[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 81: Chương 80



Chuyện Tử Xà đã được giải quyết thuận lợi, mặc dù lúc xong xuôi thì Draco cảm thấy làm như vậy vẫn có chút không hợp lý, nhưng ít nhất kết quả vẫn tốt.

Mandrake đã trưởng thành, lần này thì Myrtle không có chết, cô đã uống thuốc giải do giáo sư Slughorn điều chế và đã quay trở về bàn dài của Ravenclaw.

Tuy cô nàng vẫn sẽ bị Oliver Humber bắt nạt như trước, nhưng vẫn tốt hơn là không còn cái mạng.
Vào bữa sáng sau hôm Tử Xà chết, Dumbledore đã đứng trước toàn bộ giáo sư và học sinh khen ngợi Tom, hơn nữa còn tuyên bố rằng Tom nhận được phần thưởng cống hiến đặc biệt vì đã giúp đỡ Hogwarts giải quyết được rắc rối.

Draco có thể cảm nhận được vào giây phút đó, gần như toàn bộ ánh mắt của học sinh có mặt đều nằm trên người Tom, ánh mắt mang theo hâm mộ và sùng bái.
Draco đoán rằng phòng trưng bày ở lầu bốn dã có thêm một cái cúp dành cho Tom Riddle.
Hogwarts sau đó đã bình yên trở lại, không có Tử Xà lẫn Giám Ngục, học sinh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nhưng Draco lại càng lo lắng hơn, cậu không có khi nào là không chú ý tới Tom, sợ rằng không biết khi nào thì Trường Sinh Linh Giá dưới dạng cuốn nhật ký sẽ bị Tom tạo ra (1).
Nhưng Tom lại cư xử cực kì bình thường, ngày ngày đi học đúng giờ, sau giờ học thì đi đến thư viện làm bài tập và bài luận, thậm chí còn ngoan ngoãn ngồi đọc sách trong phòng ngủ vào giờ giới nghiêm.

Nhưng Tom như thế trong mắt Draco lại hoàn toàn không hợp lí với tính cách của hắn.

Không đi đêm? Đây đúng là sự việc rất kì lạ.
Cảm giác kì lạ này kéo dài cho tới trước ngày nghỉ lễ Giáng Sinh.
Nếu là kỳ nghỉ Giáng Sinh bình thường, Draco nhất định sẽ về Trang viên Malfoy, còn Tom thì đi đến Hẻm Xéo làm gì đó.

Nhưng kỳ nghỉ năm nay lại khác, Draco nhớ đến việc Tom đã biết đến sự tồn tại của Trường Sinh Linh Giá, cậu hận không thể ở bên cạnh Tom suốt để giám sát hắn cho đến khi hắn trở lại Hogwarts sau khi năm học bắt đầu.
Nhưng lão Malfoy lại không biết Draco đang lo lắng cái gì, sau khi nhìn thấy Draco ở trên sân ga, ông liền không để cho Draco phản kháng, mang theo cậu cùng Abraxas quay về Trang viên Malfoy.

Điều này khiến Draco chán nản, đồng thời lo lắng cho ánh mắt tạm biệt có ẩn ý khác của Tom.
Hơn nữa, trong thời gian ở Trang viên Malfoy, Draco vẫn luôn cảm thấy không yên ổn, giống như có chuyện gì đó rất trầm trọng sắp xảy ra.

Draco lại chỉ có thể nghĩ tới Trường Sinh Linh Giá, tưởng tượng ra việc Tom có khả năng chế tạo Trường Sinh Linh Giá vào thời gian này, Draco liền cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Cậu viết thư cho Tom, nhưng khi con đại bàng quay về Trang viên Malfoy lại không có mang thư hồi âm của Tom.

Giống như cảm nhận được Draco đang chán nản, Abraxas gạt cờ phù thủy sang một bên, từ chối chơi tiếp, “Anh phải nhắc nhở em Draco, ngày mai là lễ Giáng Sinh rồi, em không thể cứ thẩn thờ vậy được.”
“Tom có nói gì với anh không? Kiểu như trải qua lễ Giáng Sinh như thế nào ấy?” Draco nhíu mày không chắc chắn hỏi.
“Chà, tất nhiên, cậu ta không phải làm thêm ở Hẻm Xéo à?” Abraxas mỉm cười, “Em biết mà, năm nào cậu ta cũng làm vậy.”
Draco không bỏ lỡ chút miễn cưỡng từ nụ cười của Abraxas, cậu khẳng định Tom có kế hoạch khác, và Abraxas rõ ràng biết về kế hoạch này.
“Cậu ta thật sự ở Hẻm Xéo sao? À, anh biết đó Abraxas, tôi rất lo cho Tom, bọn tôi lớn lên cùng nhau, thân thiết hơn cả bạn bè nữa, nhưng hiện giờ tôi lại không thể liên lạc được với cậu ta.

Hay là Abraxas anh đây không hề lo lắng cho Tom? Nếu là vậy thì tình bạn giữa hai người thật sự làm người khác không dám mở miệng nói tiếng khen ngợi.” Draco rất muốn làm ra vẻ lo lắng cho Tom, nhưng trên thực tế thì cậu không cần phải giả bộ làm gì, từ sau khi Draco bị lão Malfoy xách về Trang viên Malfoy, cậu liền lo lắng và sốt ruột cả ngày, căn bản không có tinh thần, dù là ai cũng nhìn ra cậu rất không ổn.
Abraxas nhìn quầng thâm mắt đậm dưới mắt Draco và thở dài, “Em không liên lạc được với Tom à? Cậu ta bảo là ở Hẻm Xéo……”
“Thật sự không liên lạc được Abraxas, anh là……!ặc, anh trai của tôi, anh giúp tôi đi, anh biết tôi lo cho cậu ta cỡ nào mà.”
Abraxas mím môi im lặng một lúc lâu rồi giống như từ bỏ, anh nói: “Anh thật sự không nên nói cho em biết, nhưng nếu em đã lo lắng như vậy—-” Anh khoanh tay trước ngực và nâng cằm lên một cách ngạo mạn, “Anh đã tra ra tài liệu về nhà Gaunt, em biết đấy, Tom đã tìm gia tộc Gaunt từ lâu rồi.”
Không bận tâm tới vẻ ngạc nhiên của Draco, Abraxas tiếp tục nói, “Tom nói cho anh biết người thân của cậu ta tên là Marvolo Gaunt, anh liền giúp cậu ta điều tra một chút, vài năm trước, Marvolo Gaunt từng bị Bộ Pháp thuật vì tội tấn công quan chức do Bộ Pháp thuật cử tới, cho nên anh đã tìm ra được địa chỉ chính xác.”
Abraxas nói xong thì Draco đột ngột bật dậy khỏi sô pha, cậu nhìn Abraxas như nhìn một con quỷ khổng lồ ngu đần.
“Sao anh lại có thể đem chuyện này nói cho Tom biết hả? Ôi, cái này đúng thật là mẹ kiếp! Anh biết mình làm cái gì không hả?”
Ở nhà Malfoy, lão Malfoy và Draco đã sớm biết thân phận của Tom, đồng thời không có ai chủ động nói chuyện này cho người khác biết, còn hiện tại, Abraxas vậy mà lại đi điều tra về nhà Gaunt rồi sẵn tiện nói cho Tom nghe luôn, cái này đúng là hết sức tuyệt vời!”
“Gia tộc Gaunt là hậu duệ của Slytherin, anh nghĩ em biết vụ này.” Abraxas cau mày, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Draco, “Yên lặng, chuyện này cũng không có gì hết, đó có thể là người thân của Tom, em biết là……”
“Tôi chẳng biết cái gì hết!” Draco không khỏi nổi điên với Abraxas: “Mẹ nó, nếu chú có trở về thì nhờ anh nói với chú ấy, tôi có việc gấp cần đi giải quyết, buổi chiều……!Không thì là ngày mai tôi nhất định sẽ trở về.”
Draco không chuẩn bị gì liền phóng ra khỏi Trang viên Malfoy, cậu thậm chí còn chưa kịp cầm theo cây đũa phép cũ kia.

Xe đò Hiệp Sỹ hiển nhiên không thích hợp với tình huống hiện tại, Draco mím môi, giằng co một lúc mới quyết định dùng Độn Thổ, cậu không bảo đảm mình có thể dùng thần chú này thành công hay không, có thể an toàn, không thiếu tay hay thiếu chân đến được Little Hangleton.

Nhưng cậu không còn thời gian nữa, Draco dám cá, nếu Tom biết được về gia tộc Gaunt, hắn sẽ lập tức đi tới Little Hangleton.
Draco nghĩ về vị trí của Little Hangleton ở trong đầu và xoay người tại chỗ, khi cậu mở mắt ra, ở trước mặt cậu là rừng cây trước căn nhà cũ của Gaunt.

Draco không chần chừ liền chạy về phía Little Hangleton, cậu cần đi tìm người hỏi một chút để thử xem gần đây Tom có đi tới đây hay chưa.
Cậu đi đến quán trọ cậu từng ở trong hai ngày và tìm được bà chủ trong quán, cậu đã hỏi thử xem gần đây có người lạ nào xuất hiện ở Little Hangleton hay không.

Ngoài dự kiến của Draco là không có ai nhìn thấy có người lạ nào xuất hiện ở Little Hangleton, điều này làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm, Draco còn tưởng rằng Tom sẽ không nhịn được liền chạy đi tìm Gaunt.
Nhưng cậu vừa mới yên tâm thì bỗng thấy bà chủ quán trọ cong môi lên một chút, “Phải, gần đây không có người lạ nào, nếu phải nói rõ ra người tới đây thì đó là đám cảnh sát.” Bà chủ cố giấu sự vui vẻ trong lòng nhưng không thành công, ở Little Hangleton giống như đã xảy ra chuyện gì đó làm người ta vui vẻ.
“Cả nhà Riddle chết hết rồi, mới sáng hôm nay, khi hầu gái đi tới nhà ăn thì phát hiện cả ba người trong nhà đều ngừng thở.

Tới trưa thì có rất nhiều cảnh sát đến điều tra, bọn họ chết một cách kỳ lạ, chết mà không có dấu vết gì ở trên người hết.”
Draco mở miệng thở dốc, cậu cố thuyết phục mình rằng chuyện này không hề liên quan gì tới Tom, nhưng không thể, kể cả không cần suy nghĩ đi chăng nữa, Draco liền biết chuyện này nhất định là do Tom làm, cậu chỉ có thể nghĩ ra được đáp án đó.
Ra khỏi quán trọ, Draco đi thẳng tới căn nhà rách nát của nhà Gaunt, nếu nhà Riddle đã chết, vậy nơi mà Tom có khả năng đi đến chỉ có một—- nhà Gaunt.
Khi Draco vừa mới đến gần ngôi nhà rách nát kia, cậu nhìn thấy có hai phù thủy đang đối đầu với nhau từ đằng xa, một người là Morfin Gaunt mà cậu đã gặp hồi trước, phù thủy còn lại thì đứng đối diện với ông ta, mặc dù Draco không nhìn thấy khuôn mặt của người này, nhưng giọng nói bên trong cậu bảo rằng đó là Tom Riddle.
Giống như cảm nhận được có người ở phía sau, nam phù thủy kia từ từ quay đầu lại, Draco nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tom, hắn đã uống Thuốc Lão Hóa, là gương mặt hai mươi tuổi mà Draco đã thấy rất nhiều lần, nhưng khác biệt ở chỗ là, cặp mắt vốn mang màu đá vỏ chai trên gương mặt kia nay đã chuyển sang màu đỏ máu, con mắt màu đỏ tươi giống như sáu mươi năm sau.
“Cậu quả nhiên biết hết mọi thứ, Draco.” Tom giống như không hề thấy bất ngờ gì khi Draco đến, hắn bình tĩnh đảo mắt nhìn Draco, “Cậu rất gấp nhỉ? Cầm cả đũa phép của mình luôn.”
Draco siết chặt đũa phép trong tay, cậu đã từng nghĩ nếu bản thân nhìn thấy Tom biến thành như vậy thì sẽ thấy thế nào.

Sẽ lo lắng? Sợ hãi? Hay chỉ là sợ hãi? Nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không có gì cả, cậu tưởng chừng những cảm giác đó vốn không tồn tại trong cậu.

Cậu cảm thấy đầu óc của mình chưa bao giờ tỉnh táo như thế này, rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh tới mức làm người khác khó tin, giống như cậu có thể không cần suy nghĩ liền dùng lời nguyền lên Tom đã trở thành Chúa tể Hắc Ám.
Draco nhìn lướt qua gương mặt đầy sự phẫn nộ của Morfin Gaunt, sau đó mới quay đầu nhìn Tom, cặp mắt xám mang theo sự lạnh nhạt, “Tom, từ khi nào mà Little Hangleton đổi tên thành Hẻm Xéo thế?”
Nhìn thấy Draco như vậy, Tom không biết nên phản ứng thế nào, hắn cho rằng dù là thời điểm thế nào thì Draco vẫn đứng ở bên cạnh mình, chứ không phải là cầm đũa phép chỉ vào mình, chuyện thế này không nên xảy ra.

Nhưng trên thực tế, Draco gạt mình hết lần này tới lần khác, giấu giếm hết mọi thứ.

Rõ ràng cậu biết hắn muốn biết rõ về nhà Gaunt, nhưng cậu lại không hé một lời nào cho hắn biết rằng cậu đã điều tra ra được.

Nếu không phải nhờ Abraxas, e là hắn sẽ càng lãng phí nhiều thời gian hơn.
“Cậu định nguyền tôi sao Draco? Cậu định dùng đũa phép với tôi? Với người bạn thân nhất của cậu? Đơn giản chỉ vì một tên như vậy?”
Tom dừng mắt trên người Morfin Gaunt, người đàn ông giống như thằng điên này vậy mà lại là chú của hắn.

Nếu không phải vì Draco chạy tới, e rằng gã đàn ông này đã bị Lời nguyền Độc Đoán không chế, còn cái nhẫn Slytherin đã nằm trên tay hắn.
Draco không vì lời nói của Tom mà thả lỏng cảnh giác, đũa phép trên tay cậu vẫn chỉ thẳng vào Tom, “Cậu không thể làm vậy Tom, tuy tôi cũng thấy Riddle là kẻ ngu đần, còn có dòng máu bẩn thỉu của Muggle, nhưng gã vẫn là cha của cậu, sao cậu có thể giết gã hả? Cậu vẫn còn là học sinh!”
“Câm miệng Draco, đừng có nhắc tên đó với tôi!” Giọng của Tom chứa sự phẫn nộ và khinh miệt, “Đó chỉ là một kẻ Muggle đê tiện, Draco, gã vốn không phải cha tôi, đừng có nhắc tới hắn.”
“Đúng vậy, cha mày là một thứ tạp chủng, mày cũng giống như nó, mày cũng là một thứ tạp chủng!” Morfin Gaunt đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, ông rút đũa phép hơi tróc đi lớp sơn bên ngoài và chỉ về phía Tom.

“Diffin……”
“Crucio!” Trước khi Morfin Gaunt thốt ra câu thần chú hoàn chỉnh, Lời nguyền Tra Tấn đã đánh trúng ông ta.

Morfin Gaunt ngã lăn trên mặt đất, cả người cuộn thành một cục vì đau, nét cực rất dữ tợn.
Draco không dám tin vào mắt mình nữa, Tom vậy mà đã có thể sử dụng thành thạo Lời nguyền Không thể tha thứ, còn cậu lại không hề nhận ra.
“Relashio!” Draco suy nghĩ rồi ném thẳng một bùa chú về phía Tom, song Tom lại rất cảnh giác, vào cái giây Draco giơ tay lên thì hắn đã né đi, nhưng Lời nguyền Tra Tấn cũng dừng lại, Morfin Gaunt ôm ngực nằm trên mặt đất, hình như đã ngất xỉu.
Tom mệt mỏi nhìn Draco, trong giọng nói mang theo hận ý, “Cậu vậy mà nguyền tôi Draco, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không……”
Câu tiếp theo bị Tom nuốt xuống, trên thực tế, hắn biết rất rõ, Draco cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng hắn, có vài thời điểm, ánh mắt cậu nhìn hắn mang theo sự phòng bị làm người khác khó chịu, giống như nhìn xuyên qua hắn để nhìn một người khác, một người khác rất giống với hắn.

Draco cũng không nói cho Tom biết suy nghĩ của mình, sẽ không, mặc kệ là qua bao lâu đi nữa, Tom mãi mãi không thể biết được thứ gì từ miệng của Draco.
“Đó không phải là lí do để cậu giết người Tom, cậu bây giờ vẫn còn là học sinh—-” Draco hạ thấp giọng, cặp mắt màu xám kia vô hồn nhưng cánh tay hơi run đã bán đứng cảm xúc của mình.

“Tom, tôi muốn biết cậu có phải là đã chế tạo Trường Sinh Linh Giá không, nói cho tôi biết!”
“Chuyện cậu biết còn vượt xa tưởng tượng của tôi nhiều, Draco—-” Tom híp mắt một cách nguy hiểm, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng tràn đầy cảm xúc bạo ngược, dường như có thứ gì đó đang chui ra khỏi lồng ngực, nó gào lên rằng cứ việc ném lời nguyền vào người thiếu niên ở đối diện đi, thứ gì cũng được, để cậu nhắm mắt lại, đừng có nhìn hắn như nhìn một kẻ người xa lạ nữa.

“—Còn có cái gì là cậu không biết nữa hả Draco? Phòng chứa bí mật, Tử Xà, thân thế của tôi, Trường Sinh Linh Giá…”
Tom nói tới chỗ nào thì vẻ mặt của Draco liền tái đi tới đó, bởi vì cậu không thể phủ nhận lời của Tom, kể cả cậu có một thứ tình cảm khác với Tom, Draco cũng không thể phủ nhận rằng bản thân cậu không tin tưởng Tom, cậu vẫn luôn thấy Tom đến cuối cùng vẫn sẽ trở thành Chúa tể Hắc Ám, còn cậu thì cũng đã có linh cảm thế này.
“Tom, cậu không hiểu, cậu không thể làm như vậy! Slughorn đã nói rõ với cậu rồi, Trường Sinh Linh Giá là một thứ cực kì tàn ác, cậu tuyệt đối không thể chế tạo Trường Sinh Linh Giá, cậu cần phải đồng ý với tôi điều này.” Draco căng thẳng, bên trong hai mắt là lửa giận.
“Trường Sinh Linh Giá có thể làm cho người khác trường sinh bất tử, tôi tưởng rằng chúng ta đã có nhận thức chung, cậu không phải cũng nghiên cứu về Thuật Giả Kim để đi tới trường sinh bất tử sao?” Cặp mắt màu đỏ của Tom nhìn chằm chằm vào Draco, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
“Cho nên cậu chế tạo Trường Sinh Linh Giá?” Cánh tay cầm đũa phép của Draco vốn luôn run nhẹ lại bỗng vững vàng, Tom ở trước mắt cậu giống như đã biến mất, thiếu niên tuấn tú kia đã biến thành Chúa tể Hắc Ám mặt rắn, giống hệt như sáu mươi năm sau, hắn đứng ở nơi đó, lạnh lùng và điên dại.
“Cậu biết vào tiết Ông Kẹ trên lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tôi đã thấy gì không?” Tom không trả lời hắn, hắn nhìn Draco bằng vẻ châm chọc, “Khi tôi đứng chắn ở trước mặt cậu, Ông Kẹ đã biến thành thi thể của tôi, tôi sợ nhất chính là cái chết của tôi, Draco.”
“Dừng lại ngay Tom Riddle!” Draco mím chặt môi, giọng nói như thốt ra từ kẽ răng.

“Tôi sẽ không ủng hộ cậu làm như vậy, nhà Malfoy cũng sẽ không.

Chúng ta không còn là bạn bè nữa Riddle, từ ngày hôm nay trở đi, cậu là cậu, tôi là tôi……”
Em ấy muốn rời khỏi ngươi Tom, người luôn ở bên cạnh ngươi……!muốn rời khỏi ngươi……
Không được để em ấy làm như vậy, làm gì đó đi, bất kì một ai cũng không được chống lại ý muốn của ngươi……
Tom thấy mình từ từ giơ đũa phép lên, miệng thốt ra câu thần chú, “Imperio……”
……
Lão Malfoy và Abraxas chạy tới Little Hangleton sau khi Draco đã rời khỏi trang viên hơn ba tiếng đồng hồ, còn Abraxas thì mới biết được hóa ra cha mình đã sớm biết rằng gia tộc Gaunt nằm ở Little Hangleton.
Đợi khi lão Malfoy và Abraxas chạy tới căn nhà rách nát của Gaunt, đã có không ít quan viên của Bộ Pháp thuật ở xung quanh, còn Tom thì giống như bị dính phải Lời nguyền Độc Đoán và bị một đám quan viên bao vây, mặc cho bọn họ đã nói thế nào đi chăng nữa thì Tom vẫn ngậm chặt miệng, không nói một tiếng nào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lão Malfoy đi về trước, nhìn Tom một cái rồi mới quay sang Cục trưởng bên phòng làm việc Cục Thi hành Luật Pháp thuật để hỏi.
“Ngài Malfoy, chào ngài.” Felis lịch sự chào hỏi lão Malfoy.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?” Lão Malfoy gõ nhẹ cây gậy đầu rắn lên mặt đất, “Tom là bạn của con trai tôi, các vị tìm cậu ta có chuyện gì sao?”
“Chuyện là thế này.” Felis nhìn thoáng qua Tom, “Ngài Malfoy, ở nơi này đã xảy ra sự việc vô cùng khủng khiếp, có ba Muggle bị giết trong nhà, là Lời nguyền Chết Chóc, mà phù thủy ở gần vào thời điểm đó chỉ có hai phù thủy, bạn của con trai ngài, còn có cả Morfin Gaunt.”
“Tôi không thể không nghi ngờ hiệu suất làm việc của Bộ Pháp thuật đấy.” Lão Malfoy bật một tiếng cười nhạo, nhìn Felis như nhìn một kẻ ngốc, “Tôi không nghĩ rằng một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đã có thể dùng được Lời nguyền Chết Chóc, kể cả có uống Thuốc Lão Hóa đi chăng nữa cũng không thể sử dụng được Lời nguyền Không thể tha thứ, với lại cậu ta còn chưa đến tuổi thành niên, không thể sử dụng pháp thuật ở ngoài trường học.”
“Thuốc Lão Hóa?” Felis để lộ vẻ mặt như đã thấu hiểu mọi thứ, “Đây là điều tất nhiên ngài Malfoy, chẳng qua lúc đó cậu ta cũng ở đây cho nên bọn tôi cần hỏi rõ một chút.

Nếu ngài thấy cậu ta không có vấn đề gì thì……”
Felis lập tức quay đầu lại và hét với đồng nghiệp của mình: “Này, được rồi, để đứa trẻ bị dọa sợ kia đi đi, ý tôi là Tom Riddle ấy, thả cậu ta qua đây đi.”
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa của đám quan viên của Bộ Pháp thuật, Tom không nói một tiếng nào và di chuyển tới gần lão Malfoy, cặp mắt của hắn vẫn đỏ như máu, không hề có chút thay đổi nào.
“Cậu không sao chứ Tom? Ôi, chết tiệt thật, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi đã không để cậu đi rồi.” Abraxas định ôm bạn thân của mình một cái nhưng lại vì ánh mắt tàn ác của Tom mà bỏ ý định.
“Cậu có thấy Draco không? Thằng bé nghe cậu chạy đi tìm Gaunt xong liền chạy ra khỏi nhà.”
Nghe được tên của Draco, thái độ của Tom trở nên dữ tợn trong nháy mắt, hắn thở dốc rất mạnh, nở nụ cười lạnh gáy với Abraxas, “Tất nhiên, tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi anh về Draco, e rằng tôi phải mạo phạm ghé Trang viên Malfoy rồi.”
Hắn siết chặt bàn tay phải, chiếc nhẫn cộm lên làm tay của Tom đau nhưng hắn giống như không có thấy, hắn siết chặt lấy nó và không thả lỏng ra, giống như chỉ cần làm vậy là Draco sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tom cho tới tận bây giờ vẫn nhớ được vẻ mặt của Draco khi cậu sắp bị thần chú đánh trúng, cậu nhìn Tom với vẻ không tin nổi như muốn lên án rằng, Cậu thật sự muốn nguyền tôi?
Tom lập tức tỉnh táo lại vào cái giây hắn quăng câu thần chú đó ra, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đối xử với Draco như vậy, Draco rất quan trọng với hắn, quan trọng hơn tất cả mọi người, còn hơn cả cặp cha mẹ mà hắn chưa từng gặp bao giờ.
Mà hắn lại làm cái gì? Hắn lại vì không để Draco rời khỏi mình mà dùng Lời nguyền Độc Đoán, e rằng sau này Draco sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Tom đờ đẫn đi theo lão Malfoy và Abraxas đến Trang viên Malfoy, vẻ mặt hắn tĩnh lặng, không nhìn ra cảm xúc nào từ gương mặt ấy, nhưng Abraxas ở bên cạnh cảm nhận được sự buồn bã tỏa ra từ người hắn, giống như đã xảy ra chuyện gì làm hắn khó có thể tiếp nhận.
Abraxas đổ hết nguyên nhân là do hắn biết được thân thế của mình.
Lão Malfoy ngồi trên ghế sô pha trong phòng đọc sách và vẫy tay với con trai mình, “Abraxas, con ra ngoài trước đi, cha có chuyện cần nói chuyện riêng với Tom.”
“Cha?” Abraxas chần chừ liếc Tom một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì thì mới gật đầu, “Có chuyện cứ để gia tinh gọi con, thưa cha.”
Đợi Abraxas đi rồi, lão Malfoy mới nhìn qua Tom vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích trên ghế sô pha.
“Vậy thì Tom, nhờ cậu nói cho ta biết, Draco đang ở đâu?”
Nghe thấy tên Draco, Tom mới chịu đưa mắt nhìn lão Malfoy, song cặp mắt đỏ máu kia ngoại trừ hồi hận còn có cả khó hiểu, “Ngài Malfoy, con với Draco……!đã xảy ra chút tranh chấp, con đã dùng—-“
Giọng nói đột ngột dừng lại, Tom mím môi như không chấp nhận được thực tại, hắn thở dốc, qua một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp, “Con đã dùng lời nguyền với cậu ấy, sau đó cậu ấy biến mất trước mặt con, cậu ấy hẳn giận dữ lắm, cực kì tức giận, con nghĩ cậu ấy đã dùng Độn Thổ để rời đi, còn hiện tại cậu ấy đang ở đâu thì……”
Lão Malfoy nhướng mày một cách ưu nhã, tuy Tom đã nói rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy sự việc lại không có đơn giản như vậy.

“Cậu không cần phải lo lắng về vụ giết người.

Các quan chức của Bộ Pháp thuật đã kiểm tra đũa phép của Morfin Gaunt và phát hiện ra đũa phép của hắn ta có dấu vết của việc sử dụng Lời nguyền Độc Đoán và các Lời nguyền Không thể Tha thứ khác.

Ta e rằng hắn ta sẽ ở trong Azkaban trong những ngày tháng sau này.”
Tom im lặng gật đầu, hắn thả lỏng bàn tay phải đã siết chặt nãy giờ, ở nơi đó có một chiếc nhẫn, hắn biết Draco trân trọng chiếc nhẫn này cỡ nào, đây là di vật của cha cậu, Draco vẫn luôn đeo nó ở trên cổ, vậy mà Draco vì rời bỏ mình mà đến cả nhẫn cũng không cần.
Nghĩ tới đây, Tom lại siết chặt bàn tay lại.
“Ngài Malfoy, trước khi Draco dùng Độn Thổ có làm rơi di vật của cha cậu ấy trên mặt đất, nếu cậu ấy có quay lại, phiền ngài trả chiếc nhẫn lại cho cậu ấy.”
Dứt lời, Tom di chuyển lên vài bước và đặt chiếc nhẫn lên bàn đọc sách của lão Malfoy.
“……!Chiếc nhẫn này.” Lão Malfoy bày ra vẻ mặt rất ngạc nhiên, ông cầm chiếc nhẫn kia lên và xem xét kĩ càng, “Cậu bảo là Draco biến mất? Ở trước mặt cậu?”
Thái độ của lão Malfoy nghiêm túc lại, ông mím môi không biết đang nghĩ gì.

“Phải, lúc đó bọn con có hơi xúc động, con đã—- dùng thần chú với cậu ấy, cậu ấy hẳn rất thất vọng—-“
“Không, không phải.” Lão Malfoy nóng nảy ngắt lời Tom, rồi lại để chiếc nhẫn ở trước mắt và quan sát cẩn thận trong thời gian rất lâu, sau đó lão Malfoy mới thất vọng ngẩng đầu lên, “Nếu còn có cơ hội, ta sẽ trả nhẫn lại cho Draco, không cần phải lo lắng Tom.”
Tom cảm thấy cách nói của lão Malfoy có hơi kì lạ nhưng hiện giờ hắn còn đang lo là Draco có phải đang hận mình hay không nên không có nghĩ gì nhiều, hắn vội vàng chào tạm biệt lão Malfoy với Abraxas rồi rời khỏi Trang viên Malfoy.
Hắn quay về Hẻm Xéo để làm thêm, lễ Giáng Sinh lần này của Tom không quá vui vẻ, thậm chí còn hơi lơ đãng.

Hắn không ngừng viết thư gửi cho Draco, mong là có thể nhận được thư hồi âm từ Draco, nhưng đến một lá thư cũng không có, toàn bộ thư như đá chìm dưới đáy biển.
Tom có thể tưởng tượng ra Draco sẽ tức giận tới cỡ nào, một người có tính cách kiêu ngạo và biệt nữu (*) giống như cậu sẽ không cho phép mình cúi đầu trước.

Tom thậm chí còn có thể tưởng tưởng ra vẻ mặt mất kiên nhẫn khi nhận được thư của Draco, cậu thậm chí còn trút giận bằng cách xé vụn lá thư rồi vứt chúng vào lò sưởi âm tường.
(*) “biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).
Nhưng chẳng phải luôn có cách giải quyết sao? Tom tự an ủi chính mình, sau mỗi lần hai người có mâu thuẫn thì vẫn luôn làm hòa với nhau, mặc kệ là chiến tranh lạnh lâu cỡ nào, Draco đều sẽ bằng lòng ở bên cạnh hắn, hiện tại cũng sẽ không phải ngoại lệ.

Với lại mâu thuẫn giữa bọn họ chỉ là ba tên Muggle, Tom không nghĩ rằng nó sẽ trở thành vách ngăn giữa cả hai.
Mãi cho tới sau lễ Giáng Sinh, ở trên chuyến tàu đến Hogwarts, ở trong toa mà bọn họ thường xuyên ngồi, Tom nhìn thấy Walden và Ellis nhưng lại không có thấy Draco.

Đợi đến lúc đi đến phòng ngủ Slytherin, Tom cũng không nhìn thấy hành lý của Draco ở trong phòng, hắn cuối cùng mới nhận ra sự việc có chút không ổn.
Tom đi tìm Abraxas nhưng ánh mắt của Abraxas lại hơi tránh né, cứ như mối quan hệ giữa anh với Tom vốn không hề thân cận.
“Draco sao lại không tới trường, Abraxas?” Tom híp mắt lại, đôi mắt của hắn đã sớm quay về màu sắc vốn đó, thật ra lần đầu nhìn thấy cặp mắt đỏ máu trong gương, đến cả bản thân Tom cũng hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc một cách khó hiểu, giống như đã từng thấy ở đâu đó.

Nhưng khi mắt trở lại bình thường, Tom liền vứt chuyện đó ra sau đầu.
“Thằng bé chuyển trường rồi Tom, Draco chuyển qua trường khác để học rồi.” Abraxas nhếch môi châm chọc, “Tôi tưởng cậu sẽ đoán được chuyện này, vào cái giây cậu nguyền thằng bé, tình bạn giữa cả hai đã chấm dứt rồi, Tom.”
Sắc mặt của Tom u ám và đáng sợ, đôi mắt đá vỏ chai của hắn lóe lên một màu đỏ tươi và nheo lại một cách nguy hiểm.

“Đừng có nói bậy, Abraxas, hiện giờ Draco đang ở chỗ nào?”
“Thằng bé chuyển trường rồi Tom, tôi cũng rất tiếc nuối vì chuyện này, sẽ mất rất lâu mới có thể gặp lại Draco.” Abraxas mím môi và nhìn Tom với vẻ hơi tiếc nuối.
Trên thực tế, Abraxas cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, anh nhớ lại vào ngày Giáng Sinh, cha đã nói cho anh nghe một chuyện khó tin ở trong phòng đọc sách, Draco vậy mà đến từ sáu mươi năm sau, là cháu của anh, chuyện này quả thật……!quả thật không tưởng tượng nổi.

Chiếc nhẫn đưa Draco đến thời gian này đã bị cha anh cất đi, dấu vết của Pháp thuật Hắc Ám trên đó đã biến mất hoàn toàn (2).
“Anh đang nói dối Abraxas, tuy có những thứ làm người khác khó tin, nhưng chỉ cần tôi có cách, tôi vẫn sẽ còn gặp lại Draco.” Tom bỗng cong môi lên, nhưng nét mặt của hắn lại không như vậy, nó lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tom không nói gì thêm nữa, bởi vì hắn đã biết hết mọi thứ hắn cần biết từ Abraxas.
Draco không có chuyển trường, em ấy cũng không phải là không tha thứ cho mình……
Mặc dù vào giây nhìn thấy sự thật đó làm Tom hơi khó chấp nhận, nhưng khi nhớ lại hành vi kì lạ trong nhiều năm qua của Draco, nó dường như đã có thể giải thích được một cách rõ ràng.
Draco đã về lại thời gian của em ấy, còn mình thì bị bỏ lại ở nơi này.
Không hiểu sao Tom bỗng rất muốn cười thật to, hắn bị bỏ lại một mình ở nơi này, nhưng trên thực thế thì hắn không đau lòng lắm, nếu Draco đã có thể vượt qua thời gian để đến bên hắn, Tom tin chắc mình nhất định sẽ đem Draco quay trở lại cạnh hắn, kể cả là vài chục năm sau đi chăng nữa.
Rồi sẽ có cách……
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: (1) Draco không biết rằng chế tạo Trường Sinh Linh Giá thì cần phải giết người cho nên mới lo lắng.
(2) Chiết Tâm Chi Thuật của Voldemort rất lợi hại, có tài liệu nói rằng hắn có thể sử dụng Chiết Tâm Chi Thuật mà không cần đọc thần chú lên, không thì hắn cũng không thể nào liếc mắt một cái là nhìn ra được là ai đang nói dối khi đối mặt với Tử Thần Thực Tử.
Ngoại trừ giáo sư vì Bế Quan Chi Thuật của ông còn lợi hại hơn cả Chiết Tâm Chi Thuật của Voldemort =3=
Cập nhập ~ rốt cuộc cũng máu chó _(:3∠)_.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.