Sơn Gian Tứ Thực

Chương 5: 5: Dưa Chuột Muối Chua



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ăn cơm sáng xong, Lục Vân Xuyên giúp đỡ Sầm Ninh cùng nhau mang chén đến phòng bếp, pha nước rồi rửa chén.

“Ngươi để đó đi, ta rửa cho.

” Sầm Ninh lấy xơ mướp từ trong tay Lục Vân Xuyên qua.

Thành thân được vài ngày, dù sao mỗi lần cơm nước xong hai người vẫn cùng nhau dọn dẹp chén đũa, hai người ăn cơm không dùng nhiều chén đũa lắm, Lục Vân Xuyên thường thường đã giành trước y xắn tay áo cầm lấy xơ mướp bắt đầu tẩy rửa.

Trong lòng Sầm Ninh tuy rằng bằng lòng nghe theo, nhưng cũng biết như vậy không hợp lý, lần này bèn lấy hết can đảm đoạt chén từ trong tay Lục Vân Xuyên.

“Để ta rửa.

” Sầm Ninh nhìn Lục Vân Xuyên lại nhỏ giọng nói một lần.

“Được.

” Lục Vân Xuyên cười cười, vào trong sân thu thập nông cụ.

Sầm Ninh nhanh nhẹn rửa xong chén đũa, ra phòng bếp thấy Lục Vân Xuyên đang sửa sang lại cái cuốc, biết hắn muốn xuống ruộng làm việc, trong khoảng thời gian này phải cắt lúa phơi nắng, công việc trong ruộng rất nặng.

Y chạy tới rừng trúc ở sân sau ngắt một nắm tim trúc*, thừa dịp mặt trời còn chưa ló ra hoàn toàn, sương sớm còn chưa có tan hết, tim trúc lúc này là non mềm nhất ngon nhất.

(*Tim trúc, gốc là 竹芯: lá non của cây trúc sống lâu năm, có tính mát, vị ngọt và đắng, có tác dụng giải độc lợi tiểu, các bệnh về lão hóa, tim mạch)
Ngắt tim trúc rửa sạch sẽ, bỏ vào trong ấm nước, đổ nước sôi vào pha ra nước tim trúc, uống vào có thể giải nhiệt.

Trong viện Lục Vân Xuyên đã đeo sọt trên lưng, Sầm Ninh đi qua đưa ấm nước cho hắn: “Trời nóng, uống nước nhiều một chút.

Nói xong lại lấy một cái khăn vải gấp gọn bỏ vào trong sọt, để cho Lục Vân Xuyên dùng lau mồ hôi.

Lục Vân Xuyên làm việc không chú ý tới, cứ thế dùng tay không lau qua mồ hôi, trở về từ ruộng đôi mắt thường xuyên bị mồ hôi làm cay đến đỏ bừng, trên mặt toàn là cỏ vụn.

“Giữa trưa mặt trời lớn thì về sớm một chút, nóng lắm người không thể chịu nổi.


Lục Vân Xuyên cúi đầu nhìn phu lang trước mặt dong dài, vẻ lạnh lùng cứng rắn trên mặt cũng lộ ra ý cười.

Sau khi mẹ và ông bà hắn qua đời, hắn đã quen cuộc sống khổ cực, sau lại cùng ca hắn phân gia ra sống một mình, hai đại nam nhân lúc đó càng không thể tâm sự thân thiết, mấy năm trước ca hắn cưới vợ, liên tục nhắc hắn chỗ tốt khi có tức phụ mãi, bây giờ chính hắn cũng có phu lang, cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị có người chăm sóc.

Sầm Ninh dặn dò đến một nửa thì cảm giác người trước mặt hình như đang ngẩn người, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Lục Vân Xuyên đang nhìn mình chằm chằm.

Y rũ mặt mày, đầu ngón tay ấn bên hông Lục Vân Xuyên một phen đẩy ra ngoài, sức lực giống như con mèo.

“Mau xuống ruộng đi.


Chờ đến khi Lục Vân Xuyên cõng sọt đi xa, lúc này Sầm Ninh mới vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng bắt đầu làm việc.

Thời tiết tốt, Sầm Ninh lấy đệm chăn trong phòng ra phơi nắng, vì thành thân nên đặt mua chăn mới, mềm mại lại nhẹ nhàng, vắt chăn lên trên giá trúc xong, trong lòng Sầm Ninh nhớ phải muối dưa chuột, xách rổ đi ra hậu viện.

Dưa chuột lúc này tươi non, Sầm Ninh hái được đầy một rổ, rửa sạch từng quả sau đó cắt đôi, cái vại ướp rau hôm qua y đã rửa sạch sẽ, bây giờ lấy qua, lát một tầng dưa chuột ở trong lu rải thêm một nắm muối, sau khi xếp đầy, rắc lên trên cùng một lớp tỏi giã dậy hương.

Đóng nắp lại, sau khi ướp như vậy hai ba ngày lại lấy ra phơi khô là được, sớm tối ăn chung với cháo, chua giòn khai vị, một vại lớn này đủ để y cùng Lục Vân Xuyên ăn một năm.

Sau khi phơi xong muốn đưa cho tẩu tẩu một chút, Sầm Ninh nghĩ trong lòng, lại đem dưa chuột còn dư lại trong rổ bỏ hạt cắt thành từng miếng, ngâm trong nước muối một lát, dùng tay bóp ra nước, trải phẳng lên cái mẹt phơi khô dưới mặt trời.

Lớp vỏ dưa chuột sau khi phơi khô dễ bảo quản, bỏ vào trong bình bảo quản tốt, chờ tới thời điểm mùa đông không có rau dưa tươi mới, có thể lấy ra xào cùng thịt xông khói ăn chung, dưa chuột khô thơm mát quyện với vị mỡ béo ngậy của thịt xông khói, nhất là ăn với cơm.

Thu thập xong một rổ dưa chuột tốn không ít thời gian, mặt trời càng lúc càng lớn, Sầm Ninh đứng ở trong sân công phu lật mặt đệm chăn phủi bụi, trên trán ra một tầng mồ hôi mỏng.

Y vào nhà uống chén nước, nghĩ Lục Vân Xuyên phơi nắng trong ruộng như vậy, y chỉ đưa hắn mang theo một ấm nước sợ là không đủ uống.

Trong nhà chỉ có một ấm nước, Sầm Ninh lấy bình sứ từ trong phòng bếp ra, tim trúc đã ngắt buổi sáng còn dư lại một nắm nhỏ, y đem tim trúc bỏ vào đi đổ đầy nước, một tay xách theo bình sứ một tay khép kín cửa cổng, đội mặt trời lớn mà đi đến ruộng.

Ruộng Lục Vân Xuyên mua cách nhà không xa, Sầm Ninh đi đến bên bờ ruộng liền thấy Lục Vân Xuyên đang khom lưng gieo mạ, quần áo sau lưng đều ướt sũng mồ hôi, cái sọt đặt bên bờ ruộng, Sầm Ninh cầm lấy ấm nước bên trong lắc lắc, chỉ còn lại cái đáy nồi.

Cũng may mình tự đưa nước lại đây, Sầm Ninh nghĩ trong lòng, bằng không trời nóng như vậy mà không có nước uống, thế thì quá chịu tội.

Mới vừa đặt bình sứ trong tay xuống liền nghe thấy thanh âm của Lục Vân Xuyên phía sau, “Sao lại tới ruộng rồi?”
Hai người thành thân cũng mấy ngày rồi, Lục Vân Xuyên biết mình lớn lên lạnh lùng cứng rắn, đối với phu lang vẫn luôn mang theo bộ dáng tươi cười, lúc này lại nhăn lông mày: “Mặt trời lớn như vậy, sao nón mây cũng chưa mang đã lại đây?”
Sầm Ninh quay đầu lại liền thấy đầu và cổ Lục Vân Xuyên đầy mồ hôi, vì thế cũng không rảnh lo nhìn vẻ mặt của hắn, càng không rảnh lo thẹn thùng, cầm lấy khăn vải vắt trên sọt tiến lên lau mồ hôi cho hắn: “Khoảng cách không xa, không yếu đuối như vậy.


Lại mở ấm nước đưa cho Lục Vân Xuyên: “Mau uống chút nước, ta thấy mặt trời quá lớn, sợ nước trong ấm không đủ uống, nên mang chút nước lại đây đưa cho ngươi.


Lục Vân Xuyên ngửa đầu lên uống một cái sạch sẽ, nhìn thấy mồ hôi trên chóp mũi phu lang muốn đưa tay lau, lại cảm thấy tay mình dơ, cẩn thận cầm một góc khăn xoa xoa cho y, “Nước không đủ ta tự mình về nhà lấy, bên ngoài nắng như vậy, nào đáng để ngươi đặc biệt đi một chuyến?”
Nói thì nói như vậy, nhưng hai người đều biết, Lục Vân Xuyên nhất định sẽ không làm chậm trễ việc trong ruộng mà chạy về lấy nước.

Sầm Ninh nhấp nhấp miệng: “Ta là phu lang của ngươi, chiếu cố ngươi là việc nên làm, nào có đáng giá hay không đáng giá.


Y biết Lục Vân Xuyên quan tâm y, thà rằng tự mình khát cũng không muốn để y đội nắng đi một chuyến, nhưng nếu hai người bọn họ đã thành thân, hiển nhiên y cũng muốn cố gắng chăm sóc Lục Vân Xuyên.

Chính mình là một ca nhi, việc nặng trong nhà Lục Vân Xuyên không cho y nhúng tay, nhưng việc đưa nước lau mồ hôi nhỏ như vậy y luôn có thể làm được.

Phát giác phu lang không vui vẻ, Lục Vân Xuyên giật mình vội nói: “Này, ta nói sai rồi, may mà ngươi lại đây, bằng không nước trong ấm thật sự không chống đỡ nổi đến buổi trưa quay về nhà.


Lúc này Sầm Ninh mới một lần nữa lộ ra ý cười.

Tuy rằng muốn cùng phu lang nhà mình nán lại thêm chút nữa, nhưng nhìn mồ hôi mỏng trên mặt Sầm Ninh, Lục Vân Xuyên vẫn đem ấm nước trong tay đưa cho Sầm Ninh: “Mau về nhà đi, ta làm xong việc còn lại liền trở về.


Biết mình ở lại đây không giúp được gì còn làm Lục Vân Xuyên lỡ công việc, Sầm Ninh đem khăn vải thắt một cái nút buộc bên hông Lục Vân Xuyên tiện cho hắn lau mồ hôi, ôm ấm nước về nhà.

Về đến nhà, Sầm Ninh lại xách theo rổ ra sân sau một chuyến, rất nhiều trái cây ở sân sau đã có thể ăn.

Hái được một vài quả đào quả mận cùng hai trái dưa hấu, Sầm Ninh chia một nửa bỏ vào giỏ trúc rồi ném vào trong giếng ngâm, một nửa kia y xách đến nhà trước.

Cửa nhà Lục đại mở rộng, trong sân lại không thấy bóng người.

“Tẩu tẩu? Chỉ ca nhi?”
“Ninh Nhi tới à? Mau vào trong phòng ngồi.

” Diêu Xuân Linh nghe thấy âm thanh từ sân sau vội vàng đi tới, cười chào hỏi Sầm Ninh.

“Không ngồi đâu, ta tới đưa chút trái cây, đều mới vừa hái, thời tiết như này ngâm nước giếng ăn giải nhiệt.

” Sầm Ninh cũng cười buông rổ trong tay xuống.

“Trong sân không có người, ta còn tưởng tẩu tẩu không ở nhà, Chỉ ca nhi đâu?”
“Chỉ ca nhi đến nhà Tiền thẩm chơi rồi, ta đang trồng giá ở sân sau đây.

” Đều là người một nhà, Diêu Xuân Linh cũng không khách khí, cầm giỏ trúc của nhà mình lấy trái cây ra, phía trên cột chắc bằng sợi dây thừng bỏ xuôi vào trong giếng, “Đại ca ngươi cùng Chỉ ca nhi đều thích ăn giá đỗ, mùa hè mỗi năm đều trồng một ít.


Trồng giá đỗ, như thế đã nhắc nhở Sầm Ninh, bây giờ chính là lúc nên trồng giá đỗ.

“Ninh Nhi ngươi đợi một chút”, Diêu Xuân Linh xoay người vào phòng bếp, khi trở ra trong tay bưng một cái vò nhỏ* bỏ vào trong cái rổ của Sầm Ninh mang đến.

“Ngày hôm qua lăn lộn như vậy, ta nghĩ hiện tại nhà các ngươi không có đồ ăn kèm, đây là củ cải muối ta tự làm, ngươi cầm về cùng Xuyên Tử ăn cơm.


“Cảm ơn tẩu tẩu”, Sầm Ninh nhận lấy, “Chờ ta phơi xong dưa chuột muối, cũng đưa cho ngươi nếm thử một chút.


Xách rổ về nhà, cách buổi trưa còn có một hồi, nhớ tới Diêu Xuân Linh nói trồng giá đỗ, Sầm Ninh ngay lập tức vào trong phòng bếp đổ ra nửa chậu đậu xanh, bây giờ ngâm trong nước, buổi chiều là có thể mang đến vườn rau trồng.

Lau khô tay, Sầm Ninh bê rổ kim chỉ ngồi vào dưới bóng cây, dự định làm thêm vài bộ áo trong* cho Lục Vân Xuyên, thời điểm ngày mùa xiêm y nhanh ướt mồ hôi, làm thêm vài vài bộ mặc thay đổi, không đến mức để mồ hôi trên người khó chịu.

(*Gốc là 中衣: trung y, áo lót mặc bên trong)
Phần lớn y phục người trong thôn mặc là vải bố thô, chịu ma sát lại còn rẻ, nhưng suy cho cùng áo trong phải mặc sát người, Sầm Ninh cố ý lục ra một khúc vải bông tối màu từ trong rương, đây là của hồi môn của y, vải bông nhẹ nhàng lại thông khí, may thành áo trong mặc vào rất thoải mái.

Nghĩ tới Lục Vân Xuyên, Sầm Ninh cong cong khóe mắt, lưu loát mà cắt vải xỏ kim.

Y còn chưa từng làm quần áo cho tướng công đâu, chỉ vào đêm trước ngày thành thân mới dựa theo tập tục làm cho Lục Vân Xuyên một đôi giày, thời điểm bà mối mang theo mẫu giày* đến nhà dọa y nhảy dựng, chân to như vậy sao?!
(*Gốc là 鞋样子: hình dáng giày, người ta sẽ dùng bút vẽ theo đường viền bàn chân trên giấy bìa cứng, sau đó cắt ra và dùng làm mẫu để may giày)
“Ôi chao”, mặt mày bà mối hớn hở nói, “Nhị tiểu tử nhà họ Lục kia lớn lên vừa cao lại cường tráng, tìm khắp làng trên xóm dưới* cũng không ra hán tử tuấn tú hơn hắn đâu, kết hợp với bộ dạng của ngươi đúng là vừa vặn!”
(*Gốc là 十里八乡: mười dặm tám thôn)
Suy cho cùng là Sầm Ninh ngượng ngùng, nghe bà mối giải thích như vậy, y vân vê mẫu giày không lên tiếng, nhưng mấy ngày làm giày y chung quy không nhịn được mà suy nghĩ, bộ dáng tướng công của mình rốt cuộc lớn đến mức nào?
Thẳng đến ngày thành thân hôm đó, vóc người cao lớn nổi bật bước vào trong phòng, bờ vai cõng y trên lưng rộng lớn vô cùng.

– ——————————————–
*Tim trúc

*Cái vò, gốc là 坛子
.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.