Bách Thiên Hành vẫn không nhúc nhích nhìn người trước mắt, hơi khom lưng
Giang Trạm và Bách Thiên Hành đã sớm chạy vào gian cầu thang rồi.
Hai người chân đều siêu dài, chạy rất nhanh, sải bước xa, tiến vào trong cầu thang tốn không đến mấy giây đã lên tới tầng hai, chạy tiếp từ tầng hai lên phía trên, tốc độ kia tựa như cả hai đang phi nước đại chơi đùa bạt mạng.
Chạy gấp rút một mạch lên đến tầng năm, cũng chưa bị VJ đuổi kịp.
Giang Trạm thiếu chút cười phun.
Đây lại là một cách thức quen thuộc.
Hồi lớp mười mới vừa khai giảng, hắn và Bách Thiên Hành còn chưa phải là bạn cùng lớp, ban đầu không ai quen ai.
Vào thời gian nghỉ trưa của một ngày nào đó, Giang Trạm lén chuồn khỏi trường, đang chơi game ở một quán net cách đó hai dãy nhà, đúng là xui xẻo, gặp phải giáo viên phòng giáo vụ đang tra xét người.
Khuôn mặt kia của hắn, vừa mới vào trường đã là tiêu điểm rồi, muốn không thừa nhận là học sinh Tam trung cũng khó.
Bị tóm thì thôi đi, giáo viên lại còn dẫn hắn lên tầng hai quán net, xem có học sinh khác của Tam Trung hay không, nếu có thì bắt hắn phải xác nhận.
Giang Trạm đi theo giáo viên lên tầng hai một cách không tình nguyện, vừa nhìn cái đã thấy một nam sinh mặc đồng phục Tam Trung, ngồi ngay lối ra cầu thang, đeo tai nghe đánh game, vừa đẹp trai vừa chảnh.
Giáo viên đi đến bắt người, nam sinh kia điềm tĩnh gỡ một bên tai nghe xuống, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình: “Em không phải học sinh Tam Trung.”
Giáo viên nhìn nhìn đồng phục học sinh trên người y, quắc mắt: “Cậu đang trợn mắt nối dối đấy à? Mặc đồng phục vẫn còn không thừa nhận?”
Bấy giờ nam sinh mới nghiêng đầu, nhìn lại trang phục trên người mình, lại quay đầu tiếp tục đánh game: “À, quần áo không phải của em, nó vừa vặn đặt ở trên chỗ này, máy lạnh mở lớn quá, em hơi lạnh nên mượn khoác tạm một chút, em cũng không biết của ai.”
Giang Trạm: “……..”
Giáo viên: “???”
Giang Trạm kinh ngạc, còn có loại thao tác này? Hắn còn không mặc đồng phục đây này, nếu như mới nãy ở dưới tầng hắn có ba phần bản lĩnh với cái mặt dày nói hươu nói vượn có chết cũng không nhận tội như nam sinh này, nói với giáo viên một câu “Thầy nhận nhầm người rồi”, không chừng có thể tránh được một kiếp?
Người anh em ngầu lòi này, bái phục bái phục.
Trong lòng mới vừa khâm phục xong, chỉ thấy nam sinh kia cởi thẳng đồng phục trước mặt giáo viên, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, giọng điệu thờ ơ: “Không phải của em, hai người muốn ạ? Hai người muốn nó không? Hai người có thể cầm đi.”
Nói xong tiếp tục đánh game.
Giang Trạm nhìn chăm chú vào màn hình, phát hiện người anh em này thật đúng là không hề hoảng hốt, trong game đã bắt đầu đẩy trụ của địch rồi.
Giáo viên do dự một chút, cầm áo nhìn nhìn, phát hiện là size L, nam sinh này mặc rõ ràng hơi nhỏ một chút, cho rằng là nói thật, không nghi ngờ nữa, bỏ đi tiếp tục tìm người.
Giang Trạm không đi, hắn dán mắt nhìn giáo viên, thấy giáo viên không để ý bên này nữa, liền phi nhanh đến bên cạnh nam sinh: “Cậu học lớp nào? Lộng hành thế?”
Nam sinh liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục đẩy trụ.
Giang Trạm cười, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự linh động hướng ngoại: “Làm quen chút, tôi là Giang Trạm lớp 10-1. Cậu học lớp nào?”
Nam sinh vẫn nhìn màn hình máy tính, khóe môi câu lên: “10-3, Bách Thiên Hành.”
Giang Trạm cười nhạo: “Kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự quá lợi hại.”
Bách Thiên Hành hừ cười.
Giang Trạm liếc giáo viên cách đó không xa: “Anh em, thỉnh giáo một chút, tình huống của tôi bây giờ phải chạy trốn thế nào?”
Trên màn hình, trụ của kẻ địch đã bị đẩy ngã hoàn toàn, Bách Thiên Hành ung dung gỡ tai nghe, cuộn lại nhét vào túi, đứng lên.
Mới vừa đứng lên, giáo viên đột nhiên chỉ tay vào y: “Không đúng, rõ ràng tôi từng thấy cậu ở trường học.”
Giang Trạm hoảng sợ, quay đầu nhìn giáo viên, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt: “Chạy.”
Giang Trạm phản ứng cực nhanh, gần như là xoay người cùng lúc, cùng chạy với Bách Thiên Hành xuống dưới tầng, toàn bộ quá trình không hề quay đầu lại, càng không quan tâm đến tiếng quát bảo dừng lại của giáo viên, chạy một mạch ra đường lớn ngoài tiệm net.
Chạy xa rồi, Giang Trạm mới thấy sai sai: “Chạy thì được cái gì, quay về trường vẫn bị tóm thôi, lại còn tội càng thêm tội.”
Bách Thiên Hành quay đầu nhìn hắn, buồn cười: “Vậy cậu còn chạy theo?”
Giang Trạm dừng lại: “Ài, thôi bỏ đi bỏ đi, hôm nay xui xẻo, duỗi đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao, kệ đi.”
Nói xong đi về phía một quán nhỏ ven đường: “Uống nước không? Tôi mời cậu.”
Bách Thiên Hành đi theo hắn tiến về phía quán nhỏ, vẫn là bộ dáng ung dung: “Coca.”
Giang Trạm quay đầu: “Cậu đúng là chẳng khách khí với tôi gì nhỉ.”
Bách Thiên Hành nhìn hắn, ánh mắt sắc sảo, vẻ mặt hơi ngạo mạn: “Chính cậu nói muốn mời, khách khí gì chứ.”
Ngày trước và bây giờ, chỉ cách một tầng vải mỏng.
Giang Trạm ngừng bước.
Bách Thiên Hành dừng theo.
Hai người leo cầu thang quá dùng sức, đều có chút thở gấp, Giang Trạm trời sinh dễ đổ mồ hôi, vận động hơi mạnh nên cả cổ đều ướt hết.
Bọn họ một người đứng cạnh lan can cầu thang, một người đứng trên bậc thang cách đó không xa. Ngực còn kẹp micro dùng để thu âm.
Trong hành lang vang vọng tiếng di chuyển và bước chân chạy của nhân viên công tác. Có người từ trên tầng xuống, có người từ tầng dưới đuổi theo lên trên.
Hiển nhiên, đây không phải lúc để tán gẫu đề tài cá nhân, càng không thể nói nói cười cười như trước đây, dừng lại rồi đi đến quán ăn vặt mua chai nước.
Hơn nữa hai người trong chương trình này còn là quan hệ Mentor và học viên, càng phải tránh hiềm nghi.
Giang Trạm đứng ở khúc quẹo cầu thang, thở đều, nâng mắt nhìn Bách Thiên Hành, nhướng mày lặng lẽ chào hỏi bằng ánh mắt.
Bách Thiên Hành đứng ở trên cầu thang nhìn hắn, mỉm cười, trong mắt dâng lên sự thâm thúy.
Giang Trạm làm một biểu tình nhìn y: Có ống kính đó, còn giỡn?
Bách Thiên Hành câu lên khóe môi.
Khuỷu tay Giang Trạm dựa vào lan can: không làm loạn với cậu nữa.
Bách Thiên Hành bước xuống cầu thang.
Y không nói gì, bước mấy bước xuống đứng trước mặt Giang Trạm, đặt tay lên lan can, đầu ngon tay đặt trên lan can ngay cạnh cánh tay Giang Trạm, nhẫn ngón út tỏa ra sự sáng bóng mộc mạc thuần khiết.
Bách Thiên Hành nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn người trước mặt, hơi hơi khom lưng.
Trong nháy mắt, khí tràng bao phủ.
Hành động này làm cho Giang Trạm sững sờ tại chỗ.
Khoảng cách quá gần, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của Bách Thiên Hành, nhất là đôi mắt ấy, sâu thẳm như bầu trời đầy sao.
Giang Trạm theo bản năng lui về phía sau, nhưng khoảng cách giữa hai người lại không bị giãn ra, ánh mắt của Bách Thiên Hành thủy chung yên lặng dừng trên mặt hắn.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang vọng trong cầu thang trở nên rõ ràng hơn.
“Giang Trạm!”
VJ đuổi theo, ống kính lại lần nữa hướng đến.
Giang Trạm lập tức quay đầu lại nhìn, Bách Thiên Hành đứng thẳng người dậy, bầu không khí hòa hoãn, giống như thể vừa rồi chưa hề phát sinh cái gì.
Mấy VJ chạy lên theo, trên tầng cũng có vài cameraman chạy xuống, người trợ lý đạo diễn được phái tới đi theo mình Bách Thiên Hành chạy tới mức thở hổn hển.
“Bách, Bách, Bách Mentor, các cậu chạy cái gì?”
Giang Trạm không nói gì, nhìn xem cầu thang bên trên, lại nhìn xem cầu thang bên dưới, ống kính đen ngòm bao vây hai người.
Bách Thiên Hành đối mặt máy quay vẻ mặt vẫn tự nhiên: “Không có gì.” Nói xong xoay người lên tầng.
Vẻ mặt Giang Trạm cũng như không xảy ra chuyện gì.
Nhóm VJ, trợ lý đạo diễn: “……..” Chỉ trong khoảng thời gian từ đại sảnh đến tầng bảy thôi đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng không ai hỏi, tiếp tục ghi hình, nếu như không cần thiết thì nhân viên hậu trường sẽ không mở miệng.
Vì thế đoàn người vây quanh Bách Thiên Hành và Giang Trạm đi đến căn tin tầng chín.
Trong lúc đó, Bách Thiên Hành còn tiến hành một cuộc đối thoại đứng đắn giữa Mentor và học viên với Giang Trạm.
Bách Thiên Hành: “Ăn chưa?”
Giang Trạm: “Vẫn chưa.”
Bách Thiên Hành: “Ăn nhiều một chút.”
Giang Trạm: “Được.”
Ê-kip chương trình: Lời thoại này cũng quá nhạt rồi.
Tới tầng chín, vào căn tin, Bách Thiên Hành lập tức nhận được sự hoan nghênh và cổ vũ nhiệt tình của nhóm học viên, không ít người chạy ra đón tiếp, vay quanh Bách Thiên Hành đi vào căn tin.
Máy móc tản đi, Giang Trạm thở phào nhẹ nhõm, biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành liền tìm Phí Hải ăn cơm.
Đúng lúc bọn Phí Hải ngồi ở cách đó không xa, vẫy vẫy hắn.
Giang Trạm đi qua, ngồi xuống liền cầm đũa lên luôn.
Mấy nam sinh cùng nhau nhìn hắn, ánh mắt phát sáng.
Phí Hải: “Sao rồi, cảm giác ở một mình với đại mentor có phải rất kích thích không?”
Giang Trạm ăn ngụm cơm: “Kích thích?”
“Đúng nha, em nghe nói Bách Thiên Hành rất nghiêm túc, gameshow nhóm nữ lúc trước của anh ấy rất nhiều nữ sinh bị ảnh nói phát khóc, show đã qua lâu rồi mà đến bây giờ vẫn có khán giả nói ảnh mặt quá đen, tim quá ác.”
Có sao?
Lúc trước Giang Trạm bổ túc gameshow không xem đến, không biết biểu hiện cụ thể của Bách Thiên Hành trong đó.
Giang Trạm: “Cũng được, chỉ tập trung lên tầng, không trò chuyện gì cả.”
Ngụy Tiểu Phi: “Thật sự leo bộ à?”
Tùng Vũ: “Thang máy có thể dùng mà còn bắt Mentor leo? Quá ác mà.”
Chân Triều Tịch: “Phía Bách Thiên Hành nhiều máy quay, có nhiều cảnh, rất nhiều người qua bên đó rồi, chúng ta có cần qua không?”
Giang Trạm: “Tôi không đi, ăn cơm đã.”
Phí Hải: “Tôi cũng không đi, nhiều người, chen không qua nổi, không góp vui đâu.”
Tùng Vũ: “Vậy thôi, tôi cũng không đi.”
Ngụy Tiểu Phi: “Ừ ừ, vẫn là ăn cơm trước đi.”
Thời điểm Giang Trạm bọn họ xuống ăn cơm là bảy người, lấy cơm xong một người rời đi, lúc Bách Thiên Hành đến chạy mất một người, bây giờ còn lại năm.
Năm người đều không đi cọ màn ảnh góp vui, tự mình ăn cơm.
Giang Trạm đang ăn cơm, nghĩ đến vừa rồi chạy như điên ở trong cầu thang, cùng với tình huống chào hỏi ông bạn cũ trong im lặng, trong lòng còn hơi buồn cười.
Hai tên già đầu rồi, vẫn còn gây chuyện.
Nhưng mà hắn và Bách Thiên Hành hợp lại với nhau, những chuyện đã làm năm đó không ít.
Chẳng hạn như hai người sau lần dắt tay nhau chạy trốn khỏi quán net đó, không bao lâu sau liền bị giáo viên phòng giáo vụ tóm được ở lớp từng người.
Thầy giáo thở hổn hển, hỏi bọn họ vì sao phải dắt tay nhau bỏ chạy.
Giang Trạm lúc ấy trả lời như vầy: “Hở? Em không biết ạ, có người kéo em liền chạy theo thôi.”
Bách Thiên Hành lại trả lời như thế này: “Em chạy trốn thích dắt cái gì đó trong tay, lúc ấy bên cạnh không có gì khác, chỉ có một người, em liền tiện tay nắm lấy chạy, chỉ là do thói quen.”
Thầy giáo: “?????”
Lại nghĩ về Bách Thiên Hành vừa mới đứng trước mặt nhìn mình, khí tràng lại mạnh như vậy, Giang Trạm quay đầu nghĩ: cảm giác đó hơi kỳ quái.
Cụ thể kỳ như nào cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy hai người dựa vào thật sự quá gần. Trong chớp mắt ấy Giang Trạm thậm chí cảm nhận được hô hấp của Bách Thiên Hành gần trong gang tấc.
Giang Trạm thật ra không quen với việc mặt đối mặt gần gũi với người khác, hắn dù sao cũng không phải trai thẳng, bây giờ và hồi cấp ba không còn giống nhau nữa. Năm ấy hắn vẫn chưa phát hiện ra bản thân thích con trai, đến tận lúc lên đại học, mới hiểu rõ được xu hướng tình dục.
Cho nên hồi cấp ba mặt đối mặt với đám con trai thân thiết không thấy có gì, nhưng hiện tại thì không ổn cho lắm.
Cũng không phải là Giang Trạm bản thân gay mà đi nhìn trai đẹp trên toàn thế giới đều không chống đỡ được, còn chưa đến mức ấy, chẳng hạn như hắn nhìn Phí Hải và ba người bạn cùng phòng cũng sẽ không thấy có gì.
Nhưng vừa rồi Bách Thiên Hành như vậy như vậy thì rất là không được…….
Giang Trạm tuy rằng không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng không thể không nói: Bách Thiên Hành, vị bạn học cũ này, bất kể là diện mạo hay là khí chất, khí tràng, cảm giác sau khi trưởng thành, thậm chí là trang phục hôm nay, đều vừa vặn rơi trúng vào thẩm mỹ của hắn.
Bởi vậy, dựa vào gần gũi quá thật sự là có chút……
Giang Trạm nhất thời nghĩ suy quá nhiều, càng nghĩ càng lệch quỹ đạo, đợi đến khi nhận ra được mình đang nghĩ cái gì, vội vàng phanh xe.
Dừng!
Nghĩ cái gì vậy.
Đó là Bách Thiên Hành.
Chúng mày là bạn học cũ! Bạn học cũ!
Đúng lúc một chàng trai trong ký túc xá của Phí Hải quay lại, Giang Trạm yên lặng xóa sạch suy nghĩ lung tung trong đầu, cưỡng chế dời đi lực chú ý.
Chàng trai kia vừa mới đi xem náo nhiệt phía Bách Thiên Hành, sau khi ngồi xuống thì cảm thán liên tục: “Trời ạ, đông quá mà, tôi đã nỗ lực rồi, chỉ xem đến lúc biên tập có thể để lại cho tôi nửa giây xuất hiện trên màn ảnh trong đoạn này không.”
Phí Hải gõ gõ đũa lên khay ăn, ra hiệu chàng trai nhìn bốn người bọn họ đang ngồi ăn cơm: “Nhìn phòng Trạm ca mà xem, nhìn tôi mà xem. không tranh không đoạt, thong dong tao nhã.”
Chàng trai: “Muốn thong dong, muốn tao nhã, cũng phải cố gắng, cơ hội đều là do bản thân tranh thủ mới có được.”
Nói xong chỉ chỉ hướng Bách Thiên Hành: “Nhìn Sở Mẫn người ta xem, tích cực tranh ống kính cho mình, người khác đi chào đón mentor bằng hai cái chân, cậu ta thì lấy thêm một phần cơm, chờ mentor đi đến bên cạnh, mời mentor ngồi xuống cùng nhau ăn.”
Tùng Vũ: “Oa~ quá biết cách luôn.”
Chàng trai: “Tôi có dự cảm, phân đoạn của Sở Mẫn chắc chắn không ít.”
Phí Hải: “Đó là đương nhiên, tự mình biết tranh thủ, nào giống mấy con cá mắm chúng ta.”
*cá mắm/cá muối: ẩn dụ cho những người không muốn làm gì, không có ước mơ.
Giang Trạm bỗng nhiên đứng dậy.
Mọi người giương mắt, cho rằng hắn cũng muốn tranh thủ phân cảnh cho mình, Phí Hải: “Anh quyết định cá mắm vùng dậy?”
Giang Trạm: “Không, cơm của tôi không đủ, đi lấy thêm chút.”
Mọi người: Đúng là một con cá mắm ăn cơm nghiêm túc.
Không ai biết rằng, con cá mắm nghiêm túc ăn cơm Giang Trạm đứng dậy đi lấy cơm chỉ là muốn tận lực dời đi sự chú ý mà thôi.
Bởi vì vừa rồi hắn đột nhiên nhớ đến một việc.
Vì sao không thể mặt đối mặt dựa gần vào Bách Thiên Hành như vậy?
Bởi vì trong ngần ấy năm, hắn không chỉ chú ý hướng đi của Bách Thiên Hành qua internet, cũng không chỉ vẻn vẹn là tiếp nhận mấy đơn ảnh của trạm fan, giúp Bách Thiên Hành p ảnh, chỉnh sửa phim.
Hắn có đoạn thời gian, có lẽ là p ảnh cho Bách Thiên Hành p quá nhiều rồi, cũng có thể là quá mức thường xuyên nghe Vương Phao Phao phổ cập khoa học cho mình về hướng đi cùng với tin tức hóng hớt của Bách Thiên Hành, đêm nằm ngủ đều sẽ mơ thấy Bách Thiên Hành.
Có lần hẳn là do đã quá lâu không giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân, thậm chí hắn đã mơ thấy hắn cùng Bách Thiên Hành……..
Không dám nghĩ tiếp, không thể nhớ lại nữa.
Giang Trạm: ăn nhiều cơm chút đi, tỉnh táo lại đầu óc!
Hết chương 15.
– ———————–