Mấy người nghe tới đây cũng lâm vào trầm tư, nếu chỉ phải đối phó với thừa tướng bọn họ còn có thể, nhưng lúc này lại thêm một Âm Sát điện, bọn họ càng phải cân nhắc mọi việc cẩn trọng hơn.
“Trước khi hắn ra tay lần nữa, chúng ta phải vạch trần bộ mặt của hắn cho người trong thiên hạ biết.
Lấy lý do danh chính ngôn thuận mà diệt trừ hắn, như vậy sẽ dễ nhận được đồng tình của dân chúng hơn.”
“Thanh danh của hắn vốn có tốt lành gì đâu, từ lâu hắn cũng đã không thèm để ý rồi.
Chúng ta làm vậy chỉ càng tăng thêm quyết tâm muốn soán ngôi của hắn thôi.” Trần tướng quân trầm giọng nói.
Lê hầu gia nhìn ông một cái: “Việc chúng ta cần làm chính là bức cho hắn phải tạo phản a.”
Lê Lâm: “Ý cha là chúng ta tìm người vạch trần tội trạng của hắn, khiến hắn chó cùng dứt dậu dấy binh tạo phản sao?”
Lê hầu gia nhìn hắn gật đầu: “Không sai!”
Trước đây lão ta có ý định để tiểu thái tử làm bù nhìn, chính mình lấy danh nghĩa phù trợ rồi lên nhiếp chính, từng bước tiếm ngôi.
Thế nhưng bây giờ không nắm được thái tử trong tay, để tránh đêm dài lắm mộng hắn nhất định sẽ suy nghĩ đến chuyện dấy binh tạo phản, nhanh chóng làm chủ hoàng cung.
Hoàng thượng hiện tại đang bệnh liệt giường, quả thật là một cơ hội vô cùng tốt.
“Vậy chúng ta làm sao vạch trần hắn đây? Dán bố cáo hay là tìm người kể tội hắn? Ai..
Mấy cái này đều không dễ thực hiện a.” Lê Lâm tự biên tự diễn nói.
Lê hầu gia nhìn sang phía đám người La Nhất Phong:
“Các ngươi có chủ ý gì không?”
La Nhị Gia khẽ cười đáp:
“Trên đời này không có chuyện gì thú vị bằng việc hóng hớt chuyện của người khác, sau đó chia sẻ cho mọi người cùng vui.
Chẳng cần phân biệt đúng hay sai, lại càng không cần đưa ra chứng cứ.
Thị phi thật giả lẫn lộn, chỉ bằng cái miệng cũng có thể nhấn chìm một người.
Vãn bối nghĩ chúng ta cứ dùng cái này là tốt rồi.” Vừa nói vừa đưa tay gõ nhẹ lên môi.
Đám người: “…”
Quả thật là vô cùng sâu sắc!
“Như vậy liền giao nhiệm vụ này cho các ngươi đi.” Lê hầu gia vô cùng tỉnh bơ nói.
Huynh đệ La gia: “…”
Ngài như vậy là không được đâu nhá.
Đợi cho đám hậu bối rời khỏi, Lê hầu gia lúc này mới quay sang hỏi Trần tướng quân đang ngồi bên kia.
“Lão Trần, ông liên hệ với những người thuộc hạ cũ như thế nào rồi?”
Trần Trung: “Bọn họ nói sẽ nghe theo sắp xếp của chúng ta.”
Lê hầu gia vuốt nhẹ râu, gật đầu nói:
“Họ đều là những người từng được vương gia và ngươi chiếu cố, lại căm ghét hành vi của Trịnh Tông, chắc chắn sẽ không lâm trận bỏ chạy.
Việc chúng ta cần làm là đảm bảo từ giờ đến lúc hành động bọn họ không bị người của Trịnh Tông phát hiện xử lý.”
“Yên tâm, việc này ta sẽ lo.”
* * *
Lúc này, bên trong một tòa kiến trúc to lớn nằm sâu trong núi, chính giữa đại điện âm u tĩnh lặng có một hắc y nhân toàn thân đầy rẫy vết thương đang quỳ.
Hai bên xung quanh đứng bốn người cả nam lẫn nữ cũng ăn mặc một sắc phục đen tuyền, chỉ khác nhau mỗi hoa văn được thêu trên vạt áo.
Tất cả đều mang vẻ mặt không cảm xúc quan sát một màn này.
Phía trên bảo tọa được đặt ở chính giữa đại điện, một nam tử mang mặt nạ màu bạc đang ung dung ngồi đó.
Trường bào màu đen được điểm xuyết hoa văn ngọn lửa đỏ như máu ở viền áo càng làm nổi bật lên vẻ tà khí âm lãnh của hắn.
Một tay hắn chống bên má, tay còn lại gõ từng nhịp lên chiếc ghế được trạm trổ tinh xảo mạ vàng, từ trên cao nhìn xuống hắc y nhân đang quỳ phía dưới, môi khẽ động:
“Nói đi, thế này là có chuyện gì?”
“Bẩm chủ thượng, nhiệm vụ ám sát Bình An hầu lần này..
thất bại rồi.”
Hắn vừa nói vừa không tự chủ được khẽ run lên.
Vốn hắn được giao trọng trách dẫn theo người của Âm Sát điện và tử sĩ mà Trịnh thừa tướng bên kia đào tạo đi tàn sát phủ Bình An hầu.
Thế mà không những không giết được người, còn bị diệt sạch đến nỗi chỉ có một mình hắn sống sót trở ra.
Cho dù là vậy, hắn nghĩ hắn cũng khó mà bảo toàn được mạng nhỏ của mình khi trở về.
Nam nhân áo đen được gọi chủ thượng hơi giật mình, từ từ ngồi thẳng dậy, nhíu mi nói:
“Thất bại? Mau bẩm báo rõ ràng cho ta.”
Hắc y nhân nghe được giọng điệu lạnh tanh của y, cơ thể càng thêm run rẩy.
“Bẩm, chúng thuộc hạ vâng mệnh đi ám sát Bình An hầu, tuy nhiên lại gặp phải cao thủ ở đó khiến cho không thể hoàn thành nhiệm vụ..
Xin chủ thượng trách phạt.”
Không đợi hắn nói thêm gì, nam nhân ngồi trên chủ vị lạnh lùng hỏi vào trọng điểm:
“Tổn thất như thế nào?”
Hắc y nhân toàn thân run lên, đầu càng cúi thấp xuống cố gắng nhả từng chữ:
“Toàn..
toàn bộ bị diệt.”
“Rầm” Tiếng động mạnh mẽ vang lên trên đại điện.
Bốn người đứng bên dưới cũng khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy nam nhân đeo mặt nạ kia một chưởng đập nát tay viện ghế, hắn vụt đứng dậy, cả người giống như một đạo tàn ảnh đi chuyển đến trước mặt hắc y nhân, vươn tay bóp lấy yết hầu của gã.
Giọng nói rét lạnh như hàn đàm:
“Giỏi lắm, ba mươi cao thủ được phái đi lại chỉ có một người quay về.
Vậy mà còn không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sát thủ trong điện từ khi nào lại vô năng như thế..
hả?”
“Xin..
xin chủ thượng..
cứ..
trách phạt.” Hắc y nhân khó nhọc nói.
“Hừ, lập tức cút ra ngoài lĩnh phạt cho ta.” Nói rồi liền ném mạnh gã xuống đất.
Hắc y nhân cố gắng lết dậy, dập đầu với hắn xong liền khập khiễng đi ra ngoài.
Nam nhân mặt nạ bạc khẽ nghiêng đầu, dùng giọng nói âm lãnh trầm thấp phân phó:
“Si, Mị, hai người các ngươi lập tức đi điều tra xem Bình An hầu phủ có những người nào, sau đó báo lại cho ta.”
Hắn vừa nói xong thì một nam một nữ bước ra khỏi hàng, chắp tay đáp:
“Vâng, chủ thượng!”
“Được rồi, tất cả lui xuống đi.”
Đợi đến lúc bên trong đại điện to lớn chỉ còn lại một mình mình, nam nhân mới nhíu mày thật chặt.
Hắn nghĩ không ra một Bình An hầu phủ nhỏ nhoi làm sao có thể dễ dàng tiêu diệt người của hắn như vậy, rốt cuộc nơi đó ngọa hổ tàng long như thế nào?.