Giang Trạm không có ý định YY Bách Thiên Hành, trong mắt hắn, hắn và Bách Thiên Hành chỉ là người bạn học cũ mà năm ấy có quan hệ không tồi, chỉ vậy không hơn.
Về phần giấc mộng kia, chỉ là một giấc mộng trong lúc ngủ hắn ngoài ý muốn không thể khống chế.
Là ngoài ý muốn, không quan hệ gì tới tiềm thức, lại càng không phải là trong lòng có ý tưởng gì đó.
Ít nhất hắn chưa từng có ý tứ gì với Bách Thiên Hành về phương diện nào đó, hồi cấp ba không có, sau khi tốt nghiệp lại càng không.
Giấc mơ mà thôi, Giang Trạm cũng sẽ không cho là thật.
Đối với hắn, giấc mơ này hắn đã quên từ lâu rồi, giờ đây đột nhiên nhớ lại, cùng lắm chỉ là hoảng sợ, mau chóng tỉnh táo lại đầu óc, quên đi một lần nữa.
Dù sao hắn và Bách Thiên Hành đều đã gặp lại, bất kể là xuất phát từ quan hệ giữa học viên và mentor, hay là đứng trên lập trường của bạn học cũ, cũng không nên để đoạn này vướng bận trong lòng.
Vì thế Giang Trạm liền cho bản thân một khoảng thời gian ăn cơm, ăn xong cơm trưa, đoạn ký ức này sẽ bị hắn yên lặng ấn trở lại chỗ sâu trong óc.
Sau bữa trưa, nhóm học viên lên tầng.
Bởi vì Bách Thiên Hành sẽ đi cùng nhân viên công tác của ê-kip, bắt đầu kiểm tra từ nơi ở của lớp B tầng mười hai, tầng mười ba, mười bốn bầu không khí vẫn như cũ, mọi người nên làm gì thì làm đó.
Giang Trạm còn có chút đồ đạc linh tinh chưa thu dọn xong, trở về phòng ngủ liền làm tiếp.
Chân Triều Tịch và Tùng Vũ tán gẫu về Bách Thiên Hành.
“Nói thật, Bách Thiên Hành tới đây làm Mentor quá làm người ta bất ngờ, anh ấy đã một năm không xuất hiện rồi.”
“Đúng vậy, lúc trước không phải có cái hotsearch nói anh ấy tuổi trẻ mà đã chuẩn bị rút lui đó thôi.”
“Không phải rút lui đâu, hình như là chuyển hình về phía hậu trường.”
“Thật kỳ lạ, tuổi tác cũng không lớn lại là thời điểm hot nhất, tài nguyên gì mà không có, lúc này lại chuyển hình về hậu trường?”
……..
Trên tường phòng ngủ đều có camera cố định, dưới điều kiện lời nói hành động đều được phơi bày dưới ống kính, phải chú ý, không sai, nhưng mà không thể nào thời thời khắc khắc cẩn cẩn thận thận, chủ đề tán gẫu chỉ cần khống chế cho tốt, muốn tán gẫu vẫn có thể tán gẫu.
Nhóm thực tập sinh trẻ tuổi tò mò về Bách Thiên Hành, đề tài đương nhiên quay chung quanh y.
Tùng Vũ: “Ôi, các cậu có để ý không, đồng hồ Mentor Bách đeo hôm nay là series hẹn hò của Jaeger-LeCoultre đấy.”
Chân Triều Tịch: “Bách Thiên Hành không hay đeo đồng hồ phải không?”
Tùng Vũ: “Vãi đạn, cái này các cậu cũng biết?”
Chân Triều Tịch: “Biết chứ, trong nhóm tôi có một cậu nhóc trước đây còn gia nhập group fan của anh ấy.”
Tùng Vũ: “Đeo đồng hồ thì sao? Có cách nói gì à?”
Chân Triều Tịch: “Không có gì, chỉ fan nhà anh ấy hiểu rõ thôi, Bách Thiên Hành không thích mang mấy thứ này, trừ phi vì phục vụ cho đại ngôn. Hôm nay anh ấy đeo làm người ta cảm thấy……. giống như anh ấy còn rất coi trọng show này của chúng ta.”
Từ đầu đến cuối, Giang Trạm vẫn không nói chuyện.
Đối với Bách Thiên Hành, hắn thật đúng là không tiện nói cái gì.
Cùng trong một chương trình, cần phải thật khéo, khéo léo còn rất kịch tính, một người là Mentor, một người là học viên.
Đáng tiếc cho dù là bạn học cũ quen biết nhau cũng không thể ôn chuyện, dù sao chuyện trò cũng không tiện lắm, chỗ nào cũng có máy quay, trên người còn có mic.
Giang Trạm chỉ cần nghĩ đến hai người chạm mặt hai lần, hai lần đều là ở trước ống kính, hai lần đều phải tránh hiềm nghi làm bộ như không quen biết nhau, còn có chút buồn cười.
Đầu năm nay, làm bạn học cũ cũng không dễ dàng.
Bảo đảm trong suốt chương trình không được nói chuyện riêng, ôn chuyện cũ còn phải đợi sau khi kết thúc chương trình mới có thể ôn.
Giang Trạm: Được rồi, ai bảo gặp lại nhau trong chương trình tuyển tú cơ chứ.
Về phần một số chi tiết về Bách Thiên Hành mà các bạn cùng phòng tán gẫu với nhau có nhắc đến.
Không thích đeo trang sức, đồng hồ cũng rất ít khi đeo?
Cũng không đến nỗi mà nhỉ?
Hồi lớp 11 trước kia, hắn và Bách Thiên Hành cùng ở trong đội bóng rổ của trường, trận đấu bóng rổ liên trường đã dành được giải ba toàn thành phố, trong phần thưởng còn có đồng hồ đeo tay.
Khi đó chẳng phải hắn thấy Bách Thiên Hành đeo mỗi ngày sao.
À đúng, Giang Trạm nhớ ra, lúc ấy chính hắn cũng đeo.
Hình như cả đội bóng rổ chỉ có hắn và Bách Thiên Hành đeo mà thôi, những người khác đều chê đồng hồ đó quá phèn.
Đương nhiên, về sau đồng hồ đó hai người đều không đeo nữa, còn thiếu chút nữa vì cái đồng hồ mà cãi lộn với nhau —
Nguyên nhân là chiếc đồng hồ mà Diêu Ngọc Phi vẫn thường dùng đã làm mất, Giang Trạm thấy cậu ta giờ kiểm tra không có đồng hồ để xem thời gian, liền tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, trực tiếp đưa cho Diêu Ngọc Phi.
Diêu Ngọc Phi không trả lại, Giang Trạm cũng không để ý nhiều, coi như tặng chiếc đồng hồ đó cho cậu ta.
Bách Thiên Hành sau khi biết liền hỏi hắn: “Một chiếc đồng hồ giành chiến thắng trận đấu bóng rổ, cậu cũng muốn tặng cho nó?”
Giang Trạm khi ấy không hiểu: “Một cái đồng hồ mà thôi, làm sao vậy?”
Bách Thiên Hành vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì trực tiếp tháo đồng hồ vung tay ném vào thùng rác.
Bách Thiên Hành: “Một cái đồng hồ mà thôi, cậu tặng người khác, tôi tặng thùng rác.” Lại nói: “Có vài kẻ chỉ xứng làm một đôi với thùng rác thôi.”
Lời này quá khó nghe, cũng đang trắng trợn nói Diêu Ngọc Phi là rác rưởi.
Giang Trạm nghe xong, cơn tức bị châm ngòi bốc lên: “Cậu rốt cuộc có ý kiến gì với Tiểu Diêu, cậu ấy khiêu khích cậu?”
Ánh mắt Bách Thiên Hành u ám không rõ: “Không phải nó, là cậu, cậu khiêu khích tôi.”
Giang Trạm nhớ đến đây, nhớ tới hắn và Bách Thiên Hành còn suýt chút nữa vì Diêu Ngọc Phi mà gây lộn, trong lòng thoáng thở dài.
Không thể không thừa nhận, lúc trước ánh mắt của Bách Thiên Hành so với hắn tốt hơn nhiều lắm, nếu như hắn sớm một chút nhận ra Diêu Ngọc Phi là dạng người gì, thì cũng sẽ không có những sự tình sau này.
Bỗng nhiên, âm thanh chém gió của bọn Tùng Vũ kích động hẳn lên.
Tùng Vũ: “Cậu khẳng định?”
Chân Triều Tịch: “Thật hay giả?”
Ngụy Tiểu Phi ngồi ở mép giường ngủ bên dưới của mình, gật gật đầu: “Vâng, hẳn là vậy.”
Giang Trạm hoàn hồn: “Sao vậy?”
Ba người quay đầu, Tùng Vũ: “Vừa rồi Tiểu Phi nói, cậu ấy nhìn thấy Bách Thiên Hành đeo nhẫn ngón út.”
Giang Trạm: “Đeo nhẫn ngón út thì sao?”
Tùng Vũ: “Thì sao? Trạm ca anh thực sự không hiểu hay vờ không hiểu? Chứng minh là Mentor Bách đến giờ vẫn độc thân đó! Hơn một năm không lộ diện không hề yêu đương, càng không lén lút kết hôn!”
Giang Trạm có chút ngoài ý muốn: Bách Thiên Hành thì ra vẫn còn độc thân.
Nhưng mà người nổi tiếng độc thật thật sự quá bình thường.
Huống chi Vương Phao Phao trước kia còn từng đánh giá Bách Thiên Hành: trước màn ảnh chưa bao giờ cùng với nghệ sĩ nữ, cũng hiếm khi cùng nghệ sĩ nam có nửa điểm tiếp xúc thân thể, là “Trùm cuối Phật môn” số một trong giới giải trí.
Bên kia, ba người ký túc xá còn đang chém gió khí thế ngất trời —
Tùng Vũ: “Mentor Bách không phải ngay cả trang sức như vòng cổ, vòng tay cũng không thích đeo hay sao, trước kia đứng trên sân khấu cũng không thích đeo, hôm nay phần quay kiểm tra phòng ngủ cũng không chắc chắn sẽ cắt nối cho vào phát sóng chính thức, sao lại còn đeo nhẫn út?”
Chân Triều Tịch: “Chắc chắn không phải là tùy tiện đeo, có vấn đề, nhất định có vấn đề.”
Ngụy Tiểu Phi: “Nhẫn ngón út đại diện cho sự độc thân, Mentor Bách là đang muốn cho mọi người biết bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân.”
Giang Trạm: “…….”
Thật sự, cũng chỉ là một cái nhẫn út thôi mà, mọi người có cần phải thảo luận một cách chân thành tình cảm như vậy không.
Đợi cho Bách Thiên Hành, VJ lão sư, trợ lý đạo diễn, chị gái quản lý ký túc một đoàn người thế như chẻ tre lên đến tầng mười bốn, vào phòng ngủ của Giang Trạm bọn họ.
Bốn chàng trai tính cả Giang Trạm, yên lặng đồng loạt liếc mắt về phía ngón út tay trái của Bách Thiên Hành.
Màu trắng bạc, chất liệu bạch kim với một vòng vân đen ở giữa.
Muốn rõ ràng bao nhiêu có rõ ràng bấy nhiêu, muốn chói mắt cỡ nào có chói mắt cỡ ấy.
Tùng Vũ chuyển mắt liếc nhau với Giang Trạm, nhướng mày: Xem đi, nói không sai mà, nhẫn ngón út, độc thân.
Giang Trạm yên lặng cảm khái, Bách Thiên Hành lợi hại, đeo cái nhẫn ngón út cũng có thể trở thành tiêu điểm nghị luận, như này nếu ngày nào đó đột nhiên đeo cái nhẫn cưới, chẳng phải trực tiếp nổ tung giới giải trí sao.
Mà hắn với Bách Thiên Hành lần này là lần thứ ba chạm mặt với bạn cũ, vẫn như trước đối mặt ống kính máy quay, như trước cần phải tránh hiềm nghi.
Bách Thiên Hành nhìn nhìn hắn, không nói gì, Giang Trạm cũng chỉ xem y là Mentor.
Quá trình kiểm tra cũng rất thông thường, Bách Thiên Hành Bách đại Mentor cũng nghiêm túc đến mức vừa vào cửa đã bắt mọi người nộp điện thoại.
Di động của Giang Trạm cầm sẵn trong tay, nghe vậy đang định nộp lên, Bách Thiên Hành đột nhiên nhìn về phía hắn: “Giang Trạm.”
Giang Trạm nghiêng đầu.
Bách Thiên Hành lấy di động của mình ra: “Đăng ký wechat chưa?”
Giang Trạm dừng một chút, gật đầu: “Đăng ký rồi.”
Bách Thiên Hành: “Add wechat đi.”
Trên sân khấu đánh giá sơ cấp đã đề cập qua chuyện này một lần, bây giờ add cái wechat cũng không có gì.
Quang minh chính đại mà add, không phải kiêng dè gì cả.
Giang Trạm thoải mái quẹt màn hình mở khóa, chấm vào wechat: “Cậu quét tôi hay tôi quét cậu.”
Tay trái Bách Thiên Hành cầm di động: “Để tôi quét.”
Từ đầu đến cuối, ống kính của VJ đều ở đây, các nhân viên liên quan không lọt vào ống kính, đứng im lặng một bên, Chân Triều Tịch, Tùng Vũ, Ngụy Tiểu Phi lại hơi kinh ngạc nhìn Giang Trạm với Bách Thiên Hành.
Trạm ca không hổ là Trạm ca, bình tĩnh quá đi mất, add cái wechat cũng bình tĩnh như vậy.
Bách Thiên Hành! Đó chính là Bách Thiên Hành khí tràng hai trăm mét!
Giang Trạm hoàn toàn không cảm thấy có gì lạ, hắn cũng không làm gì với Bách Thiên Hành trước ống kính, bình thường add wechat mà thôi.
Huống chi add xong wechat sẽ nộp lại điện thoại, add cũng chỉ là add thôi.
Giang Trạm chọn vào danh thiếp mã QR của mình, chìa ra, di động của Bách Thiên Hành cũng đưa lại gần theo.
Hai giây quét mã ngắn ngủi, Giang Trạm vừa vặn thấy được nhẫn ngón út trên tay trái Bách Thiên Hành.
Bởi vì dựa vào gần nên thấy đặc biệt rõ ràng.
Một chiếc nhẫn nho nhỏ, màu trắng bạc, có một vòng hoa văn màu đen ở giữa nhẫn.
Giang Trạm có thể nhìn thấy một cách dễ dàng, theo bản năng lướt nhìn, khóe mắt Bách Thiên Hành từ trên mặt hắn xẹt qua.
Mã QR đúng lúc quét xong,
Bách Thiên Hành lấy di động về, xác minh add bạn tốt.
Giang Trạm cúi người nhìn màn hình, thấy tin xác minh Bách Thiên Hành gửi sang: “Cậu trông rất giống một người tôi quen trước kia.”
Giang Trạm nhìn câu nói đùa trên màn hình, buồn cười, trong lòng nói cái người lớn lên trông rất giống này, có phải tên Giang Trạm không nhỉ.
Hắn thông qua xác nhận, add bạn tốt.
Add xong rồi thì nộp di động lên.
Mọi người: Hành động này cũng có mùi cợt nhả.
Kiểm tra kết thúc rất mau, cả quá trình đơn gian và nhanh gọn, nộp di động xong, Bách Thiên Hành hỏi mấy câu là kết thúc, đoàn người hùng hổ vào cửa như thế nào, liền rời đi như vậy.
Giang Trạm xem như đã hiểu triệt để rồi, mấy tên con trai này lén lút nói rất nhiều chuyện, nhưng khi thật sự tới trước mặt Bách Thiên Hành thì bọn họ đều là mấy nhãi gà con im lặng nhu thuận.
Vừa rồi Bách Thiên Hành kiểm tra phòng ngủ, chưa kể đến Ngụy Tiểu Phi luôn ít nói, Chân Triều Tịch ổn trọng, trong bốn người nói nhiều nhất – Tùng Vũ toàn bộ quá trình đều không hé miệng được mấy lần, thời điểm trả lời còn khẩn trương đến mức hơi nói lắp.
Giang Trạm giọng điệu đùa giỡn hỏi cậu: “Lúc cậu cầm đầu hô “Trạm ca” không phải dữ lắm sao.”
Tùng Vũ: “Đấy là anh nha, Bách Thiên Hành ở đó em đương nhiên không thể.”
Giang Trạm: “Sao mà không thể?”
Tùng Vũ nghĩ nghĩ: “Anh không biết trên người Bách Thiên Hành khí tràng rất mạnh sao? Chính là cái loại khi anh đứng trước mặt ảnh thì sẽ rất khẩn trương, nói cũng ít đi đó.”
Giang Trạm: “Cũng bình thường mà.”
Tùng Vũ trừng mắt: “Cũng bình thường?” Nói xong quay đầu nhìn Chân Triều Tịch với Ngụy Tiểu Phi.
Ngụy Tiểu Phi lập tức nói: “Em cũng sợ.”
Chân Triều Tịch: “Đừng nhìn tôi, tôi càng không có chỗ nào khá hơn.” Vừa rồi đứng bên cạnh Mentor Bách, sau lưng còn đổ mồ hôi.
Giang Trạm: “Các cậu đều sợ cậu ta? Vậy lúc trưa ăn cơm ở căn tin không phải rất nhiều người chủ động lại gần sao?”
Chân Triều Tịch thở dài: “Đó là bởi vì Mentor Bách sao? Đó là vì màn ảnh thôi.”
Tùng Vũ: “Đúng á, nếu không có ống kính, anh cứ nhìn xem, có được mấy học viên dám tiếp cận ăn cơm với Bách Thiên Hành.”
Lại tiếp tục nói lời tàn nhẫn: “Trong một trăm người chúng ta, học viên nào dám tự mình ăn cơm cùng Bách Thiên Hành, lại còn là kiểu vừa ăn cơm vừa tán gẫu đùa giỡn nữa, Tùng Vũ tôi đây nói một không hai, từ nay về sau gặp người đó liền gọi bố! Có người như vậy không? Có không!?”
Giang – năm đó đã cùng với Bách Thiên Hành hai người ăn chung hết bữa này đến bữa khác trong căn tin, quầy bán quà vặt trường cấp ba – Trạm: Có đấy, con zai à.
Hết chương 16.