Tiểu tử mồ côi bật miệng “a” một tiếng, liền ngậm miệng không hỏi thêm gì nữa.
Khắp Trúc Lâm Phong ai mà chả biết Thích Tử Sa môn đệ thứ hai ngàn không trăm linh một của Thượng tiên chính là một tên tiểu tử bán manh lầy lội lí lắc.
Bị hắn phạt là đáng lắm rồi.
Nếu không bị phạt mới là có chuyện lạ.
Lo sợ chính mình đứng đây một hồi nữa cũng bị vạ lây từ y, nam hài mồ côi nó liền thức thời mà lùi ra ngoài đi quét dọn sân nhà.
Từ ngoài mái hiên tiếng chổi chà vọng vào loẹt xà, loẹt xoẹt.
Bên trong phòng, nhìn gương mặt tiểu yêu tím tái, toàn thân ướt mèm, y phục át sát thân thể có chút không nỡ bỏ mặc.
Dạ Xuyên bèn mở tủ lấy đến một bộ y phục mới đặt xuống cạnh giường.
Ngay chính hắn cũng chủ động ngồi xuống bên mép giường.
Bàn tay vươn ra chạm vào tháo dây đai thắt lưng kéo tuột ra, cởi lớp áo đồng phục môn sinh thanh nhã đã sớm ướt sũng trên người tiểu yêu xuống.
Đồng phục không còn.
Đập vào tầm mắt Dạ Xuyên lúc này là một thân thể kiện mĩ, làn da trắng hồng như da tiểu oa nhi.
Thoạt nhìn có bao nhiêu dụ hoặc câu nhân.
Càng nhìn chỉ càng muốn đụng chạm thậm chí hung hăng mà cắn xuống vài ngụm.
Hầu kết dịch động, Dạ Xuyên vội di dời tầm mắt sang nơi khác.
Hắn thật không ngờ mình ấy vậy mà lại có ý niệm đối với cơ thể của tên tiểu yêu này.
Có lẽ do tiếp xúc quá gần mới sinh ra dục vọng.
Lát nữa hắn sẽ tới chánh điện sám hối với tôn tượng của sư tôn.
Lấy khăn mềm lau sơ qua cơ thể xích lõa của tiểu yêu, lại vừa hay nhìn thấy vết phỏng đỏ rộp trên mu bàn tay trắng nõn của y.
Phút chốc hình ảnh xế chiều hắn hất đổ bát thuốc lên người y lại hiện về trong tầm mắt.
Đôi mắt nóng rực có chút cay.
Dạ Xuyên cảm thấy nhớm hối hận ở trong lòng.
Chẳng hiểu vì sao lúc đó lại cư xử thô lỗ với y tới như vậy trong khi bình thường hắn rất giỏi kềm chế.
Chẳng nóng giận vô cớ bao giờ.
Nhất là với chúng đệ tử càng phải hòa nhã từ tốn.
Chẳng lẽ hắn vẫn chưa chấp nhận một người đệ tử mang thân phận yêu tinh thấp kém hay sao?
Thở ra một hơi.
Dạ Xuyên cẩn thận mặc bộ y phục mới vào cho tiểu yêu.
Hắn cho rằng mình vẫn xem thường thân phận yêu tinh của y nên mới hay nóng giận thất thường với y.
Lại không sao nghĩ tới một trường hợp khác rằng hắn đã động niệm rồi đi.
Bởi hắn rất cố chấp.
Cho rằng mình là kẻ tu tiên vấn đạo, vô cầu vô dục.
Làm gì có chuyện nảy sinh tình cảm yêu đương với ai bao giờ.
“Sư phụ…”
Thanh âm nỉ non ngân nga.
Tiểu yêu mê sảng gọi Dạ Xuyên bằng sư phụ.
Còn khóc nấc hại tới đáy mắt của Dạ Xuyên hắn cũng hằn tơ máu luôn rồi.
Hai tiếng sư phụ tựa hồ như hai cây kim châm đâm vào da thịt hắn.
Lồng ngực khoảnh khắc nhói đau dâng lên cảm giác xuyến xao tới kì lạ.
Dạ Xuyên chán ghét với cái thứ cảm giác này, càng nhiều thêm chút bất an dày vò.
Hắn vươn tay với lấy chiếc chăn đắp lên người tiểu yêu, lặng yên nhìn y một lúc rồi mới rời khỏi phòng.
Mặt trời lên cao hai sào trên đọt cây.
Tử Sa từ trong mơ hồ mà tỉnh lại, chẳng biết chính mình đang ở nơi nào?
Y ngơ ngác như con nai vàng vừa mới tỉnh giấc mộng sau đêm thu mưa.
Nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường trúc của sư phụ.
Nhìn chăn bông đắp thân, nhìn y phục mới lạ trên cơ thể mình Tử Sa càng hồ nghi hơn, lẽ nào chính tay nam nhân ấy đã mặc vào cho.
Y vụt kinh hỉ rời giường lao ra bên ngoài.
Con tim trong lồng ngực đập thình thịch xốn xang.
Nhiều thêm chút xấu hổ ngại ngùng khi biết nam nhân ấy đã tự ý lột đồ trên người mình xuống, mọi nơi thầm kín hắn đều thấy hết cả rồi.
Có phải hay không y nên bắt hắn chịu trách nhiệm với y.
Thật quá mức thẹn thùng xấu hổ.
Tử Sa cả người nóng ran.
Trái bếp bên hông nhà truyền đến tiếng động lạ.
Tử Sa len lén nhìn qua khe cửa, đôi mắt long lanh xoe tròn.
Y nhìn thấy Dạ Xuyên đang loay hoay trong bếp.
Hắn ngồi đâu lưng về phía y làm y chẳng nhìn thấy cái gì cả.
“Sư phụ, hắn đang làm gì ở đó?”
Dạ Xuyên chợt đứng dậy quay mặt lại.
Tử Sa sợ bị hắn phát hiện mình rình mò hệt như kẻ trộm.
Y chột dạ ba chân bốn cẳng nhanh chóng quay lại giường bệnh, xoa xoa trái tim nơi lồng ngực.
Thở hổn hển.
Vẫn là không có can đảm bắt hắn chịu trách nhiệm với mình.
Rõ tâm can hắn nung rèn từ sắt đá mà thành, nếu còn nóng vội giở trò ép buộc hắn chẳng những không mảy may chịu trách nhiệm còn một cước đá y bay ra khỏi Trúc Lâm Phong không biết chừng.
Có lẽ là vậy.
Tử Sa rét lạnh da đầu không dám đoán bừa nữa, nằm phịch xuống giường kéo chăn trùm đầu.
Chỉ lát sau, Dạ Xuyên đã bước vào phòng, trên tay hắn là một bát cháo nóng hổi bốc hơi nghi ngút.
Tiểu yêu nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền vờ như đang ngủ.
Lắng tai nghe tiếng bước chân thật nhẹ của đối phương tiến tới ngày một gần, cuối cùng là gần sát bên cạnh y.
Bát cháo đặt xuống mặt bàn, còn hắn ngồi xuống mép giường.
Tích tắc một bàn tay ấm mềm chạm vào trán y.
Tim y bất giác run lên, cố kềm chế cảm xúc điên rồ khởi lên trong tâm, y thật chậm mở mắt ra khẽ khàng nhìn hắn.
Bờ môi nhỏ giọng ân cần.
“Sư phụ!”
Bàn tay kia thu về, giọng nói trầm ấm cất lên: “Sa nhi, đã tỉnh.”
Tiểu yêu chưa nghe hết câu cứ ngỡ rằng hắn nói đã tỉnh thì liền rời đi.
Y cả sợ vội lật đật lao xuống giường quỳ phục trên nền, hai bàn tay trắng trẻo nắm chặt lấy mảnh y áo của Dạ Xuyên, ngước mắt nhìn hắn gấp gáp một bộ.
“Sư phụ, ngươi đừng đuổi ta về Tàm viện.
Ta ở lại đây có thể hầu hạ ngươi vật dụng sinh hoạt hàng ngày, lại được học hỏi ở ngươi rất nhiều thứ, như vậy rất nhanh sẽ tiến bộ.
Ngươi chẳng phải muốn ta tiến bộ sao? Ta hứa với ngươi từ nay chuyên tâm học hành đàng hoàng, không quậy phá nữa.
Xin ngươi hãy giữ ta lại.
Sư phụ.
Sư phụ.
Sư phụ!”
Tiểu yêu nhất mực thành tâm.
Nhìn đi, nhìn đi.
Trong đôi mắt ngấn nước đó có bao nhiêu mong đợi, có bao nhiêu khát vọng cháy bỏng, có bao nhiêu nhiệt huyết sôi trào.
Dạ Xuyên tâm can nhúc nhích.
Cơ hồ như sắp muốn chảy ra.
Hắn thấy y thật đáng thương, và rồi Hương Vân cốc này lâu nay vắng lặng yên ả, thêm một đệ tử ở lại cũng không sao.
Nếu y có lòng hối cải, lại chuyên tâm tu học đàng hoàng thì hắn sẽ cố công chỉ dạy tận tình, tới nơi tới chốn.
“Được rồi, vi sư cho con ở lại.” Dạ Xuyên cúi xuống nhìn y.
Vươn tay đỡ y đứng dậy.
Coi nào, trong ánh mắt hắn nhìn y có bao nhiêu vị tha, có bao nhiêu ôn nhu cùng dung túng.
Tử Sa như trúng phải chú niệm bùa mê, cả người ngây dại ra.
Nhìn hắn rất lâu rồi bất tri bất giác mà nhào vào trong lòng hắn, mắt mũi miệng dụi dụi vào trong lồng ngực hắn cách một lớp bạch y thơm tho.
Y cảm giác ấm áp, vui sướng như điên.
“Đa tạ ngươi chấp thuận.
Lão tử thật mừng, thật hạnh phúc.
Sư phụ.
Sư phụ!”
Tử Sa càng kích động thì lại ôm càng chặt hơn.
Hai cơ thể áp sát vào với nhau.
Tham lam không hề muốn dứt ra.
Cảm nhận trái tim trong lồng ngực đối phương đập liên hồi.
Dạ Xuyên cảm thấy nôn nao kinh sợ hắn nhíu mày gằn giọng lạnh ngắt.
“Mau buông vi sư ra.”
Tử Sa ý thức được đối phương ghét tiếp xúc thân thể.
Y vội dạt ra vươn tay phủi phủi y áo cho hắn.
Còn cố mà gượng cười xòa.
“A ha, đệ tử xin lỗi sư phụ.
Tại mừng vui quá độ ấy mà.”
“Cầm lấy.” Dạ Xuyên mặt không biểu cảm đưa bát cháo trên bàn cho tiểu yêu.
Y hai tay cẩn thận đón lấy.
Có chút kinh hỉ: “Sư phụ, ngươi nấu cháo cho ta sao?”
“Ờm.”
Niềm vui nối tiếp niềm vui, Tử Sa múc một muỗng cháo nóng cho vào trong miệng, vị thanh mềm mại mà tan ra.
Y bật reo lên.
“Sư phụ thật ngon quá!”
“Ngon thì ăn nhiều vào.” Dạ Xuyên trầm giọng nói.
Vẫn không nhìn y.
Và gương mặt vẫn không biểu cảm.
“Măm măm.
Sư phụ, ngươi có thể nào chỉ dạy chút.
Mai này liền hằng ngày ta nấu cho ngươi ăn.” Tử Sa miệng nhóp nhép.
Động thái có bao nhiêu ngây thơ đáng yêu.
Dạ Xuyên liếc nhìn y một cái rồi lại vội di dời tầm mắt sang nơi khác.
Rõ ràng trốn tránh.
“Sa nhi.
Con trước nghỉ ngơi, để sau hãy nói.”
“Dạ, sư phụ!”
Tử Sa ngoan ngoãn một bộ trông theo bóng lưng Dạ Xuyên rời khỏi căn phòng.
Bất giác mà hoa nở đầy bụng.
Đi bước tính bước.
Có một ngày y khiến nam nhân ấy chẳng còn ngại ngần trốn tránh nữa, đối diện nhìn thẳng vào trong đôi mắt y.
Mạnh dạn bày tỏ.
Bất luận có bao nhiêu nghiệt ngã y cũng kiên trì bám trụ không rời.
o0o
Màn đêm buông xuống Hương Vân cốc.
Lãnh Dạ Xuyên từ Thích La điện quay trở về.
Vừa bước tới giữa chừng trên chiếc cầu mây.
Hắn đã nhìn thấy khói trắng bốc lên nghi ngút từ trái bếp bên hông nhà.
Tiến tới bậc thềm, bạch y cùng đôi hài trắng dừng bước.
Dạ Xuyên chăm chú nhìn tiểu yêu kia đang nấu thứ gì đó trên bếp lò sôi ùng ục.
Ngập ngừng quan sát dáng vẻ chật vật của y, mồ hôi ướt đẫm trán, nhọ nồi nhám đen dính đầy mặt cùng mũi.
Hắn bỗng thấy thương làm sao.
“Tử Sa, con đang làm gì vậy? Thân thể chưa khỏi đã vội vàng xuống bếp.”
“A, sư phụ.
Ngươi về rồi.
Ta đang nấu chè hạt sen cho ngươi.
Ngươi mau lại đây xem thử.” Tử Sa cười cười nhanh nhảu tiến tới vài ba bước chân, kéo tay Dạ Xuyên cùng vào bếp với mình.
Nguyên lai hồi chiều môn đệ bưng chè hạt sen đến cho hắn.
Y nhận lấy bát chè, còn nói thòng một câu dặn dò kĩ lưỡng: Sư phụ căn dặn sinh hoạt của người từ nay do Tử Sa đệ đây phụ trách, để các sư huynh sư tỷ có thêm thời gian tu học a.
Vị môn đệ kia gật gù rời đi.
Tiểu yêu một mạch ăn hết bát chè hạt sen.
Đoạn quay ra phía sau nhà, lội xuống rìa hồ ngắt liền mấy cái đài sen lên.
Sau đó bóc ra lấy hạt, lấy vỏ, lấy tim sen.
Trình tự trước sau, nấu chung với đậu xanh, nêm đường, khuấy nước cốt dừa, thành một hỗn hợp đặc sệt.
Y chính là muốn tự tay nấu cho người yêu của mình ăn.
“Ưm, đã chín rồi đi.” Tử Sa múc một muỗng nước lỏng sệt kề lên miệng cẩn thận thổi qua mấy cái rồi mới đưa cho Dạ Xuyên đang đứng bên cạnh mình nếm thử.
Sợ hắn bị bỏng, hành động tỉ mỉ này cũng quá mức ôn nhu rồi đi.
“Sư phụ, ngươi mau nếm thử xem có vừa ăn không?”
Đáy mắt như mắc phải cát.
Dạ Xuyên có chút cay.
Thất thần nhìn muỗng chè hạt sen đối phương đưa tới sát bên miệng mình, chậm rãi mà nếm vào.
Hơi nóng từ dòng chất lỏng có trong chiếc muỗng bốc lên nghi ngút hòa cùng hơi thở ấm nồng của đối phương kề cận.
Khoảnh khắc tiếp xúc gần gũi quá, hầu kết Dạ Xuyên lại cơ hồ nhúc nhích.
Chậm nuốt xuống tư vị ngọt ngào.
Thật thơm ngon.
Dạ Xuyên nhìn y đáy mắt dịu xuống.
“Tử Sa.
Cháo trắng kia con nấu đến mặn, cớ sao vị chè này lại rất vừa ăn?”
“A, chè này vốn là món sư phụ ngươi thích ăn nhất.
Vì thế mấy hôm trước ta tới phòng bếp cần cù học nấu, vốn để sau này nấu cho ngươi ăn, hầu hạ ngươi được tận tình chu đáo.
Còn cháo trắng kia ta cũng không rõ nữa.
Vốn chỉ nêm vào một chút muối, lại sợ sư phụ ngươi chê nhạt nên nêm tới nêm lui, bỏ tới bỏ lui kết quả thành ra như vậy á.”
“Khụ…” Dạ Xuyên mém cười, bụm tay lên miệng ho khan một tiếng, lảng tránh lời y nói.
Cũng là cố chạy trốn tình cảm thật sự mình dành cho y.
“Sa nhi.
Con mới bớt bệnh đừng tiếp xúc với khói bếp nhiều.”
“Hơ…Dạ sư phụ.” Tiểu yêu gật đầu vâng dạ, trong mắt có chút ủy khuất.
Chẳng phải câu hắn nên nói hiện tại chính là khen ngợi y một chút mới đúng hay sao.
Chưa gì hắn đã vội rời đi rồi.
Nét mặt còn không mấy vui vẻ với y nữa.
Nhìn theo bóng lưng hắn quay về phòng.
Tử Sa buồn bã không thôi.
Tần ngần nơi góc bếp mờ ảo khói hương.
Cơ mà chưa đầy mấy cái chớp mắt của Tử Sa.
Dạ Xuyên chân trước bước vào phòng chân sau đã gọi y đi theo hắn: “Tử Sa, con vào đây với vi sư.”
“Hơ…Sư phụ.
Ngươi gọi ta.” Tiểu yêu mừng rỡ cong đuôi chạy theo sau.
Cả hai bước vào trong phòng.
Dạ Xuyên ngồi xuống giường, lòng bàn tay đập nhẹ một cái xuống mặt chiếu, ý ra hiệu y cũng mau tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tử Sa cả kinh không biết vì sao đối phương hành động kì lạ với mình như vậy.
Y lúng túng bước tới ngồi xuống bên mép giường cạnh hắn.
Bất giác ngồi gần nhau tới như vậy toàn thân y lại khẽ run lên.
Khắp các tế bào lớn bé đều muốn hắn, khao khát kí sinh cùng với hắn.
Chẳng biết tâm tình Dạ Xuyên thế nào.
Hắn lấy bộ y phục mới đặt lên hai tay y.
Từ tốn nói: “Đây là y phục mặc lúc ngủ.
Con ngày đêm đều mặc đồng phục lên lớp sẽ rất nhanh bạc màu, lại không thoải mái, trước thay ra đi.”
Tiểu yêu mừng rúm chẳng nói chẳng rằng đứng dậy vươn tay cởi y phục cũ muốn mặc vào ngay bộ y phục mới chính tay người yêu may tặng cho mình.
Cũng vì quýnh quáng vội vàng quá độ mà y quên mất cả xấu hổ.
Cũng chẳng cần phải cởi cúc áo làm chi cho mất thời gian.
Tử Sa hai cánh tay vươn lên qua khỏi đầu đem theo cả y áo cuốn lên theo, cơ bụng trắng nõn cứ thế phơi bày ra trước tầm mắt của Dạ Xuyên.
Đáy mắt bàng hoàng hắn vội quay lưng về phía y, trong lòng còn mắng thầm mấy câu.
Cư nhiên đều lớn cả rồi.
Tại sao tên tiểu yêu này lại thật thà tới vậy, chẳng có chút ý tứ gì hết.
“Sư phụ.
Ngươi nhìn xem ta mặc có đẹp không?” Tử Sa ngây ngô hỏi hắn.
Vừa làm nũng vừa gian xảo có thừa trong đôi mắt long lanh ẩm ướt.
Đồ ngủ màu sữa rộng phùng phình, phía trước bụng còn thêu hình con thỏ với bộ lông hồng hồng trăng trắng, nom đáng yêu vô cùng.
Dạ Xuyên quay mặt lại vừa hay thu hết cỗ tà mị nửa mùa ấy vào trong đáy mắt, bờ môi hắn khẽ run lên.
Nhịn không được mà chăm chú nhìn lâu thêm chút nữa.
Chẳng nói một lời nào.
Tử Sa đợi câu trả lời của hắn nom muốn mọc rễ dưới lòng bàn chân mím môi mà nhìn hắn đầy ủy khuất.
“Sư phụ ngươi sao vậy không trả lời ta.
Có phải ta mặc trông xấu lắm phải không?”
Dạ Xuyên bởi câu nói của y mà làm cho hồi thần.
Hắn vội dời tầm mắt sang nơi khác, nhỏ giọng bảo rất vừa, lời tựa hồ như chui ra từ kẽ răng.
Tử Sa lặng im nhìn hắn.
Muốn nói cám ơn nhưng rồi lại thôi.
Chẳng hiểu sao thấy hắn đối xử tốt với mình.
Tim y lại đau quá.
Rõ ràng mới gặp hắn có vài ba ngày mà tin yêu si mê hệt như bốn mùa đều đã chung sống cùng nhau.
Phải làm thế nào mới khiến trái tim nam nhân ấy hướng về y.
Ngày đêm ân ái triền miên không rời.
Tử Sa mông lung nghĩ ngợi, khắp người đều nóng ran.
Dạ Xuyên ngẩng nhìn y rồi lại rất nhanh dời tầm mắt sang nơi khác.
Bờ mi đen nhánh lung lay.
Hắn trầm giọng khẽ nói: “Tử Sa.
Vi sư quên mất một chuyện quan trọng, đêm nay con ngủ ở đâu? Cả căn nhà gỗ chỉ có độc một chiếc giường trúc.”
“Ha, sư phụ ngươi đừng lo.
Ta ngủ bên dưới nền cũng được.” Tử Sa tay xoa gáy đầu, cười xòa.
Dạ Xuyên nhíu mày chợt ngẩng nhìn y mà buông lời phản đối: “Không được, nền nhà rất lạnh.
Đêm nay con trước ngủ tạm trên giường cùng với vi sư.
Mai vi sư sẽ cho người đóng thêm một chiếc giường nữa cho con.”
Gì chứ? Ngủ cùng với sư phụ sao?
Mặt Tử Sa phút chốc dại ra.
Ngủ cùng sư phụ, thú thật mấy bữa nay đêm nào y cũng nằm mơ thấy ngủ cùng hắn.
Còn được hắn ôm vào trong lòng.
Giật mình tỉnh giấc lồng ngực trống rỗng đau đớn không thôi.
Nay giấc mộng ấy hóa thành hiện thực rồi.
Có phải hay không đêm nay y sẽ được gần gũi với hắn.
Y phải chuẩn bị cái gì để ngủ cùng với hắn đây.
Trước hết phải đi tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ.
Tử Sa mong đợi háo hức.
Chờ được ngủ chung giường với Dạ Xuyên, y mơ tưởng ra hàng loạt viễn cảnh chăn gối xuân tình.
Trái tim trong lồng ngực càng gia tăng tốc độ, đập mạnh thình thịch.
“Sa nhi, con đến hộc tủ mở ra.
Bên trong còn một chiếc chăn bông.” Dạ Xuyên loay hoay buông màn.
Lưng xoay về phía y.
Bảo.
Tử Sa hồi thần dạ một tiếng đáp lời hắn.
Đoạn hướng tới mở hộc tủ ra.
Ngoài chăn bông, y còn nhìn thấy rất nhiều y phục sắp sếp ngay ngắn, gọn gàng.
Mùi thơm len vào khoang mũi, cư nhiên tỏa ra từ một chiếc vòng lạ lẫm bên góc hộc tủ.
Hiếu kì, Tử Sa cầm lấy chiếc vòng bật reo lên: “Ôi đẹp quá.
Sư phụ, ngươi có chiếc vòng thật đẹp, thật thơm.
Ta đeo một chút nha sư phụ?”
Quay lại nhìn y.
Dạ Xuyên thấp giọng bảo:
“Nếu con thích vi sư cho con, dù sao để đó vi sư cũng không dùng đến.”
Chiếc vòng này thật ra chính là chiếc vòng Đệ Đông đã tháo ra trong lúc xuống thác tắm.
Sau đó lại gặp bọn chuột tinh truy đuổi bỏ chạy bỏ quên lại đó.
Dạ Xuyên sở dĩ ngày đó tìm tới khu rừng chết chính là theo mùi hương tiên khí gieo trên chiếc vòng này mà tới.
Suy cho cùng đây cũng chính là vật mà hắn tạo ra để giữ mối liên hệ với tàn hồn.
Giờ tàn hồn ấy đã biến mất rồi có giữ vòng gỗ bên cạnh cũng không còn ích lợi.
Tiểu yêu thích thì cứ cho y vậy.
“Tử Sa.
Con đeo vào thật vừa vặn.
Từ nay đừng tháo ra nữa.
Mùi hương thơm từ vòng gỗ phả ra còn giúp ngủ ngon hằng đêm.”
“Sư phụ, ngươi thật tốt với ta.”
Tử Sa đôi mắt long lanh sáng rỡ.
Thình lình nhào tới y vòng tay qua sau lưng ôm lấy Dạ Xuyên.
Quá bất ngờ với động tác mạnh bạo thô lỗ, cả hai cứ thế ngã nhào xuống giường, kéo theo màn che đứt phựt tán loạn.
Thân thể tiểu yêu nằm đè hẳn hoi lên trên người Dạ Xuyên, dán cùng một chỗ với hắn.
Đồng tử mắt Dạ Xuyên mở to, không chớp không động.
Tử Sa cúi mặt xuống vừa hay đối diện cùng ánh mắt của hắn.
Y thất thần ngây ngẩn.
Khoảnh khắc va chạm.
Mặt mũi đều vùi dập vào trong ngực đối phương mùi hương tiên khí phả ra.
Con tim y rung động xuyến xao.
Y thật sự muốn nói với hắn rằng người hắn thật ấm thật thơm.
Ngủ cùng với hắn còn dễ chịu hơn đeo chiếc vòng kia tới vạn lần.
“Ưm.” Tử Sa tham luyến hạ thấp xuống lần nữa vùi vào ngực đối phương dụi dụi, cọ cọ.
Dạ Xuyên lồng ngực ngứa ngáy nóng ran lên.
Hắn rũ bờ mi xuống khó nhọc mà bật âm: “Sa nhi, mau rời khỏi người vi sư.”
Tử Sa biết hiện tại vẫn chưa phải lúc thích hợp.
Nếu mà y làm tới thêm chút nữa chắc chắn đối phương sẽ nổi giận.
Nhởm người chống tay sang hai bên Tử Sa lồm cồm ngồi dậy, trưng ra hai gò má đã phiếm hồng nóng bỏng vì yêu.
Dạ Xuyên kịp nhìn thấy điều đó hắn trầm mặc xuống không nói không rằng rời khỏi giường hướng ra bên ngoài.
Bầu trời giấc này tối đen như mực.
Bóng tối phủ trùm khắp nơi.
“Sư phụ.
Đã khuya rồi ngươi còn muốn đi đâu?” Tử Sa cả kinh vội nhíu mày nhìn theo bóng lưng hắn mà hỏi.
Vẫn không quay mặt lại nhìn y.
Dạ Xuyên bảo: “Vi sư đi kinh hành, con trước ngủ đi.”
“Vậy ta đi cùng ngươi.” Tử Sa luýnh quýnh cho chân xuống giường muốn chạy theo hắn, không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để được ở bên hắn.
“Dừng lại, đừng theo vi sư.
Vi sư muốn an tĩnh một lát.” Dạ Xuyên gằn giọng có chút tức giận.
Tiểu yêu cõi lòng khẽ run lên đau như xát muối.
Biết mình ban nãy tùy tiện ôm ấp đã chọc đối phương giận.
Y không dám cãi lời chạy theo nữa.
Đành cụp mi xuống lặng lẽ ngồi yên trên giường mà nhìn bóng lưng đối phương rời đi.
Cho tới nửa canh giờ sau, trời càng về khuya càng lạnh không gian yên tĩnh bốn bề.
Chờ cho tiểu yêu kia đợi không nổi mà thiếp ngủ đi.
Lãnh Dạ Xuyên mới bước vào phòng.
Tử Sa đã ngủ say, cư nhiên nết ngủ thật xấu.
Chăn bông đạp loạn nửa rớt xuống nền nửa vướng mắc bên mép giường.
Y áo mỏng manh tốc lên, để lộ ra vùng bụng trắng nõn đang thở đều đều phập phồng lên xuống.
Dạ Xuyên nhíu mày vội kéo chăn bông đắp lên cho y.
Cũng không có ngồi xuống hắn cứ thế đứng yên giữ một khoảng cách nhất định với y.
Trầm ngâm nhìn y khá lâu rồi mới xoay người rời khỏi phòng, lần này cư nhiên hắn không quay vào nữa.
Sáng hôm sau, Thích Tử Sa giật mình tỉnh dậy, trên giường chỉ có mình y cùng chiếc chăn bông đắp thân, y liền nhận ra sư phụ hắn đã quay về tận tay đắp nó lên cho mình.
Con tim xao xuyến, y gọi hắn tìm kiếm khắp một lượt từ trước nhà ra tới sau nhà.
Bóng dáng người thương vẫn chẳng thấy đâu.
Y bèn ba chân bốn cẳng chạy thục mạng đến Thích La điện.
Cảm giác muốn gắn kết, muốn hòa hợp dâng lên cháy bỏng cả con tim.
Đến nơi thì cũng gần tới thời vào học.
Chúng đệ tử tụ tập từng cụm trên sân điện tự bao giờ đang đàm luận ôn luyện các thế võ học.
Vừa nhìn thấy y ai nấy cũng một bộ kinh hỉ vây đến xung quanh, ríu ra ríu rít.
Chẳng còn ghét bỏ y như trước đây nữa.
Phần lớn đều do y đã bớt nghịch ngợm thay vào đó giúp đỡ bọn chúng một số việc lặt vặt trong thời gian qua.
Hơn thế nữa hai ngày qua y qua đêm ở Hương Vân cốc.
Nơi mà chưa từng có đệ tử nào được ở lại.
Xem ra sư phụ rất coi trọng y.
“Sa sư đệ đến rồi.
Hai ngày nay không thấy bóng dáng Sa sư đệ.”
“Nghe nói đệ được sư phụ chấp thuận ở lại Hương Vân cốc.
Sa đệ thật phúc khí lớn.
Tương lai tiền đồ rộng mở nha.”
Mọi người xum xoe rôm rả.
Ai ai cũng nhìn y bằng cặp mắt khác, vô cùng ngưỡng mộ không thôi.
Tử Sa qua loa đáp lời tâm tư lạc tới phương nào đôi mắt khẽ dòm khắp sân điện kiếm tìm hình bóng Dạ Xuyên.
Nhìn không thấy hắn y cụp mắt xuống buồn bã ẩn nhẫn.
“Ding doong…Dinh doong…”
Chợt hồi chuông gióng lên ngân vang, hồi chuông báo thời vào học.
Hai ngàn môn đệ ngừng buôn chuyện vào vị trí ngay ngắn trên sân điện Thích La.
Ngải Tử Ưu như thường lệ đứng ra điều khiển chúng đệ tử.
Ánh mắt hắn đảo một lượt khắp hai ngàn môn đệ, rồi dừng trước Tử Sa lâu hơn một chút, lại lặng lẽ thu tầm mắt về….