Hôm nay Tử Ngôn từ cuộc thi về và ngỏ ý muốn đưa anh đến gặp người anh trai sinh đôi của mình.
Nghĩ đến sẽ gặp một người giống y chang như Tử Ngôn, Cố Duệ Thành không biết vì sao cảm thấy có chút bối rối.
Anh chợt nghĩ đến một viễn cảnh, hai anh em họ bước vào bên trong to nhỏ gì đó, sau đó xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài giống nhau, vui cười mà nói: “Ai là người yêu của anh?”.
Tổng giám đốc Cố chúng ta bị một cái rùng mình đánh tỉnh, tự nhẩm để tránh kết cục bi thảm đó, anh nên chăm chú vào người yêu của mình hơn bình thường mới được.
Cuộc họp thường niên ở Thịnh Tư đang diễn ra trong bầu không khí không còn gì để nghiêm túc hơn.
Cố Duệ Thành ngồi ở vị trí chủ trì, tay theo nhịp gõ cộc cộc lên bàn cho thấy tâm trạng không yên của đối phương.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, cứ đứng yên tư thế đó trong hơn một phút, rầm một tiếng, để lại câu “Tan họp” và đúng như mọi người thấy, Tổng giám đốc là đang lao ra khỏi công ty.
Anh đã nhiều lần đến sân bay rước Tử Ngôn nhưng lần này thì khác, anh sẽ đến ra mắt phụ huynh của cậu.
Đây cũng không khác mấy là “đến nhà hỏi cưới”, nên tâm trạng Cố Duệ Thành mang theo một nỗi bồn chồn khó tả.
Anh để lại thư ký Y Hạ lo xếp mọi việc còn lại trong công ty.
Cố tổng có thể có nhiều bộ mặt, nhưng anh vẫn là một người rất nghiêm túc trong công việc.
Đó chính là lý do mà sau khi Chủ tịch giao lại quyền điều hành cho anh, Thịnh Tư lại phát triển được như ngày hôm nay.
Nên khi thấy Cố Duệ Thành bỗng nhiên lao ra khỏi cửa phòng họp ai cũng tự mặc định rằng, anh là đi xử lý chuyện hệ trọng.
Chỉ là lần này họ đã sai thôi!
Tử Ngôn vừa bước ra khỏi cửa sân bay, một chiếc xe thuộc hãng Rolls Royce sáng chói đập vào mắt.
Cậu bất lực bước về phía người đàn ông đang vẫy vẫy cánh tay từ phía xa.
“Lần sau anh có thể xuất hiện một cách bình thường hay không?” Đưa hành lý trong tay cho anh, Tử Ngôn mang vẻ mặt không còn gì để nói đề xuất.
Cố Duệ Thành nhanh tay để hành lý vào ghế sau, cũng nghe được những lời cậu nói, anh mỉm cười làm vẻ mặt bất đắc dĩ như kiểu “Anh chỉ có một chiếc xe hà!”
“Không phải là muốn cho anh trai em xem hay sao? Nếu anh trai em thấy anh có tiền như thế sẽ không sợ em bị thiệt thòi mà ngăn cách chúng ta.”
“Anh không sợ Tử Thanh sẽ nghĩ ngược lại hay sao? Rằng anh quá giàu có như vậy, sợ là em đang trèo cao nên mới không chấp nhận.” Đây chính là sau khi yêu nhau rồi cậu mới biết được.
Thật ra chỉ số IQ của Cố Duệ Thành có một chút trục trặc không hề nhẹ, chính là kiểu người “ngốc có chọn lọc”.
Cậu từng thấy anh giải quyết công việc ở công ty, Cố Duệ Thành lúc đó chính xác là người đàn ông quyến rũ, hấp dẫn, lạnh lùng và vâng vâng.
Nhưng khi bên cạnh nhau, cậu phát hiện thật ra anh không suy nghĩ xa được như người khác nghĩ chút nào.
Hay đúng như người ta thường nói “Tình yêu khiến người ta trở nên ngu muội!”
Nghe Tử Ngôn nói, Cố Duệ Thành một bộ “Ừ hé!”, rồi xụ mặt.
Kế hoạch của anh rõ ràng rất hoàn mỹ, vậy mà chỉ đôi ba câu của cậu đã biến nó trở thành một chuyện vô bổ.
“Anh không cần lo xa như vậy đâu! Tử Thanh rất thương em, chuyện em làm anh ấy sẽ ủng hộ, đương nhiên người em chọn anh ấy cũng sẽ rất vừa lòng.
Hơn nữa, không lẽ anh muốn gia đình em chấp nhận anh chỉ vì tiền tài anh có hay sao?”
Vì là lần đầu tiên, Cố Duệ Thành không hề biết phải ứng phó như thế nào đối với người nhà của Tử Ngôn.
Anh có thể với bộ mặt nghiêm nghị đi gặp đối tác vì họ cần năng lực của anh hơn là vẻ ngoài.
Anh cũng có thể giữ một bộ lạnh băng khi về nhà vì vị phụ huynh kia đều biết rõ tính cách con mình.
Anh sợ mình có gì đó khiến gia đình Tử Ngôn không thích.
Khi vừa xác định yêu đương, Tử Ngôn đã kể cho anh nghe về hoàn cảnh của cậu, mà đối với Cố Duệ Thành bức tường mang tên anh trai này mới khó khăn hơn nhiều.
Vì chỉ có hai người với nhau, nên nếu bỗng nhiên có một người thứ ba chen vào giữa, ai sẽ để lại một ánh mắt thiện cảm cơ chứ.
Một đường về nhà Tử Ngôn phải hết lời trấn an Cố Duệ Thành, một mặt thì nói “Anh ổn lắm! Không cần lo cho anh.”, nhưng đập vào mắt cậu là đôi tay có phần căng chặt trên vô lăng đây kìa!
Cậu thầm nghĩ đợi đến lúc Cố Duệ Thành đối diện với anh trai hiền lành vô hại của cậu.
Liệu có trốn trong một góc nào đó tự cười bản thân hay không?
Khu phố quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, Tử Ngôn chỉ cho Cố Duệ Thành quán ăn cậu và anh hai hay đến nhất.
Còn không tiếc lời khen mỳ xào ở đó vừa dai, vừa nêm đủ vị.
Khoảng sân được bỏ trống do công trường bị đình chỉ, lại trở thành sân chơi của bọn trẻ trong xóm.
Bên kia là nhà của một lão nhân rất tốt bụng, trước nhà có cây hồng rất to, mỗi lần kết quả đều đem cho hai người rất nhiều.
Cố Duệ Thành im lặng lắng nghe, nghi nhớ và tự mình vẽ nên khung cảnh đấy!
Tử Ngôn và Cố Duệ Thành dừng xe cách khu nhà vài mét, vì trước cửa nhà cậu bỗng có thêm hai chiếc xe, nhìn qua có lẽ là xe tuần tra của cảnh sát.
Từ xa, bắt gặp thầy Trương đang tiếp chuyện với hai người nào đó, có lẽ là nhân viên điều tra.
Thầy giáo ngước mặt lên lộ ra đôi mắt có phần thê lương và ửng đỏ, ông nhìn thấy Tử Ngôn, nhưng nét mặt ông không hề vui mừng, mà là…hoảng hốt.
Tử Ngôn bước đến bên cạnh muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra.
Cậu thấy được tay thầy Trương dính thứ gì đó màu đỏ, mà sao tiếng động lớn như vậy, Tử Thanh lại không ra xem có chuyện gì.
Mặc kệ người ngăn cản trước cửa, Tử Ngôn xông vào nhà, phía sau Cố Duệ Thành cũng cảm thấy có dự cảm chẳng lành nhanh một chân chạy theo cậu.
Phía trong có nhiều hơn bên ngoài vài người, những điều đầu tiên đập vào mắt khiến Tử Ngôn chết lặng.
Người phụ nữ kia đang ngồi làm gì trong nhà cậu vậy? Tấm vải đó là đang che cái gì? Sau thấm hết nước ra sàn nhà vậy.
Hai người khi nãy sau khi biết được thân phận của cậu cũng đi theo vào nhà, đội trưởng đội cảnh sát ra hiệu cho mọi người bên trong cứ để cho cậu tự do.
Hắn là cảnh sát nên hiểu được trong lúc này cái mà bọn họ cần chính là thời gian thích ứng.
Thầy giáo bước đến nắm lấy cánh tay vươn ra muốn lật tấm vải lên của Tử Ngôn, quay người cậu lại để hai người đối mặt với nhau.
Khóe môi ông run rẩy, đôi mắt đã không kìm được tuôn rơi hai hàng, nhưng ông chưa kịp nói gì thì bên ngoài một người khác đi vào.
Không ngờ người kia lại mắt nhắm mắt mở không nhìn hoàn cảnh, đưa cho đội trưởng một tờ giấy, nói lớn:
“Xác định rồi, là tự sát!”.