“Sư phụ!”
Nhìn cửa mở toang, tiểu yêu lê thân theo vách tường mò ra ngoài, gió đêm lùa vào bờ vai y lạnh cóng.
Y thấy sư phụ một thân bạch y trắng toát trong đêm đen, tay cầm sợi tầm gai đang nhỏ máu xuống tí tách, dưới nền cả chục xác chết la liệt bất động.
Tiểu yêu chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra vừa chấn kinh lại vừa lo lắng y không kịp nghĩ ngợi nhiều ba chân bốn cẳng chạy tới bên đối phương xem hắn có bị thương chỗ nào không?
Phải nói sau hoan ái thân thể tiểu yêu vô cùng yếu ớt chạy được ba bước đã ngã nhào xuống nền.
Dạ Xuyên nhíu mày chớp mắt lao tới dang rộng cánh tay đỡ lấy tấm thân y ôm trọn vào lòng.
Tiểu yêu run run trong ngực hắn.
Y chính là vội tới không mang dép, chân trần trắng au như bông bưởi hại Dạ Xuyên đau xót một phen.
“Sa nhi con có sao không?”
Tiểu yêu lắc đầu đảo mắt ngó mấy cái xác ở trên nền sân.
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì, bọn người này là ai?”
Dạ Xuyên trầm mặc không nói thay vào đó hắn vòng tay bế thốc đồ nhi lên hôn trán y một ngụm.
“Sa nhi đêm khuya sương xuống rất lạnh để vi sư mang con về phòng.”
“Hơ…”
Tiểu yêu được ai đó cưng chiều tới xấu hổ đôi gò má phiếm hồng, tim đập loạn xạ.
Cơ mà sư phụ bế vào phòng y vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại mấy cái xác phía sau.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sư phụ hắn giấu không muốn nói cho y biết.
(Chuyển cảnh)
Khép cửa gài chốt cẩn thận.
Dạ Xuyên ngồi xuống bên cạnh giường vươn tay vỗ vỗ bờ vai vợ.
“Sa nhi, mau ngủ.”
“Sư phụ, thế còn mấy cái xác ngoài kia tính sao đây?” Tiểu yêu tay kéo chăn xuống ngẩng nhìn phu quân.
“Không lo, lát nữa sẽ có người đến dọn.”
Người ở đây lại không phải là người của Trúc Lâm Phong đi.
Dạ Xuyên lờ mờ đoán ra đám sát thủ ngoài kia chính là bọn thuộc hạ pháp sư Yên Đô phái tới.
Tìm được nơi chí yếu của kết giới len vào chẳng phải người bình thường có khả năng làm được.
Tìm mọi cách hạ bệ ta, đại sư huynh ngươi còn muốn tiếp tục tới bao giờ?
“Sư phụ ngươi đang nghĩ gì vậy? Đã hứa có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe ngươi tuyệt đối đừng giấu ta đó.
Ta sẽ giận ngươi.”
“Không giấu, tuyệt đối không giấu.
Sa nhi ngoan mau ngủ đi nào.” Dạ Xuyên thơm lên tóc vợ.
“Ưm.” Tiểu yêu nheo mắt mím môi đòi ôm.
“Muốn ngươi ôm ta ngủ nha.”
Sư phụ…
Sư phụ…
Sa nhi…
Dạ Xuyên nằm xuống vòng tay ôm vợ vào lòng.
Tiểu yêu vùi mặt vào lồng ngực phu quân mang theo những lời vỗ về ôn nhu mà chìm vào giấc ngủ.
Dạ Xuyên bấy giờ không còn nhẫn nhịn được nữa, một bụm máu bất ngờ trào ra văng xuống đầy nệm.
Bờ môi hắn đẫm máu, lồng ngực đau đớn như có hàng vạn mũi giáo cùng lúc đâm xuyên, hắn vẫn cố nằm im không nhúc nhích sợ động thức Tử Sa, sợ y nhìn thấy cảnh tượng này hoang mang bấn loạn.
Hắn đã bị trúng độc, một loại độc thuật bí truyền tự ngàn xưa.
Bảo sao bọn hắc y nhân kia có bản lĩnh len vào hai tầng kết giới, dù đã tìm được nơi chí yếu cũng không có khả năng.
Thì ra mượn bọn thây ma tấu khúc thi âm, còn gặp may phải lúc hắn vừa mới cùng đồ đệ giao hoan còn truyền cho y một lượng lớn chân khí.
Nếu không phải hắn hao tổn quá nhiều tiên lực bọn người kia còn lâu mới có thể xông vào.
“Đại sư huynh, ngươi dùng cách này để thử ta.”
Tại phủ đệ của pháp sư
Bọn thuộc hạ số còn sống quay về thương tích đầy mình.
Hạt Vàng bị thương nặng nhất.
Cả bọn quỳ dưới nền thuật lại mọi chuyện.
Hoàng Diệp Toàn ngồi vắt chân trên ghế gỗ lắng tai nghe.
Khẽ đưa tay gạt nắp trên miệng tách trà nhấp một ngụm, gã trầm tĩnh nói:
“Hạt Vàng, ngươi có chắc đã dùng thi âm thuật?”
“Dạ chắc thưa chủ nhân, nhưng vị tiểu sư đệ của người xem ra chẳng hề hấn gì, công lực không chút suy giảm thậm chí còn mạnh lên rất nhiều, đánh đến chúng con hợp lực lại cũng bị tả tơi hoa lá.”
Nghe đến đây khóe miệng pháp sư cong lên, cười thầm.
Lãnh sư đệ, xem ra đến giờ đệ vẫn còn giữ thân trong sạch, nếu không đã bị thi âm thuật khống chế, còn đâu linh lực đối phó với bọn thuộc hạ của ta.
Chỉ cần ngày nào tâm đệ còn chưa nhận định tên tiểu yêu kia, ngày đó ta vẫn còn cơ hội.
Xem ra là phải dùng đến tên tiểu yêu kia để dụ đệ đến đây rồi.
* * **
Ngày hôm sau trong giờ luyện kiếm.
Thích Tử Sa đột nhiên ra tay đánh các huynh đệ đồng môn, khiến cả sân điện Thích La một trận náo loạn.
Đáng nói là mỗi đường kiếm của y tung ra đều mang theo sát khí quyết lấy mạng mọi người cho kì được.
Mọi người ngược lại tỉnh táo chỉ tìm đường tránh né mũi kiếm của y, chạy tán loạn trên sân điện.
“Sa sư đệ mau dừng tay lại.
Sa sư đệ.”
“Sa sư đệ.”
Giữa khung cảnh hỗn loạn, Ngải Tử Ưu từ xa bay đến vung tay đánh ngất tiểu yêu.
Mọi người nãy giờ bị dọa khiếp sợ liền một phen thở phào nhẹ nhõm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa đại sư huynh.
Huynh vừa đi khỏi không bao lâu, Sa sư đệ đang luyện kiếm với bọn đệ tự nhiên lại phát điên, hai mắt trợn lên không nói không rằng một đường lao vào quyết lấy mạng bọn đệ.
Nhìn ánh mắt đệ ấy lúc nãy vô cùng ghê sợ.”
“Các đệ đến Hương Vân cốc thông báo với sư phụ.
Mau lên.”
“Dạ, đại sư huynh.” Mọi người ùa đi.
Ngải Tử Ưu nhìn tiểu sư đệ đang nằm trong vòng tay mình, hai mắt nhắm nghiền vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Hắn trầm mặc xuống kềm đi ý nghĩ nhỏ nhoi ở trong lòng.
Bao lâu nay thâm tâm hắn luôn dao động mỗi khi nhìn thấy tiểu sư đệ, hắn biết rõ tiểu sư đệ không hề yêu thích mình, trái tim chỉ hướng về sư phụ mà thôi.
Nhìn gần thật tinh mắt mới thấy dưới cần cổ trắng nõn của tiểu sư đệ có một vết hồng, đây còn chẳng phải dấu hôn sư phụ đã để lại sao.
Cũng tốt.
Sư phụ xem ra đã nhận định y rồi.
Năm xưa phụ mẫu mất.
Được sư phụ thâu nhận dạy dỗ võ công.
Bấy lâu sư phụ luôn là người Tử Ưu tôn thờ kính trọng nhất.
Dù có yêu tiểu sư đệ tới đâu thậm chí có nhiều lần muốn vứt bỏ môn quy muốn từ bỏ con đường tu đạo để bên cạnh tiểu sư đệ hắn cũng không hề có ý muốn đối đầu với sư phụ, giành giựt tiểu sư đệ từ tay sư phụ đâu.
Hắn nhận ra cả hai người chính là lưỡng tình tương duyệt.
Phải sâu nặng tới mức độ nào để sư phụ có thể vứt bỏ tất cả thanh danh cùng công sức cả đời mình để đến với y.
Ngày nào sư phụ còn chưa công khai ngày đó hắn sẽ giữ bí mật chuyện này cho sư phụ tới cùng.
Tiểu sư đệ được sư phụ chăm sóc được hạnh phúc bên cạnh sư phụ, hắn có thể buông bỏ thế gian chẳng còn gì luyến tiếc nữa rồi.
….
Lát sau trong gian phòng lớn thuộc điện Thích La, chúng môn đệ vây quanh xem sư phụ bắt mạch cho Tử Sa.
Nào ngờ y đột nhiên động đậy ngón tay mở mắt ra, bất ngờ vung một trưởng đập mạnh vào lồng ngực của Dạ Xuyên đánh ầm.
Chưa hết y còn nhanh chóng bật ngồi dậy bồi thêm một trưởng nữa.
Lần này Dạ Xuyên vươn tay bóp chặt lấy nắm đấm của y chế trụ gọn gàng.
Tiểu yêu đáy mắt long lên trong đồng tử đục ngầu nhiễm bẩn, dùng bàn tay còn lại vung quyền đánh tới tấp quyết lấy mạng Dạ Xuyên cho kì được.
Cả thảy nhìn thấy hồn vía thất kinh.
Y thường ngày coi trọng sư phụ nhất, hôm nay ra tay với người.
Sao có thể chứ?
“Sa sư đệ mau dừng tay lại.
Cả sư phụ mà đệ cũng dám đánh sao, Sa sư đệ?”
Tiểu yêu vô cùng mạnh mẽ vùng vẫy như thú hoang cắn người, hoàn toàn không nghe lọt tai những cái lời lẽ ồn náo kia.
Dạ Xuyên buộc phải lần nữa đánh ngất y đi.
Y ngã vào bờ vai hắn, cũng là lúc này một bụm máu từ miệng hắn phun ra văng xuống giường, ướt đỏ bờ môi mị hoặc.
“Sư phụ!”
Cả thảy thét lên không khỏi đau lòng, mặt mày xám ngoét.
Người đỡ tiểu sư đệ nằm xuống, người đỡ lấy sư phụ, xôn xao một phen.
Ai cũng cho rằng sư phụ chính là nhận một trưởng của tiểu sư đệ mà trọng thương, lại không biết rằng Dạ Xuyên đêm qua đã trúng một phần thi âm thuật.
Hắn lúc đó vụt miệng lên tiếng giữa đêm khuya, vừa cất tiếng đã biết mình trúng độc.
Loại tà túy này vô cùng âm hiểm.
Một khi trúng phải phải lập tức bế khí, tiêu trừ âm độc.
Vậy mà hắn chẳng những không có cơ hội thực hiện còn phải đối phó với cả một bọn thuộc hạ đắc lực của gã pháp sư kia.
Càng vận công, độc càng nặng.
Lần đó bị chuốc thuốc kim thân qua một lần giao hoan cùng đồ đệ đã sớm bị vấy bẩn.
Nếu không vì tâm hắn thanh sạch như nước, công phu thiền định sâu dày lại đắc tiên khí đã sớm bị độc chết đêm qua rồi.
Lại nói mới sáng sớm đang một mực ép chất độc ra thế nào giữa chừng lại bị đám môn đệ này ùa đến gõ cửa rầm trời báo tin tiểu yêu xảy ra chuyện.
Hắn tức tốc bỏ ngang tất thảy một đường chạy tới đây, hại chất độc ngấm vào sâu thêm một lớp càng ngày càng nặng mất rồi.
Khẽ vươn mu bàn tay quệt đi vệt máu dây trên khóe môi.
Dạ Xuyên ép giọng cất tiếng nói:
“Vi sư không sao.”
“Bạch sư phụ, Sa sư đệ đã nhiễm bệnh gì chúng đệ tử vô cùng lo lắng?”
“Tử Sa bị trúng nhiếp hồn thuật, không thể làm chủ được bản thân.”
“Nhiếp hồn thuật? Có phải là thuật thôi miên của tà ma ngoại đạo không thưa sư phụ?”
“Nhiếp hồn thuật có nhiều phương thức khác nhau.
Y đây là bị người ta chiêu hồn.”
“Chiêu hồn? Là ai có thể lẻn vào Trúc Lâm Phong điều khiển được hồn phách của Sa sư đệ ngay tại Thích La điện, thật vô cùng quỷ quyệt, thật đáng sợ a sư phụ.”
“Người này không lẻn vào Trúc Lâm Phong.
Người này dùng âm binh câu dẫn đi linh hồn của Tử Sa, sau đó dùng tâm thuật điều khiển bảy phách của y, làm việc này rất hao tổn tâm lực, khí lực, thậm chí có thể bị phản phệ.” Lại nói muốn câu hồn diễn ra suôn sẻ, người bị câu hồn thân tâm thường rơi vào suy nhược, tạp niệm dấy khởi, dễ dàng cho âm binh dẫn hồn đi.
Thế nhưng vế cuối Dạ Xuyên chẳng muốn nói ra, đáy mắt hắn khẽ chùng xuống.
Mấy ngày qua Tử Sa liên tục bị chảy máu cam, cơ thể suy nhược còn trải qua hoan ái, yếu ớt vô cùng.
Những chuyện này làm sao có thể nói ra đây.
Cũng may có chân khí hắn truyền cho y hộ thể, còn giữ được một chút phần hồn nếu không mạng y đã mất từ ban nãy luôn rồi.
“Bạch sư phụ, chúng đệ tử to gan dám hỏi liệu có phải chính là tên pháp sư Yên Đô kia đã gây ra chuyện này không ạ? Trước bắt đi hai trăm môn đệ, khắp xứ sở này cũng chỉ có gã giỏi tà thuật quỷ dị, cũng chỉ có gã dám động đến người của Trúc Lâm.”
Đám đệ tử suy đoán không sai.
Lãnh Dạ Xuyên gật đầu.
Chúng thấy vậy bèn nói tiếp:
“Bạch sư phụ.
Tên pháp sư này vô cùng tà ác, năm lần bảy lượt xâm phạm môn phái chúng ta.
Chúng đệ tử xin hợp lực lại đến Yên Đô tiêu diệt gã, tránh mối họa về sau.”
Dạ Xuyên khoác tay.
Hắn là người hiểu gã hơn ai hết.
Đám đệ tử đi tới đó bây giờ chính là một trăm phần trăm tìm đường chết.
“Các con đừng manh động, gã giờ không chỉ một mình, binh quyền trong tay, bọn thuộc hạ nấp trong bóng tối nhiều vô kể.
Trước để vi sư giải thuật chiêu hồn cho Tử Sa rồi tính tiếp.
Ưu nhi con hướng dẫn mọi người quay trở lại luyện tập đi, đừng để gián đoạn.”
“Dạ, sư phụ!”
(Chuyển cảnh)
Hương Vân cốc
Lãnh Dạ Xuyên đem Thích Tử Sa về đặt lên giường trúc, kéo chăn đắp thân.
Sau đó hắn một mình lặng lẽ bước ra phía sau nhà bắt chân lên vận công trị thương, nơi này có gió lùa nhìn ra phía ngoài hồ sen nhỏ khung cảnh thoáng đãng tinh khiết thật rất thích hợp để nhiếp tâm.
Hắn cần phải mau chóng ép thi âm độc ra khỏi cơ thể, nếu không sẽ không đủ khả năng đoạt về phần hồn cho Tử Sa.
Gần nửa canh giờ qua đi, mồ hôi tiết đầy thái dương của Dạ Xuyên.
Lúc này một bước chân trần trắng au dẫm lên nền nhà bếp chậm tiến tới ngỏ sau, trên tay lăm lăm thanh kiếm sáng loáng.
Thanh kiếm đó chính là kiếm của Tử Sa.
Lãnh Dạ Xuyên phút chốc mở mắt ra nhưng vẫn ngồi im bất động, đang lúc này hắn không thể nào dừng lại giữa chừng.
Độc phát công tâm.
Sa nhi, cho ta thêm chút thời gian nữa, con làm được mà.
Mặc Dạ Xuyên thâm tâm bồi hồi buông ý niệm.
Bước chân trần trắng au kia vẫn từ từ tiến đến đứng trước mặt Dạ Xuyên, mũi kiếm giơ lên nhích dần cho tới khi chạm đến lồng ngực hắn.
Chẳng chút ngại ngần do dự mà đâm vào.
Phập một tiếng sâu mềm đứt đoạn.
Đôi mắt Dạ Xuyên mở to không chớp không động.
Mũi kiếm chẳng những đâm còn tận lực ấn sâu hơn vào trong cơ thể của Dạ Xuyên, da thịt nứt toạc, máu theo mũi kiếm trào ra từng đường.
Đối phương ngay thẳng chính là muốn hắn chết.
Tử Sa…tử sa, tại sao con làm vậy?
Dạ Xuyên ngẩng nhìn thiếu niên gần trong gang tấc, đôi con ngươi như oán như hờn.
Pháp sư kia muốn hắn bị thương người hắn yêu tận lực muốn hắn chết, tận sâu thẳm tâm hồn y mang theo rất nhiều căm hận.
Có lẽ khoảng thời gian qua hắn đã để lại vết thương quá lớn trong lòng y, là y kềm nén cố dấu vào trong đáy con tim, nay chỉ còn một phần hồn yếu ớt chẳng thể nào khống chế tâm ma liền thế trổi dậy.
“Sa nhi, mau tỉnh lại đi Sa nhi.”
Dạ Xuyên ngẩng nhìn đồ nhi, da diết mong chờ.
Tiểu yêu thoáng bối rối trong đáy mắt, ngập ngừng tới nỗi mấy ngón tay cầm hung khí cũng khẽ run lên.
“Lãnh Dạ Xuyên!”
Một tiếng thét vang xé rách không gian, tỷ muội Hoàng Diệp Liên bỗng từ đâu lao đến.
Tử Sa vừa nhìn thấy hai nàng đã rất nhanh rút thanh kiếm ra khỏi lồng ngực của Dạ Xuyên quay lại công kích.
Khoảnh khắc rút ra ấy, máu văng lên đầy bộ đồng phục của Tử Sa.
Không còn có thể ngồi vững được nữa Dạ Xuyên theo lực tạo tác của đường kiếm ấy mà ngã rầm xuống nền, tay ôm lồng ngực đớn đau.
Tỷ muội Hoàng Diệp mặt mũi tối sầm người chị ngồi xuống đỡ lấy Dạ Xuyên, người em đã lao vào quyết đoạt mạng Tử Sa cho kì được.
“Yêu nghiệt súc sinh.
Bổn quận chúa giết chết ngươi.”
“Diệp Trúc, ngừng tay.”
Bất chấp vết thương nơi lồng ngực, Lãnh Dạ Xuyên lao thân ra nắm lấy cổ tay Diệp Trúc ngăn đường kiếm nàng muốn sát hại Tử Sa vì hắn biết y không phải là đối thủ của nàng ta.
Cũng là lúc này Tử Sa đang lao về phía hắn.
Khoảnh khắc đối mặt Dạ Xuyên dùng bàn tay còn lại một trưởng đập vào bả vai y, làm lệch đường kiếm sang bên, liền đó bồi thêm một quyền vào sau gáy trực tiếp làm cho đối phương ngất đi.
Dạ Xuyên dang tay tiểu yêu ngã trọn vào trong lòng hắn.
Cả quá trình chỉ trong nhấp nhoáng khiến hai vị tỷ muội Hoàng Diệp không khỏi oán hờn, bừng bừng lửa giận.
“Lãnh Dạ Xuyên, con yêu nghiệt này đã ra tay sát hại huynh.
Huynh còn muốn giữ lại nó?”
“Tử Sa bị trúng thuật chiêu hồn, đều là chuyện tốt của đại sư huynh làm ra.” Hơi thở khó nhọc, mồ hôi tiết ướt đẫm trán Dạ Xuyên vẫn ôm lấy đồ đệ, khó nhọc lên tiếng.
Cơ mà tỷ muội nhà kia đều không tin nổi sự thật này.
Chị một câu, em một câu phản bác.
“Gì chứ đại sư huynh, huynh ấy ra tay rồi sao.
Nhưng tại sao lại điều khiển con yêu nghiệt này đoạt mạng huynh chứ, không thể nào.”
“Đại sư huynh vô cùng yêu thương huynh.
Nếu phải lấy mạng cả xứ sở này, huynh ấy cũng tuyệt đối không lấy mạng huynh đâu.”
“Hừ, vậy các người lầm rồi, muốn biết rõ hãy tự mà đi hỏi hắn ta…khụ khụ…”
Nói đến đây, Dạ Xuyên bật ho lụ khụ một bụm máu tươi lại trào ra ướt đỏ bờ môi.
Tỷ muội Hoàng Diệp bật thét lên, lòng đau như cắt.
Chân vô thức nhào tới muốn đỡ lấy hắn.
Hắn đã thẳng tay mà hất ra, quát lớn:
“Cút, đừng đến gần ta.
Mau biến đi.”
Hai tỷ muội Hoàng Diệp nhìn nhau, bàn tay siết chặt lại.
“Hảo.
Lãnh Dạ Xuyên, huynh vì một tên yêu nghiệt hạ đẳng không nghĩ đến tình nghĩa của huynh muội chúng ta.
Muội là xem xem huynh có thể kiên trì được đến bao giờ.
Diệp Trúc, chúng ta đi thôi.”
Hai tỷ muội song sinh kia rời đi không gian liền trở lại yên vắng.
Lãnh Dạ Xuyên mang Thích Tử Sa vào giường trúc.
Sau khi băng bó vết thương qua loa nơi lồng ngực của mình.
Lãnh Dạ Xuyên đặt Tử Sa ngồi dậy, lòng bàn tay trắng như tuyết ngửa lên, để lộ ra một đóa sen hồng dưới cổ tay tươi thắm.
Từ nơi đóa sen ấy lạ thay hàng ngàn đóa sen khác từ trong thoát bay ra lơ lửng trên không trung rồi vây quanh cơ thể Tử Sa thành vòng nhiều đến vô số đóa đếm không xuể, hương thơm lan rắc khắp cùng.
Khẽ nhìn y.
Đáy mắt Dạ Xuyên ẩm ướt.
Ngón tay trắng như tuyết đưa lên trước mi tâm, khóe miệng hắn lẩm nhẩm đọc một bài kinh chiêu hồn bí truyền của bổn môn đã nhiều năm về trước….