Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 62



Lượt xem phát sóng của tập 6 Cực Hạn lại sáng lập kỷ lục mới.

Thứ bảy tối đó, trên Weibo toàn là topic hotsearch liên quan đến Cực Hạn.

# Tạo hình mới của Bách Thiên Hành #

# Bát tiên ồn ào #

# Lửa #

# Thần khúc Mashup #

# <Tomorrow> #

# Hà Vị Đồng rút lui vì chấn thương #

# Diêu Ngọc Phi bị đóng mic #

Cực Hạn vừa chiếu một cái, phảng phất như một nửa internet đều đang thảo luận về nó.

Mấy topic hotsearch trước đều liên quan đến sân khấu công diễn, người qua đường không xem Cực Hạn click vào cùng có thể bị sân khấu trình diễn <Lửa> <Thần khúc Mashup> <Tomorrow> hấp dẫn.

Dùng lời của giới fans mà nói, năng lực nghiệp vụ mạnh tới vậy, họ không hút fans thì ai hút fans.

Nhất là <Tomorrow> với phong cách u ám, từ hiệu ứng sân khấu cho đến tạo hình trang phục, đẳng cấp của tất cả đều vượt mức, vũ đạo phù hợp với giai điệu, biểu diễn chính là một đoạn “Hoàng tử rối gỗ phản công”.

Kể về chuyện xưa của vị hoàng tử không có thực quyền, giống như rối gỗ □□ bị điều khiển, dưới sự ủng hộ của kỵ sĩ và mưu thần làm thế nào phản kháng soán ngôi được tân hoàng của vương tộc, đoạt lại vương quyền.

Trong đó Từ Bồi Bồi được fans thích bởi hệ cute, biểu diễn chính là vị hoàng tử rối gỗ này.

Người mà Trình Thần “đóng vai” chính là tân hoàng vương tộc cướp ngôi soán quyền kia.

Mở đầu vũ khúc, hoàng tử khoác áo choàng màu đen khảm đầy châu báu, ngồi bên chân ngai vua, không có biểu tình gì, vẻ mặt chất phác, giống như một con rối vô cảm.

Trong tay tân hoàng cầm dây, hắn muốn hoàng tử làm động tác gì, hoàng tử liền làm động tác đó, hoàng tử là rối gỗ trong tay hắn, bị hắn coi khinh chi phối.

Các kỵ sĩ và thần tử đều chứng kiến hết thảy, phẫn nộ lại không cam lòng.

Bọn họ nỗ lực làm hoàng tử rối tỉnh ngộ, chống lại hoàng quyền.

Chỉnh thể vũ khúc không phải là sân khấu kịch, không có lời kịch không có đối thoại nhân vật, phương thức thể hiện vẫn như cũ chủ yếu là vũ đạo.

Nhưng mà bởi vì diễn giải nhân vật rất rõ ràng, người xem có thể từ cả điệu nhảy mà dễ dàng lý giải ra nội hàm của vũ đạo trong biểu diễn.

Ví dụ như Từ Bồi Bồi vừa mở đầu là rối gỗ khoác hoa phục, dần dần, cậu được đánh thức, ánh mắt có tiêu cự, vào lúc cậu do dự, cậu giãy dụa chần chừ, lúc cậu quyết tâm phản kháng lại, kéo xuống áo choàng, trút bỏ hoa phục, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị.

Chỉnh thể vũ đạo biểu diễn rất có tính tình tiết, nhịp điệu từ chậm đến nhanh, phần điệp khúc dần đẩy cốt truyện đến hướng cao trào.

Sáu chàng trai trên sân khấu bởi vì vai diễn bất đồng mà hiện các kiểu thần sắc, phong cách sân khấu u ám góp phần làm người xem nổi da gà, chờ đến phần cao trào của vũ khúc, hoàng quyền bị lật đổ, hoàng tử rốt cuộc bước lên ngai vua.

Lời bài hát cất lên: “Ngày mai cuối cùng sẽ thắng lợi, ngày mai cuối cùng sẽ đến…..”

Trong ca khúc <Tomorrow> này, Trình Thần là C vị vũ đạo.

Từ Bồi Bồi là C vị cốt truyện, bốn người còn lại đều không thơm lây, nhưng bởi vì mỗi người đều có nhân vật của riêng mình, xuyên suốt quá trình vũ đạo, “suất diễn” của từng nhân vật được phân chia rất đều.

Trung thần Chân Triều Tịch, kỵ sĩ Lê Trú và Phí Hải, cùng với gian thần Giang Trạm, đều là “nhân vật” hoàn toàn khác biệt.

Trong số đó, gian thần Giang Trạm có tuyến phát triển nhất.

Không chỉ bởi vì nhân vật phản diện, còn bởi biểu cảm của Giang Trạm trong lúc nhảy vô cùng câu nhân– khi nhìn hoàng tử rối gỗ lộ ôn nhu, nhìn đến trung thần và kỵ sĩ thì khinh thường, chứng kiến hoàng tử từng bước một thức tỉnh lại thật lạnh lùng, cùng với khi tân hoàng bị lật đổ khoanh tay đứng nhìn.

Ending của vũ khúc, hoàng tử bước lên ngai vàng, dừng hình tại động tác vũ đạo cuối cùng là một màn Giang Trạm vẹo đầu, tựa như con rối, lộ ra một cái nhoẻn cười quỷ dị.

<Tomorrow> công diễn không bao lâu, lập tức có người đào ra cốt truyện.

Thì ra thời điểm Từ Bồi Bồi ngồi cạnh ngai vua biểu diễn hoàng tử rối gỗ, bên cạnh có bày một con rối màu đen, mà tạo hình rối gỗ kia giống “gian thần” Giang Trạm như đúc, lại liên hệ với ánh mắt khi “gian thần” nhìn hoàng tử quá dịu dàng, cùng với cái mỉm cười quỷ dị khi dừng hình kết thúc kia, khán giả thuận lợi đào ra chi tiết: Ở trong vũ khúc này, Giang Trạm không chỉ là gian thần, mà còn là con rối đồ chơi bên cạnh hoàng tử.

Hắn nhìn như là kẻ cuồng tín của tân hoàng, nhưng thật ra lại là tâm phúc bên hoàng tử, dùng thân phận gian thần đứng ở phe địch, từng bước từng bước đưa hoàng tử bước lên vương tọa.

Khán giả: Cốt truyện đảo ngược này chúng tôi thích!

Mà chuyện <Tomorrow> một lần nữa sắp xếp lại vũ đạo tất cả mọi người đều biết, rất nhanh, lại có fan lần theo logic lật tẩy tình hình thực tế–

Vốn dĩ vũ đạo là bảy người, Hà Vị Đồng trong đó khẳng định cũng có nhân vật của chính mình.

Chỉnh thể điệu nhảy mỗi thực tập sinh đều được chia đều xuất diễn như vậy, không có khả năng cố ý sắp xếp cho Giang Trạm nhân vật hai mặt như rối gỗ đồ chơi đó được, khả năng duy nhất đó là, từ đầu, gian thần, con rối đồ chơi phân biệt là Hà Vị Đồng và Giang Trạm diễn.

Bởi vì Hà Vị Đồng rút lui, vũ đạo sắp xếp lại từ đầu, Giang Trạm mới bắt được hai vai diễn một sáng một tối.

Quần chúng ăn dưa nọ đào ra chân tướng ban đầu còn cảm khái: Hà Vị Đồng rút lui, Giang Trạm cũng coi như nhặt được món hời lớn.

Kết quả chủ nhật, bởi vì <Tomorrow> bạo hồng, Weibo official của Cực hạn thần tượng đăng một video, chính là đoạn cut được cắt nối biên tập <Tomorrow> suốt đêm sắp xếp lại từ đầu.

Trong video phơi bày rõ ràng, vào lúc thầy dựng vũ đạo đắn đo có đem tuyến cốt truyện rối gỗ đồ chơi này cắt bỏ hay không, Giang Trạm đề nghĩ giữ lại, do một người chia ra đóng hai nhân vật, món đồ chơi rối gỗ từ minh tuyến sửa thành ám tuyến.

Thầy vũ đạo nghe xong, vỗ tay cái bộp ngay tại trận: “Như này hay!”

Các thành viên khác trong nhóm tiêu hóa xong, kinh ngạc mừng rỡ cảm khái: “Quá đỉnh rồi đó, còn đặc sắc hơn cả cốt truyển gốc!”

Comment hot: Lúc trước ai bảo nhặt món hời ấy nhỉ? Ra đây! Vả mặt chưa! Giang Trạm người ta thật sự dùng chỉ số IQ cao của mình đi tham gia tuyển tú.

Comment hot: Tôi thật sự quỳ học bá luôn ròi.

Comment hot: Sắp xếp vũ đạo lại từ đầu, một người hai vai, để yên tôi hỏi ai là người phải sắp xếp lại vũ đạo nhiều nhất? Không phải Giang Trạm sao? Trong phần chiếu chính cũng nói rồi, Giang Trạm là người ngủ ít nhất trong ba ngày này, nói anh ấy nhặt tiện nghi có lương tâm hay không hả?

Comment hot: Cảm ơn Weibo official đã trả thanh danh cho đàn anh của chúng mình.

Comment hot: Hà Vị Đồng không thể lên sân khấu, bỏ bớt tuyến rối gỗ đồ chơi đi thì ảnh hưởng đối với các thực tập sinh khác cùng nhóm càng nhỏ. Giữ lại nhân vật con rối này, minh tuyến đổi thành ám tuyến còn không phải là vì khiến cho cốt truyện càng thêm no đủ sao. Sắp xếp lại vũ đạo một lần nữa, người mệt chính là ai? Còn chẳng phải là các thành viên khác, đặc biệt là Giang Trạm! Bảo chiếm tiện nghi là người lòng dạ đen tối đúng không?

Comment hot: Giang Trạm là đàn anh thần tiên gì dợ, sao có thể cái gì cũng biết.

Thiết lập đủ thứ về sân khấu, trang phục, biểu diễn của <Tomorrow> hoàn toàn xứng đáng trở thành sân khấu công diễn no.1 trong lần công diễn thứ hai.

Chẳng những PK rớt đối thủ trên sân khấu công diễn, số phiếu ở hiện trường hôm đó của sáu thực tập sinh cao ngất ngưởng, Giang Trạm còn lấy 789 vote xếp top 3 trong tất cả các thực tập sinh đêm đó.

Trên internet, <Tomorrow> hút fans vô số, vai diễn hai mặt gian thần rối gỗ đồ chơi của Giang Trạm lại giành được sự khen ngợi lớn.

Thậm chí có người đào ra mỗi một cái biểu cảm nhỏ Giang Trạm biểu diễn trên sân khấu sắp xếp lại, làm thành gif 9 tấm.

Vẻ mặt ôn nhu, lạnh lùng, khinh miệt, mỉm cười quỷ dị ấy, đều khiến cho fans thét chói tai không ngừng.

Cộng thêm phần cuối video tập 6 Cực Hạn phát một số đoạn ngắn trong đại hội thể dục thể thao, phong thái Giang Trạm xoay lưng nhảy 1m95 ấy, ngoại trừ hút fans, vẫn là hút fans.

Đến một tập này, đã không còn ai lo cắn Tuyệt Mỹ gì nữa rồi, tất cả điên cuồng cắn Giang Trạm–

[ Nhan sắc này! Bằng cấp này! Chỉ số IQ sửa cốt truyện này! Năng lực vận động 1m95 này! Còn cả năng lực nghiệp vụ thần tượng trưởng thành với tốc độ thần tốc nữa! Cho hỏi các bạn, hiện tại giới giải trí xuất hiện idol kiểu này, các bạn trèo hay không? Hỏi các bạn đó có trèo hay không!! ]

[ Trèo rồi trèo rồi đã trèo từ sớm rồi! Tỷ muội đằng trước mang tui theo với, đầu tường nhiều người lắm, chen chết tui! ]

[ Hồi tôi còn đang cắn Tuyệt Mỹ, đến <Tomorrow> thầm nhủ cắn Giang Trạm, tới lúc nhảy 1m95 tôi chỉ muốn hô to: Đàn anh! Đàn anh! Đàn anh! ]

[ Tới đây nào các chị gái, gia nhập Trạng Nguyên làm fan đàn em, sang năm cùng nhau thi Đại học A!! Thi không tới Đại học A cũng không sao, dù thế nào Giang Trạm cũng đều là đàn anh! ]

[ Á! Sở dĩ năm đó vì sao tui cắn Tuyệt Mỹ, là bởi vì tình yêu sao? Khồng! Còn chẳng phải là vì một bên trong đó là Giang Trạm! Nói đến cùng vẫn là Giang Trạm cắn ngon! ]

Bên này Giang Trạm điên cuồng hút fans, bên khác, hotsearch Hà Vị Đồng rút lui thi đấu, Diêu Ngọc Phi bị đóng mic cũng kéo tới không ít thảo luận.

Hà Vị Đồng bên kia còn ổn, bởi vì lý do chấn thương bệnh tật trót lọt, fans không muốn chấp nhận cũng chỉ có thể chấp nhận.

Diêu Ngọc Phi bị ekip chương trình liên tục đóng mic, màn ảnh có ít nhưng trong phần chiếu chính tập 6 Cực Hạn vẫn còn dấu vết để lần theo được.

Không chỉ vậy, còn có người qua đường ở hiện trường lúc ấy chứng thực, Diêu Ngọc Phi làm mentor, đích thực bị đóng mic, mà không chỉ một lần.

Trên quảng trường Topic, Weibo, diễn đàn vẫn luôn thảo luận về chuyện này.

Thảo luận đến sau cùng không bới ra được ẩn tình gì, chỉ phỏng đoán có lẽ Diêu Ngọc Phi trong lúc làm mentor đắc tội với ekip chương trình.

[ Đắc tội với Cực Hạn có khác gì đắc tội Đài Ngỗng? ]

[ Diêu Ngọc Phi gặp thời cũng rất không dễ dàng ấy, thật ra tôi cảm thấy lấy thẩm mỹ của giới giải trí hiện giờ, không còn quá thích loại nhan sắc với khí chất này của cậu ấy nữa rồi. ]

[ Bị đóng mic là bởi vì không biết nói chuyện nhỉ, đã 6 tập rồi, lôi mấy tập trước ra xem thử xem, cậu ta làm mentor kiểu gì, nói cũng không biết nói. ]

[ Bao gồm cả Bách Thiên Hành, trong số năm mentor chỉ có cậu ta là không thú vị nhất, phân cảnh của cậu ta thật sự không có gì đáng xem. ]

[ Tôi cảm thấy công ty quản lý của cậu này quyết sách sai lầm, căn bản không nên nhận Cực Hạn, cậu ấy căn bản không thích hợp làm mentor. ]

[ Chính là không biết nói chuyện nhỉ, lần trước công diễn nói cái gì mà hoa với không hoa, một số fans của cậu ấy cho rằng trước đó cậu từng yêu đương, có người còn thoát fans luôn rồi. Dù sao tôi cũng nghĩ không ra, một chương trình tuyển tú, cậu ấy làm mentor tốt xấu gì cũng có thể hút chút fans chứ, ngược lại cậu ấy lại ngồi đó nói hoa hồng huyên thiên, đúng là hết chuyện để nói hay sao đó. ]

[ Ơ kìa, mentor bị đóng mic không có cảnh, còn là lỗi của mentor hay sao? ]

Diêu Ngọc Phi đương nhiên có lỗi.

Cậu ta sai chính là sai ở chỗ sân khấu công diễn đầu tiên không nên nói mấy lời bậy bạ kia, như thể mèo giương vuốt, tựa có tựa không mà thử chọc vào nỗi đau của Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành sao có thể khoan dung cho cậu ta làm vậy nữa.

Đóng mic đã là nhẹ rồi.

Cộng thêm ông chủ của Hà Vị Đồng hiện giờ, trùng hợp ghê, chính là Tống Hữu.

Thoạt đầu Tống Hữu còn chưa ngửi ra được, cho rằng tự Hà Vị Đồng nhìn ra tính hướng của Giang Trạm, sau đó ngẫm lại thấy không đúng, bèn xách Hà Vị Đồng đến trước mặt hỏi cho rõ ràng một lần, bấy giờ mới từ trong miệng vị kỳ thị đồng tính này moi ra được ba chữ “Diêu Ngọc Phi”.

Tống Hữu hận đến nghiến răng, dứt dứt khoát khoát gọi thẳng một cú cho Bách Thiên Hành.

Để giờ mới có chuyện nào là đóng mic nào là không có cảnh ở tập 6.

Lan Ấn Huy còn chưa nghe ngóng ra nội tình, chỉ thấy kết cục đóng mic không có cảnh thôi cũng đã nhức đầu gần chết rồi.

Gã chỉ vào Diêu Ngọc Phi: “Tổ tông, cậu thật đúng là tổ tông của tôi!”

Cùng nói một câu đó, còn có Cư Gia Tạ.

Cư Gia Tạ dùng mặt mũi Bách Thiên Hành, hao công tốn sức một phen mới lấy được phim gốc video thổ lộ quay được trong phòng huấn luyện rạng sáng hôm đó đến tay.

Lúc giao cho Bách Thiên Hành, Cư Gia Tạ giơ ngón cái với y: “Cậu đúng thật là tổ tông của tôi.”

Lúc này đã là thứ hai, Bách Thiên Hành không ở ekip Cực Hạn, người đã về tới Thành phố Điện ảnh rồi.

Lúc Cư Gia Tạ khen y, y đang ngồi trên sofa trong phòng khách sạn, giở xem thứ hạng Like của Giang Trạm gần đây.

Cư Gia Tạ ngẫm lại đã thấy bối rồi, ngồi xuống, nhìn Bách Thiên Hành: “Cậu nói xem rốt cuộc các cậu nghĩ thế nào vậy? Nhiều người như vậy, trước mặt người ta, máy quay đều ở đó, một người dám hỏi, mà một người cũng dám đáp?”

Bách Thiên Hành quả thật là một tổ tông, vậy mà trả lời: “Sợ cái gì, có anh rồi.”

Cư Gia Tạ: “???”

Bách Thiên Hành tiếp tục: “Yên tâm, quá trớn hơn không có quay được.”

Quá trớn hơn?!

Con mắt Cư Gia Tạ đều trố cả ra: “Cậu thổ lộ là rạng sáng thứ tư, thứ tư cùng ngày quay công diễn, quay xong chẳng phải cậu bắt máy bay rời đi rồi sao, thời gian đâu mà “quá trớn hơn”?”

Bách Thiên Hành ngâm nga cười một cái.

Cư Gia Tạ thấy y cười như vậy, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, vô thức nghĩ: Giang Trạm cậu mù rồi sao?! Vừa ý loại súc sinh này?

Thứ ba, Cực Hạn quay nhật trình ra ngoài của thực tập sinh.

Nhật trình lần này là phần thưởng mà ekip chương trình dành cho đội ngũ chiến thắng PK.

Ra ngoài đi đâu, làm gì các thực tập sinh tự mình quyết định, ekip sẽ sắp xếp staff đi theo quay chụp tư liệu thực tế.

Nhật trình ra ngoài này Cực Hạn vừa tung ra, fans các nhà đều cấp báo khắp nơi, thuận tiện suy đoán cục cưng nhà mình ra ngoài sẽ đi đâu.

Đáng tiếc nhật trình đều giữ bí mật, cho dù có fans lặng lẽ tìm hoàng ngưu thì có tiền cũng không mua được nhật trình.

Vì thế các fans chờ rồi lại chờ, vào ngày chủ nhật, chờ được reuters của người qua đường về mấy thực tập sinh.

[ Oa oa oa oa, chủ nhiệm Chân, Phi ca, Kỳ Yến đến đường XX xem phim! ]

[ Từ Bồi Bồi đi thăm ban đoàn phim <Hải âu>! ]

[ Tùng Vũ, Tiểu Hải đi nhà sách đường XX! ]

……

Thứ hai, lại là reuters của một vài thực tập sinh.

Có thể bị chụp được khẳng định là ở nơi công cộng, kỳ thật nghĩ là biết, tuyển tú lâu như vậy hiếm lắm mới được ra ngoài, đương nhiên phải đi dạo loanh quanh.

Đợi đến thứ ba–

[ Hôm nay Giang Trạm đến Đại học A! Đại học A! ]

Giang Trạm đến Đại học A là quyết định lâm thời ngay trong thứ ba.

Ekip chương trình trả lại điện thoại cho hắn, sau đó hắn thấy trên Wechat một người chú thích “Âu Dương” add hắn làm bạn tốt.

Sau khi add lại, đúng là giáo sư Âu Dương khoa máy tính Đại học A.

Thầy Âu Dương add Wechat xong trực tiếp gọi video lại đây, hớn hở tâm sự với Giang Trạm trong chốc lát, còn nói đã xem hắn tuyển tú, cảm thấy hắn biểu hiện tốt lắm.

Lại chủ động nói: “Không phải lúc trước em bảo sinh viên nhắn lại cho tôi, nói sau này lại đến trường ăn cơm cùng tôi sao.”

Giang Trạm: “Đúng ạ.”

Giáo sư Âu Dương đặc biệt sảng khoái: “Hôm nay rảnh không? Tới đây đi, có rảnh hôm nay tới luôn, đúng lúc hôm nay tôi đang ở trường.”

Giang Trạm cười: “Thời gian thì có, đúng lúc hôm nay rảnh có thể ra ngoài, chỉ là ống kính sẽ vẫn quay ạ.”

Giáo sư Âu Dương: “Ống kính? À, đi theo quay đúng không, không sao hết, tới đi, đúng lúc quay lại rồi phát sóng đi, tiện chứng thực một chút em đây sinh viên Đại học A không phải là giả.”

Giang Trạm đã rất lâu không quay về trường học.

Trên thực tế, hắn tính toán tỉ mỉ, chỉ ở lại trường không đến ba năm.

Năm ba khai giảng chưa được bao lâu, hắn bởi vì bệnh tình của mẹ mà thường xuyên nghỉ phép.

Giáo viên trong trường biết tình huống của hắn vẫn luôn rất thông cảm cho hắn, chỉ cần hắn cuối kỳ có thể trở về thi, luận văn phải nộp không thiếu một bài, liền không đòi hỏi hắn phải ở trường học.

Đèn xanh này là lúc trước chủ nhiệm khoa khoa tài chính tự mình dẫn đầu bật, có thể thấy được tình huống của Giang Trạm ngay lúc đó có bao nhiêu đặc thù.

Sau lại năm tư tốt nghiệp, đang lúc vấp phải việc mẹ một lần nữa bệnh tình nguy kịch, hắn ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không về lấy, vẫn là bạn cùng phòng bên trường gửi cho hắn.

Chớp mắt một cái, đã mấy năm rồi.

Giang Trạm bước trên con đường rợp bóng cây từng đi qua vô số lần trong quá khứ, nhìn thấy phong cảnh vườn trường quen thuộc, đáy lòng không khỏi tức cảnh sinh tình.

Tức chưa được bao lâu, vào cổng trường chưa đầy ba phút đã bị bao vây rồi.

Này kỳ thật không thể trách hắn được, cũng không phải là hắn hot thế nào, thật ra là–

Ống kính của VJ lão sư bán đứng hắn.

Hắn một thân thường phục bình thường đến không thể bình thường hơn, đội mũ, đi ở trên đường không gây chú ý được.

Đáng chú ý chính là VJ trong tay đỡ máy quay, đi theo sau hắn một khoảng.

VJ vừa đi vừa quay hắn cả một đường, sinh viên A đi trên cùng con đường không khỏi cảm thấy kỳ quái, đều quay đầu sang nhìn.

Nhìn nhìn, liền có người nhận ra Giang Trạm.

Vị phát hiện ra Giang Trạm đầu tiên kia còn là một nam sinh, “Đuj mẹ” một cái, giọng rõ to: “Giang Trạm!?”

Giang Trạm nghe thấy, quay đầu, tầm mắt nâng lên khỏi vành mũ, cười cười.

Nam sinh kinh ngạc mà lớn tiếng phát nữa: “Đúng thật kìa!”

Từ một giây này trở đi, bên cạnh Giang Trạm vây càng ngày càng nhiều người.

Không cần thấy lạ, không cần kinh ngạc, sinh viên Đại học A rường cột nước nhà cũng là người bình thường, có được lòng hiếu kỳ không tầm thường.

Giang Trạm trong lúc tuyển tú sớm đã nổi tiếng khắp diễn đàn Đại học A, ngoài cổng Đại học A có người không biết Giang Trạm là ai là chuyện bình thường, bên trong cổng Đại học A, tuyệt đối không ai không biết.

Dùng lời của bảo vệ cổng Đại học A: “Trường chúng ta nếu chó mà biết dùng điện thoại cũng sẽ bình chọn cho Giang Trạm.”

Người chung quanh càng đến càng nhiều, việc này ekip chương trình đã tính tới, nhưng thật ra bản thân Giang Trạm lại không nghĩ tới.

Hắn một bên đi về phía căn tin, một bên hỏi nam sinh nữ sinh vây quanh: “Các bạn hôm nay không cần lên lớp à?”

“Mới vừa tan học ạ.”

“Đợi lát nữa rồi đi, em chụp đàn anh một lúc trước đã.”

Giang Trạm bị nhiều người vây quanh như vậy, còn đều là học đệ học muội, thoáng có chút ngượng ngùng.

Hắn hơi hơi cúi đầu, vành mũ che khuất một chút gương mặt, nam sinh nữ sinh xung quanh cũng sợ hắn không nhìn rõ đường trước mặt, bất kể vây quanh như thế nào, đều ở cách xa ít nhất 4 mét, staff đi theo bên cạnh ngay cả trật tự cũng không cần phải quản nhiều.

Đi được một lúc, mắt thấy người ngoài vòng vây càng đến càng nhiều, Giang Trạm có chút dở khóc dở cười.

Hắn nói với sinh viên xung quanh: “Chụp xong thì trở về thôi, nên đi học rồi.”

Có sinh viên hỏi: “Đàn anh quay lại đi học à?”

Giang Trạm bị chọc cười: “Anh tốt nghiệp rồi, không lưu ban, không cần đi học.”

Hắn vừa cười một cái thế này, phạm vi nhỏ xung quanh liền xôn xao, còn có tiếng kêu kinh thán các nữ sinh ép xuống trong cổ họng.

Có người không thể khống chế được, dùng âm thanh tự cho là rất nhỏ nói: “Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá đi.”

Giang Trạm bị bốn tiếng “đẹp trai quá đi” này khen cho cực kỳ ngượng ngùng.

Hắn biết dáng vẻ mình không tồi, trước kia ở trong trường cũng thường xuyên có nữ sinh nhìn hắn, nhưng người bên cạnh khen đẹp ngay trước mặt kiểu thế này, thật sự không nhiều lắm.

Hơn nữa nơi này không phải ekip Cực Hạn, không phải sân khấu tuyển tú, là khuôn viên Đại học A, là đường rợp bóng cây mà thời sinh viên hắn đi qua vô số lần.

Ở trong này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân nên là một người đặc biệt, đặc biệt đến mức được quay xung quanh như chúng tinh phủng nguyệt.

Nhưng sự thật lại là như thế.

Giang Trạm cho dù chưa từng nghĩ như vậy bao giờ, cũng không thể không thừa nhận, hôm nay là hôm nay, trước kia là trước kia.

Trước kia hắn là sinh viên bình bình thường thường, hiện tại, hắn thông qua tuyển tú, có được một chút danh tiếng nhỏ.

Chút danh tiếng đó của hắn, chẳng những mang tới sự vây xem, sự tò mò của các sinh viên, còn nhận được vô số “khoản đãi” của ống kính điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, diễn đàn Đại học A tuôn ra một đống bài post liên quan đến Giang Trạm–

< A A A A, Giang Trạm đến, tôi vừa mới thấy anh ý ở cửa Bắc bên kia! >

< Bạn cùng phòng tôi sớm sắp xếp chụp được Giang Trạm rồi! Đẹp trai kinh khủng khiếp! >

< Giang Trạm hôm nay trở về Đại học A, người thật đẹp trai đến mức nào, xem video thì biết. >

Chờ Giang Trạm chạm trán giáo sư Âu Dương ở căn tin, sinh viên vây xem mới ít đi một chút.

Mọi người nên chụp cũng đã chụp rồi, nên vây xem cũng vây xem rồi, dưới sự ra hiệu của giáo sư Âu Dương rất có uy nghiêm ở Đại học A, các sinh viên mới tản đi.

Giang Trạm trông thấy giáo sư Âu Dương, cởi mũ xuống, cười đi qua nghênh đón “giáo sư”.

Giáo sư Âu Dương qua tuổi 50, có chút béo lấy di động từ trong túi áo ra, giơ camera lên: “Nào, Giang Trạm, em đi chậm một chút, tôi chụp gửi cho con gái tôi xem nào.”

Giang Trạm dở khóc dở cười.

Chụp xong, giáo sư Âu Dương buông di động, vui mừng nhìn hắn, trên vẻ mặt là rất nhiều bùi ngùi: “Rốt cuộc cũng trở lại rồi này.”

Giang Trạm hốc mắt hơi nóng, đi đến trước mặt giáo sư, thấp giọng nói: “Thầy.”

Âu Dương nhìn kỹ hắn, thấy tinh thần diện mạo hắn hiện tại cực kỳ tốt, vui vẻ yên tâm mà gật đầu: “Trở về là tốt rồi.”

Thiên chi kiêu tử năm đó, rốt cuộc đã trở về.

Có màn ảnh ở đây, lại đang ở căn tin nên giáo sư Âu Dương cũng không tiện ở trước mặt hỏi nhiều cái gì, cùng đi lấy cơm với Giang Trạm, tìm chỗ trống ngồi xuống.

Giáo sư Âu Dương còn rất khách khí mà quẹt thẻ của mình, mời cơm cả staff luôn, lại nói với VJ vẫn luôn nâng máy móc trong tay: “Nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi, ăn cơm đã, đợi lát nữa rồi quay tiếp.”

Lại nói: “Trường học bên này tôi dặn dò qua rồi, yên tâm, đều có thể quay, đợi lát nữa đưa mọi người đi dạo tòa nhà dạy học.”

Người ta đường đường giáo sư trường danh giá, có máu mặt trong ngành, lại khách khí như vậy, ai cũng không tiện cự tuyệt.

VJ quay suốt dọc đường bấy giờ mới buông máy móc xuống, ngồi vào cùng ăn cơm trưa với staff khác.

Giang Trạm rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện phiếm vài câu với giáo sư Âu Dương.

Giáo sư Âu Dương vừa bắt đầu đã trêu chọc: “Thầy nói với con gái em sắp tới, nó khăng khăng muốn thầy chụp em một tấm, còn châm chọc thầy ăn mặc quê mùa quá, nhỡ đâu lên TV lại kéo thẩm mỹ thời trang của giảng viên Đại học A chúng tôi xuống thấp nghiêm trọng, em nói xem, mấy con bé thời nay, vì trai đẹp, cha ruột cũng có thể hạ thấp giá trị như thế.”

Giang Trạm cười.

Giáo sư Âu Dương nhìn hắn: “Cười cái gì? Nói chuyện!”

Giang Trạm vẫn cứ cười.

Âu Dương thấy hắn cười như vậy, hốc mắt cũng có chút chua chát– Lần gặp mặt trước của hai người đã là rất nhiều năm về trước rồi.

Trong ấn tượng, Giang Trạm khi đó bị chuyện phá sản kiện tụng, công ty nợ nần, bệnh tật của mẹ làm rối ren đến sứt đầu mẻ trán, trong hai tháng ngắn ngủi, người gầy đi mất mấy vòng, quay lại trường học gặp ông trong mắt hiện mỏi mệt chết lặng.

Mà hiện tại, Giang Trạm của trước mặt giống như lại biến trở lại thành thiếu niên năm nhất vào khoa máy tính dự thính chương trình học.

Ngay cả ánh sáng trong đáy mắt cũng giống y như đúc.

Âu Dương thở ra thật mạnh, không nói gì thêm, nghìn lời vạn chữ muốn nói hóa thành một câu: “Thằng nhóc thúi.”

Giang Trạm nhìn giáo sư Âu Dương, nghiêm túc mà nhìn lại: “Cảm ơn thầy.”

Âu Dương buồn cười, ra giọng ghét bỏ: “Nói em thúi em còn cảm ơn nữa, đúng là.” Trong lòng lại nghĩ: Cảm ơn gì chứ, mấy giáo viên chúng tôi, những giúp đỡ năm đó chẳng qua đều là chuyện râu ria, mà bao lận đận ấy còn không phải đều là chính em chịu đựng vượt qua từng chút từng chút ư.

Thầy trò gặp lại, dĩ vãng đã qua không cần nhiều lời.

Giáo sư Âu Dương tranh thủ lúc ăn cơm hỏi tình hình tuyển tú của Giang Trạm, còn nói: “Con gái tôi mỗi ngày ở nhà đều nói với tôi, nói các em tuyển tú thế nào cũng có nội tình, bảo tôi chạy quan hệ cho em, tôi sắp nhức đầu chết rồi.”

Giang Trạm: “Thầy đáp lại thế nào?”

Âu Dương: “Tôi có thể đáp thế nào, đương nhiên tôi nói với con bé, người khác có nội tình, sư ca Giang Trạm của con cũng nội tình.”

Chiếc đũa ăn cơm của Giang Trạm khựng lại, không hiểu ngẩng đầu: “A?”

Vẻ mặt giáo sư Âu Dương đương nhiên: “Bách Thiên Hành không phải là nội tình của em à?”

Hai nữ sinh ăn cơm bàn bên cạnh đồng loạt phụt văng cả cơm.

Giáo sư Âu Dương ra hiệu hai nữ sinh bên cạnh: “Em xem, biết hết kia kìa.”

Giang Trạm: “………”

Giang Trạm thật sự là có miệng cũng không nói rõ được, hắn giải thích: “Thầy à, không có nội tình, tụi em tham gia tuyển tú như thường, quy trình đều rất chính quy nhé.”

Giáo sư Âu Dương: “Ô kìa, tôi biết, ý của tôi không phải ý mà em nói, cái ý kia của em, tôi không hề có nha.”

Hai nữ sinh bên cạnh: Cho nên rốt cuộc là ý tứ nào?

Giang Trạm: “……”

Đúng vậy, Đại học A quen thuộc, giáo sư quen thuộc.

Chỉ số thông minh nghiền áp? Không tồn tại. Ở đại học A, cho tới giờ chỉ có suất cho giáo sư giảng viên đi nghiền áp học trò thôi.

Giang Trạm biết tiếp thu mà haha một cái, nói sang chuyện khác: “Thầy, bao năm rồi, tóc thầy vẫn nhiều như thế.”

Giáo sư Âu Dương: “À phải rồi, con gái tôi còn follow siêu thoại Tuyệt Mỹ nữa.”

Hai nữ sinh bên cạnh lại bắt đầu cười sằng sặc.

Giang Trạm: “……”

Giáo sư Âu Dương vẻ mặt còn nghiêm túc lắm, căn bản không bị Giang Trạm dẫn dắt tiết tấu, lấy cả di động đăng nhập Weibo, mở giao diện mình follow ra: “Xem, tôi còn follow em đây, cũng tiện tay follow Bách Thiên Hành luôn.”

Giang Trạm: “……”

Giang Trạm nắm đũa, trầm mặc nghẹn nửa ngày, chân thành dò hỏi: “Thầy, bữa cơm này còn ăn nữa không?”

Giáo sư Âu Dương thu lại di động, cười haha không ngừng: “Tôi đùa em tí thôi.” Lại nói: “Mau ăn mau ăn, ăn xong mang em đi một chuyến sang nhà hành chính.”

Giáo sư Âu Dương: “Viện trưởng Vương của các em vẫn chưa về hưu đâu, hôm nay cũng ở đây, còn cả thầy Trần thầy hướng dẫn cho các em khi đó, cả giáo sư Tiền, giáo sư Lộ mấy ông ấy nữa.”

Giang Trạm ngẩn ra.

Giáo sư Âu Dương: “Đừng bất ngờ thế chứ, đại hotboy, em chọc người thích cũng không phải mới ngày một ngày hai. Đều là người quen, đi gặp chút đi, trở về trường có thể không gặp giáo viên sao?”

Trở về trường, đương nhiên phải gặp giáo viên.

Sau đó không lâu, trong màn ảnh VJ đi theo quay chụp, liên tiếp xuất hiện bóng dáng mấy vị trùm ngành có tên có họ trên Bách Khoa Baidu, title nhiều đến mức kẻ khác giận sôi.

Mấy vị trùm sò trong ngành này cơ bản đều là giáo sư của khoa Giang Trạm, sau khi gặp mặt Giang Trạm đều vẻ mặt mừng rỡ, vui vẻ yên tâm, sự yêu thích khó tả từ lời nói là có thể nhận ra.

Có vị giáo sư thở dài: “Lúc trước nếu em bảo nghiên trong tay tôi, hiện giờ cũng tốt nghiệp được rồi.”

*bảo nghiên: được nhận vào các nghiên cứu sau đại học mà không cần thi đầu vào.

Một vị giáo sư khác: “Sau đó đến trong tay tôi học tiến sĩ.”

Lại một vị giáo sư nữa: “Hay là giờ thi lên cao học? Tuyển tú xong cân nhắc thử xem?”

Staff đi theo: “??????”

Sợ hãi rớt hàm!

Người khác debut gặp thời làm nghệ sĩ, Giang Trạm debut trở về thi lên cao học? Còn mấy giáo sư máu mặt gấp rút tranh cướp?!

Staff: Quỳ, đều do giới giải trí chúng tôi không có kiến thức.

Giang Trạm cũng dở khóc dở cười, biết mấy giáo sư đang nói đùa.

Kết quả tới buổi chiều, một vị giáo sư trong đó lại mang Giang Trạm đi tòa nhà dạy học.

“Môn Kinh tế học phương Tây năm nhất, lúc trước vẫn luôn do một nghiên cứu sinh năm hai tôi dẫn dắt lên dạy, hôm nay đúng lúc có em, em lên dạy đi.”

Giang Trạm: “……”

Ekip chương trình: “???”

Giang Trạm thành khẩn nói: “Thầy ơi, không đùa đâu, chuyên ngành em vẫn chỉ đến đó thôi, chính mình cũng không còn lại được mấy, sao có thể dạy học đệ học muội.”

Giáo sư Lộ trực tiếp vứt một quyển <Kinh tế học phương Tây> qua: “Quên rồi? Vậy giờ em lật lại xem nhanh lên.”

Giang Trạm trịnh trọng nói: “Thầy!”

Giáo sư nâng chén trà lên nhấp một ngụp trà xanh, cười đến vẻ mặt cáo già: “Được rồi, biết rồi, tôi dạy, em trình bày bảng cho tôi, được chứ?”

Lại nói: “Tôi đều khoác lác với học trò cả rồi, nói Giang Trạm tôi quen, khó có được trong số học trò dạy ra có một thần tượng, tôi còn không được lôi ra khoe tí à.”

Nói xong đứng dậy: “Đi, lên lớp thôi. Cho mấy đứa nó được mở mang phong thái của sư ca.”

Sau đó không lâu, diễn đàn nào đó–

< Đều là nhật trình bên ngoài, Giang Trạm sao có thể xuất sắc như vậy!>

Chủ đề bài post: Nhật trình ra ngoài của Giang Trạm xuất hiện rồi! Không đi đâu khác, về thẳng Đại học A!

Chèn ảnh–

Giang Trạm ở đường rợp bóng cây trong trường.

Giang Trạm ở căn tin trường.

Giang Trạm một thân thường phục, cao ráo đẹp trai đứng trên bục giảng, phía sau là bảng đen di động màu xanh sẫm.

Giang Trạm mặt hướng bảng đen, đưa lưng về phía màn ảnh, đang viết bảng.

Chủ thớt: Toàn bộ Cực Hạn, chỉ có hệ thống đường lui của Giang Trạm là hoàn mỹ nhất.

Tôi mẹ nó sắp quỳ Giang Trạm đến nơi, hiện tại đột nhiên hiểu được sự cao quý lãnh diễm của nhà Trạng Nguyên.

Đầu tường Giang Trạm này trèo cũng quá tốt rồi!

Hết chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.