Sơn Tặc Du Ký

Chương 38: 38: Lấn Át Toàn Trường



Lê Vân còn đang mải mê hưởng thụ cảm giác được ở bên cạnh người mình thích.

Hoàn toàn không biết được biểu muội mà nàng hay chiếu cố đang âm mưu đào góc tường nhà mình.
Nàng quay sang hỏi La Nhất Phong vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh:
“La công tử thấy trò ném tên này như thế nào?”
La Nhất Phong liếc qua một đám thiếu gia đang hứng trí bừng bừng ném tên vào bình, khinh thường nói:
“Trò trẻ con này mà cũng có người không làm được.

Nếu là ta thì nhắm mắt cũng có thể ném vào.”
Hắn quả thật nói không ngoa chút nào, lấy võ công của bọn họ thì cái trò mèo này chỉ dành để chơi lúc ba tuổi thôi.
Lê Vân giật giật khóe môi, vẻ mặt cứng ngắc khen ngợi:
“Công tử thật lợi hại ah.”
Nàng có thể nói cho hắn rằng mình rất thích chơi trò đó hay không? Ai..

nhất định sẽ bị hắn nói là con nít.
Đúng lúc này, một tên công tử trông có vẻ kiêu căng ngạo mạn tiến đến chỗ hai người.

Gã liếc nhìn Lê Vân một cái rồi hướng La Nhất Phong nói:
“Không biết huynh đài này quý tính đại danh là gì? Hình như trước giờ ta chưa từng gặp qua ngươi nha.”

Ý tứ của gã hoàn toàn là ám chỉ La Nhất Phong thân phận chả ra gì.

Ở kinh thành này chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
La Nhất Phong nghe vậy thì nhếch môi cười khẩy:
“Tại hạ không phải người kinh thành, đương nhiên là huynh đài chưa từng gặp rồi.”
Lời này như có như không nói gã ếch ngồi đáy giếng chưa từng bước chân ra khỏi kinh thành, không nghe qua câu “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” ah.
Gã công tử nọ liền hừ lạnh nói:
“Nãy giờ ta thấy ngươi chỉ đứng một bên xem chúng ta biểu diễn, thế nào, không dám thử hay sao?”
Gã đường đường là con trai thừa tướng quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng không lọt vào mắt của Lê tiểu thư.

Dựa vào đâu mà tên không rõ lai lịch này lại có thể nhận được hảo cảm của nàng chứ?
Ném tên là trò chơi mà gã yêu thích, từ trước đến nay cũng chưa từng thua bao giờ.

Tối nay gã nhất định phải ra oai phủ đầu đám nam nhân này một phen.

Để Lê tiểu thư xem cho rõ ai mới xứng đáng để nàng ái mộ trong lòng.
La Nhất Phong nhìn gã như nhìn kẻ thiểu năng, vô cùng khinh thường mà lướt ngang qua người gã, đi đến chỗ được đánh dấu.

Bình tĩnh cầm lên một nắm tên, không nhanh không chậm ước lượng một chút, sau đó nhắm hai mắt lại ném toàn bộ vào trong bình.
Đám người: “…”
*, có còn chừa mặt mũi cho người khác sống nữa hay không?
Tất cả nữ tử ở đây không nhịn được mà kinh hô thành tiếng.

Hai mắt sáng như đuốc nhìn về phía La Nhất Phong đang ung dung khoanh tay đi trở về.
A, thật là soái khí! Các nàng còn cơ hội không?
Lê Vân đứng một bên cũng có chút sửng sốt, mặc dù đã nghe hắn nói, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi kinh tâm động phách một hồi.

Nàng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi đẹp nhất.
Nam nhân nàng nhìn trúng, quả nhiên vô cùng xuất chúng ah.
Trịnh Thăng thấy mọi người đều trầm trồ thán phục màn biểu diễn của người kia, âm thầm nắm chặt tay.

Khuôn mặt không tính là anh tuấn trở nên vặn vẹo, nghiến răng nhả ra từng chữ:
“Xem như ngươi lợi hại.”
Sau đó xoay người rời đi.

Đám người La Nhị Gia xem diễn nãy giờ cũng đi qua.

Lê Lâm vỗ vỗ lên vai La Nhất Phong cười nói:
“Quả nhiên Phong huynh mà ra tay thì đám bùn loãng này chỉ có thể ở yên dưới đất thôi.

Tại hạ thật là bội phục.”
La Nhất Phong liếc hắn một cái, vạch trần dáng vẻ làm bộ làm tịch này:
“Chứ không phải là do hai người các ngươi cố ý nhường ánh sáng lại cho ta sao?”
Hừ, hắn mới không tin hai tên này đã trổ hết tài nghệ.

Rõ ràng là cố tình điệu thấp đây mà.
Lê Lâm mỉm cười không nói gì, chỉ cầm quạt gõ nhẹ lên mũi, xem như là ngầm đồng ý lời nói này.
Hắn đã có ý trung nhân rồi, việc gì phải giống như con công xòe đuôi hấp dẫn bạn tình chứ?
***​
Về phần Trịnh Thăng, sau khi bị bẽ mặt liền rời đi yến tiệc.

Thế nhưng đến giữa đường thì đụng phải một nữ nhân, gã có chút bực mình gắt lên:
“Không nhìn đường sao? Dám đụng vào bản công tử?”
Nói xong chợt im bặt lại.
Chỉ thấy dưới ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng treo trên đường, một khuôn mặt nữ tử xinh đẹp hiện ra trước mắt gã.

Trịnh Thăng không nhịn được mà nhỏ giọng lại:
“Cô nương là tiểu thư nhà ai? Đi đâu mà vội vàng như thế?”
Cẩm Tú có chút hoảng sợ nói:

“Xin lỗi công tử, tiểu nữ có chút việc nên chạy nhanh đã mạo phạm đến công tử rồi.

Hi vọng công tử rộng lượng bỏ qua cho.”
Trịnh Thăng nhìn nàng, không mấy để tâm hỏi:
“Là chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Cẩm Tú hơi rụt rè đáp:
“Tiểu nữ là đang muốn đi báo tin cho biểu tỷ của mình.

Có người hẹn gặp tỷ ấy ở đình hóng mát phía trước.”
“Biểu tỷ của cô nương là ai?” Trịnh Thăng tò mò hỏi.
“Là tiểu thư Bình An hầu phủ ah.” Cẩm Tú không chút do dự đáp lời.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Trịnh Thăng, gã gật đầu với nàng ta nói:
“Vậy thì bản công tử không tính toán với cô nương, ngươi mau đi đi.”
Cẩm Tú như được ân xá, thi lễ một cái với gã liền xoay người chạy đi.
Trịnh Thăng nhìn nàng qua khỏi khúc cua hành lang, khẽ nhếch môi đi về phía đình nghỉ mát phía trước.
Đợi bóng dáng gã khuất xa rồi, từ khúc cua hành lang mới thò ra một cái đầu nhỏ.

Cẩm Tú nhìn phương hướng Trịnh Thăng đi tới, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị, sau đó quay người rời đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.