Chuyện nghiêm chỉnh của Giang Trạm là việc quản lý biểu cảm của hắn trong lần công diễn thứ ba này.
Mọi người đều biết, cảm xúc của một người phải đi từ trong ra ngoài, biểu cảm mới có thể càng phong phú tự nhiên hơn, bất kể là sân khấu hay phim ảnh, đem cảm xúc nhập sâu hoàn toàn vào nhân vật, mới có thể biểu diễn càng thêm tốt hơn.
Sân khấu của Giang Trạm, bất luận ca hát hay vũ đạo, toàn bộ dựa vào tình cảm nhập sâu, vui vẻ, high ngất trời, <Tomorrow> u ám, tất cả đều là nhập sâu hoàn toàn cảm tình của bản thân, hắn cần phải nhập sâu, mới có thể càng gần hơn với phần trình diễn hoàn mỹ.
Cho nên đối với <Kẹo bông> lần này, hắn gặp phải trở ngại.
Không đủ mềm mại không đủ ngọt ngào không đủ sắc thái phong phú, cả một vũ khúc biểu diễn cậu nhóc kẹo bông, hắn nhiều nhất chỉ có thể đạt được năm sáu phần, còn khuyết thiếu rất nhiều để có thể điêu luyện được.
Lúc trước Giang Trạm bảo giáo viên vũ đạo giúp nhóm bọn hắn quay một phiên bản hoàn chỉnh, đưa cho Bách Thiên Hành xem chính là muốn để y nhìn thử giúp.
Còn nói: “Tự tôi xem cũng có thể nhìn ra vẫn thiếu một chút nữa, nhưng chính là không điều chỉnh được.”
Bách Thiên Hành: “Biết khi cho cậu cảnh đặc tả, mặt của cậu sẽ chiếm bao nhiêu phần trăm trên màn hình không? Nếu chính cậu đều cảm nhận được chưa đủ, vậy người xem cũng sẽ nhìn ra được.”
Lại nhắc nhở: “Bài hát này nguyên bản vốn là ca khúc của nhóm nam, ca khúc gốc thì trữ tình hơn một chút, vì để phối hợp với vũ đạo, mới cải biên lại cho các cậu như vậy.”
Giang Trạm than: “Hai chữ <Kẹo bông>, tôi thật sự là một chữ cũng không giống.”
Bách Thiên Hành: “Những người khác nhóm cậu thì giống à?”
Giang Trạm: “Vốn cũng không giống, nhảy mãi nhảy mãi, thế là đều nhảy thành Tiểu Điềm Điềm (Bé Ngọt).”
Bách Thiên Hành ngắm hắn: “Cậu không phải là “Tiểu Điềm Điềm”?”
Giang Trạm hỏi lại: “Tôi là?”
Bách Thiên Hành hừ cười, có điều ám chỉ: “Ở chỗ này của tôi, nhất là lúc uống rượu.”
Giang Trạm ngứa tay, liếc bao khăn giấy trên tủ đầu giường.
“Đừng nhìn nữa.” Bách Thiên Hành đứng dậy khỏi giường.
Giang Trạm thấy y thay quần áo, khó hiểu: “Đi đâu?”
Bách Thiên Hành: “Không phải cậu muốn làm Tiểu Điềm Điềm sao?”
Giang Trạm nghĩ chệch đi, bởi vì có tên đàn ông nào đó lại bắt đầu nổi lên tính cợt nhả, bật thốt: “Bách Thiên Hành!”
Bách Thiên Hành buồn cười, nhướng mày: “Nghĩ cái gì đó?”
Y lại gần, nâng cổ tay Giang Trạm lên, nắm chặt lấy vuốt vê trên đầu ngón tay: “Gầy thì thôi đi, lại còn cứng rắn nữa.”
Giang Trạm hoài nghi bởi vì còn chưa tiêu hóa được cái đoạn vụn vặt trước kia, câu “cứng rắn” này sao nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Hắn trông cổ tay của mình bị Bách Thiên Hành vòng chặt lấy, lại giương mắt nhìn Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành: “Biết vì sao nam sinh khác nhảy một hồi có thể nhập sâu vào nhân vật, đi làm Tiểu Điềm Điềm, còn cậu không thể không?”
Giang Trạm: “?”
Bách Thiên Hành: “Quá cứng.”
Giang Trạm: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”
Bách Thiên Hành cười, ánh mắt dừng tại trên mặt Giang Trạm, không nhanh không chậm: “Tính cách quá kiêu ngạo, cứng từ trong xương rồi, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác.”
Giang Trạm im lặng.
Bách Thiên Hành vẫn nhìn hắn như cũ: “Người bình thường gặp phải vấn đề gì, không có động lực lớn như vậy, có thể đẩy thì đẩy, có người giúp so với không ai giúp vẫn tốt hơn. Cậu thì không giống, quá hiếu thắng, còn luôn muốn làm tốt nhất.”
Bách Thiên Hành: “Lúc người khác có suy nghĩ muốn thoái nhượng, sẽ có nhu cầu muốn ý lại vào tình cảm của người khác, nội tại có tầng tình cảm này, lúc cần đương nhiên có thể huy động ra dùng, nhảy mãi nhảy mãi liền thành “Tiểu Điềm Điềm”, cậu thì không có, cậu nhảy như thế nào cũng là vượt mọi chông gai, quyết thẳng tiến không lùi, mãi không trở thành “Tiểu Điềm Điềm” được.”
Bách Thiên Hành: “Hai chữ “Kẹo bông”, cậu thật sự một chữ cũng không sở hữu.”
Giang Trạm thu cổ tay về từ bên Bách Thiên Hành, nói lời tự đáy lòng: “Thầy Bách vẫn thật hiểu em.”
Bách Thiên Hành kéo lại cổ tay kia: “Biết làm “Tiểu Điềm Điềm” như thế nào không?”
Giang Trạm lại rút tay đi: “Mong được nghe chi tiết.”
Bách Thiên Hành lại nắm: “Đã muốn được nghe chi tiết, còn không cho tôi nắm một tí.”
Giang Trạm thành khẩn nói: “Thầy Bách, cả nghệ lẫn thân, em đều không bán.”
Bách Thiên Hành dùng lòng bàn tay đem cái cổ tay gầy đến phát cộm kia vòng lấy gắt gao: “Ai muốn em mãi nghệ bán thân đâu, anh trai mang em đi hẹn hò.”
Hết chương.