Sau lần trò chuyện đó, Tom không nhắc lại chuyện liên quan tới Trường Sinh Linh Giá hay bất kỳ chuyện nào, nhưng Draco biết hắn không có quên.
Thần Sáng cuối cùng cũng rút toàn bộ quân ra khỏi Hogwarts nên Tom cũng có cơ hội đi với Draco vào Phòng chứa bí mật, giống như bọn họ nghĩ, Tử Xà không có ở trong Phòng chứa bí mật, e là hiện giờ nó đang nằm trong cái đường ống nào đó.
“Chúng ta cần phải tìm ra nó trước khi xảy ra thêm vụ tấn công nào nữa.” Draco híp cặp mắt màu xám lại, mạnh tay cắt con sâu bướm trên tay.
“Cậu sẽ làm hỏng độc dược của chúng ta, Draco.”
Tom hơi nhíu mày, cướp lấy con sâu bướm từ tay Draco, thái lát nó một cách thành thạo rồi bỏ vào trong vạc.
“Tôi dĩ nhiên biết phải tìm ra nó, nhưng hiện giờ nó đang ở đâu, hay là cậu nghĩ chúng ta có khả năng đi tìm từng cái ống một ở trong Hogwarts?”
“Thiên phú độc nhất của ngài— Xà Ngữ, thưa ngài Riddle, chuyện này chỉ có mình ngài là có thể làm thôi.” Draco hừ lạnh một cái, nở nụ cười nhạt đậm chất Malfoy.
Tom không đáp lại, nhưng hắn lại đổi sang một cái chủ đề khác, “Tôi nghe giáo sư Slughorn nói, Mandrake đã trưởng thành rồi, hôm nay thầy ấy sẽ điều chế thuốc giải.”
Nghe thấy lời của Tom, Draco suýt nữa là bỏ hết toàn bộ mật chuột trong tay vào vạc, hên là Tom kịp thời cản cậu lại, không thì Draco sẽ nhận được một con T trên lớp Độc Dược.
“Ý cậu là hai học sinh bị hóa đá kia có thể tỉnh lại trong hôm nay?” Draco không dám tin tưởng nhìn Tom, sao bây giờ hắn còn có thể bình tĩnh như vậy hả? “Ôi mẹ kiếp, nếu bọn họ mà tỉnh lại, nguyên cái trường này sẽ biết kẻ tấn công vốn không phải là phù thủy hắc ám, thậm chí còn không tính là con người, là một con Tử Xà!”
“Sẽ có người nghĩ tới cậu Tom, phần lớn học sinh của Slytherin đều biết cậu là hậu duệ của Slytherin.” Giọng của Draco mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, cậu không rõ là tại sao năm học năm nay lại trở nên khó khăn tới vậy, toàn bộ sự việc đều cực kì không thuận buồm xuôi gió.
“Cho nên chúng ta cần mau chóng giải quyết vấn đề Draco, nên hiện giờ chúng ta đang thảo luận về vụ này đây.”
Tom không bận tâm tới lửa giận của Draco và đổ độc dược trong vạc vào hai cái lọ thủy tinh.
Vì sai sót liên tiếp vào ngày hôm nay của Draco nên dẫn tới màu sắc của dược thu nhỏ hơi sậm màu, nhưng Tom dám bảo đảm nó vẫn còn hiệu quả, có uống sạch thì cũng không có xảy ra vấn đề gì quá lớn, vì thế mới đem độc dược giao cho giáo sư Slughorn.
“Mật chuột bỏ quá nhiều, màu có hơi tối, nhưng vẫn xứng đáng được một con O, rất tốt.” Slughorn chăm chú nhìn hai lọ độc dược một lúc rồi đưa ra lời đánh giá.
Sau khi lớp Độc Dược kết thúc, Slughorn vội vàng rời khỏi lớp và đi ra bên ngoài lâu đài, mọi người đã quá quen với động tác này của giáo sư.
“Giáo sư lại đi tới nhà kính rồi, Mandrake có phải sắp trưởng thành rồi không?”
“Giáo sư Slughorn đương nhiên là nhanh chân đi xem rồi, cậu đừng quên, người bị hóa đá còn có một Slytherin đấy.”
Phải, đây cũng là chuyện mà sau đó Draco mới biết được, cha của Slytherin nhỏ bị hóa đá kia vậy mà lại có quan hệ rất tốt với giáo sư Slughorn, ông đã viết thư cho giáo sư, nhờ Slughorn chăm sóc cho con trai mình nhiều hơn.
“Tối hôm nay bọn họ sẽ tỉnh, chúng ta làm gì đây?”
“Nói cho giáo sư Dumbledore, để ông ta đi xử lí Tử Xà.” Tom híp lại cặp mắt đá vỏ chai, bình tĩnh đáp lại.
“Cậu có ý gì?” Draco dùng cặp mắt khinh bỉ nhìn Tom, giống như hắn mới phun ra lời gì đó ngu ngốc.
“Ý trên mặt chữ Draco, dù sau đối với tôi thì Tử Xà vô dụng, như tôi đã nói, tôi không có hứng thú với sự nghiệp của Salazar Slytherin, tôi sẽ không đi giết Máu Bùn.” Tom giật giật khóe miệng, nhanh chóng nhét toàn bộ sách giáo khoa của mình và Draco vào trong cặp.
“Bây giờ, đi tới phòng làm việc của giáo sư Dumbledore thôi, cậu và tôi.”
Draco bị Tom kéo đi, cậu hiện giờ không biết nên làm cái vẻ mặt gì mới coi là thích hợp.
Cái này cũng quá quái lạ rồi, bọn họ là học sinh Slytherin mà hiện giờ lại chạy đi kiếm viện trưởng Gryffindor để giải quyết vấn đề.
“Cậu định giải thích cậu biết về Tử Xà kiểu gì hả?” Draco hạ giọng, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “Nếu cậu nói cho ông ta biết về Phòng chứa bí mật, toàn bộ bảo thạch của chúng ta sẽ bị trừ sạch! Đi đêm, Tử Xà, hóa đá……”
Mỗi từ nói ra là sắc mặt của Draco liền tái đi một phần, cậu tất nhiên không phải sợ việc bị trừ bảo thạch của Slytherin.
Khi đó, Dumbledore đã đoán được lai lịch của mình, tuy Draco không thừa nhận, nhưng nghĩ lại đi, hiện giờ cái này giải thích kiểu gì đây? Tưởng tượng việc đi đến phòng làm việc của Dumbledore, Draco cảm thấy dạ dày của mình muốn xoắn lại, đau sắp chết.
“Đừng lo Draco, Dumbledore hẳn đã biết tôi là Xà Khẩu.” Tom giật giật khóe miệng, mặt vô cảm nói.
Nhưng nói thế càng làm Draco bất an hơn, Dumbledore biết Tom là Xà Khẩu? Rốt cuộc là từ lúc nào chứ? Nếu ông ta thật sự biết, tại sao không cản Tom đi tìm Phòng chứa bí mật?
Nhưng Tom lại cực kì bình tĩnh, trên thực tế, Draco vốn nhìn không ra là hắn có lo lắng gì, giống như bọn họ chỉ đang thảo luận về bài luận sau giờ học.
Draco từ lúc đi tới trước phòng làm việc của Dumbledore vẫn luôn cố nén sự lo lắng xuống, cậu không muốn bị nhìn thấu bởi lão ong mật thèm ngọt Dumbledore khi ở trước mặt ông.
Đợi khi bọn họ đi vào phòng làm việc của Dumbledore xong, khi Dumbledore cười với cậu, Draco nhận ra toàn bộ nỗ lực là uổng phí công sức.
“Có chuyện gì sao, các con?” Dumbledore mỉm cười với hai người.
Draco mím môi ngồi trên ghế sô pha, thầm quyết định sẽ không nhiều lời ở trước mặt Dumbledore, dù chỉ là một từ.
“Giáo sư, em muốn nhờ thầy giúp đỡ.” Tom bình tĩnh nhìn Dumbledore, “Mới nãy trên hành lang, em nghe thấy được……!âm thanh kì lạ, em muốn nhờ thầy nói cho em biết đó là thứ gì.”
Đôi mắt màu lam của Dumbledore như sáng lên một chút, “Trò có thể miêu tả sơ về âm thanh trò nghe được không, Tom?”
Draco thấy Tom gật đầu và nghe thấy tiếng rít nổi da gà như dự đoán.
Dumbledore hơi kinh ngạc trong chớp mắt nhưng ông nhanh chóng giấu nó đi, nhìn Tom một cách bao dung, “Tom, thầy muốn nói cho trò biết rằng đây là một loại thiên phú rất hiếm ấy, thiên phú này hẳn là đến từ mẹ hoặc là cha của trò.”
“Giáo sư, về chuyện này chúng ta có thể bàn bạc sau, cái em muốn nói cho ngài biết là tiếng em nghe thấy trên hành lang, giống như là……” Tom nhíu mày, trông cực kì buồn bã, “Giết……!Giết chết ngươi…..!Máu tươi……”
Dumbledore rất tập trung nghe Tom nói, sau khi Tom nói hết toàn bộ, ông mới làm ra vẻ mặt suy tư.
“Thầy nghĩ thầy cần cộng 50 điểm cho Slytherin, chà, đây là phát hiện cực kì quan trọng Tom, các trò làm cực kì tốt.”
Dứt lời, Dumbledore quơ đũa phép, một con phượng hoàng màu bạc bay ra từ đũa phép.
“Thông báo cho giáo sư Merrythought và giáo sư Slughorn, ta cần bọn họ giúp đỡ.”
Sau khi Thần Hộ Mệnh rời đi, Dumbledore mới nghiêm túc nhìn hai người, “Thầy rất tiếc khi phải thông báo cho hai trò biết rằng, trong lâu đài e là có một sinh vật pháp thuật cực kì nguy hiểm, bọn thầy cần tìm ra nó đồng thời tiêu diệt nó.”
“Tom, trò có thể nói cho thầy biết trò nghe thấy tiếng đó ở đâu không?”
Tom cau mày lại như tự hỏi, nhưng Draco biết Tom tuyệt đối đang giả bộ, bảo đảm luôn.
“Em không chắc lắm thưa giáo sư, lúc đó em đang ở chỗ cầu thang nằm giữa lầu ba và lầu bốn, em không thể xác định được là âm thanh đó phát ra từ lầu ba hay lầu bốn.”
“Không thành vấn đề Tom, có điều là lát nữa cần đến sự giúp đỡ của trò rồi.” Dumbledore mỉm cười một cách dịu dàng.
Sau khi giáo sư Merrythought và Slughorn chạy qua, Dumbledore lặp lại câu chuyện của Tom một lần.
Draco dám cá là khi Slughorn nghe được từ “Xà Khẩu” liền nhìn Tom một cách thích thú, hiển hiên ông càng quan tâm đến việc học sinh của mình thật sự có dòng máu cao quý tới như vậy hay không.
Chuyện xảy ra sau đó liền đơn giản hóa đi, tuy Dumbledore càng muốn Draco về lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nhưng lại bị Draco từ chối, cậu lấy danh nghĩa là bạn thân của Tom nên nhất định phải ở lại để xác nhận rằng Tom được an toàn, tuy Dumbledore trông không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Draco.
Ba vị giáo sư bắt đầu mang theo Tom và Draco đi tìm kiếm Tử Xà trong lâu đài, việc tìm kiếm thuận lợi ngoài ý muốn, khi họ vừa đi tới lầu bảy, Tom liền nghe thấy tiếng rít quen thuộc ở chỗ vạch tường, chuyện sau đó không dính dáng gì tới hai học sinh mới học tới năm ba, bọn họ nằm ở vùng bảo vệ của các giáo sư.
Draco không muốn đối mặt với Tử Xà cho nên không hề tò mò đi xem các giáo sư đối phó với Tử Xà kiểu gì.
Nhưng cậu nghe được tiếng gào của con phượng hoàng, còn có ánh sáng từ đủ loại pháp thuật.
Mãi tới khi Tử Xà bị xử lí, Draco nhìn thấy được con Tử Xà khổng lồ màu xanh lá nằm ở hành lang lầu bảy, cặp mắt to như bóng đèn đang chảy máu.
Còn hành động của các giáo sư lại không có gây ra sự chú ý tới các học sinh khác, hẳn là hành lang đã yểm pháp thuật gì đó để đề phòng có học sinh nào chạy tới.
“Trò đã giúp đỡ rất nhiều, Tom.” Dumbledore vui mừng mỉm cười với Tom.
“Albus, tôi nghĩ chúng ta có thể cho Tom một phần thưởng cống hiến đặc biệt, dù gì để có thể đối phó với Tử Xà, Tom đã có công lao rất lớn.” Slughorn cười lớn với Dumbledore, ông hiển nhiên muốn nhận được ít lời khen nhờ vào Tom.
“Đó là việc tất nhiên Horace, đây là điều Tom nên có được.” Giọng của Dumbledore hơi mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng như thường.
Draco và Tom rời khỏi lầu bày, còn các giáo sư ở lại để xử lý thi thể của Tử Xà, giáo sư Slughorn trông cực kì vui vẻ.
Draco đoán một mặt là ông có được Tử Xà để làm nguyên liệu độc dược, còn mặt khác thì có khả năng dính tới Tom.
Slughorn vốn dĩ đã thích Tom bởi vì thiên phú pháp thuật phi phàm của hắn, nhưng giờ Slughorn đã biết được chuyện Xà Khẩu, nó sẽ làm tính chất sự việc thay đổi hoàn toàn, Tom có được dòng máu cao quý, điều này chẳng có gì lạ khi Slughorn càng thích Tom hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa..