Tống Châm học bù cả tối, lại chơi game một lúc, cảm thấy cuộc sống của mình phong phú hơn rất nhiều, nhưng hôm sau vừa thức dậy cậu lại thấy vô cùng áp lực, bởi vì cậu cảm thấy mình đang trượt dài vào vực sâu mang tên Quan Vô Kiều, Tống Châm nghĩ thầm, cho dù mình bên nhau với đàn ông cũng kiên quyết không ở bên Quan Vô Kiều.
Chỉ số thông minh vốn không được bao nhiêu của cậu trước mặt Quan Vô Kiều trực tiếp tan biến, trái tim Quan Vô Kiều rất đen.
Sau khi xác định ý tưởng này, Tống Châm quyết tâm lúc nào cũng phải nhắc nhở mình không được giao động, hắn mạnh mặc hắn mạnh, thanh phong phất núi đồi, những lời này ý là cho dù Quan Vô Kiều làm gì cậu chỉ cần nhớ kỹ sau khi tốt nghiệp sẽ xóa Quan Vô Kiều xóa là được.
Nghĩ vậy tâm trạng Tống Châm thả lỏng hơn rất nhiều, giờ nghỉ trưa còn chạy đi chơi bóng với bạn học, đánh được một nửa, Quan Vô Kiều tới, bạn bè của cậu đều biết Quan Vô Kiều, kêu hắn vào chơi cùng, Quan Vô Kiều nhận lời, còn chào hỏi với Tống Châm.
Tống Châm: “! “
Cậu vừa thấy Quan Vô Kiều đến là cả người cảm thấy không ổn, chơi chưa được mấy phút đã không cẩn thận té ngã, đầu gối lẫn lòng bàn tay đều bị xước da.
Quan Vô Kiều vứt bóng sang một bên, giống như người giám hộ xách cậu lên dạy dỗ, “Cậu làm cái gì vậy hả?”
Quan Vô Kiều dẫn Tống Châm về phòng ngủ của mình, giúp Tống Châm rửa sạch miệng vết thương, lấy bông băng thuốc đỏ từ trong ngăn kéo ra, nửa quỳ trên sàn nhà bôi thuốc quấn băng cho Tống Châm.
Thuốc đỏ chạm vào miệng vết thương, Tống Châm bị đau vô thức nâng chân lên, khiến chiếc áo t-shirt trắng họa tiết graffiti của Quan Vô Kiều bị bẩn một mảng, Quan Vô Kiều bắt lấy cẳng chân cậu đè xuống, nói: “Cậu đừng có lộn xộn.
“
Tống Châm nhìn áo phông của hắn, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình lúc sáng có võ đoán quá không, bởi vì Quan Vô Kiều cũng không xấu xa cho lắm! Nghĩ như vậy, lập trường của Tống Châm lập tức thay đổi, cậu cảm thấy Quan Vô Kiều dạy bổ túc cho mình, dẫn mình chơi game, còn gắp ớt xanh trong món khoai tây xào ớt xanh, hiện tại còn giúp mình bôi thuốc, cậu chưa từng được ai đối xử như vậy cả.
Mới nghĩ đến đây, Quan Vô Kiều đột nhiên cúi đầu nhìn, chậc một tiếng, “Cậu xem cậu đá áo của tôi bẩn rồi này, định bồi thường thế nào đây.
“
Tống Châm tức khắc cảm thấy mình thật sự là quá ngây thơ rồi, Quan Vô Kiều tốt chỗ nào?
Tống Châm móc điện thoại ra nói: “Tớ mua cho cậu cái mới.
“
Cậu vừa định chụp hình tìm trên mạng thì bị Quan Vô Kiều đè tay lại, cầm lấy điện thoại cậu vứt lên giường, Quan Vô Kiều nói: “Cậu dù mua mới cũng không phải cái này, nể tình cậu bị thương, tôi chỉ thêm 10 giây, 50 giây, hiện tại hôn, nhanh lên.
“
Tống Châm: “! Hiện tại á?”
Quan Vô Kiều nói: “Đúng vậy, không thì cậu định kéo dài đến bao giờ?”
Tống Châm rầm rì, muốn tìm thêm lý do, nhưng Quan Vô Kiều lại nhắc lại, dáng vẻ rất không thân thiện khiến cậu không dám phản đối nữa.
Vì thế Tống Châm nói: “Vậy cậu ngồi xích lại đây.
“
Quan Vô Kiều ngồi xuống bên cạnh cậu, Tống Châm thấy chết không sờn mà nhìn hắn, vụng về thò lại gần hôn lên môi Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều rất phối hợp, để mặc cậu hôn mình, Tống Châm quả thực muốn ngất, cậu cảm thấy lỗ tai mình sắp bị thiêu cháy, chủ yếu là cậu không biết hôn, liếm chỗ này một chút chỗ kia một chút, vô cùng lộn xộn.
Qua nửa ngày, Tống Châm rời khỏi môi Quan Vô Kiều, giả vờ bình tĩnh nói, “Được chưa!”
Quan Vô Kiều nói: “Còn thiếu hai giây.
“
Tống Châm sửng sốt, “Thiếu chỗ nào! Tớ hôn lâu vậy mà!”
Quan Vô Kiều: “Cậu lại không tính thời gian, tôi đành phải tự đếm trong lòng, tôi đếm thấy thiếu hai giây.
“
Tống Châm phẫn nộ hôn hắn cái chóc, “Được rồi đúng không?”
Quan Vô Kiều nói: “40 giây là 40 giây, 38 giây thêm 2 giây là 38 giây thêm 2 giây, cậu nghĩ hai khái niệm này là một sao? Hửm?”
Tống Châm: “! Cậu thật không biết xấu hổ!”
Quan Vô Kiều nhéo mặt cậu, “Vậy cậu lần sau nhớ tính giờ đi, tôi không phải dạy cậu rồi sao.
“
Tống Châm đứng dậy, “Không có lần sau, tớ sẽ không bao giờ tìm cậu nữa.
“
“Chúng ta cá cược đi,” Quan Vô Kiều nói, “Trước 12 giờ tối mai cậu chắc chắn sẽ chạy đến gõ cửa phòng tôi, để tôi ôm cậu ngủ, cược tiền, nếu tôi thua, tiền trong wechat sẽ chuyển hết cho cậu.
“
Tống Châm: “Vậy cậu cứ chờ mà chuyển tiền đi.
“
Cậu cầm điện thoại, khập khiễng đi ra cửa, dùng sức đóng sầm cửa phòng Quan Vô Kiều, hung hăng xóa wechat hắn.
Xóa xong rồi, Tống Châm lại nghĩ, nếu hắn chuyển tiền thì chẳng phải phải thêm lại sao, như vậy có xấu hổ lắm không? Sớm biết vậy ngày mốt hẵng xóa.
.