Ban đêm nguyệt hắc phong cao.
Một đám hắc y nhân ở bên ngoài thiên lao đang lặng lẽ tìm chỗ ẩn núp.
Chốc lát sau có một người mặc y phục dạ hành lao đến.
La Nhất Phong trông thấy liền hỏi dò:
“Đệ quan sát thấy bên trong thế nào?”
La Nhị Gia cởi khăn che mặt ra, nhíu lại chân mày đáp:
“So với trước đây thì thủ vệ nhiều hơn một chút.
Hơn nữa luôn có một tên võ công khá cao túc trực bên trong nhà lao không rời.
E rằng là không muốn cho người có cơ hội trốn thoát.”
Lê Lâm hừ lạnh nói:
“Chắc lão tặc Trịnh Tông kia sợ có người tới cứu Trần tướng quân ra ngoài.
Dù sao cũng sắp tới ngày hành hình rồi, lo lắng đề phòng một chút cũng là điều dễ hiểu.”
La Nhất Phong có chút trầm ngâm, hắn nhìn sang Lê Lâm nói:
“Bây giờ ta và lão nhị sẽ vào trong cứu người.
Thế tử dẫn theo ám vệ trong phủ đánh lạc hướng đám binh lính cai ngục và thị vệ.
Thế nào?”
Lê Lâm gật đầu, không có ý kiến gì với an bài này cả.
Dù sao hắn cũng tự biết khả năng của mình đến đâu, nghe theo bọn họ là hợp lý nhất.
“Vậy còn muội?” Hoa Ngũ Sắc đột nhiên lên tiếng.
Lê Lâm có chút sửng sốt:
“Nàng cũng đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đi theo cứu người rồi.” Hoa Ngũ Sắc khẽ hất cằm đáp.
Lê Lâm điên mất, hắn quay lại nhìn hai vị ca ca kia nghiến răng nói:
“Chuyện này nguy hiểm như vậy các ngươi cũng để nàng theo, không sợ xảy ra bất trắc gì hay sao?”
La Nhị Gia xùy cười một tiếng:
“Muội ấy cũng không phải tiểu thư khuê các.
So với các ngươi chưa chắc đã kém hơn đâu.
Huống chi còn có đạn khói và độc dược của tiểu Lục cho, đánh không lại còn không thể chạy hay sao chứ?”
Lê Lâm: “…”
Được rồi, hắn quên mất còn có cái này ah.
“Nếu vậy thì để nàng ấy đi cùng chúng ta đi.” Lê Lâm nói.
“Vậy cũng được, làm phiền thế tử để ý nàng một chút.”
“Cái này là đương nhiên!”
La Nhị Gia liếc mắt nhìn sang, đột nhiên cười khẽ:
“Lại nói, ta còn không nghĩ tới thế tử cũng biết võ công đấy.
Không phải công tử thế gia như các ngươi cả ngày chỉ biết đến thi từ ca phú thôi sao?”
“Cha ta đã từng ở trong quân đội đấy.”
Hắn chính là con nhà võ nha!
La Nhị Gia chớp đôi mắt đào hoa:
“Ta nghe nói ông ấy là quân sư thì phải?”
Cũng đều là thư sinh tay trói gà không chặt cả thôi.
Lê Lâm: “…”
Thật sự là không sao phản bác được.
Chẳng lẽ công tử thế gia thì không thể học võ hay sao?
La Nhất Phong lúc này lên tiếng đánh gãy hai người đôi co:
“Đừng có ở đây mà xàm xí, nên lo chính sự đi.
Chậm trễ sẽ không tốt.” Nói rồi liền phi thân rời đi.
La Nhị Gia cũng vội vã theo sau.
Lê Lâm sau khi phân phó đám người xong cũng dẫn đầu xông lên giải quyết binh lính canh gác.
Hoa Ngũ Sắc vừa nhanh nhẹn trốn lính gác vừa vung một ít bột thuốc gây mê vào từng tốp thị vệ đi tuần, rất nhanh liền hạ gục một đám người.
Thế nhưng thiên lao bình thường đã được canh gác nghiêm mật, nay lại được Trịnh thừa tướng gia tăng nhân số, thuốc bột cũng không còn lại bao nhiêu.
Mấy người đành phải xông lên dẫn dụ đám quan quân này ra ngoài.
Phút chốc cả trong lẫn ngoài thiên lao đều rơi vào tình trạng gà bay chó sủa.
Lại nói đến hai người La gia huynh đệ, sau khi tiến vào bên trong liền không khách khí mà vung một đống thuốc bột vào đám cai ngục gặp trên đường.
Đang cảm thán mọi sự quá mức dễ dàng.
Đúng lúc này, một tên nam nhân mặc trang phục võ tướng từ đâu xuất hiện, lập tức hướng hai người xuất kiếm chặn đường.
“Tặc tử nơi nào dám ngang nhiên vào thiên lao cướp ngục?”
La Nhất Phong rút kiếm cùng hắn đối mặt, hướng La Nhị Gia bên cạnh nói:
“Tên này cứ để ta đối phó, đệ vào trong cứu người đi.”
La Nhị Gia gật đầu, nhanh chóng phi thân rời đi.
Tên nam nhân kia vốn định ngăn hắn lại, thế nhưng kiếm trong tay La Nhất Phong đã đâm tới trước người.
Gã phản xạ nhanh chóng né đòn, khuôn mặt âm trầm nói:
“Các ngươi muốn cứu Trần Trung? Mơ đẹp lắm.”
La Nhất Phong hừ lạnh:
“Có mơ hay không lát nữa ngươi sẽ biết thôi.”
Nói rồi cũng liền không khách khí tấn công về phía gã.
Hai bên so chiêu một hồi đã phân ra thắng bại.
Nam nhân nọ không ngờ võ công của người này lại cao như thế.
Gã liên tục bị kiếm đâm trúng, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Lúc này La Nhị cũng đã cứu được người ra.
La Nhất Phong không ham chiến, xuất một kiếm bức lui tên võ tướng.
Sau đó lùi về hỗ trợ mở đường thoát thân.
Đám người Lê Lâm bên ngoài đang chiến đấu kịch liệt.
Trông thấy ba người đi ra liền lập tức tung đạn khói, nhanh chóng tìm đường rút lui.
Tên võ tướng lúc này mới lê thân thể đầy vết thương ra ngoài xem.
Trông thấy một màn này liền không nhịn được sa sầm mặt.
Đoạn phân phó một tên thị vệ vẫn còn đứng đó:
“Ngươi mau chóng đến phủ thừa tướng báo cho ngài ấy biết việc này đi.”
Gã đang bị thương, cần phải nhanh chóng đi sơ cứu trước đã.
***
Bên trong phủ thừa tướng.
Trịnh Tông đập mạnh tay xuống thư án, vẻ mặt âm tàn hướng gã thị vệ đang quỳ bên dưới mắng mỏ một phen.
“Hừ, các ngươi đúng là một đám giá áo túi cơm.
Nhiều người như vậy mà cũng để cho tên Trần Trung kia trốn thoát được.”
Thị vệ kia vô cùng run sợ, cố gắng bào chữa nói:
“Bọn cướp ngục này khá đông người, hơn nữa chúng còn có đủ loại thuốc gây mê, độc dược.
Đám tiểu nhân nhất thời không kịp ngăn cản mới để chúng cứu người đi.”
Gã lúc này cũng không có gan cầu xin thừa tướng tha mạng cho.
Chỉ có thể không ngừng run rẩy chờ đợi trừng phạt giáng xuống.
Trịnh Tông rất nhanh sau đó đã sai người đem gã lôi đi.
Qua một lát như nghĩ đến chuyện gì, lão lập tức cầm bút chấm mực viết một phong thư, sau đó kêu ám vệ tùy thân đến phân phó:
“Ngươi mau đem lá thư này giao cho người kia đi.
Bảo ta có chuyện thỉnh cầu hắn trợ giúp.”
Ám vệ quỳ bên dưới tiếp nhận lá thư bỏ vào trong ngực áo, cúi đầu một cái với lão rồi nhanh chóng rời đi..