Ghi hình mới tiến hành được một phần ba.
Toàn bộ khu ghế bậc mới ngồi đầy được ba mươi mấy người.
Trong đó khu AB là ít người nhất, mười một chỗ ngồi của khu A ở phía cao nhất chỉ có hai người.
Cậu bạn mời Giang Trạm ngồi vừa hướng ngoại lại nhiệt tình, còn rất chủ động, sau khi Giang Trạm ngồi xuống, nam sinh liền chìa tay qua, tự giới thiệu: “Xin chào, em tên Phí Hải, giải trí Kỳ Lân.”
“Giang Trạm.”
Hai người bắt tay.
Biểu diễn và đánh giá dưới đài vẫn còn tiếp tục.
Tuy rằng khu ghế bậc không có việc gì làm nhưng thí sinh ở đây đều có cảnh quay, micro được đeo trên người luôn thu âm, chẳng khác nào mỗi lời nói cử chỉ đều lọt vào ống kính, không tiện trao đổi quá nhiều.
Vì thế hai người bắt tay xong, tiếp tục im lặng xem đánh giá cấp bậc phía sau.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Trạm xem thực tập sinh khác biểu diễn trực tiếp.
Không thể không nói, bỏ qua mấy thứ huyền học, nhan sắc cùng với duyên khán giả thì thực tập sinh đã trải qua huấn luyện bài bản hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thực lực.
Nói ngay đến ba nhóm sau hắn, mỗi thành viên đều biết hát, nhảy, năng lực biểu diễn trên sân khấu cũng đều đáng được khen ngợi.
Chỉ là cấp bậc đánh giá đều không hẳn cao.
Ba nhóm mười người, một người A, hai người B, hai người C, còn lại đều là D.
Giang Trạm có so sánh mới phát hiện không đúng.
Xét về biểu hiện sân khấu và hát nhảy, những người này đều mạnh hơn hắn, nhưng cấp bậc bình xét đều thấp hơn hắn.
Vì sao?
Chỉ vì hắn đẹp trai? Hợp mắt Mentor?
Chỗ ngồi theo bậc của thí sinh từ thấp đến cao, tầm nhìn rộng rãi, ở trên sân khấu có biểu hiện gì, người ngồi bên trên đều nhìn thấy rõ ràng.
Điều mà Giang Trạm có thể phát hiện, những người khác hiển nhiên cũng phát hiện.
Không khỏi có người nhỏ giọng ý kiến —
“Học bá vừa nãy được B, haiz, mấy người này thể hiện không kém hơn học bá mà, sao không ai được A hết vậy?”
“Tôi cũng cảm thấy thế.”
“Vì sao?”
“Không biết.”
Ống kính đang quay, micro đang mở, đây đều là lời khách khí.
Đánh giá sơ cấp tiếp tục tiến hành, lúc sau lời không khách khí đã phát ra.
“Ố? Sở Mẫn mà C? Vì sao không phải B hoặc A?”
“Sở Mẫn có thể kém học bá sao? Kém ở đâu vậy? Thành tích thi đại học?”
Âm thanh này có chút lớn, ghế Mentor không nghe thấy, khu thí sinh lại không ít người nghe được, sôi nổi ngoảnh lại.
Phí Hải quay phắt đầu lại, nhíu mày nhìn về phía nam sinh dưới khu C vừa mới nói.
Học bá thì làm sao? Thành tích thi đại học chọc cậu tức à?!
Cậu bĩu môi, huých cánh tay Giang Trạm ngồi bên cạnh, giọng điệu an ủi: “Đừng để ý cậu ta.”
Giang Trạm lắc đầu, vốn sẽ không để ý mấy lời này.
Hắn xem như đã phát hiện, bình xét cấp bậc của kiểu tuyển tú này, nó mang tính chủ quan vô cùng, hơn nữa không hề có một chuẩn mực đánh giá.
Nhóm thực tập sinh không phục đó là chuyện thường, Mentor cũng không sai.
Theo ghi hình tiếp tục, hàng trăm thực tập sinh đến từ mấy chục công ty giải trí lần lượt lên đài thể hiện.
Đừng nói là bốn vị Mentor vừa xem vừa chấm điểm, thực tập sinh trên chỗ ngồi xem cũng hoa mắt rồi.
Hơn mười một giờ đêm, rốt cuộc biểu diễn và bình xét cấp bậc học viên cũng chấm dứt.
Bên Mentor đứng dậy xoay người, vỗ tay cho tất cả các thí sinh.
Sau đó một trăm thực tập sinh tất cả đứng dậy.
Bốn vị Mentor từng người nói lời cổ vũ, lại yêu cầu tất cả mọi người trong cuộc thi sau này phải càng thêm khắc khổ, càng thêm cố gắng, bởi vì sân khấu tuyển tú và đấu loại đều rất tàn khốc.
Mà ngay sau đó, toàn bộ đèn trong studio đột nhiên tắt hết.
Sân khấu tối sầm, ghế khán giả tối sầm, ngay cả ghế thí sinh cũng tối đen như mực.
Trong phòng kinh hô một trận.
“Sao thế này?”
“Đứt cầu giao mất điện rồi?”
Âm thanh của PD chương trình bỗng nhiên vang vọng cả studio: “Bên dưới, chúng ta cùng hoan nghênh một vị đại Mentor của <Cực hạn thần tượng>.”
Lời này vừa nói ra, trong studio tức khắc ầm ĩ vang trời.
“Mentor?”
“Ai?”
“OMG, vẫn còn, giày vò người ta quá mà!”
“Mentor mới này nếu miệng độc hơn cả Đồng Nhận Ngôn, cuộc sống sau này của tôi có qua nổi hay không?”
“Sao vẫn còn Mentor chưa lên sân khấu? Giấu lợi hại quá rồi đó!”
Bỗng nhiên, đằng sau sân khấu, nơi đối diện ghế giám khảo, ghế thí sinh, một cánh cửa rộng mở.
Dưới ánh đèn sân khấu xinh đẹp, một bóng dáng từ trong cánh cửa đi ra.
Người nọ từng bước đi lên sân khấu, bởi vì ngược sáng, thấy không rõ tướng mạo, chỉ nhìn được thân hình cao gầy, và còn một chiếc khuy măng sét lóe sáng dưới cổ tay áo.
Ai?
Nhóm học viên nhìn chằm chằm sân khấu.
Nhung Bối Bối và Diêu Ngọc Phi thầm thảo luận:
Nhung Bối Bối: “Cậu biết không?”
Diêu Ngọc Phi lắc đầu.
Nhung Bối Bối: “Dám chắc là một Mentor quyền lực.”
Mới vừa nói xong, ánh đèn đột nhiên sáng lên —
Sơ mi trắng, quần tây đen, trang phục đơn giản, lại càng làm nổi bật gương mặt có thể khiến toàn trường thét chói tai.
Bách Thiên Hành.
Vậy mà là Bách Thiên Hành??!
Ghế thực tập sinh điên luôn rồi, ghế giám khảo cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng Bách Thiên Hành gần một năm nay không ra bất cứ sản phẩm nào, không phim không ảnh không gameshow, trong ngoài giới đều truyền tai y chuẩn bị chuyển hình rồi.
Y sẽ xuất hiện ở hiện trường đánh giá sơ cấp ngày hôm nay, thật sự làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Càng dọa người chính là, Bách Thiên Hành vừa mới bước lên sân khấu, còn chưa chào hỏi trước, cũng không nói bất kỳ lời nào vô nghĩa, mà là giơ lên một xấp gì đó trong tay, bình tĩnh tuyên bố với mọi người: “Từ giờ bắt đầu, nghịch chuyển chấm điểm.”
Nhóm thực tập sinh tưởng rằng bình xét cấp bậc đã kết thúc: “……..”
Còn chưa xong?
Sao lại thế này?
Thật hay giả vậy? Nói giỡn đấy hả!
Phí Hải vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Giang Trạm: “Tôi đang nằm mơ à?”
Giang Trạm rất muốn trả lời cậu, tiếc là hắn cũng hoài nghi, bản thân bây giờ có phải đang nằm mơ hay không.
Bách Thiên Hành.
Sao cậu ta cũng ở đây?
Một người quen cũ, xem như trùng hợp, lại một người quen nữa, Giang Trạm phải hoài nghi, <Cực hạn thần tượng> có phải bị Tam trung năm đó nhận thầu không.
Mà xa cách nhiều năm, bỗng nhiên nhìn thấy người thật Bách Thiên Hành, Giang Trạm lại có thêm một loại cảm giác hốt hoảng cảnh còn người mất.
Tính toán tỉ mỉ thì sau khi tốt nghiệp cấp ba, cũng đã bảy tám năm rồi không gặp lại nhau.
Bách Thiên Hành đứng thong dong bình tĩnh trên sân khấu, cùng với nam sinh mặc đồng phục, mặt thối (cau có) trong trí nhớ, trừ bỏ ngũ quan giống hệt, từ ngoại hình đến khí chất hoàn toàn không thể khớp được với nhau.
Giang Trạm nhất thời không phân biệt được gặp lại Bách Thiên Hành là cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy ngoài ý muốn và kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn sân khấu.
Các thực tập sinh khác xung quanh sớm đã phát điên rồi.
“Là Bách Thiên Hành a a a a a –!”
“Ê-kip chương trình hạ hết vốn liếng rồi!”
“Đây là show tuyển tú giả phải không! Tôi chắc chắn là đang nằm mơ!”
Ngay cả Phí Hải sau khi hoàn hồn cũng xoắn thành một cây hải tảo.
Cậu cầm lấy cánh tay Giang Trạm: “Bách Thiên Hành! Đó là Bách Thiên Hành a a a a a!”
Giang Trạm coi như bình tĩnh: “Tôi biết.”
Phí Hải trợn tròn mắt: “Nói cho tôi biết! Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy hả!!!!”
“…..” Giang Trạm: “Có thể là vì…… Tôi là một học bá luyện qua vô số đề?”
Phí Hải: “……. À, đúng.” Dù sao như người ta thường nói, làm học bá đúng là đỉnh.
Mà cái người chân chính “đỉnh” kia, giờ phút này đang ở trên sân khấu, thong dong bình tĩnh mà đón nhận tất thảy những chào đón với tiếng kêu chói tai cùng kinh hô.
Bởi vì y là Bách Thiên Hành — không có hành nghề trong giới lâu như Đan Hách, không ra mắt sớm bằng Đồng Nhận Ngôn, thậm chí tuổi không khác Diêu Ngọc Phi là bao, nhưng lại có được lưu lượng cùng thành tích phim ảnh vô cùng đáng sợ.
Y vừa mới xuất đạo đã đóng đại chế tác của đạo diễn danh tiếng, nhận được giải người mới xuất sắc nhất, một trong Tam kim khi chưa đầy 20, tiếp đó tài nguyên vừa nhiều vừa mạnh, thời điểm chưa tới 25 đã là đỉnh lưu trong giới, thực lực đáng tự hào, gặt hái Tam kim.
Không chỉ có vậy, bối cảnh của y cũng rất kinh người, chồng của cô ruột là đại đạo đời thứ năm*, chú là nhà đại diện văn hóa đời đầu, nửa gia tộc gần như đều là người trong giới.
(ngũ đại đại đạo – 第五代大导: thế hệ các đạo diễn trẻ tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh vào những năm 1980 với những tác phẩm điện ảnh thành công vang dội có sức ảnh hưởng lớn.)
Mấu chốt là, hơn hai năm trước, gameshow nhóm nhạc nữ đánh dấu cột mốc, dẫn dắt xu hướng mới cho chương trình tuyển tú trong nước, chính là do người sáng lập quốc dân – Bách Thiên Hành làm.
Hôm nay, giờ khắc này, ai có thể ngờ tới, y sẽ đứng trên sân khấu <Cực hạn thần tượng>.
Đừng nói nhóm thực tập sinh, mấy vị Mentor đều sửng sốt không thôi.
Đan Hách: “Ê-kip chương trình tìm vốn gốc gì mà có thể mời được cậu ấy trở về?”
Đồng Nhận Ngôn: “Tôi còn nghĩ đại Mentor là ai, sao lại là cậu ấy? Tôi cứ nghĩ cậu ấy còn ở nước ngoài cơ.”
Nhung Bối Bối: “Trời ạ.”
Diêu Ngọc Phi khắc chế lại trầm tĩnh, nhưng vẫn không giấu được bão táp trong mắt.
Cậu chỉ gọi một cuộc điện thoại, Bách Thiên Hành sao lại đến đây? Còn làm Mentor?
Vì sao y đến?
Vì Giang Trạm?
Phản ứng đầu tiên trong lòng Diêu Ngọc Phi chính là như vậy, rồi lại nhanh chóng phủ nhận.
Không quá khả thi.
Dù sao cậu ta vẫn cảm thấy quan hệ của Giang Trạm và Bách Thiên Hành không tốt đến mức đó.
Bách Thiên Hành xem ở tình nghĩa bạn học năm đó, dùng quan hệ giúp Giang Trạm không bị loại, chỉ có thể là vậy.
Vì Giang Trạm mà đến chương trình làm Mentor?
Điều này sao có thể.
Nhưng Diêu Ngọc Phi trong lòng không quá chắc chắn.
Nói là không khả thi, trong tiềm thức lại cảm thấy rằng rất có khả năng.
Giữa sự mâu thuẫn, tâm trạng cậu ta trở nên phức tạp vô cùng, phải kiềm chế mới không quay đầu lại nhìn Giang Trạm ở khu thí sinh.
Lúc này, Bách Thiên Hành trên sân khấu ra hiệu im lặng.
Y vẫn như cũ không nhiều lời vô nghĩa, dùng khí tràng cực mạnh hold toàn trường lại, bình tĩnh tiếp tục nói: “Bây giờ, tôi sẽ tuyên bố danh sách thực tập sinh cần được chấm điểm nghịch chuyển.”
Ghế thực tập sinh rất nhanh đã an tĩnh lại, mọi người nhìn chăm chú lên sân khấu.
Bách Thiên Hành liếc nhìn ghế giám khảo, lại nhìn về khu thực tập sinh, khí tràng cường đại, giọng điệu nhẹ nhàng, lời mở đầu ngắn gọn mà khí thế: “Màn thể hiện vừa rồi của tất cả các bạn, tôi đã xem hết ở hậu trường rồi. Cấp bậc của các bạn hiện giờ là kết quả tổng hợp do bốn vị Mentor đánh giá, mà nghịch chuyển, là quyết định và cái nhìn của cá nhân tôi.”
“Quyết định như vậy xem ra khá độc đoán, chưa chắc đã chính xác.”
“Nhưng mà, tôi, với tư cách là đại Mentor của ngày hôm nay, có được quyền lợi này.”
“Một số người trong các bạn, sẽ từ cấp bậc cao, rớt xuống cấp bậc thấp.”
“Đồng dạng, một số ít người trong các bạn, sẽ từ cấp bậc thấp hơn, phản công lên vị trí cao hơn.”
Không ai ngờ đến còn có nghịch chuyển cấp bậc.
Là sự ngoài ý muốn, khiếp sợ, cũng có kinh ngạc vui mừng.
Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng trở lại.
Bách Thiên Hành giơ phiếu nghịch chuyển trong tay lên: “Hiện tại, tôi sẽ tuyên bố, thực tập sinh đầu tiên nghịch chuyển cấp bậc.”
Không dừng lại chút nào, Bách Thiên Hành: “Alien culture, Sở Mẫn.”
Khu thí sinh truyền đến tiếng kinh hô nho nhỏ.
Đồng Nhận Ngôn ở ghế giám khảo thấp giọng nói: “Sở Mẫn là C.”
Đan Hách: “Lên là AB, xuống là DF, 50/50.”
Nhung Bối Bối: “Sao còn có nghịch chuyển? Làm em bây giờ còn khẩn trương hơn thí sinh.”
Diêu Ngọc Phi không nói gì, nâng mắt nhìn về phía sân khấu, khắc chế vẻ mặt, lại không tiêu hóa được sự phức tạp trong lòng.
Sở Mẫn ngồi ở khu C trên chỗ ghế bậc, đi lên sân khấu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cả người Sở Mẫn đều muốn xỉu, đầu óc còn hơi choáng váng.
Cậu cũng mờ mịt, mình bị nghịch chuyển chấm điểm, rốt cuộc là lên cấp bậc cao hơn, hay là xuống thấp hơn đây?
Mà khi đi về hướng Bách Thiên Hành, cậu còn choáng hơn, cũng không rõ mình làm cách nào đi đến trước mặt Bách đại Mentor, chỉ cảm thấy đầu gối và bước chân mềm nhũn, từng bước nặng nề.
Đi đến trước mặt Bách Thiên Hành, mới nhớ đến cái gì, cúi đầu một cái thật mạnh.
Bách Thiên Hành bình tĩnh nhìn cậu, hỏi một câu rất có cảm giác không khí của gameshow: “Trước khi công bố điểm, có thể đoán thử trước xem sao.”
Nam sinh tên Sở Mẫn đứng trước mặt Bách Thiên Hành, một chút khí thế cũng không có, ngoan ngoãn như một chú gà con.
Chú gà con lắc đầu thật lực: “Em không biết.”
Bách Thiên Hành nhìn cậu, trong tay ngoại trừ một xấp thẻ nghịch chuyển, ngay cả kịch bản cũng không có, biểu hiện thoải mái: “Tự đánh giá của bạn là B, đánh giá cấp bậc của Mentor là C, so với bạn mong muốn thì thấp hơn một bậc. Hiện tại cho bạn tự đánh giá lại một lần biểu hiện hôm nay của mình, bạn tự cho mình bao nhiêu?”
Sở Mẫn gãi gãi đầu: “Hẳn cũng là… C đi.”
Bách Thiên Hành nhếch khóe môi: “Cấp bậc Mentor đánh giá là C, bạn cũng cảm thấy mình là C, vậy tôi gọi bạn lên đây làm gì?”
Sở Mẫn quay đầy nhìn thoáng qua ghế giám khảo, do dự nói: “Em cảm thấy các vị Mentor… đánh giá không sai.”
Bách Thiên Hành cười cười, liếc nhìn ghế giám khảo một cái, giọng điệu không chút để ý: “Ồ, ý của bạn là, thẻ nghịch chuyển này của tôi, cho sai người rồi?”
“OA –aaa –!”
Khí tràng mạnh mẽ thể hiện ra của Bách đại Mentor, nói mấy câu đã đem hình tượng đại mentor trong toàn bộ chương trình của mình phác họa ra cực kỳ rõ ràng.
Mà cái thần sắc có vẻ thờ ơ lại mơ hồ lộ ra sự cường thế kia, thật sự là vừa A vừa man, man bùng nổ.
Đồng Nhận Ngôn cầm micro lên bắt đầu kẻ tung người hứng với Đan Hách.
Đồng Nhận Ngôn: “Bách đại Mentor trông thật hung ác, tôi sợ quá đi.”
Đan Hách: “May mắn tôi là Mentor, không phải thực tập sinh đi dự thi, thật tốt thật tốt.”
Đồng Nhận Ngôn cue Nhung Bối Bối: “Bối Bối lão sư, Bách Thiên Hành đẹp trai, hay là Giang Trạm đẹp trai?”
Nhung Bối Bối mới cầm micro nửa chừng đã muốn ném đi.
Đồng Nhận Ngôn tự hỏi tự trả lời, cười nói: “Vậy vẫn là Bách Thiên Hành đẹp trai nhỉ, cậu ấy là đại Mentor, cậu ấy không đẹp trai thì ai đẹp trai.”
Nói xong quay đầu: “Ài, Giang Trạm, đợi lát nữa quay xong, đừng quên đăng ký Wechat, add Bối Bối lão sư.”
Giang Trạm bỗng nhiên bị cue, có chút không hiểu.
Chưa đợi hắn phản ứng lại, Đồng Nhận Ngôn đã rất nhanh chóng quay đầu, cue Diêu Ngọc Phi: “Tiểu Diêu lão sư, tôi nhớ ra năm ấy khi cậu tuyển tú, thầy Bách làm khách quý trong chương trình đó phải không.”
Không hề muốn bị cue như vậy Diêu Ngọc Phi: “…….Vâng, đúng ạ.”
Đồng Nhận Ngôn cảm khái: “Ôi, thời gian trôi nhanh thật, mới chớp mắt cậu đã từ thí sinh trở thành Mentor, mà Bách đại Mentor vẫn chưa về hưu.”
#Bách Thiên Hành về hưu# thật ra là cách nói đùa, lúc trước còn lên hot search, Đồng Nhận Ngôn nói như vậy đương nhiên không phải có ác ý, chỉ là hay đùa giỡn, khuấy động bầu không khí tại hiện trường, tăng hiệu ứng cho chương trình mà thôi.
Bách Thiên Hành đương nhiên hiểu được những điều này, không xem lời nói đùa của Đồng Nhận Ngôn thành sự thật.
Nhưng Đồng Nhận Ngôn vẫn không muốn chết yên thân thọc cho y một nhát đau điếng.
Bị chọc vào nỗi đau ngay tại hiện trường, nếu không làm chút gì đó, Bách Thiên Hành sẽ không phải Bách Thiên Hành.
“Wechat?”
Bách Thiên Hành đứng trên đài, liếc qua khu ghế thí sinh, từ xa nhìn thoáng qua vị trí của hàng nào đó khu B, nửa thật nửa đùa thâm thúy nói: “Tôi cũng không có Wechat của Giang Trạm, nhớ rõ add cả Wechat của tôi nữa.”
Hết chương 9.
– ————————-