Lời này của Bách Thiên Hành, nghe qua thì là nói đùa, nghe cẩn thận một chút, vẫn là nói đùa.
Nhưng mà cùng một câu nói vui đùa, người nói khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.
Đồng Nhận Ngôn hay nói giỡn phải add Wechat Giang Trạm, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là đang đùa giỡn, vui vẻ hùa theo, đổi lại thành Bách Thiên Hành nói, là một cái hiệu quả hoàn toàn khác —
Phòng thu toàn bộ bùng nổ.
“Tôi cũng muốn add!”
“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn! Em trai tôi năm sau sẽ thi đại học, đúng lúc bái học bá hưởng chút triêm quang (thơm lây).”
“Tôi nữa! Tôi cũng muốn add!”
“E-kip chương trình trả lại tôi di động! Tôi phải add Wechat!”
Nhung Bối Bối rất thạo kiểu pha trò thế này, quay đầu: “Dù sao cũng là tôi xếp thứ nhất đúng không!”
Giang Trạm: “……”
Ê-kip chương trình hoàn toàn không ngờ đến còn có một màn này: “????”
Từ từ, chúng ta chẳng phải là chương trình tuyển tú sao, trò đùa Wechat như thế này sao cho xuất hiện được.
Mà lúc này, Bách Thiên Hành trên sân khấu, Giang Trạm nơi ghế thí sinh, cách hơn nửa cái sân khấu và khu thí sinh, từ xa liếc nhìn nhau một cái.
Giang Trạm không nhận thức được cảm giác cụ thể là gì, lại cảm thấy lời vừa rồi của Bách Thiên Hành có chút hoang đường, ngoài ra cũng chính lúc đó, cảm giác xa lạ cùng hốt hoảng sau nhiều năm không gặp, bởi vì câu nói đùa thêm Wechat này, thình lình trở nên phai nhạt.
Giang Trạm buồn cười mím môi: Bách Thiên Hành đây là trước mặt một trăm người chào hỏi mình đó sao?
Trên đài, Bách Thiên Hành hướng cả chương tình quay về đúng quỹ đạo.
Y cầm thẻ nghịch chuyển đưa cho Sở Mẫn.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Sở Mẫn tiếp nhận, cúi đầu, từng chút một mở ra, cho đến khi nhìn thấy chữ cái trên tấm thẻ, cậu không thể tin được mà trợn mắt.
Bách Thiên Hành tuyên bố ngay tại chỗ: “Sở Mẫn, B.”
Thí sinh khác: “!”
Phản kích thành công!
Sở Mẫn kích động đến không thể kiềm chế, giống như một lần nữa nhận được sự tán thành vậy, cậu chạy trở về khu ghế bậc, các nam sinh khác cùng nhóm trong công ty tất cả đều vây lại chúc mừng cậu.
Bách Thiên Hành bình tĩnh tổng kết: “Kỹ năng hát nhảy của Sở Mẫn rất tốt, biểu hiện trong phần thể hiện cá nhân cũng rất nổi trội, cho nên tấm thẻ nghịch chuyển đầu tiên của tôi là dành cho cậu ấy.”
Tiếng vỗ tay vang lên, bốn vị Mentor khác không có gì dị nghị.
Kế tiếp, Bách Thiên Hành lần lượt đưa ra mười tấm thẻ nghịch chuyển.
Có người từ cấp bậc cao xuống thấp, có người phản kích từ cấp bậc thấp tiến lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại một tấm thẻ nghịch chuyển, cũng là tấm thẻ nghịch chuyển thứ mười hai.
Tất cả mọi người nín thở.
Ai cũng hiểu, đây là cơ hội cuối cùng.
Bất kể tấm thể nghịch chuyển này là đại diện cho việc tăng hạng hay tụt hạng, ít nhất việc này có nghĩa là, đây là vị trí cuối cùng.
Chỉ còn lại một người.
Nhung Bối Bối: “Hồi hộp quá đi, so với chính em thi đấu còn hồi hộp hơn.”
Đan Hách: “Có chút chờ mong.” Người áp chót, bình thường đều là người bùng nổ nhất.
Bách Thiên Hành cầm thẻ nghịch chuyển trong tay, liếc nhìn khu ghế bậc.
Tất cả im lặng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Bách Thiên Hành dừng lại tại một hướng nào đó: “Giang, Trạm.”
“Giang Trạm, mời lên trên đài.”
Giang Trạm: “……”
Người chỉ cần sống đủ lâu, thật sự là chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Trước kia ở Tam trung, Giang Trạm làm cán sự lớp, chịu trách nhiệm kỷ luật của lớp trong giờ nghỉ trưa, Bách Thiên Hành mỗi lần lộn xộn, hắn đều nói với Bách Thiên Hành: “Cậu đi lên bục giảng đi, nằm sấp ngủ một mình.”
Giờ thì tốt rồi, sông có khúc người có lúc, đến lượt Bách Thiên Hành gọi hắn lên sân khấu.
Giang Trạm bước xuống bậc thang.
Xung quanh truyền tới tiếng cổ vũ: “Học bá cố lên!”
Cũng có chê bai.
“Tụt cấp rồi hả?”
“Đúng vậy á, không thể chỉ dựa vào mặt mà có thể vững vàng lấy B.”
“Sẽ không thăng lên A chứ? Bây giờ ngồi khu A toàn cao thủ.”
Giang Trạm không để ý những chê bai này, đi thẳng lên sân khấu.
Khoảng cách rút ngắn, ánh đèn sáng rõ, càng đến gần, gương mặt người bạn học cũ trên sân khấu này càng rõ ràng hơn.
Bách Thiên Hành không thay đổi mấy, vẫn giữ bộ dáng như khi còn nhỏ tuổi, đường nét trên khuôn mặt lập thể, mày kiếm mắt sáng, khí tràng mạnh mẽ, sau khi thoát bỏ chút non nớt cuối cùng của thời kỳ trung học, người thoạt nhìn càng thêm rắn rỏi cao lớn, lại bởi vì thần sắc nội liễm hơn trước nhiều nên khí chất trầm ổn hơn không ít.
Y không mặc trang phục sân khấu được tạo hình nổi bật như các Mentor khác, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng và quần tây đen, cũng chính vì vậy mà ưu thế hình thể như vai rộng eo hẹp và đôi chân dài miên man được phô ra hoàn hảo, vừa đứng trên sân khấu, hoàn toàn chính là tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây.
Giang Trạm: Kỳ lạ, trước kia không thấy Bách Thiên Hành đẹp trai như vậy.
Càng lạ hơn chính là, có lẽ do nhiều năm qua đều luôn chú ý đến hướng đi của Bách Thiên Hành, trước đó không lâu lại p ảnh sân bay cho y, ở trong mắt Giang Trạm, Bách Thiên Hành giờ phút này cũng không hề xa lạ, chút xíu cảm giác hoảng hốt xa cách lâu ngày mới gặp lại lúc trước cũng rất nhanh biến mất.
Càng đến gần, càng nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, Giang Trạm càng có loại lỗi giác: “Mới gặp không lâu, nay lại gặp được”.
Trái lại Bách Thiên Hành vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh, biểu cảm nhìn hắn không có gì khác với lúc nhìn mười một người thực tập sinh vừa nhận được thể nghịch chuyển.
Sau khi Giang Trạm đi đến trước mặt, Bách Thiên Hành thậm chí không nói chuyện, trực tiếp đưa thẻ nghịch chuyển ra.
Giang Trạm dừng một chút, nhìn nhìn thẻ, vươn tay.
Một tấm thẻ, hai bàn tay, một bên là Bách Thiên Hành, một bên là Giang Trạm.
Sau đó, Giang Trạm cầm lấy thẻ, không rút về được.
Giang Trạm: “…….”
Nếu đổi thành Mentor khác làm vậy, Giang Trạm cùng lắm nghi hoặc mà thôi, Mentor sao lại không buông tay.
Đổi lại thành Bách Thiên Hành, Giang Trạm chỉ cảm thấy cách thức quá đỗi quen thuộc —
Thời gian Bách Thiên Hành học cấp ba, bởi vì việc quay phim và thi vào học viện điện ảnh truyền hình, đi học buổi được buổi không, bỏ lỡ rất nhiều bài học.
Mỗi lần tiến hành sửa bài sau khi kiểm tra, mười lần thì đến sáu bảy lần đều lấy bài thi của Giang Trạm chép đáp án đúng.
Chép xong rồi, trả lại bài thi đều phải nhử mấy lần không buông tay.
Ban đầu Giang Trạm không rút được bài thi, còn lên tiếng bảo y buông tay, sau đó nhiều lần quá, Giang Trạm cũng lười mở miệng, trực tiếp kéo bài thi, bài thi xé rách thì ném trở lại, bắt Bách Thiên Hành dính cho hắn.
Bách Thiên Hành mỗi lần đều là mặt thối dính lại cho hắn, dính với vẻ mặt ghét bỏ, dính xong rồi ném bài thi trở lại, còn phải nói thêm một câu: “Không có tôi thì cậu làm sao bây giờ.”
Giang Trạm năm đó: “…..”
Giang Trạm lúc này: Bách đại Mentor, dù sao cậu đã không còn là đồ trẻ trâu năm đó nữa rồi, buông tay đi!
Xé rách thẻ nghịch chuyển, tôi còn có thể ném vào mặt cậu bắt cậu dán lại cho tôi không.
Giang Trạm còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể bình tĩnh ung dung, mặt treo nụ cười nhạt, làm bộ cái gì cũng không biết kéo kéo.
Cũng may lúc này, Bách Thiên Hành buông tay.
Giang Trạm thuận lợi lấy được thẻ nghịch chuyển.
Hắn vừa lấy được thẻ, Đồng Nhận Ngôn ghế giám khảo nói thêm: “Tấm thẻ nghịch chuyển cuối cùng, chắc chắn rất bùng nổ.”
Bách Thiên Hành thân là đại Mentor, đứng trên sân khấu có được quyền lực điều khiển tuyệt đối.
Y nói: “Thăng cấp chính là A, giáng cấp, CDEF, đều có khả năng. Đồng lão sư nói sẽ bùng nổ, là cảm thấy đáp án khẳng định nằm giữa A hoặc F sao?”
Đan Hách nâng micro, nghịch ngợm theo: “Tấm thẻ nghịch chuyển cuối cùng, không bùng nổ thì có gì thú vị, áp trục không phải đều dùng để bùng nổ sao.”
Bách Thiên Hành đào hố: “Vậy Đan Hách lão sư đoán trước xem, là A, hay là F?”
Đan Hách phản ứng lại rất nhanh: “Tôi không đoán.” Hố Bách Thiên Hành đào ông sẽ không nhảy, ai biết phía dưới có hổ đang rình chờ hay không.
(đào hố: hãm hại/cú lừa.)
Bách Thiên Hành: “Đồng lão sư thì sao?”
Đồng Nhận Ngôn: “Cậu hỏi tôi? Cậu hỏi Giang Trạm.”
Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách, đều là trước kia đã bị Bách Thiên Hành hố trên bàn rượu, sợ nhất y đào hố, nhảy một bước đảm bảo máu chảy đầy mặt.
Hai vị này cũng là nhảy hố nhảy ra kinh nghiệm, nhảy ra trực giác luôn rồi, lựa chọn A/F Bách Thiên Hành ném ra, hai người ai cũng không tiếp, Đồng Nhận Ngôn thậm chí trực tiếp đem cầu đá cho chính Giang Trạm.
A hay là F, cấp bậc của cậu, cậu tự đoán đi.
Vì thế tất cả mọi người nhìn về phía Giang Trạm, bao gồm cả Bách Thiên Hành.
Giang Trạm: “……”
Vấn đề này thật đúng là không dễ trả lời.
A, dựa vào cái gì? Hắn có thực lực gì đây?
F, tụt hạng nhiều như vậy, thành tích đáng xấu hổ.
Thế nào cũng khó chọn, tiến thoái lưỡng nan. Nhiều người nhìn như vậy, đáp không tốt sẽ mất mặt.
Nếu nhất định muốn hắn trả lời…..
Giang Trạm: “Tôi cảm thấy là B.”
Bách Thiên Hành nhíu lông mày, nói một câu tương đương với câu vừa nói với Sở Mẫn: “Cấp bậc không đổi, tôi để bạn lên sân khấu cho vui?”
Giang Trạm phản ứng rất nhanh, tiếp lời ngay: “Có lẽ? Cũng có thể vị trí cần phải nghịch chuyển chỉ có mười một người, thừa ra một tấm thẻ, liền….. tùy tiện điền chơi?”
Lời đáp tinh lanh này chọc cười mọi người.
Đồng Nhận Ngôn vẻ mặt thâm ý nhìn Đan Hách: Giang Trạm lợi hại đó, hố Bách Thiên Hành đào cũng có thể tránh thoát.”
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, còn thật sự nhìn vài lần, nâng lên cổ tay, xem thử thời gian, như có ám chỉ: “Bây giờ là rạng sáng, ghi hình xong sớm một chút tất cả mọi người có thể về nhà ngủ sớm một chút.”
Giang Trạm: “Không phải B?”
Bách Thiên Hành cong khóe môi: “Đương nhiên không phải.”
Giang Trạm chần chừ.
Không phải B, không có khả năng là A, chỉ có thể là tụt hạng, chẳng lẽ thật sự là F?
Xem ra phải mất mặt rồi.
Giang Trạm người này nhìn bề ngoài có vẻ tùy ý, thật ra trong xương cốt có chút kiêu ngạo, cho dù không phải là tốt nhất, cũng không thể làm kém cỏi nhất.
Cấp bậc đánh giá đánh cho con F, lại còn về sau sẽ phát sóng cho mấy triệu người xem, thật sự mất mặt.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn cho hắn F, hắn cũng chấp nhận, lại càng không nghĩ đây là bạn học cũ cố ý cho F để làm hắn sượng mặt — không đến nỗi, Bách Thiên Hành chưa bao giờ là loại người như thế.
Giang Trạm cúi đầu, mở thẻ nghịch chuyển ra, chữ cái đỏ tươi từng chút một rơi vào trong tầm mắt —
Cổ tay hắn bỗng chốc dừng lại.
Bách Thiên Hành: “Cường giả thì nhiều vất vả, bạn vất vả thêm một chút, lại leo lên trên thêm vài bước đi.”
Âm thanh vang dội nổi lên bốn phía.
“A! Là A!”
“OMG! Hắc mã nha!”
“Quá trâu bò, đại Mentor cũng thừa nhận anh ấy.”
Giang Trạm nhìn chữ cái trên tấm thẻ, hoàn toàn không ngờ tới hắn vậy mà sẽ từ B nghịch chuyển lên A.
B đã là bởi vì nhóm Đồng Nhận Ngôn coi trọng hắn quá mức, cho hắn một cái đánh giá siêu cao, Bách Thiên Hành thế mà lại trực tiếp cho hắn lên đến A?
Đây là sắp xếp của Ê-kip chương trình?
Hay là, Bách Thiên Hành ở hậu trường xem màn biểu diễn của hắn, thật sự cảm thấy hắn có thể lấy A?
Cũng có thể, đây đơn thuần là sự cộng điểm đại biểu cho tình nghĩa bạn học cũ?
Giang Trạm đứng trên sân khấu, bị chữ A đỏ tươi trong tay làm lóa mắt, trong lòng bất ổn, chính mình cũng không nắm chắc.
Ngay lúc này, trong sự kinh ngạc tán thán, trước khi tiếng nghi ngờ chất vấn vang lên, không để ai có chỗ nói chen vào, Bách Thiên Hành lần nữa mở miệng:
“Vừa rồi tôi đã nói qua, đây là quyết định và cái nhìn của cá nhân tôi, không chắc chính xác hoàn toàn, nhưng tôi làm đại Mentor, có được quyền lợi này.”
“Cá nhân tôi cho rằng, biểu hiện trên sân khấu của Giang Trạm, hoàn toàn có thể lên A.”
Đại Mentor đã nói như vậy, cho dù có dị nghị, ai sẽ nói thẳng ra nữa.
Đúng tại thời điểm này, có người hô to một tiếng: “Dựa vào cái gì?”
Bách Thiên Hành thân làm đại Mentor mới vừa giải thích xong, bên này đã một tiếng dựa vào cái gì, thái độ chất vấn không cần nói cũng biết.
Tất cả từ Mentor đến thực tập sinh, mọi người đều theo tiếng quay đầu.
Giang Trạm mắt tai tốt, tìm thấy trong nháy mắt.
Bách Thiên Hành sớm dùng khóe mắt thấy được hướng nhìn của Giang Trạm, nhưng y không trực tiếp nhìn qua, chỉ bình tĩnh nâng mắt, đường nhìn chuyển hướng vị trí ghế bậc hình tam giác, bình tĩnh nhìn lướt qua, giọng điệu không nghe ra vui hay giận: “Là ai hô.”
Toàn trường im lặng.
“Tôi.” Một nam sinh giơ tay.
Bách Thiên Hành lúc này mới nhìn sang.
Đó là một chàng trai với mái tóc nhuộm tím, ăn mặc theo phong cách hip-hop, khá ngầu.
Cậu ở khu F, giơ tay đứng ra khỏi đám đông với vẻ mặt không phục.
Cậu ta tên Tưởng Đại Chu, mới vừa lên đài không lâu, tiếp nhận thẻ nghịch chuyển từ Bách Thiên Hành trực tiếp từ C tụt xuống F.
Cậu ta lên tiếng làm cho rất nhiều người kinh ngạc, nhưng không ngoài ý muốn.
Đứng ở lập trường của Tưởng Đại Chu, từ C rớt xuống F, đương nhiên không thể nào chấp nhận Giang Trạm hát nhảy không tính là toàn diện lại nhận được thẻ nghịch chuyển thăng cấp, mà không phải giáng cấp.
Đồng Nhận Ngôn giơ lên micro, hỏi thẳng Tưởng Đại Chu: “Bạn không phục?”
Tưởng Đại Chu: “Đúng.”
Đồng Nhận Ngôn giọng điệu sắc bén: “Bởi vì bạn cho rằng Giang Trạm sẽ bị giáng cấp, kết quả lại không có?”
Tưởng Đại Chu: “Đúng.”
Đồng Nhận Ngôn: “Vì sao bạn cho rằng sẽ giáng cấp?”
Tưởng Đại Chu do dự, không nói gì.
Hiện trường nhiều thực tập sinh như vậy, rất nhiều người năng lực đều mạnh hơn cậu ta, cũng chưa mở miệng. Cậu ta mở miệng, là nhất thời xúc động, kết quả lại không có lá gan tiếp tục nói.
Tưởng Đại Chu có điều băn khoăn, ấp a ấp úng.
Nhung Bối Bối cổ vũ cậu: “Không sao, nếu bạn đã giơ tay đứng lên, có ý kiến gì cứ nói. Bạn nói đi, chúng tôi nghe, xem có hợp lý không.”
Tưởng Đại Chu vẫn còn chần chừ.
Bách Thiên Hành nhả ra hai chữ: “Nói đi.”
Ai nấy đều nhìn ra, trên sân khấu này, Bách Thiên Hành thân là đại Mentor khí tràng cực mạnh.
Y không cần nói lời vô nghĩa liền có thể dễ dàng cạy miệng Tưởng Đại Chu.
Tưởng Đại Chu nhấp nhấp miệng, nâng mắt nhìn về phía Giang Trạm bên cạnh Bách Thiên Hành: “Tôi cảm thấy, nơi này của chúng ta không phải là gameshow thi đại học, vì thế không cần phải xem ai có phải là học bá hay không để đánh giá cấp bậc.”
Mọi người:!”
Lời này cũng dám nói!
“Cậu ta cảm thấy Mentor đánh giá Giang Trạm B là vì cái này?”
“Không đâu, tôi cảm thấy mặt mới là nguyên nhân chính.”
“Cho nên bài hát Giang Trạm hát kia, rất nhiều người ở đây đều không công nhận?”
“Thừa nhận đi, so sánh thực lực đơn thuần, Giang Trạm vốn dĩ không mạnh như thế, hắn không nên ngồi ở B, huống chi là A.”
Phòng ghi hình đánh giá sơ cấp này thật ra không lớn, người tuy rằng nhiều, nhưng đều biết hôm nay là ghi hình trực tiếp, không ai dám ở dưới ống kính, trước mic ghi âm nói năng lung tung.
Không ai nói lung tung, liền khiến cho những lời kia cơ bản đều có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Trong những tiếng nghị luận này, lá gan của Tưởng Đại Chu lớn hơn một chút.
Cậu đứng ở ghế thí sinh nhìn Giang Trạm trên sân khấu: “Tôi trước khi nghịch chuyển là C, hiện tại là F, anh lúc trước là B, hiện tại là A, anh thế nào cũng mạnh hơn tôi, tôi lại không phục, anh có năng lực thì battle với tôi!”
Các thực tập sinh khác kinh hô: “Oa –!”
Mới đánh giá sơ cấp đã battle?! Kích thích như vậy?
Tưởng Đại Chu này cũng quá dám nói rồi!
Giang Trạm trong lòng ngoài ý muốn, lúc trước hắn đặc biệt bổ túc gameshow tuyển tú gần đây nhất, vẫn biết sẽ có phân đoạn battle này.
Nhưng bình thường thời điểm battle không phải đều là chương trình yêu cầu, Mentor chỉ đích danh mới có thể bat hay sao? Trực tiếp đứng lên bày tỏ không phục xin battle, này có khác gì bóc phốt ngay trước mặt?
Mà không đợi Giang Trạm mở miệng, Bách Thiên Hành khí định thần nhàn nói: “Ai cho battle?”
Giang Trạm sửng sốt, quay đầu nhìn bên cạnh, toàn trường lại im lặng lần nữa.
Bách Thiên Hành: “Phân đoạn này còn chưa kết thúc, tôi còn chưa tuyên bố quy trình và quy tắc trận đấu phần sau, trong quy tắc có battle hay không bạn cũng không biết, bat cái gì?”
Tưởng Đại Chu: “………….. “
Mọi người: “……….. “
Bách Thiên Hành khí tràng nửa bung, nhìn quét trước mặt: “Trừ cậu ấy, còn ai không phục nữa?”
Không ai hé răng.
Tưởng Đại Chu rốt cuộc vẫn là không kìm được, uất ức trợn tròn mắt: “Tôi đây vì cái gì từ C rớt xuống F.”
Bách Thiên Hành nhìn cậu ta, không dây dưa chậm chễ: “Vừa rồi gọi cậu lên đài, tôi có hỏi cậu, có biết nguyên nhân vì sao hay không, chính cậu gật đầu, tôi liền không nói nữa, thì ra cậu chỉ gật đầu, căn bản không rõ ràng bản thân có vấn đề gì?”
Tưởng Đại Chu: “……..”
Bách Thiên Hành không cần bất cứ cái gì nhắc nhở, ngay cả tạm dừng để nhớ lại cũng không cần, trực tiếp nói luôn: “Cậu là thực tập sinh Moon Rafting chọn lựa tiến cử, nhóm năm người, cậu C vị, hát nhảy bài <Hành tinh ORC>, đồng ca câu thứ ba đoạn điệp khúc, cậu không hát, chỉ nhép miệng, locking gần cuối bài, có hai nhịp cậu không theo kịp.
(C vị: vị trí trung tâm (Center))
Sắc mặt Tưởng Đại Chu xoạch cái thay đổi rồi.
Bách Thiên Hành: “Bốn vị Mentor xem là trực tiếp, một lần phải đánh giá cho tất cả mọi người trong cùng một nhóm, thời gian ánh mắt dừng lại trên mỗi người sẽ không quá lâu, khó tránh khỏi sẽ có sơ xuất. Tôi chú ý đến vấn đề của cậu, đánh giá lại một lần nữa cho cậu, vừa rồi cũng đã hỏi cậu, có biết vấn đề của chính mình hay không, hiện tại cậu lại đứng lên, hỏi tôi cậu dựa vào cái gì mà rớt cấp?”
Tưởng Đại Chu sắc mặt xanh mét.
Bách Thiên Hành không chút khách khí, nhưng y khác với Đồng Nhận Ngôn lời nói tàn nhẫn, y không cần lạnh mặt phê bình ai, nhận xét vừa rồi, y nói vững vàng lại tự nhiên, ngay cả mày cũng không nhăn.
Tưởng Đại Chu bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Bách Thiên Hành: “Trước khi nghi ngờ người khác, phải xem kỹ chính mình.”
Bởi vì câu này, toàn trường lại yên tĩnh.
Giang Trạm quay đầu, nhìn về bên cạnh — hắn biết trên sân khấu có máy quay, dưới ống kính không thể nhìn chằm chằm vào ai, nhưng vẫn không nhịn xuống được.
Bách Thiên Hành cũng quay đầu nhìn hắn, lấy giọng điệu của Mentor nói: “Bị người nghi ngờ như vậy, bạn cũng phải xem kỹ chính mình.”
Giang Trạm: “?”
Bách Thiên Hành vẻ mặt hờ hững, quay đầu lại, nhìn chăm chú vào đằng trước sân khấu, tùy ý nói, làm như đang bình luận: “Xem lại bản thân nhiều hơn, bộ dáng vừa cao vừa đẹp trai thì thôi đi, vì sao còn biết ca hát vũ đạo, biết ca hát vũ đạo thì thôi đi, như thế nào còn là trạng nguyên kỳ thi đại học, học bá đại học A?” ( =)))))))))
Mọi người: “??????”
– ————————–