Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 72: 72: Đường Trước Không Tri Kỷ Chớ Buồn



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..

/.–.-…….- — -.

–.

-….- — -.

–….-.- -.

–..—- —-.

—..
Mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn.
Sau khi Khương Tiêu đưa ra quyết định, anh vẫn gặp mặt Lâm Hạc Nguyên lần cuối.
Lâm Hạc Nguyên kiên trì hơn anh, nhưng cậu đã nhanh chóng phát hiện ra kiên trì đến mấy cũng vô ích.
Không chỉ riêng việc Khương Tiêu đã có xu hướng từ bỏ, gia đình cậu tuyệt nhiên cũng sẽ không nhượng bộ.

Cả hai hướng đi đều rơi vào bế tắc, có tiếp tục cũng chỉ khiến Khương Tiêu phải bối rối thêm.
Gia đình là bản chất của vấn đề, do cậu không đủ mạnh để tự đưa ra quyết định và gánh vác toàn bộ hậu quả của quyết định ấy.
“…!Sớm biết vậy, mình đã không đi thi.” Lâm Hạc Nguyên kéo tay Khương Tiêu.

Cậu như bỗng trưởng thành lên vài tuổi, giữa đôi lông mày toát ra chút buồn ủ dột: “Khương Tiêu à, mình vẫn thích cậu lắm.

Nếu mình không đi thi thì chúng ta só thể vào chung trường Đại học hàng đầu, sự việc cũng không nên nông nỗi này.”
Thế nhưng lúc ấy cậu vì Khương Tiêu mới nỗ lực đi thi Vật lý lấy giải.
Song chỉ dựa vào việc thích nhau thôi thường không thể bước tiếp được, huống hồ tình cảm thời niên thiếu có sâu nặng đến mấy cũng thiếu đi mất sức chống cự.
Khương Tiêu nhìn ra sự ủ dột trong biểu cảm của Lâm Hạc Nguyên, cõi lòng đau âm ỉ khó diễn tả thành lời.
“Sao lại nói vậy chứ? Thành tích thuộc về cậu mà.” Khương Tiêu nở nụ cười thật tươi, nhấc tay xoa tan nét nhăn trên khuôn mày cậu: “Đây là điều mình không hối hận nhất.”
Anh vẫn nhớ rõ lần đầu xem vở ghi môn Vật lý của Lâm Hạc Nguyên.

Cậu ghi chép những môn khác đều rất ngay ngắn gọn gàng, chỉ trừ môn Vật lý.

Vở ghi Vật lý của cậu rất thú vị, có chỗ lại giống tùy bút, dễ thấy được cậu đang viết ra những tâm tình trong lòng.

Vốn dĩ Lâm Hạc Nguyên đã rất thích Vật lý mà.
Một mối tình đẹp thể hiện ở việc song phương trong đó cùng nhau trở nên ngày càng xuất sắc hơn.
Anh cũng mong Lâm Hạc Nguyên sẽ vượt qua quãng đường gập ghềnh này, vẫn sẽ là con người siêu giỏi hăng hái đầy nhiệt huyết kia.
Mình cũng sẽ ngày một tốt hơn.
Khương Tiêu nghĩ.
Mặc dù không ai trong họ nói ra từ “chia tay”…!nhưng cuối cùng vẫn chia đôi ngả.
Sau đó, anh gặp mẹ Lâm một lần nữa.
“Về chuyện trước kia, cô thay mặt chồng cô nói một tiếng xin lỗi với cháu.

Cô vốn chưa từng có ý định làm tổn thương đến cháu.” Bà ấy nói: “Và cô cũng muốn cảm ơn cháu.”
Nếu Khương Tiêu cũng cố chấp thì Lâm Hạc Nguyên sẽ không chịu từ bỏ theo, sự việc rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, thậm chí không biết sẽ phát triển đến mức nào.
Tuy bà ấy cảm thấy trong tương lai sớm muộn gì chồng mình cũng sẽ phải chịu khổ vì tính cách cổ hủ độc tài này…!nhưng bà ấy càng không muốn chứng kiến bọn nhỏ đụng đầu vào tường Nam đến máu chảy đầm đìa hơn.
Khương Tiêu chẳng nói chẳng rằng.

Anh không muốn tiếp nhận lời xin lỗi và cảm ơn của bà ấy cho lắm.
Anh chỉ khắc ghi những lời mẹ anh dặn đời trước – Học cách từ bỏ thứ không thuộc về mình.
Có lẽ vào lúc này đây, Lâm Hạc Nguyên đã được định sẵn không thuộc về anh.
Quãng thời gian cấp ba này cũng được định sẵn sẽ khiến Khương Tiêu khó quên suốt đời.
Sự phản kháng của Lâm Hạc Nguyên không phải hoàn toàn vô ích.

Có vẻ Lâm Tình Ngọc cũng đã bị chuyện này ảnh hưởng đôi chút.

Cô bé chuyển trường, cả nhà họ Lâm dọn lên tỉnh, cuối cùng còn không định quay lại nữa.
Trước khi đi, cô bé tới gặp Khương Tiêu.
“Cảm ơn anh đã tặng cho em nhiều thứ như vậy.

Lần này là vấn đề của nhà em.

Anh tốt lắm, anh Khương Tiêu à.

Em hy vọng sau này anh sẽ luôn vui vẻ.”
Cô mang đến cho Khương Tiêu món quà cuối cùng Lâm Hạc Nguyên chuẩn bị trước khi đi.
Một chiếc hộp nho nhỏ.
Mở ra, thấy trên cùng có một tờ giấy, trên giấy đỏ dát kim tuyến là một câu được viết bằng bút lông.

Nét chữ của Lâm Hạc Nguyên, anh nhận ra.

── Đường trước không tri kỷ chớ buồn.*(Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ)
Đọc câu này, nụ cười thật lòng đã nở trên môi anh.

Mong rằng Lâm Hạc Nguyên cũng như vậy, dẫu chia cách đôi đường, cậu ấy vẫn có thể gặp được người tri kỷ khác.
Bên trong hộp ngoài tờ giấy này thì còn một chiếc hộp nhỏ có khóa.

Chiếc chìa khóa nhỏ nằm bên cạnh, trên đó treo một tờ giấy, ghi “Khương Niên Niên thi Đại học xong rồi hãy mở ra”.
Trước giờ Khương Tiêu luôn rất vâng lời, thấy nói thi Đại học xong đọc sau là anh lập tức cất chiếc hộp đi.
Thực ra Lận Thành Duật cũng đã từng nói chuyện với Lâm Hạc Nguyên.
Đúng là hai người luôn chẳng ưa nhau, nhưng hôm đó Khương Tiêu kéo Lâm Hạc Nguyên về nhà y thoa thuốc, nói rõ rồi thì Khương Tiêu về nhà, còn Lâm Hạc Nguyên vẫn ở chỗ y một thời gian.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Khương Tiêu trong chuyện lần trước.”
Lâm Hạc Nguyên đang nhắc đến chuyện do cha cậu gây ra.

Nếu không bị ngăn lại kịp thời thì cậu xin lỗi Khương Tiêu bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Lận Thành Duật liếc cậu, đáp lại một câu: “Khỏi cần, tôi không làm vì cậu.”
Lâm Hạc Nguyên im lặng một lát, mới nói tiếp: “Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Khương Tiêu…!nhưng bây giờ tôi bỗng hâm mộ cậu.”
Hai người lấy Khương Tiêu làm trung tâm, tranh đấu gay gắt, trước giờ toàn là Lâm Hạc Nguyên chiếm ưu thế bởi vì lòng Khương Tiêu thiên vị.

Lâm Hạc Nguyên nào đâu ngờ được lại có ngày mình phải hâm mộ đối phương.
Cậu không rõ Lận Thành Duật thuyết phục người nhà ra sao để chuyển trường từ Liễu Giang tới Hậu Lâm, song dưới tình cảnh này mà có thể làm được đến vậy thì quả thực khiến người ta hâm mộ.
Ít ra cậu ta có thể thoát khỏi sự giam hãm của gia đình, cũng có thể ngăn người nhà làm tổn thương đến người mình thích.
Trước kia Lâm Hạc Nguyên cảm thấy đầu óc kẻ này cứ như người bệnh tâm thần.

Tuy nhiên sau một thời gian quan sát, cậu biết dù y có bị tâm thần thật thì cũng luôn đối xử tốt với Khương Tiêu.
Người khác bị gia đình phản đối, ra nước ngoài học xong còn có ngày trở về, đến lúc đó nối lại duyên xưa khả năng vẫn được, thế nhưng Lâm Hạc Nguyên lại không dám tưởng tượng đến viễn cảnh này lắm.
Bởi vì còn Lận Thành Duật.
Bên cạnh Khương Tiêu có một người như cậu ta thì liệu cậu ấy có chịu chờ nhiều năm liền cho đến khi cậu về không? Mà dẫu không phải Lận Thành Duật thì qua một thời gian dài như thế, kiểu gì cậu ấy cũng sẽ gặp được những người khác thôi.
Tình cảm tốt đẹp đến mấy cũng không đợi nổi qua thời gian đằng đẵng.
“Sẽ không ai luôn đứng tại chỗ chờ đợi, đúng không?”
Lâm Hạc Nguyên nói những lời này như đang lẩm bẩm.

Cậu chuẩn bị chấp nhận một hiện thực khó mà chấp nhận.
Lận Thành Duật cũng bị những lời này đả động đôi chút.

Giờ đây mình vẫn sẽ luôn ở bên Khương Tiêu.

– Y thầm nghĩ.
Người đừng hòng để ai quấy rầy chuyện học hành như Khương Tiêu vào học kỳ I mà hồn vía cứ như đang trên mây.

Năm lớp 11 thi cuối kỳ đứng thứ ba toàn thành phố, sang tháng đầu lớp 12 lại rớt thẳng xuống hạng 11 khối, out khỏi top 10.
Lận Thành Duật xem bài thi của anh, thấy toàn sai ở một số câu rất đơn giản.
Giáo viên cũng cảm thấy trạng thái của anh là lạ.

Dù thành tích dao động thì cũng không nên thành như vậy, bèn tìm Khương Tiêu nói chuyện vài lần, giọng điệu cũng rất thân thiện, song Khương Tiêu lại không nói nên lời.
“Không sao đâu ạ.” Khương Tiêu nói với chủ nhiệm lớp: “Em sẽ tự điều chỉnh ổn thỏa.”
Chẳng qua anh không làm được.
Trường THPT số 1 Hậu Lâm tổ chức họp phụ huynh định kỳ thứ Bảy tuần sau tuần có kết quả thi giữa kỳ.

Hạ Uyển Uyển cũng biết cảm xúc của Khương Tiêu dạo gần đây không ổn lắm.

So với thành tích, bà càng sợ con trai mình gặp vấn đề gì hơn.
Về chuyện của Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên, dù Khương Tiêu chưa từng đề cập thì đến bây giờ, Hạ Uyển Uyển cũng đã đoán được đôi chút từ những món quà cậu tặng Khương Tiêu hàng năm cùng lần đánh nhau với bọn Khương Thành…!và cả hiện tại.
Lâm Hạc Nguyên vừa đi, thành tích của Khương Tiêu lập tức thay đổi.

Sao Hạ Uyển Uyển có thể không nghĩ ra chút nào được?
Chẳng qua Lâm Hạc Nguyên đã rời đi thật rồi.
Họp phụ huynh xong, Hạ Uyển Uyển đón Khương Tiêu về nhà.
Khương Tiêu cứ luôn cúi đầu, vào nhà rồi mới nhỏ giọng xin lỗi bà.
“Sau này con sẽ thi tốt…” Anh nói: “Con…”
Anh lại hơi ngập ngừng, co mình ở sô pha, im lặng.
Hạ Uyển Uyển xoa đầu anh, hỏi anh tiếp: “Niên Niên thích nam sinh sao?”
Cơ thể Khương Tiêu khẽ run lên.

Anh lại rụt người về sâu trong sô pha.
“Con thích Lâm Hạc Nguyên, đúng không nào?”
Qua một lúc lâu, Khương Tiêu mới dần dần thoát khỏi trạng thái thu mình, khàn giọng đáp lại một câu: “Vâng ạ.”
Hạ Uyển Uyển vươn tay ôm lấy con trai mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng anh như ru ngủ khi anh còn nhỏ.
“Trách mẹ.” Bà nói: “Lẽ ra mẹ phải phát hiện ra sớm chút.”
“Mẹ không giận sao?”
Khương Tiêu hỏi bà.
“Đâu phải lỗi của Niên Niên.” Bà nói: “Sao mẹ lại giận đây? Tiểu Lâm đi rồi, nếu Niên Niên khó chịu thì có thể nói với mẹ.”
Khương Tiêu vùi đầu nơi bờ vai bà.
“Con chỉ…” Anh hơi nghẹn ngào: “Con chỉ hơi khó chịu thôi.”
Lúc học và thi trên trường, anh hơi khó kiểm soát bản thân, luôn bị lơ đễnh.

Đôi khi anh lại không khỏi nghi ngờ hay là mình có vấn đề ở đâu chăng?
Nhưng mình đã làm sai chỗ nào chứ?
Rất nhiều người nói với anh rằng “Khương Tiêu không có chút vấn đề nào đâu”.

Lâm Tình Ngọc từng nói, Lâm Hạc Nguyên từng nói, thậm chí mẹ Lâm cũng từng nói thế với anh.
Thế nhưng kết quả luôn ra vậy, cứ như một lời nguyền rủa.
“Không phải lỗi của Niên Niên mà.” Hạ Uyển Uyển nói với anh: “Rất khó giải thích được loại chuyện này.”
Bà chậm rãi kể lại cho con trai những trải nghiệm của mình hồi trẻ.
Hiện giờ Hạ Uyển Uyển vốn đã đẹp, hồi trẻ còn đẹp hơn.

Trước khi kết hôn bà cũng từng gặp vài người, tốt có xấu có, cuối cùng mới gặp cha của Khương Tiêu – Khương Hải.
“…!Từ khi gặp được cha con, mẹ cảm thấy chắc hẳn đời này cứ như vậy rồi, chính là người này rồi…!Vậy mà vẫn không như mong muốn.” Hạ Uyển Uyển thở dài: “Hồi cha con mới đi, đã từng có một khoảng thời gian ngay chính suy nghĩ của mẹ cũng mơ hồ.”
Về sau con trai đã tiếp thêm cho bà dũng khí, giúp bà vực dậy trở lại.
“Bất luận nam nữ, bất kể là ai thì việc được ở bên nhau luôn là duyên phận.

Hồi còn trẻ chút, mẹ cho rằng tình cảm là phải bên nhau dài lâu, trọn đời trọn kiếp, tuy nhiên đến hiện tại mẹ mới hiểu, rằng tình cảm bên nhau lâu dài suốt đời suốt kiếp tốt thì tốt thật, nhưng có rất ít.

Hai người ở bên nhau phải đối mặt với rất nhiều nhân tố không xác định.

Có thể đạt được sự vĩnh viễn là một chuyện rất may mắn, nhưng ôm theo niềm tiếc nuối mới là thường xuyên.”
Bà xoa đầu Khương Tiêu, nói tiếp: “Sau này con lớn lên cũng sẽ như vậy.

Niên Niên à, có lẽ con sẽ gặp được những người khác, có thể họ sẽ ở lại, hoặc sẽ rời đi, chỉ cần Niên Niên không thẹn với lương tâm là đủ rồi.

Về sau rồi con sẽ hiểu, rằng một mối tình không chỉ quan trọng ở mỗi thời gian bên nhau mà còn gồm cả những gì đối phương để lại cho con sau khi chia xa.

Cha con để lại con cho mẹ, vậy đã là tốt lắm rồi.”
Khương Tiêu không có lời nào để đáp lại, anh chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Anh nhớ về những khoảnh khắc mình và Lâm Hạc Nguyên ở bên nhau, nhớ về mọi kỷ niệm vui vẻ.

Mỗi lần đi Liễu Giang nhập hàng, trong lòng anh đều ấp ôm hy vọng, bởi vì đến đó có thể mang quà về cho Lâm Hạc Nguyên.

Mỗi lúc học nhóm với đối phương, anh luôn có cảm giác đôi người cùng tiến, cũng có động lực học tập hơn.
Dạo này, lúc học bài anh cứ thấy thiếu thiếu gì đó, vậy nên mới dễ lơ đễnh.
Anh rầu rĩ lên tiếng.

Sau khi Hạ Uyển Uyển phát hiện vậy mà mình lại nói nhiều đến vậy, dường như cuối cùng anh cũng hết kiên trì nổi nữa, vùi đầu vào hõm vai mẹ, không ngăn được nước mắt, khóc lên một trận.
Mối tình đầu của anh cứ vậy qua đi, sự khó chịu và tủi thân vẫn luôn hiện hữu, tuy nhiên không thể kéo dài cảm xúc này mãi.

Khóc một lúc xong, con người phải tiếp tục nhìn về phía trước..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.