Tống Hữu ban đầu vốn không quan tâm đến chuyện giới giải trí.
Gia nghiệp Tống gia to như vậy chờ đợi anh kế thừa, anh mỗi ngày bận rộn công việc bay tới bay lui, nào có thời gian đi chú ý mấy chuyện kiểu đó.
Chút ít có dính dáng đến giới giải trí trong cuộc sống của anh chính là việc ném tiền mở công ty giải trí cho thằng em trai anh Tống Tiểu Tá.
Công ty giải trí đó tên là Alien Entertainment, làm ăn như cái quần què, hơn một năm nay Tống Hữu không thèm quan tâm nữa.
Không quan tâm, đương nhiên không biết Alien Entertainment cũng đẩy thực tập sinh nhà mình qua đài Ngỗng, lại càng không biết, trong một trăm vị thực tập sinh của《Cực hạn thần tượng》còn có một người quen cũ của mình.
Tống thiếu gia rốt cuộc biết đến《Cực hạn thần tượng》, biết được Giang Trạm tham gia tuyển tú, còn là nhờ vào thư ký mới tới–
Cô thư ký kia, mặt đẹp ngực to, da trắng ngoại hình tốt, duy nhất không tốt chính là trừ khuôn mặt cùng dáng người ra, chẳng dùng được cái rắm gì.
Tống Hữu đương lúc nghi hoặc ai lại đi sắp xếp cho anh loại thư ký như thế này, thì đựu má, thư ký mới pha trà không nhìn chén nước mà đi nhìn mặt anh, một ấm nước sôi nóng bỏng toàn bộ tưới lên điện thoại.
Tống Hữu không thể không đổi di động mới, tiện thể đổi luôn thư ký.
Đợi tới khi lấy được điện thoại mới, cài đặt các loại phần mềm, thông báo đẩy mới của app nào đó tinh tinh tinh vang lên.
Tống Hữu chính là vào lúc xóa bỏ mấy thông báo đẩy thì thấy một cái tin vắn giải trí, bấm vào, thình lình xuất hiện meme của Bách Thiên Hành và Giang Trạm.
Tống Hữu thế mới biết, Giang Trạm tham gia《Cực hạn thần tượng》.
Lại nói tiếp, Tống Hữu với Giang Trạm cũng đã nhiều năm rồi không gặp nhau.
Một lần gặp mặt cuối cùng, là mấy năm trước ở Vancouver.
Hai người bởi vì một ít mâu thuẫn hoàn toàn ầm ĩ đến bế tắc, sau lần đó Tống Hữu về nước, không liên hệ lại với Giang Trạm nữa, Giang Trạm cũng không có liên hệ với anh.
Hơn một năm trước, Tống Hữu đi công tác, trong lúc vô tình gặp được cậu của Giang Trạm tại sân bay, hai người ngồi với nhau trò chuyện một lát.
Tống Hữu nghẹn nửa ngày, cuối cùng Vi Quang Khoát phải lên máy bay, anh mới vội vàng nói: “Giang Trạm vẫn ở Vancouver ạ? Dì gần đây có khỏe không?”
Vi Quang Khoát có chút ngoài ý muốn, dù sao thì Tống Hữu và Giang Trạm cũng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không nên không rõ tình hình gần đây của Giang Trạm mới phải.
“Cháu không biết sao?” Vi Quang Khoát dừng một chút, mới nói: “Giang Trạm mẹ nó đã đi rồi.”
Tống Hữu kinh ngạc: “Khi nào ạ?”
Vi Quang Khoát: “Đã hai tháng rồi.” Nói xong thở dài: “Cháu đã không liên lạc với Giang Trạm một thời gian rồi nhỉ, cậu cũng thế, gần đây không làm thế nào liên lạc được với nó, sau khi mẹ nó đi, nó vẫn luôn ở bên ngoài giải sầu.”
Ngày đó Tống Hữu ở phòng chờ của sân bay, di động nắm lấy rồi lại buông, buông rồi nắm, nội tâm phức tạp, cảm xúc cuộn trào.
Anh không ngờ tới mẹ của Giang Trạm đã qua đời rồi, lại càng không ngờ Giang Trạm cả tin này cũng không nói cho anh biết.
Một mặt anh hối hận tự trách, mắng bản thân không chủ động liên lạc với Giang Trạm, một mặt lại tức giận, chuyện quan trọng như vậy, nhưng anh không được biết.
Mà cuối cùng Tống Hữu vẫn không có dũng khí liên lạc với Giang Trạm.
Anh nói không nên lời là cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy rằng, anh và Giang Trạm, ngày càng xa cách rồi.
Đừng nói Giang Trạm người đang ở nước ngoài, ngay cả từng là bạn bè chí cốt trong cùng một thành phố với anh, đang ở trong nước, ai kết hôn, thời điểm bày tiệc cưới mọi người tụ họp một phen, còn lại thì chẳng có gì, bình thường có thể tán gẫu wechat dăm ba phút đã là không tệ rồi.
Tống Hữu vốn nghĩ rằng, anh chắc hẳn không có khả năng được gặp lại Giang Trạm nữa.
Tình bạn và sự bừa bãi khinh cuồng thuở niên thiếu, cuối cùng đều hóa khói mây dĩ vãng.
Thế nào cũng không ngờ được Giang Trạm đột ngột trở về nước. Chẳng những về nước, tham gia tuyển tú, mentor trong show tuyển tú này còn là Bách Thiên Hành.
Tống Hữu: “!!!”
Bố đây mới là trúc mã ok? Sắp xếp cái trình tự trùng phùng nhau cũng nên là anh xếp thứ nhất! Bách Thiên Hành tính cái rắm gì?
Còn nữa, Bách Thiên Hành có tiền thì thế nào? Bố đây không có tiền sao?
Giang Trạm mày thiếu máy chơi game thì cứ nói, 89 bao ship là cái thá gì, mày muốn mua đứt cả dòng sản phẩm cũng được.
Tống Hữu sau đó lại đem tập 1 của《Cực hạn thần tượng》ra xem full một lần, sau khi xem xong còn âm thầm lặng lẽ lên mạng search “Giang Trạm” một lần.
Tất cả đều liên quan đến tuyển tú, còn có meme với Bách Thiên Hành “Tôi không có tiền sao” “Tôi chỉ muốn mua cái này!”.
Tống Hữu nghĩ cũng không cần nghĩ sâu xa, kết luận thẳng luôn: giới giải trí là địa bàn của Bách Thiên Hành, Giang Trạm tiến vào giới giải trí, chẳng khác nào cừu vào hang cọp?
Ai có thể cam đoan một vài tên đàn ông nào đó trước sau hai mươi tuổi không làm gì, hiện tại cũng giống vậy không làm gì?
Có một vài tên đàn ông, còn không phải thích “bạch nguyệt quang” “nốt chu sa” “người năm đó cầu mà không được” hay sao.
(Bạch nguyệt quang là người mình khao khát trong lòng nhưng không có được; Nốt chu sa là người có được mà không biết trân trọng mất đi rồi mới hối tiếc.)
Tống Hữu: không được, hiện giờ ở trước mặt Bách Thiên Hành, Giang Trạm không giống như một con cừu nhỏ.
Vì thế, mới có cuộc điện thoại Tống Hữu gọi cho Bách Thiên Hành đó.
Trước khi gọi điện, Tống Hữu cũng quả thực giống như Bách Thiên Hành đoán, các kênh bình chọn đều mua VIP làm hội viên like luôn.
Mà Bách Thiên Hành đối với chất vấn của Tống Hữu, đồng ý toàn bộ, chỉ một câu: “Là thật, tôi thừa nhận hết.”
Bách Thiên Hành: “Nếu cậu vẫn muốn hỏi, thì tôi lại thẳng thắn hơn chút.”
Tống Hữu: “?”
Bách Thiên Hành: “Chờ tôi với Giang Trạm kết hôn rồi, mời cậu làm phù rể.”
Tống Hữu: “…………” Lẳng lơ vẫn là họ Bách nhà ngươi lẳng lơ.
Cuộc gọi này hoàn toàn không tiếp tục nổi nữa.
Tống – trai thẳng – Hữu lẳng lặng cúp điện thoại.
Lúc sau, Tống Hữu gọi cho em họ Tống Tiểu Tá.
Tống Tiểu Tá nhận được điện thoại của Tống Hữu, còn rất là vui vẻ, mở miệng liền hô: “Anh! Anh, sao hôm anh có thời gian rảnh gọi cho em thế?”
Tống Hữu: “Công ty giải trí kia của chú dạo này thế nào?”
Tống Tiểu Tá: “Ẹc…… Tuy là khoảng cách đến lúc sinh lời còn hơi xa tí, nhưng mà anh à, em có niềm tin.”
Tống Hữu: “Chỉ có niềm tin làm sao mà đủ, còn phải có kiến thức, thế này đi, anh giúp chú sắp xếp, trước tiên ra nước ngoài tìm cái học viện thương mại bổ túc ba tháng đi.”
Tống Tiểu Tá: “???”
Tống Hữu: “Về phần công ty, anh đích thân quản lý giúp chú.”
Tống Tiểu Tá lúng ta lúng túng: “Anh, anh…… uống lộn thuốc? Em mở chính là công ty giải trí, chẳng phải anh không ưa giới giải trí sao.”
Tống Hữu lưỡi không xoắn tí nào: “Trước kia anh không thích, hiện tại chuẩn bị thử thích xem sao.”
Tống Tiểu Tá: “Why?”
Tống Hữu: “Chú có biết “tri âm tri kỷ”, Bá Nha và Chung Tử Kỳ không?”
Tống Tiểu Tá chưa phản ứng kịp: “Là CP mới xuất hiện gần đây à?”
Tống Hữu: “…………”
Tống Tiểu Tá: “Á à à, em biết rồi, ý chà, chính là Khương Tử Nha đó, cái người vẫn luôn câu cá ấ….”
Tống Hữu: “Cút! Cút đi đọc sách cho tao!”
(Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang. Còn chuyện Khương Tử Nha ngồi câu cá là một nhân vật khác, liên quan miếng nào chếc liền 😊))) Có thể search gg để tìm hiểu rõ nha.)
Hôm sau, tổ Mentor bắt đầu triển khai ghi hình đánh giá <ca khúc chủ đề>.
Đan Hách, Đồng Nhận Ngôn, Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi từ sáng sớm đã tới.
Trong phòng thu, nơi chính diện với bốn vị mentor có một màn hình tiếp nối với máy quay.
Đợi lát nữa nhóm thực tập sinh sẽ lần lượt nhảy ca khúc chủ để đối diện với ống kính, mentor chấm điểm đánh giá cấp bậc tại chỗ.
Đan Hách: “Thời gian một ngày, một điệu nhảy, hẳn là cũng ổn.”
Nhung Bối Bối: “Nếu có giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy từng bước một, một ngày chắc chắn là đủ. Nhưng mà để cho các cậu ấy tự mình bóc tách ra luyện nhảy, còn phải học ca khúc chủ đề nữa, có thể đạt được đến trình độ gì, thật sự phải dựa vào chính bản thân họ.”
Đồng Nhận Ngôn: “Tiểu Diêu lão sư có tự mình bóc tách vũ đạo không? Bình thường nếu tự mình bóc tách một điệu nhảy, bao lâu thì có thể luyện xong?”
Diêu Ngọc Phi: “Xem mức độ khó dễ, nếu như dễ thì, hai lần, nếu như khó, năm sáu lần.”
Bốn vị mentor nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Không bao lâu sau, trên màn hình giám thị xuất hiện hình ảnh.
Đồng Nhận Ngôn: “Ồ, đến rồi.”
Trong phòng ghi hình ca khúc chủ đề, không khí so với tối hôm qua còn căng hơn.
Đến giờ phút này rồi, biết thì biết, không biết chính là không biết, cũng không có thời gian dư thừa cho ai đi luyện tập nữa.
Tất cả thực tập sinh mang trang điểm, mặc đồng phục team của riêng mình đợi lên sân khấu.
Trình tự lên sân khấu là do ê-kip chương trình tùy ý sắp xếp, gọi đến ai, người đó đi đến trước ống kính nhảy, mentor ngay tại đầu bên kia camera sẽ vừa xem vừa chấm điểm.
Không khí trong phòng thực tập sinh có chút nặng nề, rất nhiều người đều vô cùng khẩn trương, có thể nhìn ra được không phải là giả vờ, cũng không phải cố tình giả bộ trước ống kính máy quay, là thật sự cảm thấy thời gian không đủ, luyện tập không đủ chu đáo.
Mấy người đám Phí Hải cũng còn ổn, bao gồm cả Giang Trạm, tâm tình coi như thả lỏng.
Chân Triều Tịch còn cố ý nói với Giang Trạm: “Trạm ca, anh chỉ cần duy trì tiêu chuẩn đêm qua, khẳng định không thành vấn đề.”
Giang Trạm gật gật đầu: “Tôi tận lực nhảy tốt.”
Tùng Vũ lườm lườm một cái về hướng nào đó: “Để cho mấy người nào đó xem xem, tụi mình không phải chỉ có mặt, thực lực cũng có.”
“Này!” Đằng sau bên sườn là Tưởng Đại Chu ngẩng đầu nhìn lại đây: “Cố ý đúng không, nói cho tui nghe chớ gì?”
Tùng Vũ cũng ngẩng đầu: “Tôi nói cậu chắc?”
Tưởng Đại Chu trừng mắt nhìn Tùng Vũ một cái.
Trong phòng học đều là máy quay, ai cũng phải chú ý lời nói việc làm, người xung quanh thấy Tưởng Đại Chu với Tùng Vũ hai câu là muốn gây nhau, vội vàng khuyên giải.
Tùng Vũ nhìn chằm chằm Tưởng Đại Chu, không nói gì nữa.
Tưởng Đại Chu bị người kéo ra xa, Chân Triều Tịch khuyên Tùng Vũ: “Bỏ đi.”
Tùng Vũ rầm rì rầm rì sửa sang lại quần áo: “Giờ cơm tối hôm qua cậu ta gây sự trước mà.”
Chân Triều Tịch: “Đừng kích động như vậy, Trạm ca còn chưa nói gì đâu kìa.”
Tùng Vũ: “Đó là Trạm ca dễ tính, em không dễ tính.”
Hồi cơm tối hôm qua, chuyện Tưởng Đại Chu với Giang Trạm suýt nữa căng lên ở phòng huấn luyện, máy quay đều ghi lại được, không bao lâu sau ê-kip chương trình liền biết.
Tới buổi tối, ê-kip còn cố ý cử người tới, hỏi chuyện xảy ra lúc ấy, rồi khuyên thêm vài câu, bọn Tùng Vũ thế mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Tùng Vũ tính tình là vậy, không quá biết giấu tâm sự, vừa nãy thấy Tưởng Đại Chu ở ngay gần đó, cố ý dùng lời nói khích cậu ta, Tưởng Đại Chu cũng là người tính tình nóng nảy, tí xíu liền bùng nổ, lại thiếu chút nữa là cãi nhau.
Giang Trạm vỗ vỗ bả vai Tùng Vũ: “Tôi không sao, cậu tĩnh tâm tí đi, đợi lát nữa còn nhảy đấy.”
Tùng Vũ vẫn còn tức, liếc về phía Tưởng Đại Chu vừa nãy: “Battle á, tôi bat với cậu.”
Giang Trạm cười: “Được rồi, nghiêm túc đi.”
Tùng Vũ: “Trạm ca em nói cho anh biết nhớ, loại người đó, lần sau anh battle luôn với nó, anh không phải tự lên sân khấu, em, Tiểu Phi, chủ nhiệm Chân, Phí Phí, anh tùy tiện chọn một đứa, tụi em bat nó giúp anh.”
Mấy người khác ở bên cạnh gật đầu.
Giang Trạm cười: “Biết rồi, lần sau bat, chủ động nghênh chiến, ok?”
Tùng Vũ: “ok, ok.”
Cách đó không xa, đã có người bắt đầu đối diện với ống kính nhảy ca khúc chủ đề rồi.
Phần trước còn tốt, tuy rằng không thể so với vũ đạo tự mình chuẩn bị lúc sân khấu đánh giá sơ cấp, tốt xấu gì cũng có thể nhảy được hoàn chỉnh, nhưng mà tiếp tục đến phần sau, nhảy càng rối loạn, không chỉ vậy, ca từ cũng bắt đầu cắt xén, vừa cắt xén vừa quên lời mất rồi.
Nam sinh ấy nhảy đến cuối bài, chính mình cũng không nhảy nổi nữa rồi, sau khi liếc nhìn máy quay một cách cứng đờ, định tiếp tục nhảy, lại ngay cả nhịp cũng không nhớ được, chỉ có thể buồn bã đi ra.
Dùng đầu ngón chân cũng biết, chấm điểm sẽ không cao.
Mấy người Giang Trạm liếc nhau, đều có chút bất ngờ.
Ngụy Tiểu Phi: “Đó là Doãn Quân lớp C mà, hôm qua chung phòng huấn luyện với tụi mình.”
Giang Trạm: “Lúc tối chẳng phải cậu ấy đã rất thuộc rồi à?”
Phí Hải: “Đúng thế, sao lại như vậy?”
Chân Triều Tịch: “Tự mình cuống, toàn bộ tiết tấu rối loạn?”
Mấy nam sinh tiếp sau đó nhảy ca khúc chủ đề, tất cả đều không khác cho lắm, chưa ai nhảy được hoàn chỉnh ca khúc cả, đều là nhảy nhảy, đột nhiên cứng người mắc tại một chỗ, sau khi mắc liền nhảy tiếp, nếu không phải động tác sai, thì là lời bài hát sai.
Tiếp sau lại có một nam sinh, toàn bộ quá trình chỉ hát rầm rì, một câu cũng không hát ra, nhưng lại nhảy rất không tồi.
Đến lúc này, sự chênh lệch trong số các thực tập sinh dần dần hiển lộ.
Tựa như lời tổ mentor đã nói, một bài dance music, được giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy so với tự mình học, hiểu quả không giống nhau.
Hơn nữa trong lúc làm việc các cậu con trai không thích kết hợp lại với nhau, rất nhiều người tự mình luyện, không giống năm người đám Giang Trạm cậu giúp tôi tôi giúp cậu, hiệu quả cuối cùng tất nhiên không tốt.
Mà biểu hiện của mấy người đầu tiên đích xác rất đả kích đến lòng tin của toàn thể thực tập sinh, không ai trò chuyện tán gẫu nữa, đều bắt đầu luyện tập, chỉ sợ sau khi lên sân khấu lại lòi dốt quá nhiều.
Giang Trạm cũng luyện sơ qua một chút, nhưng vẫn là kiểu cũ kia, một là nửa người trên, không thì là nửa người dưới.
Bên này hắn luyện đang tốt, đột nhiên, cạnh người có một bóng dáng vừa nhảy vừa di chuyển sang đây.
Tưởng Đại Chu không nhìn Giang Trạm, tự mình nhảy, vừa nhảy vừa dùng âm thanh Giang Trạm nghe được, nhỏ giọng nói: “Nhảy như này, lại nhảy như này, biết chưa, anh không biết, anh xem tôi nhá.”
Giang Trạm nhìn về phía cậu ta.
Tưởng Đại Chu: “Nhảy đi.”
Giang Trạm dừng lại.
Tưởng Đại Chu vừa nhảy vừa lượn đi mất.
Giang Trạm nhìn phương hướng cậu lượn đi, trong lòng nói thật sự là, giống như đúc Tống Hữu năm đó.
Giang Trạm tiếp tục di chuyển chân hoặc là di chuyển cánh tay.
Đột nhiên, Tưởng Đại Chu lại chuyển động cơ thể lượn lại đây.
“Như này, như này!”
Giang Trạm dừng lại, nhìn nhìn cậu.
Tưởng Đại Chu lại bày ra một gương mặt “Tôi chưa làm cái chi cả”, lượn đi mất.
Tùng Vũ tiến tới, khoác cánh tay lên vai Giang Trạm, cũng vẻ mặt cạn lời nhìn phía Tưởng Đại Chu: “Cậu ta cầm tinh con ma à? Điệu nhảy này của tụi mình có moonwalk sao, cậu ta có thể nhảy ra hiệu quả của moonwalk đó.”
(Moonwalk là điệu nhảy nổi tiếng nhất của Michael Jackson. Người nhảy trượt từng bước uyển chuyển và giật lùi.)
Giang Trạm nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tưởng Đại Chu, cười rộ lên.
Tùng Vũ: “Cậu ta làm cái gì thế? Kỳ kỳ quái quái?”
Giang Trạm: “Đã bảo rồi, cậu ấy chính là “tsundere”.”
Cuối cùng, đến lượt Giang Trạm.
Staff mới vừa báo tên Giang Trạm, trong đám người ngay lập tức có đứa vươn cổ nhìn qua.
Giang Trạm dùng đường nhìn chuẩn xác không hề nhầm lẫn nhắm trúng mục tiêu vào con “hươu cao cổ” kia, nâng tay búng một cái vang dội, nhoẻn miệng cười với đối phương.
Hươu cao cổ tên là Tưởng Đại Chu lập tức rụt cổ về.
Mấy nam sinh xung quanh cậu ta thầm thì: “Cái búng tay vừa rồi của Giang Trạm, rù quyến thế nhỉ.”
Có người nhìn Tưởng Đại Chu: “Đại Chu, chúc mừng cậu nhá, cậu thành công dùng “tsundere” với “ngốc manh” của mình giành được sự chú ý của Trạm ca rồi.”
Ngay lúc thực tập sinh và mentor cùng nhau ghi hình đánh giá cấp bậc ca khúc chủ đề, Bách Thiên Hành một mình lái xe ra ngoài, đến một hội sở nào đó đã hẹn trước.
Mới vừa vào ghế lô liền chống lại gương mặt thối đã quá đỗi quen thuộc của Tống Hữu.
“Lâu rồi không gặp.” Bách Thiên Hành chủ động chào hỏi, cách cái bàn trà ngồi xuống sofa đối diện Tống Hữu: “Anh vợ.”
“???”
Tống Hữu dùng ánh mắt xem tên tâm thần nhìn về phía đối diện.
Vẻ mặt Bách Thiên Hành bình tĩnh trầm ổn: “Tìm tôi có việc?”
Hai người bọn họ hiển nhiên từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không gặp lại nữa, hết cách rồi, chả hợp nhau.
Năm ấy nếu không có Giang Trạm, Tống Hữu tự nhận tuyệt đối không ngồi ăn cơm trên cùng một cái bàn với Bách Thiên Hành, Bách Thiên Hành cũng không kém lắm.
Mà giờ phút này, hai người đàn ông không hòa hợp đã có ít nhất bảy tám năm không gặp nhau, bởi vì Giang Trạm, lại lần nữa cùng ngồi xuống mặt đối mặt.
Tống Hữu nâng lên tay trái anh đeo series Rolex Submariner, nới nới cái cà vạt Hermes.
Bách Thiên Hành dựa ngả về sau, cánh tay dài khoát lên lưng ghế sofa, để lộ ra chiếc “Green Water Ghost” trên cổ tay.
Tống Hữu: “…….” Đệt, thua rồi.
Tống Hữu: “Bảnh tỏn.”
Bách Thiên Hành: “Như nhau như nhau.”
Tống Hữu kéo cổ tay ao sơ mi xuống, che lại series Submariner kia của anh, vẻ mặt ghét bỏ: “Nếu không phải thấy bộ dạng cậu hiện giờ lăn lộn không tệ lắm, tôi có thể đồng ý Giang Trạm và cậu cùng một chỗ mới là có quỷ!”
Bách Thiên Hành buồn cười: “Gọi cậu một tiếng anh vợ, cậu còn thật sự xem là thật à?”
Đột nhiên dừng lại, phát hiện không đúng.
Phản ứng của trai thẳng đối với chuyện đàn ông cùng đàn ông ở bên nhau sẽ không như vậy.
Năm đó Tống Hữu bắt gặp y và Giang Trạm, phản ứng đó như thể trông thấy quỷ vậy, so với thái độ hiện giờ, kém xa vạn dặm.
Chỉ bởi vì qua bảy tám năm, số tuổi tăng lên rồi, trai thẳng có thể tiếp nhận đàn ông với đàn ông?
Bách Thiên Hành không hề cho rằng như vậy.
Huống chi Tống Hữu đồng ý thì thế nào, bản thân Giang Trạm thẳng đến không thể thẳng……
Bách Thiên Hành nhìn Tống Hữu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt từng chút từng chút một thay đổi.
Tống Hữu trừng y: “Nhìn gì mà nhìn.” Lại nói: “Phản ứng lại rồi? Bây giờ trong lòng thích chết đi được ấy nhỉ.”
Trên gương mặt từ trước đến giờ luôn thờ ơ của Bách Thiên Hành, rốt cuộc lộ ra vài phần có thể xưng là thần sắc kinh ngạc.
“Sao cậu biết?” Bách Thiên Hành trong tiếng tim đập thịch thịch thịch nghe được thanh âm của chính mình.
Tống Hữu mặt thối thối, hoàn toàn không thể chấp nhận được chính mình lại đi ngồi tại đây nói những lời đó với Bách Thiên Hành.
Nhưng mà hết cách, không thể không nói.
Bởi vì Tống Hữu phát hiện Diêu Ngọc Phi cũng tham gia ghi hình Cực hạn thần tượng.
Tuy rằng Diêu Ngọc Phi và Bách Thiên Hành anh đều không thích, nhưng nếu nhất định phải chọn một trong hai người.
Anh chọn súc sinh!
Dù sao Diêu Ngọc Phi ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Tống Hữu: “Chính cậu ấy nói với tôi.”
Bách Thiên Hành: “Lúc nào?”
Tống Hữu ngẫm nghĩ: “Kỳ 2 năm nhất, có lần tôi đi tìm cậu ấy chơi bóng, cậu ấy nói cậu ấy mới phát hiện mình thích con trai.”
Vừa nói dứt lời, Bách Thiên Hành đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Hết chương 31.