ dáng sợ nàng bỏ rơi hắn.
Rốt cuộc thì nàng cũng không thể chối từ, liền cứ thế ở lại đây luôn.
Ai..
dù sao đám người này cũng không phải người xấu.
Nàng đi theo bọn họ chắc cũng không có chuyện gì.
Vả lại nàng cũng thật lòng lo lắng cho tên ngốc kia, giao cho người khác thật sự là không yên tâm lắm.
Lúc này nghe được Hoa Ngũ Sắc gọi mình như thế, có chút ngại ngùng tiếp lời:
“À, ta nghĩ chúng ta hẳn là không nên đi tay không vào.” Như vậy thì ngại chết!
“Tẩu yên tâm, có mất mặt thì chúng ta cùng nhau mất mặt.
Ngại cái gì, đi thôi!”
Nói xong liền kéo hai người đi vào nơi tổ chức tiệc mừng.
Phương Tình: “…”
Thật đúng là không thể nào chịu nổi cái gia đình này.
***
Ở trong phòng của Lê Vân lúc này.
Đinh Hương mỉm cười thần bí hướng tiểu thư nhà mình nói:
“Tiểu thư, em đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi.
Người nhớ phối hợp một chút.”
Lê Vân có chút hồi hộp xoắn xoắn khăn tay màu lam nhạt:
“Như vậy thật sự ổn chứ? Ta có hơi lo lắng, dù sao hôm nay cũng có nhiều khách nhân đến phủ a.”
“Như vậy chúng ta càng có nhiều cơ hội để thử La công tử nha.” Đinh Hương vẻ mặt hưng phấn nói.
Nàng chuẩn bị đến mấy phương án lận, cái này nếu không được thì vẫn có cái khác để xài a.
Thật sự là rất đáng mong chờ nha.
Lê Vân: “…”
Sao nàng cứ có dự cảm không tốt thế nhỉ?
Lúc nhìn thấy Cẩm Tú cũng có mặt ở nơi đây, tâm trạng của Lê Vân phải nói là vô cùng kém.
Cũng không thể trách nàng ah, ai trông thấy tình địch mà còn có thể vui lên nổi? Nhất là khi mình còn chưa biết được tâm ý của người trong lòng.
Cẩm Tú thấy nàng liền sáp đến gần, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ nói:
“Vân tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới rồi.
Muội chờ tỷ ở chỗ này hơi lâu rồi đấy.”
Hôm nay nàng ta theo chủ mẫu đi đến, vốn muốn tìm vị La công tử kia nhưng lại không thấy bóng dáng người đâu, đành phải ỉu xìu ngồi đợi ở nơi này.
Lê Vân nhìn nàng, có chút lạnh nhạt đáp:
“Ta cũng không bảo muội phải chờ.
Sao không đi tìm người khác mà trò chuyện?”
Cẩm Tú bĩu môi nói:
“Ở đây muội chỉ thân với tỷ thôi.” Nói xong liền ỉu xìu cúi đầu xuống.
Lê Vân cũng không tiện nói gì nữa, dẫn theo nha hoàn đi đến sảnh đường..