Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 2



Một câu của Lan Ấn Huy làm sắc mặt Diêu Ngọc Phi càng kém, cậu ta buột miệng: “Có liên quan gì đến anh chứ!”

Lan Ấn Huy nhíu mày.

Hồi Diêu Ngọc Phi làm thực tập sinh có bạn trai, hắn ta có biết.

Khi đó là rất nhiều năm trước, khi công ty mới thành lập, thực tập sinh ký hợp đồng cũng giống như tre trúc trên núi, tốt tốt, xấu xấu, chênh lệch không đồng đều.

Diêu Ngọc Phi đặt ở nơi nhiều thực tập sinh như thế, không đặc biệt nổi trội, cũng không quá kém.

Chính là có tiền.

Có thể coi cậu ta là người có điều kiện tốt nhất trong số thực tập sinh đó, mang quần áo, giầy dép tất cả đều là hàng hiệu, đồ skincare theo set, thỉnh thoảng còn dùng một ít xa xỉ phẩm.

So sánh với những đứa nhỏ cùng lứa nghèo đến trong túi tiền trống không, điều kiện của Diêu Ngọc Phi xem như thoải mái.

Có lẽ chính là quá thoải mái dẫn đến người khác chú ý, chọc người đố kỵ, không bao lâu sau công ty liền truyền ra tin đồn Diêu Ngọc Phi có bạn trai, tiền của cậu ta đều là bạn trai cho.

Lan Ấn Huy khi ấy đang bận rộn phát triển công ty, căn bản không quản quá nhiều, vẫn là đến khi Diêu Ngọc Phi tham gia tuyển tú, đột nhiên bạo hồng mới nhớ tới chuyện này.

Chia tay, là bắt buộc.

Sau khi chia tay, Lan Ấn Huy rất nhanh liền đem việc nhỏ này vứt ra sau đầu.

Thẳng đến giờ phút này.

Lan Ấn Huy có chút buồn cười, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng xù lông này của Diêu Ngọc Phi.

Hắn ta quơ quơ điện thoại trong tay, hỏi Diêu Ngọc Phi: “Đều đã là quá khứ rồi, còn dán mắt vào ảnh chụp của người ta làm gì.”

Diêu Ngọc Phi rống xong một tiếng, người cũng bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn không tốt: “Không phải dán mắt, là trong group bạn học trước kia có người gửi, tôi đúng lúc nhìn thấy mà thôi.”

Tốt nhất là như vậy.

Lan Ấn Huy không nói gì, ném trả lại điện thoại, đổi đề tài: “Tập nhảy thế nào rồi?”

Diêu Ngọc Phi đón lấy di động: “Nhảy xong rồi.”

Lan Ấn Huy vẻ mặt bình thường, giống như nãy giờ không phát sinh chuyện gì: “Hôm nay luyện xong, ngày mai ngày mốt đều không có thông cáo, có thể nghỉ ngơi một chút.”

Diêu Ngọc Phi: “Được.”

Lan Ấn Huy nói xong thì đi luôn, không đả động thêm đến đề tài bạn trai cũ nữa.

Phòng tập nhảy khôi phục yên tĩnh.

Diêu Ngọc Phi thở hắt ra, nâng tay xoa xoa mồ hôi trên mặt, một lần nữa ngồi xếp bằng xuống.

Quẹt qua để mở khóa, trên màn hình di động vẫn là tấm ảnh sân bay lúc nãy.

Diêu Ngọc Phi không nói dối, cậu ta không phải cố ý lấy ảnh Giang Trạm ra xem, thật sự là tùy ý mở một nhóm wechat ra thấy được.

Đó là group bạn bè cựu học sinh cấp 3, trong group đều là các bạn cùng cấp trung học với cậu ta năm xưa.

Có người bất thình lình ở trong group gửi vào một bức ảnh chụp, @ toàn bộ thành viên, hỏi: Đây là Giang Trạm đúng không?

Oanh động một đám người.

Diêu Ngọc Phi nhìn thấy được @, vào xem group, hiển nhiên thấy được tấm ảnh chụp kia.

Người @ toàn bộ thành viên để hỏi nói không sai, đó là Giang Trạm, chính là hắn.

Lưng khoác túi, đẩy xe hành lý, vừa nhìn biết ngay là ở sân bay.

Mà khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp ấy, Diêu Ngọc Phi trong lòng nhảy dựng, phản ứng đầu tiên chính là: Anh ấy về nước?

Giờ phút này lướt xem lịch sử chat trong nhóm, quả nhiên, ảnh chụp là ở cửa đón sân bay quốc nội chụp được.

Người chụp được ảnh cũng là cựu học sinh Tam trung, tuy không phải cùng lớp với Giang Trạm, nhưng mà bởi vì nghe nhiều, mưa dầm thấm đất về phong thái của mấy đại hotboy Tam trung, cho nên cậu ấy biết Giang Trạm, nhưng Giang Trạm không biết cậu ấy.

Người bạn kia ở sân bay vô tình thấy được Giang Trạm, trộm chụp tấm ảnh này, gửi vào một group bạn cùng học cũ, vừa mới chuyển phát đã được bạn học nào đó trong group này chuyển phát lại đây.

Giờ phút này, web chat của group cấp 3 đang không ngừng lật thêm từng trang.

[Ôi vãi, Trạm ca về nước rồi? Nghe nói cậu ấy định cư ở nước ngoài luôn mà.]

[Phải không, không phải đâu, sao tôi lại không biết được.]

[Có nhé, chắc chắn là có, năm đó không phải có đứa thấy cậu ấy ở Vancouver sao.]

[Còn có chuyện này nữa hả, tôi cũng không biết nốt.]

[Hỏi Tống Hữu đi, trước kia cậu ta thân với Giang Trạm thế mà.]

[@Tống Hữu]

Tam trung, Giang Trạm, Tống Hữu…….

Diêu Ngọc Phi nắm di động, nhìn màn hình, giống như đang hồi tưởng điều gì, nhíu mày cắn răng, rời khỏi Wechat.

Chuyện cũ đã sớm qua, Giang Trạm có phải trở về thật hay không, không liên quan gì tới cậu ta.

Dù sao bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại.

Ngay 1 giây sau khi Diêu Ngọc Phi rời nhóm chat, một tin nhắn nhảy lên, lại lần nữa làm cho group cựu học sinh nổ tung.

[Giang Trạm về nước rồi?]

[??? Cậu là ai? Ghi chú tên cũng không sửa?]

[Bách Thiên Hành.]

[!!!!!]

[Bách đại lão ở trong group á? Là ai kéo vào!?]

@

Sau khi về nước Giang Trạm liên tục P ảnh một tuần, mắt hoa cả lên, hắn online trêu chọc Vương Phao Phao, nói người đại diện như cô đúng là so với nhà tư bản càng liều mạng hơn.

Vương Phao Phao trả lời hắn: Tôi, một người đại diện của P đồ sư, đứng ở tầng dưới chót giới giải trí, đem tôi so sánh với tư bản, P thần của chúng ta thật sự đề cao tôi quá rồi.

Còn nói: Này không thể trách tôi, mấy năm nay ngôi sao giới giải trí từng lứa từng lứa, tốc độ hot còn nhanh hơn dây chuyền sản xuất, nhiều Idol với trạm fan như vậy, ảnh này muốn p, ảnh kia cũng muốn p, đương nhiên là nhiều việc.

Lại nói tiếp: “Nghe nói đài Ngỗng (Tencent) bên kia lại sắp có show tuyển tú.”

Giang Trạm mặc kệ cái gì đài ngỗng đài gà đài chim, p xong tấm ảnh cuối cùng, tắt máy tính nghỉ ngơi.

Mới vừa nằm xuống sofa trong phòng khách, di động rung lên.

Là điện thoại của Vi Quang Khoát.

Giang Trạm bắt máy luôn: “Cậu?”

Vi Quang Khoát: “Giờ có rảnh không?”

Giang Trạm: “Con không có công việc gì, đương nhiên là rảnh, sao thế ạ.”

Vi Quang Khoát: “Con tới chỗ cậu một chuyến đi.”

Giang Trạm: “Bây giờ?”

Vi Quang Khoát: “Bây giờ.”

Giang Trạm không biết Vi Quang Khoát bên kia có chuyện gì, nghe ngữ khí, hình như là chính sự.

Hắn ngồi tàu điện ngầm đến nhà Vi Quang Khoát, vào cửa mới phát hiện bên này còn có người khác.

Người nọ trông trẻ hơn Vi Quang Khoát một chút, chừng đầu 40, kiểu tóc vuốt ngược nhuộm xanh hồng nhạt, choàng khăn Hermes dài, đeo vàng mang bạc, thơm nức nước hoa.

Ờmmm, còn rất cao to, là loại vạm vỡ của mãnh nam.

Người đàn ông vốn ngồi vắt chéo chân, vẻ mặt hờ hững ngồi đối mặt hướng cửa, thời điểm Vi Quang Khoát ra mở cửa ông một chút phản ứng cũng không có, cho đến khi Giang Trạm vào cửa….

Người đàn ông ngồi bật dậy, biểu cảm đều thay đổi, là gương mặt khiếp sợ, ba phần kinh diễm ba phần mừng rỡ lại trộn lẫn bốn phần quan sát kỹ càng.

Giang Trạm: “?”

Vi Quang Khoát khụ một tiếng, bảo Giang Trạm đi vào trước, lại quay đầu nói với vị vừa nữ tính vừa cường tráng bên cạnh sofa kia: “Ngồi xuống đi, bình tĩnh chút.”

Nội tâm Tề Manh: Bình tĩnh không nổi!

Tề Manh chính là người bạn tốt làm sản xuất ở app video kia của Vi Quang Khoát, tên thật là Tề Mạnh, tự xưng Tề Manh, đằng sau vẻ ngoài mãnh nam tráng hán lại có một tâm hồn Manh muội cả ngày hức hức hức. (*âm thanh giả vờ khóc)

Tề Manh mấy ngày trước gọi điện cho Vi Quang Khoát nói, app của bọn họ chuẩn bị chế tác một show tuyển tú, đang thiếu người, nhờ Vi Quang Khoát từ trong học viện nghệ thuật chọn ra mấy học trò thích hợp.

Việc này Vi Quang Khoát đã giúp, học trò cũng đã giới thiệu, kết quả đưa đến nền tảng phỏng vấn, một người cũng không đạt yêu cầu.

Theo cách nói của Tề Manh, mấy nam sinh, đẹp trai rồi ưa nhìn, nhưng các cậu là học viện nghệ thuật nha, thí sinh được tiến vào vòng trong sao có thể chỉ đẹp hơn nhan sắc bình thường được chứ?

Có ai tuyệt sắc hay không? Tuyệt sắc đó hiểu không!?

Vi Quang Khoát nói thẳng: Không hiểu, học viện nghệ thuật tuyển sinh là tổng hợp thực lực, không phải chỉ nhìn mặt, chỗ tôi không có tuyệt sắc, cậu tìm người khác đi.

Tề Manh đã bỏ cả mặt mũi tìm tới Vi Quang Khoát, ngay cả sinh viên trường nghệ thuật cũng không buông tha, còn có thể đi đâu tìm đây.

Bây giờ không tìm được, hôm qua mở hội nghị, sếp lớn ném tư liệu phỏng vấn vào mặt ông, đem người phụ trách tiết mục là ông phê bình tan tác tơi bời, Tề Manh tức gần chết, quay đi tìm Vi Quang Khoát khóc lóc kể lể.

Vừa khóc vừa run rẩy cơ bắp cường tráng vừa nói: “Lão Vi, anh nói rõ xem, lần này đề cử anh không còn giữ lại ai chứ?”

Nhiều năm như vậy, Vi Quang Khoát mỗi lần đối mặt vẻ mặt khóc lóc nương thút thít của Tề Manh đều đau đầu: “Không có, không có, tuyệt đối không có.”

Tề Manh khóc thút thít: “Nhan sắc hàng đầu đã không có, người dễ nhìn hơn, cũng không có sao?”

Vi Quang Khoát: “Những ai tôi cảm thấy thích hợp đều đã giới thiệu cho cậu, không tin tự cậu đến trường…..” Nói còn chưa dứt lời, trong đầu bỗng lóe lên một gương mặt, lập tức phanh lại.

Tề Manh là người lão luyện, lập tức bắt được chi tiết này, hỏi: “Có! Đúng không?”

Vi Quang Khoát nhíu mày.

Tề Manh vươn cánh tay thô bằng nửa bắp đùi, túm lấy cổ áo Vi Quang Khoát: “Lão Vi!”

Vi Quang Khoát do dự.

Tề Manh túm áo ông bắt đầu lắc: “Vi ca!!!!!!”

Não Vi Quang Khoát thiếu chút nữa bị lắc bay ra ngoài, vội vàng đập bay tay Tề Manh: “Có, đúng là có một người.”

Tề Manh mở to hai mắt, vẻ mặt mong đợi.

Vi Quang Khoát vẫn do dự: “Nhưng mà….. Nó không phải người trong giới.”

Tề Manh: “Nghiệp dư không thành vấn đề a.”

Vi Quang Khoát cân nhắc: “Tuổi cũng không còn nhỏ, đã hai mươi lăm.”

Tề Manh: “25 có là gì!”

Vi Quang Khoát: “Vừa mới về nước.”

Tề Manh: “Đây là vấn đề sao?”

Vi Quang Khoát: “Nó chưa chắc sẽ đồng ý.”

Tề Manh: “Có đồng ý hay không, cứ gặp trước rồi nói sau nha!”

Cứ như vậy, Giang Trạm bị Vi Quang Khoát gọi vào trong nhà.

Giang Trạm vào cửa thấy Tề Manh, đang rối rắm không biết nên gọi là chú hay dì, Tề Manh đã giơ tay đỡ gáy, dáng vẻ như bị mê hoặc choáng váng, ngã nằm trên lưng ghế sofa, nhắm mắt lại thì thào: Trời ới, trời ới…..

Giang Trạm: Được rồi, vị này là chú, hắn nhìn thấy hầu kết rồi.

Vi Quang Khoát vẻ mặt thảm không nỡ nhìn đứng một bên, ra hiệu Giang Trạm ngồi đằng kia sofa.

Giang Trạm đi qua, ánh mắt hỏi Vi Quang Khoát:?

Vi Quang Khoát dùng ánh mắt trả lời: Con sẽ biết ngay thôi.

Kết quả Giang Trạm vừa mới ngồi xuống, người chú ngoài mãnh trong nương kia một phát như cá chép ưỡn mình bật ngồi dậy, cách một bàn trà ngả người về phía Giang Trạm, vẻ mặt nghiêm túc: “Tự giới thịu một chút, chú là nhà sản xuất tiết mục gameshow của app video đài Ngỗng, Tề Manh.”

Giang Trạm hơi kinh ngạc, nhà sản xuất show? Cậu hắn cố ý gọi hắn lại đây, là để gặp nhà sản xuất?

Giang Trạm gật đầu: “Chào chú.”

Tề Manh không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào hắn, biểu tình nghiêm túc: “Chàng trai trẻ, đã bao giờ nghĩ tới việc làm người nổi tiếng chưa?”

Giang Trạm sửng sốt, trả lời thật lòng: “Chưa từng.”

Tề Manh: “Vậy giờ chú hỏi cháu, có cơ hội để cháu thành ngôi sao thì cháu có muốn làm không?”

Giang Trạm cười: “Không muốn.”

Tề Manh: “Làm minh tinh có thể kiếm rất nhiều tiền.”

Giang Trạm cởi mở hào phóng nói: “Cháu không thiếu tiền.”

Tề Manh: “Cháu còn có thể có fan, là kiểu mỗi ngày đều theo đuổi cháu thét chói tai gọi anh ơi gọi chồng ơi đó.”

Giang Trạm thẳng thắn nói: “Cháu cũng không thiếu fan.”

Tề Manh từng bước dẫn dắt: “Vậy cháu thiếu cái gì?”

Giang Trạm: “Hình như cháu…..”

Tề Manh: “?”

Giang Trạm cười: “Cái gì cũng không thiếu.”

Tề Manh: “…….”

Tề Manh suýt nữa nhồi máu cơ tim.

Nhìn thói đời này đi, vậy mà vẫn có người không muốn làm ngôi sao?

Người ta xuất thân bạch phú mĩ cũng muốn chen chân vào giới giải trí biết khum hả!

Tề Manh đến đây là có mục đích, lại liếc mắt một cái tướng mạo cháu trai Vi Quang Khoát, tất nhiên phải dùng hết biện pháp để đào người tới tay.

Ông ta quá sốt ruột, bản thân không có ý đồ xấu, Vi Quang Khoát lại sợ ông biến khéo thành vụng, liền thay ông nói rõ ràng với Giang Trạm chuyện tuyển tú.

Nói xong lại giải thích: “Mấy năm nay show tuyển tú rất nhiều, một số công ty tiêu tiền bồi dưỡng thực tập sinh, không muốn uổng phí, liền liên tục cho tham gia tuyển tú, gắng gượng nâng hồng (hot), đoàn đội Tề Manh bọn họ cũng phát hiện ra vấn đề này, nên nghĩ phải tìm được gương mặt mới mẻ, cậu vốn giới thiệu sinh viên trong trường nhưng lại không thích hợp, mới nghĩ đến con.”

Những cái đó Giang Trạm đều hiểu được, hai năm nay ảnh mà hắn p, cùng một người, hôm nay ở nhóm này, hai tháng sau đã có thể tới một nhóm khác.

Nhưng vấn đề là….

Giang Trạm: “Đây là tuyển tú, cháu không biết ca hát, cũng không biết nhảy.”

Vi Quang Khoát đang định nói, Tề Manh đã buột miệng: “Nhưng mà cháu có gương mặt nha! Nhan sắc đỉnh cấp, ngồi yên cũng có thể xuất đạo!””

Vi Quang Khoát: “…..”

Giang Trạm: “…..”

Giang Trạm đẹp trai từ nhỏ, được khen không ít, đi học bị gọi là hotboy, ra ngoài luôn luôn bị nhìn chằm chằm, tất nhiên tự biết khuôn mặt này rất có vốn liếng để huênh hoang.

Nhưng “nhan sắc đỉnh cấp” “ngồi yên cũng có thể xuất đạo” những lời đánh giá như vậy, còn là đến từ một nhà sản xuất thì có vẻ quá mức coi trọng hắn rồi.

Nhưng Tề Manh lại không cảm thấy mình đang phóng đại, ông giải thích rõ ràng: “Cháu nhất định phải tin tưởng ánh mắt của người làm truyền hình và show, lớn lên nhìn hơi đẹp trai, đẹp kiểu phổ thông, đẹp cực kỳ, đẹp đỉnh cao, bọn chú đều có thể phân biệt, người đẹp còn phải xem xét cả khí chất bên trong, có nhãn duyên hay không, chính là cái mà đại chúng vẫn thường gọi là duyên khán giả ấy, bọn chú đều có thể nhận ra được.”

“Tề Manh ta đây hành nghề hơn hai mươi năm, chú nói cháu có thể hot, cháu nhất định có thể hot!”

Hết chương 2.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.