Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 71



Xe đỗ ở góc hẻo lánh quay mặt về bức tường, ngoài xe hôn ám, trong xe cũng tối tăm.

Bách Thiên Hành đang cực kỳ kiềm chế.

Y nắm eo Giang Trạm để người tựa lưng vào ghế, ngả người xuống hôn.

Y hôn thật là nhẹ, tinh tế nhấm nháp môi thơm, đem vị ngọt của kẹo trái cây đẩy đưa qua lại giữa răng môi, càng thêm động tình.

Có xe rọi đèn từ phía sau đi đến, chiếu sáng mặt tường đằng trước xe.

Giang Trạm mở mắt ra, vừa vặn thấy được chữ trên bức tường, còn chưa nhìn cho rõ ràng, tầm mắt đã lại bị Bách Thiên Hành ngăn chặn.

Hơi thở của Bách Thiên Hành cũng nhẹ nhàng như môi hôn của y vậy, giống như rất sợ nếu nặng chút sẽ có người không chịu đựng được.

Thắt lưng Giang Trạm bị nắm lấy, sau lưng dựa vào lưng ghế đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, hắn cảm giác chính mình tựa như được vớt từ dưới nước lên, đâu đâu cũng là ướt át, ngay cả không khí trong xe cũng vậy.

Hắn nâng tay túm lấy quần áo của Bách Thiên Hành một phen, nói: “Có nước chứ.”

Sau ghế có nước, Bách Thiên Hành lục tìm một chai từ phía sau, vặn nắp uống một ngụm, đoạn chuyển sang cho người trong ngực.

Giang Trạm bị phương thức đút nước này của y chọc cho nở nụ cười, hỏi y: “Cậu còn có thể vô sỉ thêm chút nữa không?”

Bách Thiên Hành một tay ôm hắn, một tay cầm chai nước tự mình uống mấy ngụm: “Chỉ cần cậu gật đầu, vô sỉ thế nào cũng được hết.”

Nơi hàng ghế sau u tối, Giang Trạm lườm y, ánh mắt ướt át: “Bách Thiên Hành!”

Bách Thiên Hành không đùa hắn nữa, đưa nước cho hắn, thu lại cái tay đang ôm eo thon, ngồi dậy, sửa sang lại lưng quần một chút.

Giang Trạm uống nước cũng ngồi thẳng dậy theo, để lộ lưng ra cho thoáng khí, liếc qua một cái liền nhìn thấy động tác của Bách Thiên Hành.

Giang Trạm đang đưa nước khoáng đến bên miệng, rũ mắt quét qua rồi lại nhìn nhìn người.

Bách Thiên Hành biết hắn đã trông thấy hấy, đành phóng khoáng nói: “Có phản ứng là bình thường.” Nói xong nghiêng đầu: “Cậu không có?”

“…….” Giang Trạm ra hiệu về phía trước: “Lái xe của cậu đi!”

Bách Thiên Hành không vội di chuyển.

Y lại mò ra một chai nước ở đằng sau, uống mấy ngụm rồi dựa lại ghế ngồi, đưa tay sang sờ sờ sau tấm lưng ướt nhẹp của Giang Trạm.

Bách Thiên Hành: “Là tôi nhớ nhầm sao, bây giờ hình như cậu còn dễ đổ mồ hôi hơn ngày trước.”

Giang Trạm khựng lại, vặn chặt nắp chai, thuận miệng nói: “Đổ mồ hôi thôi mà.”

Bách Thiên Hành như có điều đăm chiêu, nhảy qua đề tài này: “Bây giờ ngọt cũng đã ngọt rồi, điệu nhảy kia của cậu có còn vấn đề gì nữa không?”

Giang Trạm ghé vào ghế trước, khuỷu tay tì trên đầu gối, hỏi vặn: “Rốt cuộc thầy Bách đã dạy em cái gì rồi?”

Bách Thiên Hành hừ cười, khoác cánh tay lên chỗ tựa lưng như thể sư tử vạch ra lãnh địa, miễn cưỡng nói: “Bạn thực tập sinh này năng lực lĩnh ngộ không đủ, xem ra còn phải dạy thêm.”

Giang Trạm: “Đừng, năng lực lĩnh ngộ không đủ, có dạy thêm nữa cũng vô dụng.”

Bách Thiên Hành: “Người chậm phải bắt đầu sớm, nước chảy đá mòn, dạy dỗ nhiều hơn thế nào cũng sẽ có tác dụng.”

Giang Trạm giật mình: “Bách Thiên Hành lấy việc công làm việc tư, dùng danh nghĩa chỉ dạy để hò hẹn ngầm với học trò?”

Tay Bách Thiên Hành duỗi sang nhéo nhéo đằng sau Giang Trạm, nửa thật nửa giả nói: “Cậu mới biết sao? Không phải vì cậu thì tôi đi làm mentor làm cái gì.”

Kết thúc phân đoạn chuyển tiếp, hai người bắt đầu trò chuyện việc đứng đắn.

Bách Thiên Hành: “Hôm nay trở về thử tập lại quản lý biểu cảm xem sao, tự mình tập với gương, mềm mại như lúc nãy ấy, nghĩ biện pháp huy động cảm xúc ra, sẽ không không kém đâu.”

Giang Trạm: “Vẫn không được thì làm sao đây?”

Bách Thiên Hành: “Vẫn không được thì nhớ tôi.”

Giang Trạm: “?”

Bách Thiên Hành: “Trước khi nhảy hãy nhớ, vừa nhảy vừa nhớ, thế nào cũng có thể huy động cảm xúc lên. Phải ngọt như lúc hôn ấy, có mỗi bài <Kẹo bông> mà có thể làm khó đàn anh Giang Trạm của chúng ta sao?”

Giang Trạm: “Thế nếu vẫn không được?”

Bách Thiên Hành: “Há miệng.”

Giang Trạm quay đầu, một viên kẹo lại được nhét vào miệng, vị chua ngọt quen thuộc tràn ngập xoang mũi, là hương vị mới vừa rồi khi hôn môi.

Bách Thiên Hành: “Vẫn không được thì ăn viên kẹo.”

Suy nghĩ của Giang Trạm bị viên kẹo này kéo chệch đi, hắn ý tứ hàm súc mà nói: “Mà thầy Bách hình như rất có kinh nghiệm ăn kẹo đấy nhỉ.”

Bách Thiên Hành hừ nhẹ, hỏi hắn: “Ăn kẹo chưa đủ, bắt đầu ăn giấm à?”

Giang Trạm nhấp nhấp viên kẹo trong miệng: “Không đến mức đó.”

Bách Thiên Hành: “”Không đến mức” mà còn hỏi tôi?”

Giang Trạm: “Thuận miệng hỏi chút thôi.”

Bách Thiên Hành: “Người khác có thể “thuận miệng hỏi chút”, riêng cậu thì đừng “thuận miệng hỏi chút” nữa, tí kinh nghiệm ăn kẹo này của tôi đều từ chỗ cậu mà ra, cậu đã ăn bao nhiêu kẹo, tôi liền ăn bấy nhiêu kẹo.”

Trong miệng Giang Trạm ngọt, cứ ngọt mãi đến tận đáy lòng.

Hắn đột nhiên lĩnh ngộ được, sự ngọt ngào mềm mại của kẹo bông nên là dáng vẻ gì rồi.

Kiểu năng lực lĩnh ngộ của học bá này, đến buổi tập nhảy trước khi đón máy bay vào sáng sớm hôm sau đã khiến các nam sinh khác cùng nhóm sợ ngây người.

Bành Tinh ngay thẳng hỏi: “Anh trai của em ơi, anh rốt cuộc thỉnh giáo Mentor Bách như thế nào, mà đã quản lý biểu cảm được thế này rồi?”

Kỳ Yến sợ hãi than: “Mentor Bách không hổ là ảnh đế nhỉ, có phải anh ấy làm mẫu cho anh không?”

Ngụy Tiểu Phi: “Em vẫn thật sự không tưởng tượng ra nổi Mentor Bách làm mẫu ngọt ngào, mềm mại sẽ là dáng vẻ gì nữa, hẳn là tự mình hướng dẫn đi, hiện giờ biểu cảm anh tốt lắm rồi đó.”

Chân Triều Tịch với Phí Hải lẳng lặng đối mặt nhau phảng phất như hiểu rõ điều gì đó, người trước sáng tỏ mà nhíu mày, người sau đưa tay lên bên miệng điên cuồng cắn móng tay.

Ánh mắt Chân Triều Tịch tỏ ý: Không được cắn! Bình tĩnh!

Phí Hải: Nhất định giống như em nghĩ đó! Nhất định đúng! A, chết em rồi, cái tình yêu Tuyệt Mỹ này!

Mà ngay lúc nhóm Giang Trạm bọn họ thân ở Côn Minh, điểm chú ý vẫn đặt hết trên vũ khúc công diễn, thì hạng nhất kênh LIKE Chung Trì, đã bởi vì những chuyện từng trải trong nhân sinh nghèo khổ mà thu được một đợt fan trên mạng.

Số like của Chung Trì bắt đầu dãn ra với Giang Trạm, song song với đó không thể tránh khỏi, bối cảnh và từng trải khác biệt hoàn toàn giữa Chung Trì với Giang Trạm cũng bị đem ra so sánh.

Chung Trì nhà nghèo, mười mấy tuổi đã đóng vai phụ ở Thành phố Điện ảnh kiếm tiền nuôi gia đình, Giang Trạm không thiếu tiền, mười mấy tuổi vô tư vô lự, đến trường lên lớp.

Chung Trì chưa từng học tập chương trình nào, ký hợp đồng với công ty xuất ngoại làm thực tập sinh chịu gian khổ để debut từ sớm, Giang Trạm vẫn luôn đi học, trạng nguyên khoa học tự nhiên – tài tử khoa Tài chính trường Đại học A danh giá.

Trong Reuters đi làm của Chung Trì, cơ bản quần áo đều rất đỗi bình thường, mấy chục một trăm mấy trăm đều có, hàng xa xỉ chỉ có mấy cái túi, giầy cũng là trên dưới nghìn NDT.

Reuters đi làm của Giang Trạm, cơ bản quần áo đều là hàng nghìn NDT trở lên, giày không dưới ba nghìn, mấy cái túi tất cả đều là thương hiệu lớn.

Sau khi Chung Trì debut nhóm nhạc vẫn luôn không hot, chính cậu cũng không hot, không nổi tiếng không fans không công việc, chạm đáy nhân sinh trong rất nhiều năm.

Giang Trạm Tam Trung Đại học A, một đường danh giáo, lên đại học làm hotboy cũng có thể được đặt trong diễn đàn để người ta mang ra so sánh với ngôi sao.

Vừa đặt lên bàn cân như vậy, Chung Trì quả thực quá thảm.

Trì Đường tỷ tỷ: Đau lòng nhóc con của chúng ta.

Vốn chỉ so sánh, cũng không biết là tình hình từ đâu, đột nhiên có người nói trên mạng: Giang Trạm đều đã có được nhiều như vậy rồi, một cái C vị, vì sao còn tranh đoạt với Chung Trì? Người thường tiến giới giải trí tham gia tuyển tú chẳng lẽ cũng phải bị cao phú soái nghiền ép mọi mặt sao?

Lại có người nói: Vốn dĩ đã không công bằng rồi, Giang Trạm có tiền, cao phú soái, Chung Trì không có tiền, mỹ cường thảm, đánh giá sơ cấp Chung Trì nhận được A dựa vào thực lực, Giang Trạm dựa vào thẻ nghịch chuyển của bạn học cũ, cũng không ở trên cùng một vạch xuất phát.

[ Không cùng một vạch xuất phát mà Chung Trì vẫn có thể đi đến hạng nhất ngày hôm nay, thật sự quá lợi hại luôn ý. ]

[ Đột nhiên đồng cảm với Chung Trì quá, cố gắng lâu như vậy, thật không dễ dàng mới đạt được hạng nhất, kết quả người tranh C vị chính là một cao phú soái. ]

[ Giang Trạm có tiền có người bạn cũ như Bách Thiên Hành, sau lưng chắc chắn có tư bản thúc đẩy, Chung Trì đấu lại thế nào đây, ôi chao, sốt ruột quá đi mất. ]

So với một con cưng của trời có được mọi thứ, đại chúng thật ra càng dễ nhìn nhận một người thường cái gì cũng không có hơn cả.

Giang Trạm, con người tài năng danh giáo nam thần hotboy khiến người ta kinh diễm không sai, nhưng mà cuộc đời từng trải mà Chung Trì cái gì cũng không có đã từng bước một chắp vá đi qua, lại càng dễ dàng chiếm được thiện cảm của người qua đường hơn.

Thương Chung Trì, liền giống như thương chính bản thân mình một người hết sức bình thường nhưng vẫn luôn rất mực cố gắng vậy, bỏ phiếu vote cho Chung Trì, liền giống như đang bảo vệ sự nỗ lực của một người bình thường khác.

Chiều hướng như thế này rất nhanh đã bị dẫn dắt, nhóm blogger kéo giẫm Giang Trạm cũng không bôi đen cụ thể, đơn giản bắt tay từ “cao phú soái” hòng cộp lên Giang Trạm cái mác thứ gì cũng có thứ gì cũng nhẹ nhàng đạt được.

Người qua đường không biết đây là kéo giẫm, chỉ cảm thấy Chung Trì càng cần được like ủng hộ hơn.

Trong lúc nhất thời, số phiếu like dãn cách, xu hướng điểm bình luận của Giang Trạm cũng tiến vào một điểm cong vi diệu.

Thậm chí có người lấy tư liệu thực tế ra ngoài ở Đại học A lúc trước ra nói: Giang Trạm không có C vị cũng có thể debut, cho dù không debut, còn có thể trở lại trường thi lên cao học mà. Làm người không thể tham lam không đáy, cái gì cũng chiếm được.

Đúng là chọc cho các Trạng Nguyên tỷ tỷ tức anh ách.

Fans có kinh nghiệm thì tự kiểm soát bản thân, không nói gì, không cho phía Chung Trì lấy một ánh mắt.

Có chút fan nhỏ lại không quản được nhiều như vậy, thấy có người nói Giang Trạm lòng tham không đáy cái gì cũng muốn chiếm, liền đi lên phun: Chín năm giáo dục bắt buộc là nhà nước quy định, thi trung học đỗ Tam trung, thi đại học đỗ Đại học A là bản lĩnh của chính mình! Có tiền là đầu thai tốt! Bề ngoài đẹp trai là cha mẹ cho! Làm bạn cùng lớp với Bách Thiên Hành là do nhà trường chia lớp! Cái gì gọi là “lòng tham không đáy”! Nhà mày ỷ vào thân thế đáng thương có thể muốn làm gì thì làm đúng không! Giai đoạn chín năm bắt buộc không học cho xong đã đi làm công, có thể trách ai? Xin mời trách cha mẹ cám ơn!

Cái này lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, các Trì Đường tỷ tỷ túm lấy “thân thế đáng thương” “chín năm giáo dục bắt buộc” “trách cha mẹ”, trực tiếp đối đầu với nhà Trạng Nguyên.

Các Trạng Nguyên tỷ tỷ cao quý lãnh diễm quen rồi, fan đầu não lại đều là người có kinh nghiệm cả, vốn dĩ không muốn cho thái độ, mà bị một câu “Leo lên giường của Bách Thiên Hành có dễ không” của nhà Trì Đường chọc cho xù lông triệt để.

Nhà Trì Đường CMN ở trong ao lâu quá não úng nước hết rồi à? Kéo giẫm Giang Trạm còn chưa đủ lại kéo thêm một Bách Thiên Hành? Còn mẹ nó hất loại nước bẩn này nữa?

Hai nhà bởi vậy hỗn chiến ầm ĩ tung trời.

Giang Trạm mới vừa đáp xuống thành phố A, liền thấy Vương Phao Phao điên cuồng chọc hắn trên Q.

@Vương Phao Phao: (ảnh chụp màn hình) (ảnh chụp màn hình) (ảnh chụp màn hình) tức chết tui rồi, đàn anh nhà chúng ta trong trong sạch sạch vậy mà còn bị hắt loại nước bẩn này.

@Vương Phao Phao: Hơn nữa, Chung Trì căn bản không hề thảm! Trong nhà cậu ta điều kiện không tốt, nhưng cậu ta đi đóng vai phụ không bao lâu liền được Tinh Thâm đào đến công ty giải trí xuất ngoại rồi, có thực tập sinh nào xuất ngoại huấn luyện mà không khổ chứ, mình cậu ta khổ chắc, nhóm nhạc debut không hot không phải chuyện thường sao? Nhóm hot vốn chẳng có bao nhiêu, không hot đương nhiên không có việc làm. Hiện tại cậu ta tuyển tú đứng hạng một, độ nổi tiếng cao như vậy, còn có công ty push, nếu thật sự bàn về thảm thì cậu diễn viên quần chúng nhỏ mà cậu ta thăm ban gặp được mới thật sự thảm đó!

@Vương Phao Phao: (ảnh chụp) (ảnh chụp) (ảnh chụp) Tui vẫn nghĩ không thông, lúc trước công ty ký với Chung Trì kia là nghĩ như thế nào, cậu diễn viên quần chúng nhỏ này nhan sắc bất kể là hiện tại hay trước đây, so với Chung Trì còn đẹp hơn nhiều ấy.

@Vương Phao Phao: Trước kia tụi tui còn thảo luận ở trong nhóm nữa, nói nếu lúc trước công ty giải trí ký không phải Chung Trì, mà là cậu diễn viên quần chúng nhỏ kia, có lẽ diễn viên quần chúng đã sớm hot rồi, căn bản không cần phải chờ đến tuyển tú.

Giang Trạm xuống máy bay cùng với những người khác, băng qua cầu lên máy bay thì thấy được tin nhắn của Vương Phao Phao.

Hắn xem hết tin nhắn, lại mở ảnh chụp màn hình với mấy bức ảnh ra xem, nội dụng ảnh chụp màn hình kéo giẫm không thể tả nổi, còn nhắc tới Bách Thiên Hành nữa, về phần ảnh chụp…..

Giang Trạm vừa đi vừa nhìn màn hình điện thoại, cứ cảm thấy trông cực kỳ quen mắt, đột nhiên nhớ ra, diễn viên quần chúng này hắn đã từng gặp.

Ngày đó hắn đến Thành phố Điện ảnh, Cư Gia Tạ dẫn hắn đến đoàn phim <Không đường truy đuổi>, vừa khéo gặp được mấy diễn viên quần chúng ở cổng đoàn phim đang ký tên điểm danh.

Giang Trạm đội mũ không đeo khẩu trang, lúc đi vào đoàn phim, vừa nhấc mắt lên liền đối diện với một cậu nhóc trẻ tuổi trong đó.

Cậu nhóc sửng sốt, rõ ràng đã nhận ra hắn, lại không biểu hiện ra điều gì, ngại ngùng mà cười cười, gật gật đầu.

Giang Trạm cũng gật gật đầu với đối phương.

Về sau lúc vây xem đoàn phim quay phim, diễn viên quần chúng tới đây, Giang Trạm lại trông thấy nam sinh kia, diễn viên chính của <Không đường truy đuổi> Phó Tuyền Chu ở ngay bên cạnh, cũng trông thấy, còn cố ý nói với Giang Trạm: “Cậu cảm thấy nhóc ấy thế nào?”

Giang Trạm không hiểu lời này cho lắm, không lên tiếng.

Phó Tuyền Chu: “Chỉ cần hễ tôi đóng phim ở Thành phố Điện ảnh này là có thể thường xuyên nhìn thấy cậu ấy, cậu nhỏ cố gắng lắm đấy, lớn lên đẹp trai lắm, con đường theo cũng đúng đắn, đoàn phim chúng tôi bên này tuyển diễn viên quần chúng đã chỉ đích danh muốn cậu ấy.” Cuối cùng cho lời bình: “Chờ mà xem, tôi cảm thấy cậu ấy có thể nổi tiếng.”

Nữ chính đang đứng bên cạnh, hỏi: “Tên gì?”

Phó Tuyền Chu: “Giản Lâm.”

Giản Lâm.

Cùng thời gian, Thành phố Điện ảnh.

<Một đường hương thơm Hoa Đình Nguyệt> hôm nay như thường lệ phân hai tổ AB quay phim.

Một màn diễn xuất nữ tướng quân khải hoàn về nước cần không ít diễn viên quần chúng, Giản Lâm với mấy người bạn quen biết đều đến, trước khi quay chụp nhận trang phục phim chuẩn bị tạo hình, diễn viên chính chưa tới, phim chưa bắt đầu, tất cả mọi người ngồi bên phông cảnh cổng thành chờ đợi.

Bên đoàn phim không được hút thuốc, mọi người rảnh không có việc gì làm đều đang tán gẫu.

Trò chuyện trò chuyện, đột nhiên có người nói: “Giản Lâm, đứa bạn kia của chú, chính là tên bạn tham gia tuyển tú ấy, đi chưa?”

Trong đám đông một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp ngẩng lên, Giản Lâm vừa lướt di động vừa nói: “Đi rồi.”

“Ài, các chú có thân không, tôi thấy lúc trước nó khóc trước mặt chú cứ như gì ấy, giả trân quá thể.”

Giản Lâm đang lướt Weibo, không nói gì.

“Có thể không giả sao, khóc cho người ta xem đó, đột nhiên lòi đâu ra dọa tôi giật bắn, tôi ở ngay bên cạnh nhìn đây này, kéo Tiểu Lâm của chúng ta diễn một màn, các cậu không lướt Weibo hả, Chung Trì kia khóc một cái, lên cả hotsearch luôn.”

“Ối chà,” Nhóm diễn viên quần chúng chạy nhiều đoàn phim rồi, thấy nhiều, tất cả đều thành tinh: “Đầu năm nay ngôi sao cũng không dễ làm nhỉ, còn phải kéo diễn viên quần chúng như chúng ta làm bộ làm tịch trước màn ảnh, đấy là Giản Lâm không nói thêm gì thôi, đổi lại là tôi, phải hỏi nó, Ngài là ai? Khóc cái lông chứ khóc?”

Khác với fan hâm mộ, nhóm diễn viên quần chúng đều nhìn sáng tỏ, đem chuyện này ra làm truyện cười.

Còn có người an ủi Giản Lâm: “Thôi bỏ đi, tuy rằng vô duyên vô cớ bị lợi dụng một hồi, nhưng quay người lại cũng chẳng có tổn thất gì, sau mà gặp phải chuyện này lần nữa, nhớ kỹ xong xuôi phải đòi tiền, đâu ra diễn viên quần chúng rảnh rỗi đi diễn không công cho nó.”

Giản Lâm ngược lại không bởi vì bị lợi dụng mà khó chịu, cậu với Chung Trì căn bản không thân, xem tình huống lúc đó với hotsearch sau này là biết có thể tương phùng nhau hẳn cũng không phải điều trùng hợp.

Cậu không muốn nghĩ quá nhiều, sau khi sự việc xảy ra Chung Trì không để ý cậu, cậu cũng không tiếp cận đi để ý Chung Trì, nhưng thật ra có người đại diện nói chuyện rất là không khách khí, lời trong lời ngoài ý tứ như sợ diễn viên quần chúng Giản Lâm này sẽ đố kỵ thèm thuồng với ngôi sao tuyển tú đang hot, cho nên nửa lừa dối nửa uy hiếp, bắt Giản Lâm phải ngoan ngoãn một chút.

Vốn dĩ không đề cập tới mấy việc này thì Giản Lâm đã sắp quên bằng sạch rồi— con người cậu có tính mau quên hơi nặng, không thích nhớ việc.

Vừa mới nghĩ tới thì rất nhiều sự không thoải mái lúc đó lại tái hiện hết trước mặt.

Giản Lâm nhón điện thoại, giọng điệu nửa đùa: “Vẫn nên đòi chút phí dịch vụ đấy, lần này em quên mất, lần sau em sẽ nhớ kỹ.”

Diễn viên quần chúng xung quanh cười ha hả không ngừng.

Giản Lâm tiếp tục lướt Weibo.

Đột nhiên, có người gửi cho cậu một tin nhắn riêng tư.

Đồ: Xin chào, tôi thấy ảnh chụp của cậu trên hotsearch # Chung Trì khóc # nên tìm kiếm Weibo của cậu, muốn hỏi một chút, phía cậu có nhận việc làm ăn không?

Giản Lâm: Việc làm ăn kiểu gì?

– –

Hậu trường trường quay, nhân viên hậu trường đang bận bịu với lần công diễn thứ ba.

Sáu nhóm chia thành hai phòng trang điểm cùng nhau hóa trang, bầu không khí khá là căng.

Giang Trạm ngồi trước gương, stylist đang làm tóc cho hắn, Bành Tinh bên cạnh đụng bả vai hắn, ra hiệu một hướng nào đó.

Giang Trạm nhìn qua, thấy được Chung Trì.

Chung Trì đang xem điện thoại.

Bành Tinh đè thấp âm thanh: “Đỉnh, xếp hạng một, có công ty push mạnh đúng là có khác, chúng ta vừa về tới nơi điện thoại đã nộp hết lên, người khác dùng cũng là lén lút dùng trong phòng ký túc, cậu ta thì cứ đường hoàng như vậy.”

Giang Trạm thu tầm mắt: “Mọi việc phải nghĩ theo chiều hướng tốt.”

Bành Tinh đảo tròn tròng mắt: “Nghĩ tốt? Cậu ta đi vệ sinh điện thoại rớt bồn cầu? Không cầm chắc điện thoại rơi vỡ màn hình?”

Mới vừa nói xong, Chung Trì đằng kia đột ngột đứng lên, cầm điện thoại hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Bành Tinh quay đầu: “Oa, làm gì thế.”

Chung Trì ở góc hành lang gọi điện thoại cho người đại diện.

Người đại diện: “P đồ nào?”

Chung Trì: “Chính là cái người chuyên gia sửa ảnh từng cùng lên hotsearch với Mentor Bách!”

Người đại diện: “Sao vậy?”

Chung Trì: “Vì sao đột nhiên anh ta lại chỉnh mấy tấm ảnh cho Giản Lâm chứ? Em thấy Weibo anh ta đăng ảnh chụp của Giản Lâm, còn tương tác với Giản Lâm nữa.”

Người đại diện không thể hiểu nổi: “Giản Lâm? Chính người lần trước đó? Ơ kìa, cậu quay công diễn đến nơi rồi, cậu quan tâm nó làm gì? Một đứa diễn viên quần chúng rẻ rách như nó, thành dạng gì thì có liên quan chi đến cậu. Hay là Giản Lâm đã nói gì đó? Không nên nha, lần trước tôi đã bắt bí nó rồi, một tên diễn viên quần chúng như nó, bị đuổi khỏi Thành phố Điện ảnh là mất cơm ăn, sao nó có can đảm ăn nói lung tung.”

Giản Lâm đương nhiên không nói lung tung trên mạng, cậu chỉ là follow chéo với Weibo P đồ thôi, P đồ đã đăng trên Weibo của mình một vài bức ảnh cậu đã qua chỉnh sửa tinh tế.

Vài tấm trong số đó, là ảnh chụp trên Weibo khoe ra Chung Trì Giản Lâm cùng khung vào hôm # Chung Trì khóc # lên hotsearch đó.

Trong mấy tấm ảnh ấy, Chung Trì đều ở chỗ dễ thấy nhất trên ảnh, Giản Lâm tất cả đều là làm nền, ảnh chụp vào trong tay P đồ, Giản Lâm làm nền đã được cut ra đơn độc, chỉnh ra tướng mạo càng thêm rõ nét hơn.

P đồ, nửa giang sơn của giới fans, thần thủ giới chỉnh ảnh, số lượng fans tính bằng bảy chữ số, fans hoạt động sôi nổi còn nhiều hơn một số nghệ sĩ tuyến tám nào đó, bạn tốt trên mạng tất cả đều là fan đầu não cả.

P ra một vài bức ảnh tinh tế của Giản Lâm, lập tức dẫn tới vô số fans, fangirl bản lĩnh khác không bàn tới, bản lĩnh liếm nhan sắc tuyệt đối là bậc nhất.

Một đám con gái kêu A a a a a a a dưới bình luận, nói đây là diễn viên quần chúng á? Nhan sắc này đi làm diễn viên quần chúng!? Các đạo diễn ở Thành phố Điện ảnh mù hết rồi sao!?

Cộng thêm hotsearch mỹ cường thảm của Chung Trì lúc trước, đến lượt Giản Lâm, mọi người đều không cần thảo luận nhiều nữa, trực tiếp chụp mác đây lại là một mỹ cường thảm nữa!

Một phiên bản mỹ cường thảm nâng cấp, nhan sắc hoàn toàn không thua kém Chung Trì, từng trải bi thảm cũng hoàn toàn không thua Chung Trì!

Anh trai nhỏ Giản Lâm!!! Chúng tôi có thể push Chung Trì, chúng tôi cũng có thể push anh!!!

Trước tiên để chúng tôi liếm nhan đủ cái đã, sau chúng tôi lại tới Weibo, V trạm, diễn đàn, Zhihu một loạt đưa anh thoát vòng!

Còn có người nói thẳng: Thật ra so sánh với Giản Lâm, Chung Trì căn bản không đủ trình mỹ cường thảm đi? Tốt xấu gì Chung Trì cũng đã ký công ty được xuất ngoại từ sớm được tham gia tuyển tú rồi, Giản Lâm gương mặt như thế này còn ngày ngày ở Thành phố Điện ảnh làm công kiếm tiền nuôi gia đình.

Chung Trì khóc? Chung Trì không nên khóc nha.

Hai người này tương phùng, nên khóc hẳn là Giản Lâm mới đúng? Bạn cũ ngày xưa tuyển tú gặp thời, bản thân thì vẫn đang vai phụ diễn viên quần chúng diễn viên quần chúng vai phụ.

Vương Phao Phao: Tới nào, các bạn hiền, lấy ra những nhiệt tình thương tiếc Chung Trì của các bạn đến sưởi ấm sưởi ấm Giản Lâm đi!

Chung Trì có C vị, Giản Lâm không có. Chung Trì có công ty, Giản Lâm không có. Chung Trì mười mấy tuổi ký công ty, Giản Lâm vẫn là không có. Chung Trì tham gia tuyển tú một đôi giày cũng phải ngàn tệ rồi, Giản Lâm đi diễn vai quần chúng một ngày không biết có thể kiếm được tám trăm không đâu. Chung Trì còn có túi xa xỉ, quần áo thay ra đổi phục trang của Giản Lâm đều là đựng bằng túi nilon!

Giản Lâm hết thảy đều làm tôi thương tiếc!

Lúc trang điểm Chung Trì nhìn thấy Weibo của P đồ, linh cảm thấy tình thế không đúng nên lập tức liên hệ với người đại diện.

Người đại diện an ủi cậu ta, bảo rằng đi xử lý ngay: “Cậu yên tâm quay công diễn đi, cái khác đừng quan tâm.

Chung Trì hơi lo lắng: “Dù sao chưa tới mấy tập nữa là đến trận chung kết rồi! Số vote của em với Giang Trạm chênh lệch không nhiều lắm, có thể bị anh ta vượt qua bất cứ lúc nào, bên công ty nói như thế nào vậy, rốt cuộc đàm phán xong xuôi chưa, có thể cho em C vị không?”

Người đại diện: “Đừng nóng vội, cậu đừng nóng vội.”

Chung Trì: “Sau lưng Giang Trạm cũng có người, đúng không.” Bật thốt ra mà chẳng suy nghĩ: “Bách Thiên Hành.”

Người đại diện: “Đừng có nghĩ nhiều như vậy, càng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Cậu phải biết rằng, Bách Thiên Hành mà thật sự muốn giữ C vị lại cho ai thì cậu hôm nay căn bản không có cửa xếp hạng nhất đâu. Công ty nghe ngóng từ sớm rồi, Bách Thiên Hành bảo đảm cho bên Giang Trạm là việc ký hợp đồng của cậu ta, bây giờ không có công ty nào có thể ký cậu ta được. Cậu chỉ cần giữ vững, C vị nhất định là của cậu.”

Trở lại phòng hóa trang, Chung Trì cũng tỉnh táo lại.

Cậu ta nghĩ Giản Lâm chẳng có gì là to tát, lăn lộn nhiều năm vậy rồi vẫn là diễn viên quần chúng đó thôi.

Giang Trạm cũng chẳng có gì to tát, mỗi bài <Kẹo bông> mà cũng nhảy không tốt.

Mấy nhóm cùng đi tới phòng đợi lên sân khấu, lúc chờ thang máy, Chung Trì khách khí nói với Giang Trạm: “Ngồi máy bay đi đi về về, thời gian gấp lắm nhỉ.”

Giang Trạm: “Vẫn ổn.”

Chung Trì suy cho cùng không đủ trầm ổn, gần đến giờ quay thì duỗi móng vuốt đi khiêu khích một chút: “Nghe nói vũ đạo của anh vẫn còn chút vấn đề.”

Giang Trạm nhìn sang, hai người mặt đối mặt.

Chung Trì này, nếu như không phải có hotsearch lần này, Giang Trạm còn thật sự sẽ không chú ý nhiều đến. Không phải chê vị trí hạng nhất này của Chung Trì không đủ làm người khác chú ý, mà là bởi vì hai người kể từ đánh giá sơ cấp trở đi, hầu như không xuất hiện cùng một lúc.

Cẩn thận ngẫm lại, ba lần công diễn, chẳng những chưa từng phân đến cùng nhóm, PK cũng không đụng độ, lên sân khấu cũng cách khoảng vài nhóm, ngay cả đại hội thể dục thể thao cũng không phân vào cùng một hạng mục.

Hoàn mỹ tách nhau.

Giang Trạm không đi nghĩ cái “Hoàn mỹ tách nhau” này tính toán của hậu đài chiếm bao nhiêu, suy nghĩ cũng vô dụng.

Hắn chỉ biết là, C vị, ai cũng muốn.

Giang Trạm đáp lại với một nụ cười: “Vốn dĩ có chút vấn đề, hiện tại không sao rồi.”

Chung Trì: “À phải ha, các anh đi thăm ban, có Mentor Bách ở đó mà.”

Lời này vừa nói ra, mấy nam sinh xung quanh phát giác ra không đúng bèn nhìn hết sang đây.

Lôi Bách Thiên Hành ra làm cái gì?

Ngữ khí này, âm điệu này, một câu “Mentor Bách ở đó mà” là muốn ám chỉ điều gì?

Phí Hải nhanh mồm nhanh miệng: “Ơ này, cậu…….”

Giang Trạm quét mắt qua Phí Hải, nhìn về phía Chung Trì, cười đáp: “Chúng tôi thăm ban, Mentor Bách là người bệnh cũng không giúp được gì, không giống như cậu, đi thăm ban một lần, có được hotsearch.”

Chung Trì: “……”

Ai cũng không ngờ tới Giang Trạm đáp lại trực tiếp như vậy.

Chung Trì bật thốt: “Hotsearch thì làm sao?! Anh nói vậy là có ý gì?”

Giang Trạm nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh vài phần, vẻ mặt không đổi: “Vậy thầy Bách thì làm sao? Cậu nhắc đến thầy ấy là có ý tứ gì?”

Chung Trì muốn đáp lại, bị nam sinh trong nhóm ngăn lại, lôi đi.

“Đừng, đừng mà, mọi người đều cùng chương trình cả, đừng cãi nhau tổn thương hòa khí.”

Chung Trì không phải người tính tình nóng nảy, bị kéo đi liền đi, không xung đột trực diện với Giang Trạm.

Mấy thành viên trong nhóm đều đi cùng Chung Trì đến khu cầu thang, vừa đi xuống lầu vừa có người khuyên Chung Trì: “Bỏ đi, đừng tranh cãi nữa, mọi người sau này debut còn phải cùng một nhóm nữa mà, đừng tổn thương hòa khí.”

Chung Trì tức không chịu được, hung tợn hét lên một câu ở trong hành lang: “Chẳng phải chỉ là ỷ vào có Bách Thiên Hành à?! Phải không!”

Mới vừa gào xong, đi xuống hai bậc, từ góc cầu thang một người đi lên tới nơi.

Người nọ đeo khẩu trang, ăn vận khiêm tốn, không đeo thẻ staff của tòa nhà, một tay đút túi đi không nhanh không chậm, đụng mặt nhóm Chung Trì bọn họ ở trong hành lang mới nâng tầm mắt.

Sáu nam sinh: “!!!”

“Men, Mentor Bách…..”

Bách Thiên Hành “ừ” một tiếng, đi qua bên người bọn họ, lên lầu.

Lúc đi ngang qua Chung Trì, y nghiêng đầu, không mang theo âm sắc nói: “Ờ, đúng đấy.”

Chung Trì: “…….”

Buổi công diễn ngày hôm nay do Đồng Nhận Ngôn chủ trì, trong nhận định của mọi người, Bách Thiên Hành hẳn là ở Côn Minh nơi phương xa.

Đột nhiên y xuất hiện dọa mấy nam sinh giật cả mình, thấy y đi lên lầu bèn có người to gan, ngẩng đầu hỏi: “Mentor Bách à, sao anh đã về rồi?”

Tiếng bước chân của Bách Thiên Hành hướng lên lầu, thanh âm lười nhác: “Tôi trở về rồi?”

Có nam sinh phản ứng nhanh: “Ặc, không ạ?”

Bách Thiên Hành: “Ừ, đúng, tôi chưa trở về.”

Hết chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.