Ngay khi Bách Thiên Hành và Giang Trạm trình diễn một màn tương tác “thân mật” khiến toàn trường bùng nổ, trong nhóm thực tập sinh có một vị Boy cắn đường level sư tổ trực tiếp mềm nhũn đầu gối quỳ bò trên mặt đất, vùi đầu giữa hai cánh tay, siết chặt nắm tay điên cuồng đấm xuống đất.
Phí Hải: a a a a a a a a a a!! Tui muốn điên mất!!! Điên mất thôi! Này là đường đang cắn tui!! Đường đang cắn tui!!!
Thành viên cùng nhóm lúc trước với cậu đều biết cậu là kiểu đức hạnh gì, thấy cậu quỳ mọp ra đấy nện đất, vội vàng kéo cậu dậy.
“Ông điên rồi ông đang làm cái vẹo gì thế?”
“Có máy quay! Có máy quay!”
“Mau nén lại cho tôi!”
Phí Hải dùng hết sức bình sinh ra mà nín lại, nín đến mức sắc mặt đỏ bừng, môi phát run, hấp hối thoi thóp, căn bản không dám nhìn về phía Giang Trạm với Bách Thiên Hành đằng kia.
Mấy thành viên cũ vây cậu vào giữa, chắn ống kính giúp cậu.
“Cậu làm gì đấy?”
“Sẽ không bệnh cũ tái phát đấy chứ?”
“Cậu điên rồi? Đó chính là Mentor Bách!”
Phí Hải hút hút hai cái, liếc nhìn thành viên cũ trước mặt, trong lòng nói mấy ông thì biết cái gì, hiện giờ phàm là cái phòng này không phải thực tập sinh nam mà là fans nữ, nóc nhà đều có thể hô sập cho ekip chương trình đấy nhớ.
Mà không đợi Phí Hải mở miệng, mấy đồng đội cũ đã tự mình thì thầm.
“Mentor Bách đúng là siêu cấp bạo dạn nhỉ, nhưng mà đoạn vừa rồi ấy có thể phát sóng không ta?”
“Chắc được thôi, cũng có hình ảnh nào N/C/-/1/8 đâu.”
“Thế này mà còn không N/C/-/1/8? Cậu ngẫm lại xem Bách Thiên Hành có bao nhiêu fans, nếu thật sự phát sóng, Trạm ca có thể trực tiếp trở thành kẻ thù chung của Mộc Bạch tỷ tỷ.”
“Cũng không nhất định là kẻ thù chung mà, chẳng phải có một số fans nữ rất thích ship CP đấy à.”
“CP của Mentor Bách x Trạm ca? Àn tuê!”
“Có gì mà không được? Tôi thấy CP được gán ghép trên V trạm* không cần gì nhiều lắm, đến lúc đấy chỉ cần một người nào đó chuyên đăng tải video có mấy vạn fans đặc biệt đi cut video Mentor Bách với Trạm ca ra, tôi đoán chừng dựa vào nhan sắc của hai người này, video có thể thoát vòng luôn được đó.
(*出圈 / Thoát vòng: Hay xuất vòng, nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.
*拉郎配 / Lạp lang phối: trong thời cổ đại chỉ cách cha mẹ và bà mối dùng một cuộc hôn nhân sắp đặt để gắn kết hai thanh niên nam nữ không có nền tảng tình cảm hình thành một mối hôn sự. Trong trường hợp này chỉ một CP bao gồm hai nghệ sĩ ban đầu không có cảm xúc và không có thuộc tính CP, thậm chí không có hoạt động chung với nhau, chỉ dựa theo sở thích của giang cư mận và fans để gán ghép thôi. Còn V trạm chắc là một web video chuyên cung cấp các video về idol cho fan hâm mộ và cập nhật thông tin nghệ sĩ.)
“Chuẩn luôn, với lại giờ đang trong thời gian phát sóng show, sau này mỗi tuần đều sẽ chiếu một tập, cơ hội cùng chung khung hình không cần quá nhiều, mỗi tuần đều có Video biên tập mới ra lò.”
“Tụi mình đang buôn chuyện gì?”
“…………”
“Đệt.”
“Đệt!”
“Đệt!!”
Vừa quay đầu nhìn một cái, Phí Hải đang dùng biểu cảm thâm sâu “Các cậu thế mà cũng hiểu được như vậy” nhìn mấy người.
Nhìn rồi nhìn, Phí Hải ngoắc ngoắc ngón tay với mấy đứa, bụm miệng lại: “Bro, cắn CP không? Cực hạn bản limited, thể nghiệm 5D siêu gần siêu chân thực, bảo đảm cắn đến thét chói tai.”
Đám đồng đội cũ: “……………”
Cùng ngày hôm ấy, chúng thực tập sinh đều nhảy xong ca khúc chủ đề, ekip chương trình cũng không trực tiếp công bố thành tích, tổ Mentor phụ trách chấm điểm thậm chí còn không lộ mặt.
Nói là kết quả sẽ công bố vào ngày mai, đến lúc đó cần mọi người make-up ghi hình ở studio phát sóng.
Đến lúc đó mới biết được tên ai trong 20 người đứng cuối, và ai sẽ bị loại trừ trực tiếp.
Không khí giữa các thực tập sinh trở nên khẩn trương hơn, nhất là lớp D và lớp F có nhiều “Học sinh kém” nhất.
Có mấy nam sinh không nhảy đúng cũng chẳng hát chuẩn, vào lúc ekip chương trình thông báo cho hay không công bố trực tiếp thành tích thì ngồi chồm hổm xuống ôm lấy đầu.
Sau khi trở về ký túc xá, đám Giang Trạm thậm chí còn nghe nói, đã có người bắt đầu thu dọn hành lý rồi.
Từ khi vào ở cho đến nay, đây là lần đầu tiên trong tòa nhà ký túc xá nhuộm đẫm cảm xúc sa sút như vậy.
Mà loại cảm xúc sa sút như thế này, ảnh hưởng tới mỗi một ngóc ngách trong ký túc xá.
Buổi tối hôm nay, không ai lượn lờ các phòng ngủ, hành lang im im ắng ắng, có vài phòng ngủ thậm chí đã tắt đèn đi ngủ từ sớm rồi.
Đấu loại trừ là mắt xích tàn khốc nhất mà mỗi một thực tập sinh đều phải đối mặt, không ai là ngoại lệ.
Ngay cả kiểu như đám bốn người ký túc xá Giang Trạm đều nhảy không tồi mà không khí cũng theo đó hơi trầm xuống.
Tùng Vũ bình thường thì vô tư, tối hôm nay lại cứ thở dài mãi, còn nói: “Một ngày nào đó sớm hay muộn, phòng ký túc xá tụi mình cũng sẽ có người rời đi.”
Chân Triều Tịch ném phắt cái gối qua: “Ngậm mồm lại đi cái thằng.”
Ngụy Tiểu Phi đeo tai nghe nghe nhạc, chẳng muốn đối mặt với những cảm xúc này tí nào, lại càng không muốn nghe giả thuyết của Tùng Vũ.
Còn về Giang Trạm, có lẽ liên quan đến tuổi tác lớn hơn chút nên thành thục hơn, cũng có thể là bởi trải qua quá nhiều sự tình, hắn đối với “loại trừ” lạc quan, cũng càng dễ tiếp nhận hơn.
Không phải chứng tỏ là bản thân sẽ không bị loại trừ cho nên mặc kệ người khác, chuyện gì không liên quan đến mình thì tạm vứt sau đầu. Hắn chỉ là cảm thấy, đời người dài như vậy, hôm nay loại trừ, tương lai vẫn có vô hạn khả năng.
Không cần phải thương cảm.
Nguyên nhân chính là vì hắn không thương cảm, toàn bộ mạch suy nghĩ của hắn tất cả đều bị nhét đầy bởi một sự kiện khác, không, chính xác mà nói, là nhét đầy một người.
Giờ phút này người nhét đầy trong tâm trí Giang Trạm, không phải ai khác, đúng là Bách Thiên Hành.
Giang Trạm nằm trên giường, trong đầu trằn trọc qua lại vẫn là biểu cảm hút hồn người khác của Bách Thiên Hành lúc nhéo cằm hắn kéo sát lại gần, còn cả cái đụng chạm nhẹ nhàng không biết là vô tình hay chăng ấy.
Điểm mấu chốt vẫn là cái chạm đầu ngón tay kia!
Chạm tới mức Giang Trạm kể từ sau khi trở về từ tòa nhà Tứ Phương trở đi, cả người đều có chút không đúng.
Cảm giác đó tựa như thiên hướng tình dục gay ngủ say lâu ngày trong cơ thể bị đánh thức đột ngột, choán đầy đầu óc đều là gay, gay, gay.
Cảm giác của gay, ** của gay, thẩm mỹ của gay, gu thưởng thức của gay.
Thiên hướng gay một khi sống lại, quá là tuyệt vời luôn! Còn muốn nghĩ đến cái khác nữa sao? Tuyển tú và ghi hình ngày mai đều có thể xếp xó, toàn đầu óc chỉ có đàn ông đàn ông đàn ông.
Giang Trạm: “…………” Chính hắn cũng là tên ma quỷ.
Ma quỷ Giang Trạm thậm chí còn nhớ tinh tường, ảnh chụp mà lúc trước mình đã từng p cho Bách Thiên Hành.
Nhất là ảnh không mặc quần áo nghiêm chỉnh, cùng với ảnh để trần bán thân.
À đúng, hắn có lần còn từng p cơ bụng cho Bách Thiên Hành.
Trừ cơ bụng ra, hắn còn nắm bắt được rõ ơi là rõ kết cấu cơ bắp và hướng đi từng đường cong cơ thể từ bả vai, sau lưng, thắt lưng, mông đến chân của Bách Thiên Hành. Dù sao hắn từng ở trên phần mềm chỉnh sửa ảnh dùng ánh mắt miêu tả hết lần này đến lần khác rồi.
Mà mạch suy nghĩ của con người ta một khi đã mở phanh, thật sự là muốn dừng cũng dừng không nổi.
Giang Trạm lại nhớ tới thời gian rất sớm trước kia, khi ấy học cấp ba, hắn với Bách Thiên Hành đi bể bơi bơi lội.
Thay quần bơi xong tráng nước lạnh xong, hai người cùng nhau bước về hướng sân bơi với cái bể chứa nước khử trùng, Bách Thiên Hành đi đằng trước, Giang Trạm vừa ngẩng đầu liền thấy được bả vai đằng sau của Bách Thiên Hành.
Trong ấn tượng, hai người của khi ấy vẫn chưa trưởng thành, chiều cao của Giang Trạm tuy đã sớm nhổ giò, nhưng mà luôn thiên gầy, khung xương chưa nảy nở, Bách Thiên Hành lại hoàn toàn không giống, vóc dáng y rất cao, khung xương cũng nảy nở, nhất là bả vai, nhìn cái liền thấy rộng hơn Giang Trạm không ít.
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn thấy, có chút không phục, thò tay nhéo lên bờ vai của Bách Thiên Hành một cái.
Bách Thiên Hành dừng lại, xoay người.
Tay của Giang Trạm hãy còn trên vai Bách Thiên Hành xoa xoa nắn nắn, vừa nắn vừa tò mò: “Vì sao bả vai cậu nảy nở thế, tôi hẹp hơn cậu nhiều thế kia.”
Bách Thiên Hành rũ mắt, dùng ánh mắt ngắm ngắm chiều dài bả vai của Giang Trạm: “Có sao?”
Giang Trạm: “Có đó, rõ ràng thế kia.”
Bách Thiên Hành không tin.
Giang Trạm: “Cậu tự so một chút xem là biết.”
Bách Thiên Hành trực tiếp xoay người, đi vòng qua đằng sau Giang Trạm, thân thể kề sát, người dán lên, một cánh tay duỗi từ sau lưng lên đằng trước, khe khẽ ôm lấy, trước tiên dán vai lên sau vai Giang Trạm: “Ừ, rộng hơn cậu một chút.”
Giang Trạm: “Tôi bảo mà.”
Chút việc nhỏ nhặt năm ấy đều đã qua lâu như vậy rồi, nếu không phải đột nhiên nhớ lại, căn bản không nhớ nổi còn có một đoạn như vậy.
Chẳng những nhớ lại, mà chi tiết còn cực kỳ rõ ràng, giống như thể chính mình trở lại năm đó: để trần thân trên, mặc quần bơi, đứng trong bể nước khử trùng.
Đằng sau, là Bách Thiên Hành.
Giang Trạm nghe được tiếng nước gợn dưới chân, cảm giác được hơi thở của Bách Thiên Hành phía sau mình từng chút một tới gần, còn cả vòng tay ôm nhẹ từ eo xuyên xuống bụng dưới, khí tràng cường thế không thể coi nhẹ bao vây lấy mình, cùng với —
Thân trước cùng với sau lưng từng chút một kề cận, xúc cảm của cái lạnh lẽo và nóng bỏng va chạm vào nhau.
Giang Trạm giật mình một cái, lập tức mở to mắt.
Dừng! Dừng!
Nghĩ cái gì đấy!
Chính Giang Trạm cũng không chịu nổi nữa rồi, trở mình ngồi dậy từ trên giường, đến phòng rửa mặt xối nước lạnh lên mặt.
Đóng nước, ngẩng đầu, hắn từ trong gương thấy được đuôi mắt ửng đỏ của chính mình.
Cánh tay hắn chống mép bồn rửa, không hé miệng lắc đầu, tâm nói đàn ông thật đúng là đàn ông, ở vài phương diện không có điểm mấu chốt đến cả bạn bè cũng không chịu tha.
Giang Trạm nhìn chính mình trong gương, không khách khí mà chất vấn: mày dám nghĩ đến Bách Thiên Hành ban đêm? Nếu y biết được đến lúc đó ngay cả bạn cũng đừng hòng làm!
Giang Trạm sau đó thay đổi biểu cảm, chính mình ở trong gương cũng theo đó gật đầu liên tục: không sai, chính là như vậy.
“Anh?” Ngụy Tiểu Phi dậy đi WC, đến cửa buồng rửa mặt thì nhìn thấy Giang Trạm đang soi gương tự mình hung dữ với mình.
Ngụy Tiểu Phi vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy?”
Giang Trạm quay đầu lại, giải thích: “À, không có gì, tôi luyện một tí….. ờm, quản lý biểu cảm.”
Ngụy Tiểu Phi có chút không tin, đi tới, cậu trai nhỏ thẳng thắn lại còn trực tiếp: “Anh, không lẽ là ban ngày anh suýt tí thì bị Mentor Bách hôn, nên hơi…… Ừm, tâm mã (ngựa) ý viên (vượn), không phải không phải, vượn tâm ý mã, ạch… mã vượn tâm ý.”
Giang Trạm: “Tâm viên ý mã”
(Tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy, ngụ ý của trạng thái tâm trí bất định, sớm nắng chiều mưa, đứng núi này trông núi nọ.)
Ngụy Tiểu Phi: “Đúng, tâm viên ý mã.”
Giang Trạm vốn dĩ hơi xâu hổ, dù sao đúng lúc bị Ngụy Tiểu Phi bắt gặp, kết quả cậu nhỏ một câu thành ngữ vậy đó còn sai mất ba lần, mà sai đến là đáng yêu, cứ vậy muốn xấu hổ cũng xấu hổ không nổi.
Đang định nói chuyện, Tùng Vũ và Chân Triều Tịch đều chui vào.
Chân Triều Tịch: “Em bảo này, Trạm ca từ lúc từ tòa nhà bên kia trở về đã có gì sai sai rồi.”
Tùng Vũ: “Nói thừa, anh cũng không nhìn thử xem đứng bên kia cửa sổ là ai! Bách Thiên Hành ok.”
Được thôi, lại là thời gian buôn chuyện trong buồng rửa mặt.
Giang Trạm đi cũng chẳng cần đi nữa liền dựa luôn vào bồn rửa mặt.
Đám Tùng Vũ bọn họ lập tức hỏi hắn, mắt đối mắt miệng đối miệng với Bách Thiên Hành là cảm giác gì.
Giang Trạm: “Cái gì gọi là “mắt đối mắt”, “miệng đối miệng”.”
Tùng – trai thẳng – Vũ: “Chẳng phải sao, tụi em trông thấy chính là như thế đó.”
Chân Triều Tịch tiện thể chêm thêm một câu: “Nói chính xác ra, cái góc độ mà tụi em nhìn thấy, căn bản chính là các anh đã hôn lên rồi.”
Giang Trạm: “…………”
Chân Triều Tịch bổ sung tiếp: “Cho nên lúc đó một đám tụi này đều điên luôn, anh không nghe thấy một phòng thực tập sinh tất cả đều hú lên luôn à.”
Giang Trạm: “…………”
Tùng Vũ, Chân Triều Tịch, Ngụy Tiểu Phi đồng thời còn rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào Giang Trạm.
“Vậy cho nên, các anh lúc ấy, rốt cuộc hôn hay chưa?”
Giang Trạm: “……. Chưa! hề!” Sao có thể! Nghĩ cũng biết là không thể nào!
Ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“???” Giang Trạm: “Mấy cậu biểu cảm gì đấy?”
Ba người trái lại khó hiểu: “Nếu chưa hôn, thế anh tâm viên ý mã cái gì?”
Giang Trạm: “……. Tôi không có.”
Ba người: “Anh có.”
Giang Trạm: “Tôi không có.”
Ba người: “Anh có.”
Tùng Vũ: “Em cảm giác được rồi.”
Ngụy Tiểu Phi: “Em vừa mới trông thấy rồi.”
Chân Triều Tịch: “Anh à kỳ thực anh biểu hiện rõ ràng lắm luôn đó.”
Giang Trạm: A! Đám con nít chết tiệt này!
Giang Trạm sợ bọn họ luôn rồi, không muốn dây dưa thêm đề tài này nữa.
“Được được được, tôi có, tôi có, được chưa.”
Ba người: “Cho nên mắt đối mắt, miệng đối miệng với Mentor Bách rốt cuộc là cảm giác gì? Khẩn trương sao? Có tim đập gia tốc hay là không?”
Giang Trạm: “……” Chổi lông gà của tau đâu!
Hết chương 33.