[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 15: Chương 14



Kể từ hồi quen biết Tom, Draco vẫn luôn rơi vào thế yếu, tuy Draco đã biết trước điều đó nhưng không nghĩ tới việc Tom có thể xảo quyệt và nhẹ nhàng ném vấn đề qua cho Draco thế này.
Ngồi ở trong phòng học, Draco oán hận không để ý tới Tom, thằng nhóc khốn kiếp này sắp làm cậu điên lên rồi.
“Nè, Draco.” Ellis vừa vào lớp đã trực tiếp ngồi bên phải của Draco, cậu liếc liếc mắt về phía Tom đang cúi đầu đọc sách ở bên trái Draco, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu và Tom đã làm hòa chưa?”
Không đợi Draco trả lời, Tom đã ngẩng đầu lên: “Ellis, tôi và Draco không có cãi nhau cho nên không có làm hòa gì đâu.”
“À, được rồi, nếu hai cậu đều nói thế……” Ellis không tin nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, toàn cái Hogwarts này đều có thể nhìn ra hai người bọn họ có gì đó sai sai đấy.
Giáo sư Merrythought đi vào, không thể không nói, Galatea Merrythought là một người đàn ông dù ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn đẹp trai, ông đã dạy ở Hogwarts được mười năm, Draco cho rằng đây quả là một kỳ tích, ít nhất thì cậu chưa từng thấy vị giáo sư nào có thể đảm nhiệm môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám lâu tới vậy.
Tông giọng trầm thấp của ông mang theo nét khàn khàn, “Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập sử dụng Locomotor Mortis (Bùa Trói Chân), bây giờ, thầy yêu cầu các trò đứng lên và rời khỏi bàn học.”
Chờ học sinh có mặt đều đứng ra phía sau, giáo sư Merrythought vẫy đũa phép đem toàn bộ bàn ghế trong phòng học di chuyển qua một góc, trung tâm phòng học trở nên trống trải.
“Đây là thần chú của Bùa Trói Chân cùng những điều cần lưu ý, thầy yêu cầu các trò nhớ cho kỹ.” Giáo sư Merrythought chỉ đũa phép lên bảng đen, “Hai người một nhóm, thử dùng Locomotor Mortis lên đối phương—-” nói tới đây, ông ngừng lại, tầm mắt đảo qua học sinh ở bên dưới, “Không cần lo, thầy chỉ sợ là giờ các trò còn không thể dùng Locomotor Mortis thành công đâu.”
“Hai người một nhóm?” Vẻ mặt của Ellis hơi cứng lại, cậu nhìn về phía Draco và Tom, không nghi ngờ gì thêm, hai người này nhất định là một nhóm.

Mà cậu thì không có quen thuộc với Slytherin nào khác.
Nhưng ngoài dự đoán, Draco không có ở chung với Tom, cậu tóm lấy Walden Macnair, còn Tom thì quay đầu mỉm cười với Ellis.
“……” Hai người đó vẫn còn chiến tranh lạnh à?—- đây là tiếng lòng của Ellis.
“Cậu với Tom xảy ra chuyện gì à?” Walden hỏi Draco, liếc nhẹ về phía Ellis đang luyện tập với Tom.
“Vì cái gì mà ai cũng thấy quan hệ giữa bọn tôi rất tốt thế?”
Nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ đũa phép của Walden, Draco theo bản năng né đi Bùa Trói Chân, ánh sáng đó lập tức đánh trúng sàn nhà, để lại dấu vết mờ mờ.
“……!Này, Draco, chúng ta đang luyện tập đấy.” Walden bất mãn nhìn Draco, sau đó lại quăng thêm một cái Bùa Trói Chân, nhưng ánh sáng chỉ lóe trên người Draco một chút chứ không có hiệu quả gì.

“Nói theo kiểu của Gryffindor, hai người các cậu cữ như bị trúng phải Epoximise (Bùa Dính Chặt), bây giờ Epoximise đã biến mất rồi à?”
Đối với kiểu so sánh xui xẻo này, Draco tỏ vẻ nhàm chán, cậu cắt ngang ý định thảo luận tiếp của Walden: “Giờ tới lượt tôi, Walden, Locomotor…….”
Không đợi cậu nói xong, Walden đối diện đã mở to hai con mắt nhìn phía sau Draco, “Tránh mau, Draco!”
Draco không có thời gian quay đầu lại, cậu cũng không rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng giống như áo choàng bị xé rách, sau đó Draco bị một lực mạnh đánh bay, lưng của cậu như bị chém lên, không có sức lực nào.
“Ôi Merlin ơi! Draco!”
Nghe tiếng Draco rên rỉ, toàn bộ học sinh xung quanh đều bị dọa tới mức choáng váng tại chỗ, nhìn máu tươi chảy ra từ phía sau lưng, thấm ướt áo choàng của cậu.
“A, tôi, tôi không phải cố ý đâu, thành thật xin lỗi……” Trong phòng học vang lên tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Nét mặt của Tom trầm xuống, nhìn lướt qua nữ sinh Ravenclaw kia, “Giáo sư, Draco cần đưa tới Bệnh Thất.”
“Đương nhiên.” Giáo sư Merrythought cong lưng kiểm tra vết thương của Draco một chút, phát hiện sau lưng cậu có một vết cắt rất dài.

“Các trò ở yên trong lớp, ai cũng không được rời đi, thầy đưa trò Draco đi tới Bệnh Thất.”Tom thấy giáo sư Merrythought bế Draco lên liền vội vàng đi theo.
“Tom……” Giáo sư Merrythought nhìn thoáng qua Tom, thấy hắn không hề có ý định lui lại, rồi nghĩ tới việc Tom là bạn tốt của Draco nên cũng miễn cưỡng gật đầu, “Nếu trò kiên quyết như vậy thì được thôi.”
Chờ giáo sư Merrythought và Tom đều rời đi, phòng học lập tức nổi lên trận cãi cọ ồn ào.

“Ôi, Merlin, máu nhiều như vậy, Draco sẽ không có sao chứ?” Ellis sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, cậu nhìn Walden chung nhóm với Draco, hoảng sợ hỏi.
Walden cũng sợ hãi, sắc mặt của anh âm trầm một cách đáng sợ, “Tôi nghĩ sẽ không có gì đâu, cậu biết phu nhân Pomfrey rất lợi hại mà, có điều……” Nói tới chỗ này, anh dừng lại, đặt ánh mắt lên người Ravenclaw vừa gây chuyện, “Tôi thấy cô cần phải trả giá vì chuyện này đi, Draco suýt nữa bị cô giết luôn rồi!”
Nghe thấy lời của Walden, Ravenclaw khác cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, “Này, sao cậu có thể nói thế hả? Cô ấy có phải cố ý đâu.”
“Con mẹ nó ai thèm để ý vụ cô ta có cố ý hay không, tôi chỉ biết hiện tại Draco đang tới Bệnh Thất, hơn nữa còn chảy cả đống máu!” Walden sắc bén quát đám Ravenclaw.
Cả người của Draco cực kì đau, cậu có thể cảm giác được mình đang được ai đó ôm chạy tới Bệnh Thất.

Đau đớn trên người làm cậu nhớ tới hồi năm 6, cái lần bị Đấng Đầu Sẹo dùng Sectumsempra (Cắt Sâu Mãi Mãi) cắt lên người, chỉ là không có nghiêm trọng như đợt đó.
“Merlin ơi, đứa nhỏ này rốt cuộc gặp chuyện gì vậy, sao lại có thể bị thương tới như vậy?”
Draco ngẩng đầu liền thấy phu nhân Pomfrey trẻ đi rất nhiều.
“Mau đặt thằng bé xuống, tôi cần xem vết thương!” Phu nhân Pomfrey chỉ huy giáo sư Merrythought nhẹ nhàng đặt Draco lên giường bệnh.
“Đứa trẻ đáng thương, tại sao đi học thôi mà vẫn bị thương nặng được cơ chứ?” Phu nhân Pomfrey lấy ra từ trong ngăn tủ một đống chai lọ các thứ để trước mặt Draco, “Uống hết chúng đi, trò cần một ít thuốc cầm máu và cả thuốc bổ máu nữa.”
Khi Draco nhìn thấy lọ độc dược, cậu liền nhớ tới cái hương vị như sắp thối rữa kia, nhưng hiện tại giáo sư Snape chưa có được sinh ra, có lẽ vị của độc dược không tới mức làm con người ta không nuốt nổi.
Nuốt vào số độc dược mang hương vị khó uống nhưng vẫn cho phép con người tiếp thu được, Draco cảm giác tốt hơn một chút, ít nhất thì cũng không còn chóng mặt nữa.
“Phu nhân Pomfrey, tôi nghĩ tôi cần giao trò Malfoy cho cô chăm sóc, trong phòng học vẫn còn học sinh đang chờ tôi.” Giáo sư Merrythought ghé vào giường xác định Draco đã tốt hơn rất nhiều, mới nói với phu nhân Pomfrey.
“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho trò ấy, có điều trò ấy không thể rời đi được, cần phải ở yên trong Bệnh Thất cho tới sáng ngày mốt.”
“Sáng ngày mốt á?” Giọng của Draco có chút đanh lại.
Phu nhân Pomfrey không tán thành nhìn Draco, “Trò cần nghỉ ngơi, đứa nhỏ à, vết thương sau lưng trò tuy không nghiêm trọng nhưng trò chảy rất nhiều máu.”
“……” Cậu dĩ nhiên biết mình chảy rất nhiều máu, bằng không chỉ bị thương ở lưng thôi thì chóng mặt kiểu gì.
Giáo sư Merrythought rời đi, phu nhân Pomfrey cũng bận việc, chỉ có Tom là ở lại.

Hắn nhìn lướt qua Dra-cực-kì-đáng-thương-nằm-trên-trường-co, châm chọc nói: “Cậu vậy mà chỉ lo tới việc mình ở lại tới khi nào?”
“……!Việc đó rất quan trong, tiết đầu ngày mai là lớp Bay.” Draco đã không cưỡi chổi bay lên trời ít nhất ba năm, điều đó đơn giản làm cậu không thể chịu đựng được.

Tom nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt của Draco, “Chết tiệt, bây giờ cậu bị thương và thứ cậu bận tâm là lớp Bay ngu ngốc kia.”
“Hoàn toàn chính xác, đúng vậy, tôi bị thương, giờ tôi phải nằm ở trên giường.” Draco nhếch mép cười với Tom, rõ ràng trước đó bọn họ còn chiến tranh lạnh, vậy mà bây giờ Tom vì mình bị thương mà nổi giận, quan hệ của bọn họ đã tốt tới vậy sao?”
“Nhưng có thể kể lại tình hình lúc đó cho tôi được không, tôi chỉ biết là bản thân bị lời nguyền đánh trúng, cậu hẳn là biết rõ, tôi lúc đó đưa lưng về phía người thi triển mà.”
Tom quan sát Draco, trên mặt vẫn duy trì cái mỉm cười ấm áp, “Cậu bị đánh trúng bởi một thần chú bị đọc sai Draco, đối phương là một Ravenclaw.”
“Đọc sai thần chú?” Vẻ mặt của Draco như nuốt phải con sên, “Cậu bảo là một Ravenclaw niệm sai Bùa Trói Chân? Mẹ nó! Đó là một Ravenclaw, không phải Hufflepuff!”
Một cái Bùa Trói Chân đơn giản cũng niệm sai, cái Nón Phân Loại đó già rồi nên lẩm cẩm à? Tại sao người như thế mà vẫn vào được Ravenclaw?
“À, nếu là Hufflepufff thì e là cậu cũng không bị thương nghiêm trọng thế này.” Tom không có thành ý gì nói.
Draco mím môi không trả lời, cậu dĩ nhiên không phải bị Tom nói tới mức không phản bác được, chỉ là cậu mới nhớ tới việc mình đang chiến tranh lạnh với Tom.
Thấy Draco giữ im lặng, Tom lần đầu tiên đầu hàng.

Tuy hắn ghét việc Draco có chuyện giấu mình, nhưng dù sao Draco vẫn là bạn của hắn, trong quãng thời gian bị đám trẻ ở cô nhi viện cô lập, cậu là người bạn vẫn ở bên cạnh hắn.

“Tôi thấy cậu sẽ cần ghi chép cho lớp học chiều nay và ngày mai.”
Đây là muốn làm hòa với mình sao? Draco không chắc chắn liếc Tom một cái, “Được, hy vọng cậu có thể chép kĩ một chút.”
Tom không có trả lời, hắn cầm lấy cặp của Draco được đặt ở trên ghế và vác trên vai cùng cái của mình, sau đó mới nhìn về phía Draco: “Vậy qua giờ cơm trưa tôi sẽ tới thăm cậu, hy vọng cậu có thể thừa năng lượng như hiện tại.”
“Tối hôm nay là tôi có thể khỏe lại rồi……” Draco bất mãn lẩm bẩm một câu.
Mang theo cặp của Draco, Tom dự định về phòng ngủ trước một chuyến, ít nhất phải mang cho Draco một cái áo chùng hoàn hảo và nguyên vẹn, đây có lẽ là nguyện vọng hàng đầu của Draco..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.