Một nhóm con gái sóc đất trong lòng chỉ có “a a a a a a a”, suốt ba phút kế tiếp thấy được cảnh tượng như sau.
Giang Trạm gật gật đầu với đàn em đại học A, kết thúc mấy câu chuyện phiếm, quay đầu cùng đi với Bách Thiên Hành.
Hai người nói gì đó đi tới trước mặt mấy thực tập sinh khác, không bao lâu sau mọi người cùng vào trong xe bảo mẫu của Bách Thiên Hành.
Lúc các thực tập sinh khác lên xe, các cô gái đến tiền tuyến tiếp ứng không phát ra động tĩnh gì đặc biệt lớn, cùng lắm là hô tên.
Chờ Giang Trạm bước một chân lên xe thì sau rào chắn một mảnh kích động hưng phấn hét chói tai.
Điều này chọc cho Bách Thiên Hành đứng cạnh cửa xe nở nụ cười tại chỗ.
Bách Thiên Hành vừa cười, các cô kêu lên càng hăng.
Đợt tới lượt Bách Thiên Hành lên xe theo, tiếng hò hét kia lật trời lật đất, quả thực có thể chấn động sụp cả sàn nhà tòa ký túc.
Càng khôi hài hơn nữa là, nhóm các cô vừa kêu lên như vậy, lập tức kinh động đến mấy VJ lão sư của ekip Cực Hạn lại đây.
Mấy vị VJ vừa ra tới nơi còn có nữ sinh kéo tiết tấu bọn họ, chỉ vào xe của Bách Thiên Hành: “Quay! Quay! Quay! Mau quay!”
VJ lão sư không rõ tình huống như nào, bất chấp tất cả, lập tức nhắm ngay ống kính vào bên trong xe ngay trước khi cửa xe đóng lại.
Trong màn ảnh, Bách Thiên Hành bình tĩnh ngồi, Giang Trạm cạn lời nâng tay đỡ trán, mấy nam sinh đằng sau cười rộ cả lũ.
VJ: “???”
Giang Trạm dở khóc dở cười nhìn vị VJ cách mình gần nhất kia: “Anh trai, anh có biết bây giờ là tư liệu thực tế gì không, anh cứ quay bừa vậy.”
VJ lão sư lộ ra biểu cảm mờ mịt.
Cư Gia Tạ ở ghế phó lái nhắc nhở anh ta: “Đừng bị fans kéo tiết tấu.”
VJ lão sư bấy giờ mới phản ứng lại, fans đây là đang bảo bọn họ quay cùng khung của Bách Thiên Hành với Giang Trạm.
Vậy mà lại bảo phía official quay Tuyệt Mỹ?
Mấy vị VJ rụt máy ngay lập tức, cửa xe bảo mẫu theo đó khép lại.
Vừa khép lại, hiện trường lại là thét chói tai che trời lấp đất.
Động tĩnh ấy cứ như thể đoàn xe đón dâu rốt cuộc cũng khua chiêng gõ trống đón được cô dâu mới đi, không khí hiện trường muốn bao nhiêu hoan hỉ có bấy nhiêu hoan hỉ.
Chẳng những hoan hỉ, hiện trường có cả mấy cô gái trên gương mặt còn mang theo vẻ dữ tợn nghiến răng–
[ Lên xe rồi! Lên xe rồi! Quan tâm làm gì trên xe có người khác hay không! Hàn chặt cái cửa xe lại cho bà đây!! Hàn chặt!! ]
Cùng lúc đó còn có cô gái hô to với VJ: “Chú ơi! Chú à! Đoạn quay trong xe kia cho chúng cháu xem được không! Chỉ liếc mắt một cái thôi! Chỉ liếc đúng một cái!”
VJ:???
Thời điểm đu idol các cô gọi anh trai, đến lúc cắn đường các cô gọi chú?
VJ lão sư đương nhiên sẽ không cho các cô gái xem tư liệu thực tế quay từ official, cũng do vừa nãy chạy xuống quá vội rồi bị mấy nhỏ dẫn dắt tiết tấu thôi, mấy VJ lại khiêng máy móc quay về tòa nhà.
Để lại một đám con gái ngoài tòa nhà cắn đến thần hồn bay bổng.
Giang Trạm đẹp trai quá a a a a a a!
Bách Thiên Hành cũng quá man a a a a a!
Hai người này vậy mà cùng khung ngay dưới mí mắt các cô!!
Chẳng những cùng khung mà còn lên xe rồi!!!
Lên xe rồi!!
Vương Phao Phao càng là cổ treo đại bác, run rẩy kích động hai tay điên cuồng vèo vèo vèo bẩm báo trong group.
[ A a a a a a a a a a!!!! ]
[ Giang Trạm a a a a a a a!!! ]
[ Bách Thiên Hành a a a a a a a!!! ]
[ Vừa rồi cùng khung ngay trước mắt tui!!! Trước mắt tui!! ]
[ Họ còn cùng lên xe!!!! Lên xe!!! ]
[ Hàn chặt cửa xe lại đi!!! Hàn chặt đi!!! ]
[ Tui chụp được rồi! Toàn bộ tui đều chụp được rồi!!! ]
Nguyên cả nhóm —
[ a a a a a a a a a!!!! ]
[ Mau! Mau! Cắn!!! Cho tụi này cắn!!! ]
Cùng cắn bấy giờ còn có cả Phí Hải giờ phút này đang ngồi trong xe.
Phí Hải chẳng những cắn, cắn còn kinh hơn tất thảy fangirl.
Dù sao cậu cũng lên xe, ngồi tại phía sau Bách Thiên Hành– đúng vậy, là cắn đường 5D ở khoảng cách gần trong truyền thuyết.
Nội tâm Phí Hải: Tui có thể! Tui có thể! Tui có thể!
Phí Hải có thể, Giang Trạm không quá có thể.
Đại hội thể dục thể thao lần trước Bách Thiên Hành không chào hỏi đã đi, hắn thật ra vẫn hơi không vui, cộng thêm chốc lát đùa giỡn “lau mồ hôi” kia, Giang Trạm sau đó ngẫm lại liền cáu.
Vừa rồi ở bên ngoài, Bách Thiên Hành xuất hiên đột ngột làm hắn không kịp phản ứng, cộng thêm có nhiều fans đang ở đó như vậy, hắn cũng không tiện trở mặt tại trận.
Giờ lên xe rồi, Giang Trạm im im, lấy lại tinh thần, bắt đầu trở mặt.
Hắn một mực ngồi như vậy không hé răng.
Cư Gia Tạ quay đầu cười cười chào hỏi hắn, hắn cũng cười gật đầu đáp lại Cư Gia Tạ.
Cái khác thì, hết rồi.
Mấy nam sinh phía sau cũng chưa phát hiện ra bất thường, còn thò người lên đằng trước thảo luận đi đâu ăn.
“Nếu là điểm tâm, tôi biết gần đây có một cửa tiệm ông chủ là người Quảng Đông, làm rất chính cống.”
“Hay là đi ăn mì?”
“Tôi muốn ăn tiểu long bao thịt cua.”
“Ài, thầy Bách với Trạm ca muốn ăn gì?”
Giang Trạm: “Tùy ý.”
Bách Thiên Hành nghe giọng điệu này là biết không đúng.
Y quay đầu liếc Giang Trạm một cái, Giang Trạm không nhìn y, hơi hơi nghiêng đầu hướng về cửa sổ, biểu tình bình thản, ánh mắt rơi bên ngoài cửa.
Mấy nam sinh ngồi đằng sau vẫn như trước không phát hiện, hãy còn thảo luận.
Cư Gia Tạ ngồi ghế phó lái, nhạy bén phát giác ra chỗ không đúng, liếc hai vị xếp phía sau một cái, thấy Bách Thiên Hành vẫn luôn nhìn Giang Trạm, Giang Trạm căn bản chẳng ngó Bách Thiên Hành, quay đầu lại, nín cười.
Ha, sếp Bách à, cậu cũng có ngày hôm nay.
Cư Gia Tạ thống nhất giúp mấy thực tập sinh một địa điểm: “Đến căn hộ khách sạn của Mentor Bách các cậu đi, phòng ăn sáng bên đó 6 giờ đã có điểm tâm rồi, qua ngồi trong chốc lát là có thể ăn.”
Mấy nam sinh: “Được ạ.”
Giang Trạm rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành vẫn một mực nhìn hắn, thấy hắn quay đầu lại, nhướng nhướng đuôi mày:?
Giang Trạm vẻ mặt xa cách: “À, thì ra bên kia 6 giờ đã có đồ ăn sáng rồi.”
Thật sự làm khó cho người nào đó, ngay từ đầu còn nói với hắn, phòng ăn sáng mở cửa quá muộn chỉ có thể đến ký túc xá ăn.
Bách Thiên Hành bị chọc thủng, mỉm mỉm ý cười bên khóe môi: “Ừm, 6 giờ.”
Giang Trạm không tiếng động giật giật môi: Lừa đảo.
Chưa đến 6 giờ, phòng ăn sáng bên căn hộ khách sạn đã mở cửa rồi.
Đoàn người Bách Thiên Hành Giang Trạm bọn họ đến sớm nhất, đại sảnh ngoại trừ nhân viên phục vụ ra không còn ai khác, giống như được đặt bao hết.
Nhân viên phục vụ ngay từ đầu sắp xếp ghép cho bọn họ một cái bàn dài tám người, bị Cư Gia Tạ từ chối uyển chuyển.
“Không sao, cứ phân bàn ăn đi.”
Mấy thực tập sinh cũng nói: “Không cần phiền toái đâu, ngồi tùy ý ăn thôi.”
Nói là tùy ý ngồi, chờ đến lúc thật sự ngồi xuống, Phí Hải, Chân Triều Tịch, Trình Thần, Lê Trú, Từ Bồi Bồi cực kỳ tự giác ngồi vào một cái bàn dài, Cư Gia Tạ một mình ngồi xuống chỗ hai người ở bên cạnh cửa sổ, mọi người ăn ý còn tự giác dành thiên thời địa lợi thích hợp ăn sáng cùng nhau để lại cho Giang Trạm và Bách Thiên Hành.
Giang Trạm lấy xong bữa sáng tự phục vụ trở về, phát hiện bên Phí Hải hắn ngồi không được, trên bàn Cư Gia Tạ lại bày đầy ắp, chỉ có thể ngồi vào bàn ăn bốn người bên cạnh.
Hắn vừa mới ngồi, Bách Thiên Hành ngồi xuống đối diện.
Giang Trạm mí mắt cũng không nâng: “Đừng ngồi bên tôi.”
Bách Thiên Hành đặt mâm ăn xuống, không động chén đũa, dựa vào lưng ghế, nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn Giang Trạm: “Còn giận đấy à?”
Giang Trạm rũ mắt ăn cháo, là giọng điệu trên hành lang sân đấu hôm đó: “Nghe không hiểu tiếng người? Cút ngay.”
Bách Thiên Hành nhíu đầu mày, không cút, ngồi thẳng dậy, cầm lấy đôi đũa.
Hai bàn cạnh đó: “?????”
Vãi? Trở mặt? Chuyện lúc nào? Mới nãy không phải đang yên lành sao?
Giang Trạm với Bách Thiên Hành hãy còn trình diễn hiện trường “trở mặt mắng cút”–
Giang Trạm chẳng buồn nhìn Bách Thiên Hành, tự mình ăn sáng, Bách Thiên Hành cũng ăn sáng, thường thường nâng mắt ngó Giang Trạm một cái.
Đám Trình Thần bàn bên cạnh lập tức thu hồi tầm mắt, đối diện nhau vài lần, im ắng trao đổi bằng ánh mắt.
Trình Thần: Sao lại trở mặt rồi?
Chân Triều Tịch: Không biết luôn.
Phí Hải: Trạm ca hình như lúc nãy ở trên xe đã không nói gì rồi?
Từ Bồi Bồi: Có phải xảy ra chuyện gì không?
Lê Trú: Không thể nào, trước khi lên xe còn yên lành cơ mà.
Trình Thần: Hình như là Giang Trạm đang mất hứng?
Chân Triều Tịch: Nhìn ra được, khí tràng thầy Bách cũng không mạnh như bình thường.
Bên này mấy nam sinh thảo luận trong im lặng, bàn cách vách tiếp tục “trình diễn” “trở mặt”.
Bách Thiên Hành chủ động tìm đề tài: “Hôm qua nhảy đến mấy giờ.”
Giang Trạm: “Cậu không quản được.”
Bách Thiên Hành: “Ngủ bù một lát không?”
Giang Trạm: “Không liên quan đến cậu.”
Bách Thiên Hành: “Cái gì có liên quan đến tôi?”
Giang Trạm: “Đều không liên quan đến cậu.”
Bách Thiên Hành gật gù, không nhiều lời nữa, tiếp tục ăn điểm tâm.
Bàn thực tập sinh–
Đậu má???
Trở mặt thật sự quá thẳng thừng luôn.
Trạm ca của bọn họ mất hứng đến vậy, Mentor Bách rốt cuộc đã làm cái gì?
Từ đầu đến cuối chỉ có Cư Gia Tạ một mình ăn sáng là bình tĩnh nhất.
Xem đi, thường ngày không làm người, sớm muộn gì cũng bị sét đánh.
Đây chẳng phải bị sét đánh rồi đó thôi.
Cư Gia Tạ khó có dịp được xem ông chủ nhà mình bị ai vứt hết mặt mũi: Hơi hơi vui vẻ.
Không, vui lắm ý.
Còn vui hơn cả việc cầm tiền thưởng cuối năm bảy chữ số.
Bên kia, Giang Trạm mất hứng thì mất hứng, ngược lại mất hứng đến khí định thần nhàn.
Không có cách nào, trước kia trở mặt với Bách Thiên Hành thành thói quen mất rồi.
Hai người luôn luôn cậu trở mặt của cậu, tôi trở mặt của tôi, các kiểu trở mặt cũng đa dạng lắm, này nếu ghi chép lại bằng lời văn một chút thì có thể trực tiếp cho ra một quyển bút ký hai trăm nghìn chữ.
Cho nên trở mặt thì trở mặt, ăn cơm gì đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chẳng những không ảnh hưởng ăn cơm, còn không ảnh hưởng tán gẫu đề tài đứng đắn.
Bách Thiên Hành lại chủ động gợi chuyện: “Nghe nói nhóm các cậu có người rút lui, sắp xếp vũ đạo lại từ đầu à?”
Giang Trạm: “Ừ.”
Bách Thiên Hành: “Người rút lui là ai?”
Giang Trạm: “Hà Vị Đồng.”
Bách Thiên Hành gật gật đầu, y có chút ấn tượng với thực tập sinh này.
Bách Thiên Hành: “Vũ đạo mới luyện thế nào rồi, đuổi kịp công diễn không?”
Giang Trạm: “Được.”
Trò chuyện đề tài đứng đắn xong, tiếp tục trở mặt, vẫn trở mặt cho đến khi ăn sáng xong, Giang Trạm đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Gần đây Bách Thiên Hành có phim nên về phương diện ẩm thực rất chú ý kiểm soát, không ăn gì mấy, lúc Giang Trạm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, y lấy khăn giấy xoa xoa miệng, bàn bên cạnh, mấy nam sinh thấy Giang Trạm đi xa đều quay đầu.
Bách Thiên Hành ngoái đầu nhìn lại.
Các nam sinh trừng mắt nhìn y: “????”
Bách Thiên Hành buồn cười: “Muốn nói cái gì?”
Chân Triều Tịch: “Ẹc…… Giang Trạm, có phải tức giận rồi không?”
Giọng điệu Bách Thiên Hành như thường: “Ừ, chắc thế.”
Trình – Gan to hơn hùm – Thần, một lời nói toạc ra: “Anh ghẹo anh ấy?”
Bách Thiên Hành nhoẻn nhoẻn khóe miệng: “Không khác lắm.”
Mấy nam sinh vẻ mặt hóng hớt, trăm miệng một lời: “Anh làm gì rồi?”
Trêu ghẹo, câu dẫn.
Bách Thiên Hành hừ cười, sâu kín nhìn mấy người: “Quản rộng thế à?”
Nhóm thực tập sinh chạm tới sự áp bức từ mentor, đều quay đầu đi, làm bộ chỉ thuận miệng hỏi tí.
Bách Thiên Hành thở dài, giơ tay kéo kéo cổ áo, làm như đang than vãn độc thoại: “Hết cách rồi, dỗ thôi.”
Thực tập sinh & Cư Gia Tạ: Vãi! Giọng điệu bá đạo tổng tài dỗ dành tiểu kiều thê là chuyện gì xảy ra.
Chờ Giang Trạm trở về từ phòng vệ sinh, mọi người đều ngó hắn đăm đăm.
Giang Trạm vừa nhấc mắt liền tóm được hai đường nhìn, trực tiếp quay đầu hỏi Bách Thiên Hành: “Thừa dịp tôi không ở đây cậu lại làm gì rồi?”
Bách Thiên Hành yên lặng nâng tay mở ra, lại giơ tay lên, ý bảo mình vô tội quá: “Tôi có làm gì đâu.”
Thực tập sinh & Cư Gia Tạ: Vãi! Hình tượng “thê” quản nghiêm này lại là thế nào?
Bách Thiên Hành buông tay, dáng vẻ cực kỳ kiên nhẫn: “Tôi chỉ nói với họ, trên tầng căn hộ của tôi có một mô hình mới về.” Nói xong, quay đầu nhìn về phía mấy thực tập sinh.
Chân Triều Tịch lập tức đón lời: “Sau đó tụi em nói, tụi em đều muốn lên xem thử.”
Bách Thiên Hành nói tiếp: “Chính là như vậy.”
Giang Trạm không hé răng, trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Mô hình gì?”
Bách Thiên Hành cong cong khóe môi khó mà nhận ra: “Hàng không mẫu hạm (tàu sân bay).” Lại nói: “Đi lên xem thử không?”
Giang Trạm một mặt động lòng, một mặt cạn lời: “Mười lần thì năm sáu lần đều dùng chiêu này.” Dùng chiêu này làm lành, sau đó hòa hoãn.
Bách Thiên Hành thành khẩn nói: “Bởi vì hữu dụng.”
Giang Trạm: “Không còn chiêu bài khác?”
Bách Thiên Hành chân thành biểu hiện: “Phương pháp hữu dụng thì không hạn chế dùng mấy lần, chỉ cần có ích là được.” Dừng một chút, nhìn Giang Trạm, “Vẫn giận à?”
Giang Trạm càng giận thêm.
Hắn thở hắt ra, lắc lắc đầu, sa mạc lời liếc nhìn Bách Thiên Hành, quay đầu nói với đám Chân Triều Tịch: “Các cậu lên xem đi.” Nói xong xoay người liền đi.
Mấy thực tập sinh đều không dám hé răng, Bách Thiên Hành khựng lại, bấy giờ mới ý thức được cơn bực bội của Giang Trạm hôm nay không giống ngày trước.
Không phải chơi mô hình, đánh game, chơi bóng rổ là có thể hòa hoãn được.
Giang Trạm: Đương nhiên là không giống!
Trước kia khi còn đi học, ở trước mắt hắn Bách Thiên Hành còn không hề, cũng càng chưa từng động tay động chân với hắn.
Trừ lúc chơi bóng ra, tiếp xúc thân thể vào những thời điểm khác là rất ít, lại sẽ càng không mượn cớ lau mồ hôi mà làm ra một ít hành động tế nhị.
Ngày đó Giang Trạm không lên cơn ngay tại chỗ là vì chưa phản ứng kịp, sau đó còn phải nhảy cao, chưa có ngẫm lại.
Chờ đến khi đại hội thể thao kết thúc, trong đêm tối nằm trên giường, Giang Trạm vẫn luôn trở mình trằn trọc không ngủ nổi.
Hắn sắp xếp lại rất nhiều suy nghĩ, cũng nghĩ vẩn vơ miên man rất nhiều, cuối cùng tất cả những ý tưởng đều vướng mắc một nhúm khó gỡ ở trong đầu, vén không ra.
Hắn cứ luôn cho rằng Bách Thiên Hành có cảm giác với hắn, thời gian đi học lúc trước hẳn là đã có chút thích hắn rồi, chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Nhưng Bách Thiên Hành lúc trước cũng sờ qua bờ môi của hắn trêu ghẹo, sau lại nói là trêu đùa hắn thôi.
Chỉ cần ghĩ đến cảnh tượng ngày đó ở trong hành lang ngoài căn tin, cả câu “đùa cậu thôi” đó của Bách Thiên Hành nữa, Giang Trạm liền không kiềm được mà nghĩ: Bách Thiên Hành cậu ta rốt cuộc có ý gì.
Giang Trạm lần đầu tiên ý thức được, sự kiên nhẫn trong vấn đề tình cảm của mình thật là kém.
Lúc trước còn có thể không nói không hỏi không vượt giới hạn, mập mờ cũng chỉ thăm dò tại ranh giới của nhau, lái xe bốn tiếng đi thăm ban cũng không làm rõ.
Nhưng mà từ sau khi đại hội thể thao, có lẽ là liên quan đến khả năng rung cảm từ sâu trong nội tâm đang từng chút một đắp nặn lại, cũng có thể là cử chỉ vượt giới hạn của Bách Thiên Hành quá đáng rồi, Giang Trạm đột nhiên rất muốn nói cho rõ ràng.
Hắn với Bách Thiên Hành bây giờ, rốt cuộc được xem là gì?
Bạn bè? Trên mức bạn bè? Mập mờ? Hay là quan hệ không rõ ràng không minh bạch mà **?
Nếu Bách Thiên Hành ở đây, Giang Trạm sau thứ sáu sẽ tìm cơ hội làm rõ.
Tiếc rằng Bách Thiên Hành vẫn cứ chưa về, Giang Trạm bên này lại có một đống việc từ Hà Vị Đồng xảy ra.
Cách nhiều ngày như vậy, gặp lại lần nữa, Giang Trạm nhất thời cũng chưa nhớ đến tâm tình lúc trước, chờ lên xe rồi mới chầm chậm hồi lại từng chút mùi vị.
Bách Thiên Hành không từ mà biệt hắn rất chán ghét, luận điệu tán tỉnh tùy tiện như vậy càng làm hắn xấu hổ, hoang mang, cộng thêm muốn làm rõ, mà không biết thái độ của Bách Thiên Hành, lại nghĩ đến câu “đùa cậu thôi” kia, các loại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dẫn đến Giang Trạm cuối cùng trở mặt.
Kiểu trở mặt này, không phải một cái mô hình hàng không mẫu hạm là có thể làm lành.
Mà Bách Thiên Hành lại cho rằng, Giang Trạm tức giận chính bởi sự “đùa giỡn” ngày đó trên hành lang sân đấu.
Dù sao không phải ai da mặt cũng dày như y.
Thấy Giang Trạm xoay người liền đi, mô hình cũng không xem, Bách Thiên Hành chỉ biết mình đã quá đáng rồi.
Nhưng y không đuổi theo hắn.
Cư Gia Tạ thấy y bất động, lập tức xông lại đây, vẻ mặt khẩn trương thúc giục y: “Cậu không đuổi theo à, làm cái gì vậy?”
Bách Thiên Hành lắc đầu.
Y quá hiểu Giang Trạm.
Giang Trạm là người kiêu ngạo từ trong xương, lúc hắn thực sự có ưu tư, chẳng hề cần người dỗ, dỗ cũng dỗ không lại, bởi vì hắn có suy nghĩ cùng tiết tấu của chính mình.
Bách Thiên Hành biết rõ, y hiện tại phải làm, chính là chờ.
Mà vừa chờ chính là chờ cả một ngày.
Từ ban ngày, đến buổi tối, đến đêm khuya.
Thời điểm ban ngày, Bách Thiên Hành ở cùng thực tập sinh quay một phần tư liệu thực tế, buổi tối lại sang tòa ký túc xá hỏi ekip chương trình về chuyện Hà Vị Đồng.
11 giờ, nhóm thực tập sinh lục tục quay trở về ký túc xá, Bách Thiên Hành đến phòng tập ở tòa Tứ Phương.
Các nhóm khác đều đã về hết, chỉ có nhóm Giang Trạm bọn họ vẫn còn đang nhảy.
<Tomorrow> phát một lần lại một lần, sáu nam sinh nhảy hết lần này đến lần khác.
Khi họ đang hết sức chăm chú nhảy, Bách Thiên Hành tiến vào phòng huấn luyện, ngồi xuống góc phòng nơi VJ thường ngồi, tránh máy quay.
Sáu nam sinh nhảy xong mới phát hiện y, đều kinh ngạc.
“Mentor Bách?”
“Sao anh lại đến đây?”
Bách Thiên Hành mặc trên người không phải là quần áo quay tư liệu thực tế lúc ban ngày, cũng không có tạo hình, mic kẹp, mặt mộc, quần áo thường ngày, lười biếng ngồi ở góc phòng.
Không có VJ, chỉ có mấy ống kính máy quay cố định ở trên tường, mấy thực tập sinh phòng huấn luyện cũng đều tháo hết mic xuống, nhảy đến mức thay mấy bộ quần áo rồi.
Đã có bữa sáng lúc ban ngày, còn có Trạm ca của bọn họ ở đây, mấy nam sinh đánh bạo nói đùa Bách Thiên Hành: “Đến mời tụi em ăn khuya ạ?”
Bách Thiên Hành lười biếng: “Tôi mời không thành vấn đề, nhưng tôi đoán các cậu sẽ không ăn, cũng sẽ không có thời gian ăn.”
Đúng là như vậy.
Giang Trạm như thường lệ nhảy xong đi lấy khăn mặt lau mồ hôi, cúi đầu, không nói chuyện.
Mấy nam sinh thấy hắn không để ý đến Bách Thiên Hành, liếc nhau, không tiện hỏi nhiều.
Bách Thiên Hành cũng không chủ động đi gọi Giang Trạm.
Mọi người nghỉ ngơi mấy phút, tiếp tục nhảy.
Cứ như vậy, Bách Thiên Hành ngồi ở trong góc, thỉnh thoảng xem bọn hắn nhảy, thỉnh thoảng lướt di động một lát, đại đa số thời gian đều lẳng lặng đặt ánh mắt dừng trên người Giang Trạm.
Y nghĩ, 2516 ngay đó đều đã trải qua, y có rất nhiều kiên nhẫn.
Vừa chờ, liền chờ đến rạng sáng 1 giờ rưỡi.
Lúc 1 giờ rưỡi, VJ với hai staff qua đây, cố ý quay chụp lại đoạn tư liệu thực tế thức đêm nhảy này trước.
Staff tiến vào thấy Bách Thiên Hành vậy mà ở đây, cực kỳ bất ngờ.
“Thầy Bách?”
Bách Thiên Hành lắc đầu, ý bảo mình không sao, để bọn họ tiếp tục bận việc của mình.
Staff trong miệng không nói gì, trong lòng kinh ngạc: Đây là theo đến tận bây giờ?!!!
Tình cảm bạn học đồng môn của Tuyệt Mỹ này.
Staff: May mà đạo diễn không ở đây, nếu đạo diễn mà biết chắc lại muốn mở cuộc họp nhỏ.
Đoạn này quay không bao lâu, 2 giờ, tất cả mọi người chuẩn bị rút lui, dù sao ban ngày còn phải trang điểm diễn tập, quay chính thức, không thể nào chịu đựng thức trắng cả đêm.
Mấy người thu thập túi chuẩn bị rời đi.
Toàn bộ quá trình đều có staff ở đây, ống kính của VJ đều nhắm vào họ.
Bách Thiên Hành cũng có mặt từ đầu đến cuối.
Lúc xách túi chuẩn bị đi, mấy nam sinh thấy Giang Trạm vẫn không để ý đến Bách Thiên Hành, đều cố ý lề mề trộm ngó hai người.
Phí Hải một boy cắn đường, bắt đầu từ buổi sáng tim đã nhỏ máu rồi.
Lòng cậu nói cắn đường 5D cũng có chỗ dở, đường ngọt là được cắn tươi sốt nhất mãnh liệt nhất, đường đắng cũng là cắn mới mẻ nhất mãnh liệt nhất.
Phí Hải: Cho đến giờ chưa từng hâm mộ giang cư mận như hôm nay.
Phí Hải ra hiệu mắt với Chân Triều Tịch: Giúp hai người họ không? Cho cái bậc thang?
Chân Triều Tịch lắc đầu, cho rằng không được.
Phí Hải lại nhìn về phía Trình Thần ở bên cạnh, Trình Thần sớm đã đeo kính râm lên làm bộ mình là người mù.
Về phần Từ Bồi Bồi và Lê Trú, đã ngáp không biết trời trăng gì, căn bản không lo được chuyện khác.
Phí Hải cắn răng một cái: Được, tôi lên thì tôi lên!
Còn chưa mở miệng, Giang Trạm quăng túi, nhìn không chớp mắt đi qua trước mặt cậu.
Phí Hải: “Ặc……”
Giang Trạm đã đi tới trước mặt Bách Thiên Hành, Bách Thiên Hành dựa vào tường, còn chưa đứng dậy.
Hai người một đứng một ngồi.
Bách Thiên Hành thấy Giang Trạm cuối cùng cũng có dấu hiệu để ý đến y, ngẩng đầu nhìn sang.
Mấy thực tập sinh với staff cũng đang trông bọn họ, ống kính nhắm chuẩn hai người.
Giang Trạm cúi đầu nhìn Bách Thiên Hành: “Hỏi cậu chuyện này.”
Bách Thiên Hành thần sắc như thường: “Nói đi.”
Giang Trạm: “Cậu đang theo đuổi tôi sao?”
Thời điểm Giang Trạm nói ra sáu chữ này, bản thân không có biểu cảm gì, nói xong, vẫn không biểu cảm như trước, những người khác trong phòng huấn luyện tất cả đều mang dáng vẻ bị dọa, camera còn suýt không cầm chắc, run lên hai cái.
Ai có thể ngờ hơn nửa đêm thế này còn cmn tận mắt chứng kiến loại hình ảnh này!
Cậu đang theo đuổi tôi sao?
Cậu đang theo đuổi tôi sao!?
Cậu đang theo đuổi tôi sao????!!!
“!!!!!!”
Mọi người vừa mới nhấc lên một hơi, ngay sau đó, Bách Thiên Hành đưa ra đáp án của y.
Bách Thiên Hành ngồi dưới đất, ngửa đầu, gáy dựa vào tường lẳng lặng nhìn trả Giang Trạm, dùng biểu cảm, ngữ điệu như của Giang Trạm, thậm chí là bình tĩnh hơn, trả lời sáu chữ kia.
“Cậu mới phát hiện?”
Như thể chung quanh căn bản không có người khác, Giang Trạm tiếp tục nói với Bách Thiên Hành: “Vừa rồi mới suy nghĩ rõ ràng.”
Bách Thiên Hành cong cong khóe môi, trong đôi mắt nâng lên có ánh sáng lấp lóe điểm điểm, lắng đọng nơi đáy mắt, ngay cả lời nói ra cũng trở nên nhẹ nhàng, nhẹ đến mức quá đỗi ôn nhu: “Ừ, đúng là đang theo đuổi cậu.”
Bách Thiên Hành: “Đã nói từ lâu mà, tôi thích cậu.”
Hết chương.