Ê-kip chương trình nói 24 giờ, liền thật sự chỉ cho 24 giờ không hề giả trân.
Sáu căn phòng huấn luyện, mỗi căn đều có TV trình chiếu vũ đạo để cho thực tập sinh bóc tách các động tác nhảy, không bao lâu demo của ca khúc chủ đề《Show me》cũng đã tới, ê-kip phát cho mỗi thực tập sinh một máy nghe nhạc media lớn bằng bàn tay, còn có một bản in ca từ lời bài hát nữa.
Không có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, từ bài hát cho đến vũ đạo đều cần thực tập sinh tự lực cánh sinh.
Đám Giang Trạm bọn hắn đều tự cầm máy nghe nhạc nghe xong ca khúc một lần, rồi ngồi khoanh chân lại với nhau, lần lượt khớp lyrics, hát hai lần, sửa lại âm điệu và tiết tấu cho nhau.
Tùng Vũ búng ngón tay cái tách: “Mấu chốt vẫn là ca từ, lúc hát cố gắng hết sức đừng để sai lời.”
Chân Triều Tịch nhìn chăm chú lời bài hát: “Nghe thì có vẻ dễ, thật ra không đơn giản như vậy.”
Phí Hải: “Muốn hoàn mỹ thì phải một chữ cũng không sai, còn phải vừa hát vừa nhảy.”
Ngụy Tiểu Phi ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ có năm người bọn cậu vây quanh nhau cùng luyện hát, những thực tập sinh khác đều đang soi gương chiếu theo video để tách vũ đạo.
Trọng điểm của mọi người đều rất nhất trí: nhảy trước.
Ai bảo mắt thường cũng có thể thấy được việc nhảy cần tiêu tốn nhiều thời gian hơn.
Phí Hải lấy ra một chiếc tai nghe có dây từ trong túi quần, nhét vào máy nghe nhạc: “Đúng lúc vừa nhảy vừa nghe, ghi nhớ ca từ.”
Bên cạnh, Giang Trạm cúi đầu đọc nhẩm lời bài hát, xem xong thả lời bài hát lên mặt đất.
Bốn người: “?”
Giang Trạm thả lỏng bả vai, bộ dáng có vẻ chuẩn bị xong xuôi: “Lâu lắm rồi không học thuộc lòng gì đó, chắc là cũng được.”
Tùng Vũ không hiểu: “Cũng được cái gì?”
Giang Trạm: “Thuộc lời bài hát đó.” Nói xong rũ mắt, đọc thuộc lòng lyrics từ đầu tới cuối một lần.
Sau khi đọc xong, Giang Trạm giương mắt nhìn mọi người: “Có chỗ nào sai không?”
Lời bài hát trong tay Chân Triều Tịch trực tiếp bay xuống sàn nhà, cậu không thể tưởng tượng được quay đầu nhìn Giang Trạm: “Vậy mà cũng được? Anh trực tiếp học thuộc từ, không nhớ theo giai điệu?”
Bàn về làm thực tập sinh, khẳng định bốn người trước mặt chuyên nghiệp hơn mình, Giang Trạm nghĩ hay là có vấn đề gì, hỏi: “Nhất định phải nhớ theo giai điệu à?”
Tùng Vũ: “Không phải, nhưng mà anh trực tiếp nhớ luôn?”
Phí Hải và Ngụy Tiểu Phi cũng nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm gật gật đầu: “Đúng là có thể trực tiếp nhớ.”
Phí Hải nhìn Ngụy Tiểu Phi: “Cậu nhớ được không?”
Ngụy Tiểu Phi lắc đầu: “Tới giờ chưa từng thử qua, đều là vừa hát vừa nhớ.”
Bốn người trăm miệng một lời phun ra tiếng xùy, xùy chính mình.
Quên xừ mất, tí thì quên, Trạm ca của bọn họ là học bá, trí nhớ học bá đều rất tốt, kiến thức sách giáo khoa khó như thế còn có thể nhớ hết toàn bộ, nhớ chút xíu ca từ thì bõ bèn gì.
Chân Triều Tịch cầm đầu, bốn người đồng thời giơ cao hai tay, khom lưng dán sát sàn nhà vái Giang Trạm một cái, vô cùng thành kính.
Chân Triều Tịch: “Học thần! Phù hộ chúng con ca khúc chủ đề qua hết!”
Tùng Vũ: “Phù hộ phù hộ!”
Các thực tập sinh khác trong phòng luyện tập ban đầu đều đang luyện nhảy, bị tư thế vái học thần bên kia làm cho giật nảy, quay đầu ngoảnh lại, kinh ngạc sửng sốt.
“Bọn chủ nhiệm Chân làm gì thế?”
“Bái học thần?”
“Bái học thần gì?”
“Trạm ca á, Trạm ca không phải trạng nguyên khoa học tự nhiên tốt nghiệp trường danh tiếng sao. Lúc đi thi sợ trượt môn cậu không bái sao Văn Khúc à?”
“Mạ đấu.”
“Ối……. Cậu làm gì đấy?”
“Mấy người “học bá” lớp A bọn họ còn bái, một “học tra” lớp F tôi không bái chẳng phải ngốc sao.”
“……”
Kết quả nam sinh kia mới đi sang, hai chân vừa khom, đầu gối theo quán tính trượt đi nửa mét, Giang Trạm đã giơ tay chỉ vào cậu, quát một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
Nam sinh: “?”
Giang Trạm ngồi xổm dậy, đầu gối ở trên sàn nhà lê lê lê, lê về hướng đông nam, nâng tay ra hiệu bọn Phí Hải, còn cả nam sinh vừa rồi dùng đầu gối trượt đến nữa.
“Chẳng phải trượt môn bình thường đều bái “sao Văn Khúc” à, sao Văn khúc ngũ hành thuộc Mộc, phương hướng Đông Nam.” Nói đoạn ngồi xổm dậy đàng hoàng, thẳng lưng, hai tay chắp trước ngực: “Nào, chuẩn bị bái đi.”
Mấy nam sinh: “…………”
Anh, chúng em sai rồi, chúng em giỡn chơi thôi.
Đợi đến bước bóc tách vũ đạo luyện nhảy, bốn người tụi Phí Hải, bất kể là ai cũng mạnh gấp trăm lần Giang Trạm.
Ngụy Tiểu Phi đến quá trưa là đã nắm vững thuần thục rồi, vẫn luôn ở bên giúp đỡ các anh sửa lại động tác cho đúng, đồng thời một mình mở lớp chăm sóc đặc biệt cho Giang Trạm.
“2234, 5678,” Ngụy Tiểu Phi hóa giải một động tác, “Sau đó một tay chống eo, tay kia mở ra, cơ thể hướng sang trái, giống vầy, động tác chân vừa khớp là tám nhịp nửa phần sau, 5678. Như vầy.”
Giang Trạm lặp lại động tác.
Ngụy Tiểu Phi sửa đúng lại tay hắn: “Tay như vầy, không phải như vầy.”
Giang Trạm sửa đúng lại động tác.
Ngụy Tiểu Phi nhắc nhở: “Chân.”
Giang Trạm dừng lại, nhìn trong gương, cảm thấy tiếp tục như thế này không ổn, hiệu suất quá thấp.
Tùng Vũ đã học xong một nửa rồi, lúc kiếm nước uống thì ở bên cạnh nhìn, thấy Giang Trạm dừng lại, hỏi: “Cảm thấy khó sao?”
Giang Trạm không nói khó hay không, ngẫm nghĩ: “Như này đi, tôi tách ra học.”
Ngụy Tiểu Phi: “?”
Giang Trạm chỉ chỉ thắt lưng trở lên: “Học động tác bên trên trước.” Đoạn chỉ chỉ chân: “Rồi lại học bên dưới.”
Tùng Vũ nghẹn một cái, nuốt nước xuống, nắn xiết chai nước khoáng, dùng cái chai ra hiệu bộ phận khoảng giữa thắt lưng đến bắp đùi: “Anh quên mất bộ phận này rồi à? Anh chuẩn bị cho phần này học theo nửa người trên hay là nửa người dưới? Cha mẹ ly hôn không cần đứa nhỏ ha gì?”
Chân Triều Tịch và Phí Hải uống nước bên cạnh đồng thời sặc một ngụm.
VJ lão sư ngồi bên vách tường phòng huấn luyện, trong tay bưng camera nín cười nín muốn chết rồi.
Giang Trạm tự ngẫm lại cũng muốn cười.
Vì thế mà tự nhiên, đề tài ngoặt hướng, trở nên “đồi trụy”.
Chân Triều Tịch đập Tùng Vũ một cái: “Sao có thể không cần, bộ phận ở giữa quan trọng như thế.”
Tùng Vũ phản ứng kịp: “Ò, đúng đúng đúng.” Thấp giọng: “Liên quan đến….. ừm, sinh hoạt sau này của phương diện kia, nhất định phải cần.”
Nói xong, hai đứa cậu hiểu tôi hiểu mà liếc nhau, rồi cười cười.
Giang Trạm cũng nghe ra, có thấy mà không thể trách, giữa con trai với nhau từ trước đến giờ luôn không thể thiếu mấy đề tài kiểu này.
Hắn còn quay đầu lại, tỏ ý với VJ lão sư: “Lão sư, đoạn này không thể chiếu nha.”
VJ lão sư giơ OK.
Phí Hải vốn chẳng có phản ứng gì, bỗng dưng nghĩ ra gì đó, một ngụm nước điên cuồng phụt ra, phụt xong còn ho khan: “Khụ khụ khụ, khụ khụ.”
Mọi người: “?”
Phí Hải nằm bò trên sàn nhà, dùng cánh tay che mặt: “Kiềm chế được! Kiềm chế được! Boy cắn đường bọn ta chỉ cắn đường, không cắn thứ khác!
Sau đó, Giang Trạm không học theo động tác hóa giải tám nhịp một nữa, trực tiếp chia ra động tác nửa người trên, nửa người dưới.
Thời gian trước bữa trưa và sau bữa trưa, hắn đều học động tác nửa người trên, quả nhiên là học được nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Vào lúc đám Phí Hải nhảy hoàn chỉnh từ đầu cả điệu nhảy, Giang Trạm cũng theo bên cạnh, trên cơ bản tất cả các động tác của nửa người trên đều đã chính xác, lại có thể bắt kịp nhịp nữa, chẳng những bắt được nhịp mà nhịp điệu cũng đều áp chế rất chuẩn.
Đám Tùng Vũ đều kinh ngạc, lòng nói còn có thể có người học nhảy như thế ư?
Ngụy Tiểu Phi ngây ngốc nói một câu: “Anh, trước kia anh học múa dân tộc cũng học như thế à??”
Giang Trạm: “Nếu học múa dân tộc cũng chỉ cho tôi thời gian một ngày, chắc tôi cũng học thế.”
Buổi chiều, Giang Trạm bắt đầu học động tác chân.
Học chưa bao lâu, Bách Thiên Hành tới đây.
Bách Thiên Hành là sau bữa trưa đi thăm dò từng phòng huấn luyện một.
Trước khi đến thăm phòng huấn luyện đám Giang Trạm, lửa giận nên phát đã phát tất ra ngoài rồi.
Không có biện pháp, có vài thực tập sinh tiến độ quả thực quá chậm.
Đã qua cả một buổi sáng rồi, vẫn còn có người một bài hát chỉ biết hát ba bốn câu. Vũ đạo thì thôi khỏi nói, quả thực có thể dùng “nát bét” để hình dung.
Lúc Bách Thiên Hành đến thăm mỗi phòng huấn luyện đều nói cùng một câu —
“Tiếp tục như thế này, trong các bạn có một số người, không cần phải đợi đến ngày mai, ngay hôm nay là có thể trực tiếp chạy lấy người.”
Cho nên, thời điểm tiến vào phòng tập của bọn Giang Trạm, vẻ mặt Bách Thiên Hành muốn thối bao nhiêu liền thối bấy nhiêu.
Thối tới mức các thực tập sinh lập tức nhớ lại sự sợ sệt khi bị khí tràng của Mentor Bách chi phối hồi đầu.
“…..”
Bách Thiên Hành vào cửa, phòng huấn luyện nháy mắt lặng ngắt, các thực tập sinh tự giác đứng lại cùng một chỗ, nhìn về phía Mentor.
Giọng điệu Bách Thiên Hành rất lạnh nhạt, hoàn toàn tương phản với giọng điệu thần sắc ban sáng lúc bảo chia máy game: “Nào, một vài người nhảy thử xem, để tôi nhìn xem, còn có ai muốn về nhà sớm nữa.”
Mọi người: “…….”
Sự nghiêm túc của Bách Thiên Hành ngưng đọng nơi ấn đường, ôm cánh tay, cúi đầu xem đồng hồ: “Nắm bắt thời gian, ai trước tiên?”
Ai cũng không muốn lên, lại càng không muốn lên trước, nhất là một bộ phận người cho đến giờ vẫn luyện tới nát bét kia.
Cuối cùng là Ngụy Tiểu Phi giơ tay trước tiên, từ trong đám người bước ra, mọi người đều nhường sang một bên, khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay tại lúc Ngụy Tiểu Phi trình diễn ca khúc chủ đề, Giang Trạm bị đám Tùng Vũ kéo từ vị trí đằng trước nhóm người vào đến góc tận cùng bên trong.
Giang Trạm: “?”
Tùng Vũ đè nặng thanh âm: “Mentor Bách quen mặt anh như thế, vừa nhìn thấy anh còn không phải lập tức kêu anh lên nhảy sao.”
Mới vừa nói xong, giọng của Bách Thiên Hành vang lên từ hướng khác: “Tùng Vũ, bạn là người nhảy tiếp theo.”
Tùng Vũ: “…………”
Giang Trạm: Lên đi, em trai.
Tùng Vũ trừng mắt: Anh, thằng em này là vì ai?
Bách Thiên Hành: “Giang Trạm kế tiếp.”
Giang Trạm: “……”
Tùng Vũ dễ chịu: có nạn cùng chịu, quả nhiên là anh em tốt.
Ngụy Tiểu Phi chức nghiệp dancer, nhảy một ca khúc chủ đề thì khỏi phải bàn, cậu chỉ có một vấn đề, đó là ca từ còn chưa thuần thục, hát sai mất mấy đoạn.
Bách Thiên Hành coi như hài lòng, sắc mặt nguôi được tí.
Tùng Vũ nhảy cũng không kém bao nhiêu, thuận lợi qua cửa.
Tới khi đến lượt Giang Trạm…….
Cùng với nhạc đệm của ca khúc chủ đề, hai cái chân của Giang Trạm đồng thời như cây đinh cắm trên mặt đất, toàn bộ quá trình chân không di chuyển, chỉ động nửa người trên.
Bách Thiên Hành: “…………”
Các thực tập sinh khác: “…………”
“Dừng.”
Staff tạm dừng nhạc đệm.
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, hỏi: “Cậu nhảy không di chuyển chân?”
Giang Trạm nói đúng sự thật: “Vẫn chưa học.”
Bách Thiên Hành bất ngờ: “Cậu tách phía trên phía dưới ra học?”
Giang Trạm: “Vâng.”
Bách Thiên Hành: “Học thế nào?”
Cái này còn có thể học thế nào, cứ học thôi chứ sao, tách ra học, cùng học với các thực tập sinh khác.
Giang Trạm chớp mắt mấy cái, lời ít ý nhiều: “Mặt trên trước, mặt dưới sau.”
Bách Thiên Hành: “Bởi vì mặt dưới dễ dàng?”
Giang Trạm: “Gần như vậy, mặt trên mặt dưới, đều mệt lắm.”
Nhóm thực tập sinh bắt đầu hiểu ngầm nghẹn cười, phát ra một loại tiếng cười mà tất cả mọi người có thể nhanh chóng hiểu ý.
Giang Trạm sực hiểu, câm nín nhìn về phía bọn họ: “Tôi đang nói về nhảy.” Lại nhìn về phía Bách Thiên Hành, lặp lại một lần nữa: “Nhảy.”
Bách Thiên Hành cong cong khóe môi: “Ừ, nhảy.”
Giang Trạm: “Tôi nói về nhảy thật mà.”
Bách Thiên Hành: “Tôi biết cậu nói về nhảy thật.”
Nhóm thực tập sinh không ráng được nữa, triệt để phá lên cười.
Không khí căng thẳng bắt đầu từ lúc Mentor Bách vào cửa, lập tức tiêu tan.
Khí tràng trên người Bách Thiên Hành cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Y dựa vào đàn piano ở đằng sau, một tay cắm túi, trong mắt còn lay động ý cười chưa tản đi, nhìn nhìn Giang Trạm, rồi mới liếc nhìn đám thực tập sinh.
“Tôi đối với việc các bạn học như thế nào, học lên học xuống học trái học phải đều tùy các bạn, tự xem rồi làm.”
“Tôi chỉ muốn nói với các bạn, thời gian để lại cho các bạn không còn nhiều, giờ là hai rưỡi chiều, cho đến giờ cơm tối còn ba tiếng đồng hồ, ăn cơm tối xong, buổi tối, các bạn có thể luyện đến mấy giờ? 12 giờ? Hay là 1 giờ, 2 giờ, hay là dứt khoát cả đêm không ngủ?”
“Tập trung tất cả sức chú ý, nâng cao hiệu suất không phân tâm, mệt một chút thì mệt một chút, đừng thả lỏng. Đã hiểu chưa?”
Tất cả thực tập sinh: “Hiểu rõ ạ.”
Nhóm thực tập sinh tản ra, tiếp tục luyện nhảy.
Bách Thiên Hành và Giang Trạm vẫn đứng tại chỗ, còn có VJ lão sư ở bên cạnh ghi hình.
Bách Thiên Hành nhìn nhìn Giang Trạm: “Mệt thì nghỉ ngơi một chút.”
VJ: “?” Từ từ, Mentor Bách, vừa mới đây cậu không nói thế với các thực tập sinh khác à nha.
Giang Trạm lại đang nghĩ khác.
Hắn dùng ánh mắt trong veo nhìn lại Bách Thiên Hành, nghe vậy hỏi với giọng điệu mang theo chút do dự: “Mệt mà cậu nói…… là chỉ việc nhảy à?”
Biểu cảm Bách Thiên Hành sâu kín: “Không phải nói về nhảy, thì tôi còn có thể nói cậu mệt cái gì?”
VJ lão sư bừng tỉnh, lại bắt đầu nghẹn cười.
Giang Trạm quay đầu: “Ôi chao, tôi nghe thấy rồi đấy, đừng như vậy lão sư.” Nói xong quay đầu, nhìn nhìn Bách Thiên Hành: “Trong sáng một chút đi, được không.”
Bách Thiên Hành hừ cười, cất bước chuẩn bị rời khỏi phòng huấn luyện, lúc đi ngang qua mình Giang Trạm, nghiêng đầu, dùng ngữ điệu không màng đếm xỉa hắn đã quen thuộc, chậm rãi nói: “Ai muốn trong sáng với cậu.”
Trong lòng Giang Trạm khe khẽ giật mình.
Hết chương 29.