Đánh nhau chừng hơn nửa giờ thì linh lực của Tử Thanh bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt, mà trên người cũng đã bị đám người kia đánh đến nỗi trải đầy những vết thương rướm máu.
Sau khi vung roi đánh trúng hai gã thiếu niên có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng sáu, bất ngờ một loại cảm giác lạnh buốt lại đột ngột xuất hiện chạy dọc theo khắp sống lưng khiến cho Tử Thanh phải rùng mình khuỵu gối xuống đất không ngừng thở dốc.
Mà ngay vào lúc này, một tên thiếu niên có cảnh giới tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bảy khác chợt âm thầm xuất hiện phía sau lưng của cậu, ánh đao sáng bạc lóe lên, trên lưng Tử Thanh lập tức bị chém một nhát tóe máu.
– Á!
Bà mẹ mày chứ, đau! đau chết mất thôi.
Bị xung lực của nhát chém đẩy mạnh một cái ngã nhoài ra đất, cả người lập tức bị hai loại cảm giác đau đớn cùng lạnh buốt đổ ập tới tấn công, Tử Thanh đau đến méo miệng nhịn không được mà chửi tục một câu.
– Mẹ sư nhà chúng mày chứ, chúng mày định giết tao thật đấy à?
Hai mắt đỏ ngầu trợn trừng nhìn đám thiếu niên đang vây thành vòng ở xung quanh, lại cảm nhận rõ từng dòng máu tươi nóng ấm đang tràn ra dọc theo sống lưng mà nhỏ xuống đất.
Lúc này đây trong lòng của Tử Thanh không ngừng vang lên tiếng mắng chửi cái thứ gọi là vận mệnh khốn nạn của chính mình.
– Tổ sư bố nó chứ, có ai xuyên không kiểu gì mà đen đủi giống như tao không?
Xuyên không bằng cách lọt cống, mới vừa xuyên đến thì bị vứt ở cái chỗ khỉ ho cò gáy như Man hoang, sau lại hốt nguyên một combo phế phẩm ngũ hành linh căn!
– Chưa hết nữa, tu luyện thì chậm chạp ì à ì ạch không nói, giờ hết bị đốt sống, bị rơi xuống sông gần chết đuối, rồi lại còn bị chặn đường chém giết.
Bà cố nội cha nhà mày chứ có định để yên cho tao sống ở đây không?
Òa, thôi cho tao về Việt Nam nhà tao đi, chứ tao mệt mỏi lắm rồi!
Trông thấy Tử Thanh bị thương nằm rạp dưới đất, Hàn Hi vốn định mở phong ấn linh lực ra thì lại bị Ngô Tầm cùng với năm tên thiếu niên nữa xúm lại vây đánh, trong lòng hắn lúc này đã cực kỳ lo lắng rồi nhưng cũng không thể nào mà giải quyết mấy người Ngô Tầm ngay được.
Nước mắt nước mũi tèm nhem, Tử Thanh vừa âm thầm chửi rủa trong lòng vừa cố nhịn đau chống tay ngồi dậy.
Bởi vì cơ thể bị mất máu khá nhiều cho nên hai chân có chút run rẩy, cậu bạn Tử Thanh vội hít sâu mấy hơi cố nhịn cơn lạnh buốt đang tàn phá trong người rồi gằn giọng quát.
– Bọn mày muốn dồn tao tới chỗ chết chứ gì?
Tốt thôi, cái thằng khốn nạn Ngô Tầm nhà mày, chỉ vì lấy lòng hai con bánh bèo vô dụng kia mà mày dám ở đây chặn đường chém giết tao.
Giỏi, mày giỏi lắm!
– Tao cũng từng chết một lần rồi, cùng lắm thì tao lại chết thêm một lần nữa thôi.
Hàn Hi, kiếp này tuy ngắn ngủi nhưng mà ta rất vui vì quen biết được ngươi, nếu như ta có chết đi rồi thì cũng đừng buồn.
Đợi sau này khi tu vi của ngươi cao hơn rồi trả thù cho ta là được!
– Ngô Tầm, bà mẹ chúng mày chứ, tao khô máu với chúng mày luôn.
Vừa mới gào lên xong thì từ trên người của Tử Thanh bất ngờ bùng lên một ngọn lửa màu đen tím kì dị, hơi lạnh tỏa ra lập tức khiến cho không khí ở xung quanh như bị đông đặc lại, mà đám thiếu niên đang vây quanh cậu thành một vòng tròn cũng bị luồng khí lạnh khủng bố này khiến cho không thể di chuyển được.
“Phừng phừng phừng”
Hai mắt Ngô Tầm trợn lớn, tuy rằng hắn tu luyện công pháp hệ Hỏa, lại còn luyện ra được linh ảnh Hỏa Tước, thế nhưng dưới làn hơi lạnh kỳ quái này thì ngọn lửa ở trong người hắn lại giống như là gặp phải một thứ gì đó cực kỳ khủng bố, thậm chí còn khiến cho Hỏa hệ công pháp của Ngô Tầm dừng vận chuyển.
Cũng bị luồng khí lạnh băng này ảnh hưởng đến, cho nên Thanh Ngọc Linh Đằng trong đan điền của Hàn Hi cũng bắt đầu nhộn nhạo không yên, ánh sáng xanh mềm mại lặng yên bao trùm lấy thân thể của hắn ngăn cách hắn với luồng khí cực lạnh kia.
Cả người cứ như là bị ngọn lửa màu đen tím nuốt chửng, cảm giác đau đớn lạnh buốt đến tận xương tủy đã chiếm trọn tâm trí của Tử Thanh.
Hai tay mở rộng, Tử Thanh gồng mình hét lên đầy thảm thiết.
– Aaaaa!
Bà mẹ chúng mày, đi chết hết đi.
“Phừng phừng”
Lửa màu đen tím bùng lên hóa thành hàng chục đám lớn lao thẳng về phía đám thiếu niên đang vây xung quanh
Sau đó, nói thì chậm nhưng diễn ra lại cực kỳ nhanh, dùng mắt thường có thể nhìn thấy, cả một đám hơn mười người sau khi bị ngọn lửa màu đen tím lao trúng thì bất ngờ lại bị một tầng băng mỏng cùng màu kì lạ vừa mới xuất hiện bao bọc lại.
Tiếp đó, cả một khoảng không gian vắng lặng liền vang lên những tiếng kêu răng rắc liên hồi, một đám người chỉ vừa bị đóng băng ngay đây thôi mà nháy mắt mấy cái đã tự động vỡ ra hóa thành vô vàn mảnh nhỏ rồi tan biến giữa trời đất.
Người đã chết, thế nhưng ngọn lửa trên người Tử Thanh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, chỉ thấy ngay tại lúc Tử Thanh dần mất kiểm soát thì từ dưới lòng đất nơi mà cậu đang đứng chợt có trăm ngàn sợi tơ nhỏ màu đỏ tươi phóng lên trói chặt cậu lại.
Thế rồi, dưới ánh nhìn ngơ ngác của mấy người Hàn Hi và Ngô Tầm thì một con vật cực lớn có hình dáng vô cùng kỳ quái bỗng từ dưới lòng đất trồi lên ôm chầm lấy Tử Thanh đang bừng bừng lửa cháy rồi chui vội xuống dưới khe nứt sâu trong lòng đất.
Cả quá trình này xảy đến vô cùng nhanh, bởi vậy nên cho dù Hàn Hi có muốn tiến lên giải cứu thì cũng đã muộn.
Hơn nữa con vật kỳ quái kia xuất hiện mà lại không hề có chút tiếng động nào, ngay cả vào lúc dưới đất lộ ra một khe hở lớn thì cũng chẳng có một chút dư chấn gì được tạo ra, vậy nên mới chẳng có ai phát hiện sự tồn tại của nó.
Nhìn mặt đất đã khép trở lại như cũ, sống lưng của Ngô Tầm và mấy người còn sống sót chợt lạnh toát, cả đám không hẹn mà cùng ném vội ra một loại pháp khí có công dụng phi hành rồi nhanh chân chạy trốn.
– Chạy! chạy mau.
– Tất cả mau leo lên phi kiếm chạy đi, nhanh lên!
Đến khi Hàn Hi phản ứng kịp thì đám người kia đã bay xa cả mấy trăm mét rồi, giờ cho dù có tung ra Thanh Ngọc Linh Đằng cũng chưa chắc còn kịp nữa.
“Phịch”
Ngã ngồi trên nền đất cứng, Hàn Hi ngơ ngác hoảng loạn tìm kiếm tung tích của khe nứt ban nãy, thế nhưng dù cho linh thức của hắn có thả ra bao nhiêu thì cũng không thể tìm thấy chút khác lạ nào, tất cả cứ hệt như là một giấc mộng mà hắn vừa mới trải qua vậy.
Chẳng biết là Hàn Hi đã ngồi ở đó bao lâu, chỉ biết rằng đến khi hắn quay trở về được Tử Vân Tông thì cũng chỉ còn cách Ngoại môn đại bỉ vỏn vẹn năm ngày.
Trong năm ngày này, phàm là ngoại môn đệ tử thì ai nấy cũng đều cảm thấy vô cùng kinh sợ, bởi vì từ trên người của Hàn Hi bọn họ có thể nhận ra được một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ, thậm chí so với một ít nội môn đệ tử thì cũng chẳng hơn kém nhau là mấy.
Mà cũng trong năm ngày này, ngoại trừ việc đi bàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành ra thì Hàn Hi cũng đã phát ra thư khiêu chiến hướng về phía danh hào thứ chín của Thập Tú Tam Khu – Ngô Tầm, mà điều đáng nói ở đây là Hàn Hi lại dám phát ra thư khiêu chiến sinh tử có tính chất ác liệt nhất.
Cả ngoại môn Tam khu rất nhanh đã bị loại thông tin này khiến cho bùng nổ, ngay cả là nội môn đệ tử sau khi nghe được cũng đã có không ít người tìm tới ngoại môn chờ được xem kịch hay.
Dù gì thì loại khiêu chiến sinh tử này cũng rất hiếm khi xảy ra trong nội môn, huống chi đây lại còn là xảy ra ở bên ngoài ngoại môn, cho nên bọn họ mới nảy sinh hiếu kỳ mà đích thân đi tìm hiểu.
Mà lúc này, khi Chung Kỳ quản sự của Minh Sơn khu nhận được tin tức thì cũng vô cùng bàng hoàng.
Vốn Ngô Tầm là đệ tử của Mục Sơn khu, lại còn là trực hệ huyết mạch của một trong bát đại thế gia, cho nên có thể nói là hắn có chỗ dựa cực lớn.
Kể từ khi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ hơn hai tháng trước đó, mặc dù là khiến cho hơn mười tên ngoại môn đệ tử khác chết trận nhưng Ngô Tầm hắn vẫn được chưởng sự của Mục Sơn khu ưu ái che chở.
Nghe đâu bởi vì nhiệm vụ mà hắn hoàn thành lần này chính là do một vị trưởng lão nội môn ban ra, có độ khó cực cao, cho nên khi hắn có thể trong vòng một tháng hoàn thành được nhiệm vụ thì vị trưởng lão này đã tỏ ra cực kỳ hài lòng với hắn.
Chẳng những hủy bỏ đi trách phạt mà vị trưởng lão kia còn rất tán thưởng Ngô Tầm, thậm chí không tiếc ban cho hắn một viên Nhiên Huyết Đan cực kỳ quý giá cùng với hai món pháp khí trung phẩm có uy lực không nhỏ.
Vậy nên sau khi tin tức này truyền ra thì ở Ngoại môn đã bị rung động lớn một trận, ai cũng nghĩ rằng vị trí của Ngô Tầm ở trong Thập Tú Tam Khu sẽ không còn là vị trí gần như cuối cùng nữa, có khi tại Ngoại môn đại bỉ lần này hắn lại trở thành một huyền thoại mới cũng không chừng.
Bởi vậy, khi nghe nói Hàn Hi đưa ra khiêu chiến sinh tử với Ngô Tầm thì Chung Kỳ quản sự đã ngay lập tức đến tìm hắn để hỏi cho ra lẽ.
Nhìn Hàn Hi vốn trước đó vẫn còn e dè với mọi thứ nay lại đột nhiên trở nên trầm ổn lạnh lùng, Chung Kỳ quản sự nhịn không được sự lo lắng trong lòng mà thở dài nói.
– Hàn Hi à Hàn Hi, ngươi có biết Ngô Tầm này đã là cảnh giới gì rồi không?
Luyện Khi Kỳ tầng mười, đã là Luyện Khí Kỳ tầng mười rồi đấy.
Hắn nuốt Nhiên Huyết Đan do trưởng lão nội môn ban cho, tu vi tăng liền một lúc hai cấp, hắn đã sắp bước vào cảnh giới Bàn Huyết rồi!
– Ngươi biết không, vị trưởng lão kia còn ban cho hắn hai món pháp khí trung phẩm, thậm chí còn lộ ra ý muốn thu hắn làm đệ tử nữa.
Ngươi vì cớ gì lại muốn khiêu chiến sinh tử với hắn chứ, chưa nói đến tu vi của ngươi!
Hả, tu vi của ngươi?
Bất ngờ cảm nhận được một chút khí tức của cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười, Chung Kỳ quản sự lập tức trợn trừng hai mắt quan sát kỹ Hàn Hi, lúc này mới nghe Hàn Hi thấp giọng đáp.
– Chung quản sự, ta biết ngài lo cho ta.
Nhưng lần khiêu chiến này là quyết định của ta, mong ngài đừng ngăn cản nữa.
Huống chi tông môn có quy định, phàm là đệ tử có mâu thuẫn không thể hòa giải thì có thể gửi thư khiêu chiến sinh tử, cho dù là trưởng môn cũng không thể can dự.
Hai hàng lông mày chau lại, Chung Kỳ quản sự gắt gỏng quát.
– Ta đương nhiên biết, nhưng mà ngươi làm vậy là quá nóng nảy.
Lần này nội môn trưởng lão xem trọng Ngô Tầm, có ban thêm cho hắn pháp khí thượng phẩm hay không thì ai mà biết được.
Hơn nữa người ta còn có chỗ chống lưng, ngươi!
Haizzzz.
Nhìn nét lạnh nhạt trên gương mặt Hàn Hi, biết rằng cho dù bản thân mình có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì hắn cũng không thay đổi chủ ý, cho nên Chung Kỳ quản sự cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc thở dài rồi nói.
– Thôi được rồi, ngươi đã đưa ra quyết định thì ta cũng không nhiều lời nữa.
Nhưng ngươi là người đầu tiên của Minh Sơn Khu dám khiêu chiến sinh tử với đệ tử của Mục Sơn Khu trong mấy trăm năm trở lại đây.
Tuy tu vi của ngươi tăng tiến vô cùng nhanh, có thể là do ngươi may mắn gặp cơ duyên gì đó thì ta cũng không quản đến!
– Nhưng dù gì thì ngươi cũng là đệ tử của Minh Sơn Khu này, ta thân là quản sự cũng không thể nào không quan tâm chút gì.
Sau đó chỉ thấy vị Chung Kỳ quản sự này vung tay lên, chợt có một luồng ánh sáng màu tím lập lòe nhấp nháy trên không trung, cùng lúc thì một chiếc khiên màu lam đậm cùng một cây kiếm dài màu xanh ngọc cũng xuất hiện lơ lửng trước mặt hai người.
– Ta chỉ là một trong ba quản sự của Ngoại môn, mà Minh Sơn Khu lại là nơi có tiềm lực yếu hơn hai nơi còn lại, cho nên tài nguyên tu luyện cũng rất có giới hạn.
Mặc dù là pháp khí thượng phẩm ta cũng có, nhưng đã sớm bị ta luyện hóa thành bản mạng pháp khí rồi, vậy nên không thể nào lấy ra cho ngươi mượn được!
– Đây là hai món trung phẩm pháp khí có phẩm chất khá cao trong những pháp bảo đồng cấp, tạm thời cấp cho ngươi dùng.
Cái khiên này gọi là Thủy Tâm Thuẫn, được luyện chế từ vảy lân hộ thể của yêu thú Thủy Tâm Mãng, có thể tạo thành tường nước cản lại ba lần công kích của tu giả Luyện Khí Kỳ tầng mười.
– Kiếm này tên là Ngọc Linh Thanh Vân Kiếm, là pháp khí do ta dùng Thanh Vân Ngọc cùng một ít tài liệu quý khác nhờ trưởng lão nội môn luyện chế mà thành, vốn định để giành làm phần thưởng cho đệ tử Minh Sơn Khu trong đại bỉ mấy ngày sau.
Thôi, cho ngươi vậy, cũng không thể nào để ngươi đem theo cái túi rỗng mà đi đánh nhau sống chết được.
Bàn tay khẽ lật, một chiếc đàn tranh bằng gỗ màu tím đậm chậm rãi hiện ra, Hàn Hi nhẹ vuốt ve lên ba mươi sáu sợi dây bạc của cây đàn gỗ rồi nhỏ giọng nói.
– Ta không cần đâu, chỉ dùng cây đàn này là đủ rồi.
– Ngươi điên rồi sao?
Cây đàn kia miễn cưỡng cũng chỉ được xem là pháp bảo hạ phẩm phổ thông nhất, cho dù là tu giả Luyện Khí Kỳ tầng năm cũng đã có thể luyện chế thành.
Ngươi muốn đi tìm chết vậy thì ta cũng không quản nữa, tự liệu mà lo lấy đi.
– À phải rồi.
Chuyện của Tử Thanh ta sớm đã nghe qua, hơn nữa còn là do đích thân Ngô Tầm kể lại với Tông chủ và các vị trưởng lão, lần này mâu thuẫn giữa các ngươi có lẽ cũng là vì việc này.
Nhưng mà Hàn Hi, chuyện đã qua không thể vãn hồi, quan hệ giữa ngươi và Tử Thanh rất tốt, ai cũng biết, nhưng ngươi thân cô thế cô, đừng vì chút nóng giận mà hủy đi cả tương lai sau này.
Nhìn hai món pháp khí lơ lửng trước mắt, lại thấy Chung Kỳ quản sự đã đi xa, Hàn Hi khẽ rơi một giọt nước mắt rồi thu lấy một khiên một kiếm cất đi, làm xong mới quay người rời khỏi nơi này.
– Tử Thanh, lần này đến lượt ta ra mặt vì ngươi rồi.
Tên Ngô Tầm kia nhất định phải chết, cho dù có phải để lộ ra toàn bộ bí mật thì ta cũng quyết chém chết hắn.
Nếu tông môn đã ngầm hỗ trợ hắn đem chuyện này âm thầm che đậy, vậy thì ta cũng chẳng còn tha thiết gì chốn này nữa.
Hóa ra, sau khi đám Ngô Tầm chạy về Tử Vân Tông đã nhanh chóng tìm đến quản sự của Mục Sơn Khu để kể lại mọi việc, nhưng hiển nhiên là hắn đã nói dối, đem tất cả đều đổ hết lên đầu của Hàn Hi cùng với Tử Thanh.
Toàn bộ cuộc chặn đường vây giết nháy mắt đã trở thành vô tình gặp nhau giữa đường, bởi vì nhìn thấy hai sư đệ tu vi yếu kém đang bị yêu thú kỳ lạ đuổi giết nên mới ra tay trợ giúp.
Kết quả là hơn mười tu giả Luyện Khí Kỳ tầng sáu tầng bảy bị giết, Tử Thanh thì bị yêu thú kỳ lạ ăn mất, còn Hàn Hi trong lúc khổ chiến lại chạy loạn nên không rõ tung tích, Ngô Tầm cùng mấy người khác nhờ vào cảnh giới tu vi cao hơn nên mới may mắn chạy thoát.
Cuối cùng, vì Ngô Tầm đã hoàn thành nhiệm vụ của trưởng lão nội môn,mà bản thân hắn cũng chịu trọng thương cho nên không có một ai hoài nghi gì lời mà hắn nói.
Chưa kể đến Hàn Hi và Tử Thanh tu vi thấp kém lại lựa chọn nhiệm vụ cao cấp, bởi vậy rủi ro trong lúc chấp hành nhiệm vụ cũng không phải là thứ dễ dàng vượt qua, cho nên đối với những gì mà Ngô Tầm nói thì mới không có ai tỏ ý nghi ngờ, cho dù là Hạc lão hay là Tông chủ cũng nhất mực tin tưởng những gì mà hắn nói.
Nhưng nói gì thì nói, với thiên phú ngũ hành phế phẩm linh căn của Tử Thanh thì cho dù có tiêu tốn vô số tài nguyên tu luyện cũng không thể nào tu tập thành tài, ở lại cũng chỉ có hoang phí hết thảy mà thôi, vậy nên lần này sự việc Tử Thanh ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thất bại mà vong thân cũng được tông môn coi như là chuyện nhỏ mà thôi.
Thế nhưng, không một ai ngờ tới, sau hơn hai tháng mất tích thì Hàn Hi lại đột ngột quay về, mà vừa về đến tông môn thì hắn lại ngay lập tức phát ra thư khiêu chiến sinh tử với Ngô Tầm, tiếp đó mới đi hoàn trả hai nhiệm vụ cao cấp mà hắn và Tử Thanh đã nhận trước đó.
Tuy rằng Hàn Hi cũng không có kể lại chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn hắn phát ra thư khiêu chiến sinh tử thì cũng đã đủ để khiến cho trên dưới ngoại môn của Tử Vân Tông nảy sinh lòng nghi ngờ rồi.
Lần này Hạc lão cùng Tố Tâm lại có sự vụ đi xa nên không có mặt trong tông môn, đối với việc Hàn Hi quay về sau hai tháng mất tích cũng không biết, nếu không thì chuyện này đã không êm đẹp như vậy rồi.
Chỉ là Ngô Tầm thì lại cực kỳ hốt hoảng, tuy sự việc vây giết hai người Tử Thanh không hề bị lộ ra, mà nếu có bị Hàn Hi nói ra cũng chưa chắc đã có người tin hắn.
Dù gì thì một tên ngoại môn đệ tử phế phẩm ngũ hành linh căn so với một đệ tử trung phẩm tam linh căn có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười, hơn nữa lại có khả năng được môn phái lớn tại đại thế giới lựa chọn thì bên nào nặng bên nào nhẹ hẳn là tông môn sẽ tự biết cân nhắc.
Nhưng dẫu sao thì chuyện Hàn Hi quay về, lại còn ngay lập tức hạ thư khiêu chiến sinh tử với hắn thì vẫn khiến cho Ngô Tầm nảy sinh chút cảm giác lo lắng khó tả.
Nghĩ đến hôm đó, tên Hàn Hi này chỉ dùng tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bảy đã có thể đánh ngang tay với hắn và năm tên Luyện Khí tầng sáu, tầng bảy khác.
Điều này mới chính là vấn đề khiến cho Ngô Tầm lo sợ, nếu như Hàn Hi có được kỳ ngộ nào đó khiến cho thực lực đại tăng thì sẽ là một mối uy hiếp cực lớn đối với hắn.
Tuy nói là vị nội môn trưởng lão kia nhìn trúng hắn, còn không tiếc ban cho hắn linh đan cùng pháp khí, nhưng nếu hắn không dàn xếp ổn thỏa thì khó lòng mà trở thành nội môn đệ tử chứ nói gì đến cơ hội tiến vào đại thế giới.
Vậy nên lần này hắn mới triệt để hạ quyết tâm nhất định phải diệt trừ bằng được cái tên Hàn Hi kia.
Hơn nữa, hắn bái nhập tông môn ba năm, giờ tu vi đã là Luyện Khí Kỳ tầng mười, chỉ cần thêm một ít thủ đoạn nữa thì hắn tin chắc rằng mình có thể giết được Hàn Hi.
Nhưng để cho chắc chắn, lần này hắn vẫn phải đi gặp vị nội môn trưởng lão kia mặt dày mượn một món pháp khí nữa mới được.
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức Ngoại môn đại bỉ của Tử Vân Tông, lần này cũng không có khác so với những lần đại bỉ trước là mấy, cũng chỉ là vài vị nội môn trưởng lão đích thân chủ trì, phần thưởng cũng vẫn là mấy món pháp khí trung phẩm.
Quán quân cùng với mười vị trí đầu ngoại trừ có thể tiến vào nội môn tu luyện ra thì cũng chỉ là được nhận thêm một ít linh đan cùng với một kiện pháp khí trung phẩm mà thôi, tính ra thì cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Có chăng thì ngoại trừ vị trí trong Thập Tú Tam Khu có chút thay đổi ra thì cũng chỉ có Hàn Hi là giống như cá chép hóa rồng mà tỏa sáng bừng bừng trong ngày đại bỉ mà thôi.
Lần này Hàn Hi bộc lộ ra tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười của mình khiến cho ai ai cũng đoán chắc là hắn may mắn chạy thoát khỏi miệng yêu thú, lại còn nhặt được cơ duyên lớn khiến cho tu vi tăng cao, đại bỉ lần này đều bị hắn dùng một cây đàn gỗ màu tím đậm quét dọn sạch sẽ.
Cuối cùng, sau mấy ngày diễn ra đại bỉ thì vị trí của Thập Tú Tam Khu có thay đổi như sau, Ngô Tầm vốn ở vị trí áp chót giờ đã nhảy lên đứng ở vị trí thứ ba, mà Hàn Hi cũng theo rất sát phía sau trở thành vị trí thứ tư của tân Thập Tú Tam Khu.
Mười vị trí đầu đã có thay đổi, kết quả cuối cùng đã có, quán quân dẫn đầu Thập Tú Tam Khu chính là một thiếu niên mười sáu tuổi đến từ Vụ Cốc có cảnh giới Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ.
Lần này Vụ Cốc xếp đầu tiên, mà Minh Sơn Khu nhờ có Hàn Hi dọn đường nên may mắn trở mình leo lên xếp thứ hai đẩy quán quân mấy năm trước là Mục Sơn Khu xuống đáy chót.
Khi kết quả được ban ra, ngay lập tức thu hút người ta chính là trận khiêu chiến sinh tử giữa Hàn Hi và Ngô Tầm.
Bởi vì Ngô Tầm đồng ý ứng chiến cho nên trận đấu này sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, lúc này, ngay cả là nội môn đệ tử hay một số ít trưởng lão nhàn rỗi cũng đến xem náo nhiệt, áp lực đối với Ngô Tầm lại càng tăng lên thêm một bậc.
Ba ngày sau.
Dưới ánh nắng vàng tươi của buổi sáng sớm, trên dưới ngoại môn Tử Vân Tông hôm nay có chút gì đó khá là lạ.
Bởi vì đã từ rất lâu rồi không có xảy ra quyết đấu sinh tử giữa đệ tử tông môn với nhau, cho nên lần quyết đấu này của hai người Hàn Hi và Ngô Tầm đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Đứng giữa một võ đài bằng đá rộng mấy trăm mét, Hàn Hi thân mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt lẳng lặng đợi Ngô Tầm xuất hiện.
Một lúc lâu sau, khi xung quanh đã đông nghẹt người tới xem chiến thì Ngô Tầm mới đạp trên một thanh phi kiếm mà bay tới.
Nhìn thấy hắn ung dung như vậy không khỏi khiến cho đám đệ tử tròn mắt tán thưởng.
– Oa, Ngô Tầm sư huynh quả là anh tuấn tiêu sái.
Các ngươi thấy chưa, người tu tiên chúng ta phải có phong thái hiên ngang như vậy chứ.
– Đúng đấy, nhìn kìa, Ngô Tầm sư huynh vừa mới gật đầu với ta đó.
– Ngươi hoa mắt à, huynh ấy là nhìn ta.
– Cái tên Hàn Hi kia cũng không tồi, lại dám khiêu chiến sinh tử với Ngô Tầm sư huynh.
Để xem lần này Mục Sơn Khu chúng ta sẽ đè bẹp sự huênh hoang của Minh Sơn Khu ra sao đây!
Rất nhiều tiếng bàn luận vang lên, nhưng ngoại trừ tâm trạng có chút lo lắng của Ngô Tầm ra thì cũng chẳng có ai lại đi lo cho sống chết của hai tên thiếu niên mới tấn thăng thành nội môn đệ tử này cả.
Nhìn hai thiếu niên đã đứng vào giữa võ đài, một vị trưởng lão có tu vi Ngưng Luân Cảnh trung kỳ chợt đứng dậy hô lớn.
– Yên lặng.
Lần này hai người các ngươi quyết đấu, tuy là sinh tử chiến nhưng tông môn vẫn rất hi vọng các ngươi nên vì bản tông mà suy nghĩ cho thật kỹ, đừng vì chút nóng vội mà hủy đi tương lai của mình.
Nếu có thể phân định thắng thua hoặc giả là có người bị thương thì dừng lại là tốt nhất!
– Được rồi, ta chỉ nói đến đây thôi, quyết định còn lại vẫn là do tự thân các ngươi lựa chọn.
Các vị trưởng lão, cho mở vòng bảo hộ đi.
Vị trưởng lão kia vừa nói dứt lời thì có năm vị trưởng lão khác cũng vung tay lên kích hoạt vòng bảo hộ của võ đài, khi này thì an toàn của đám đệ tử đến quan chiến mới được đảm bảo.
Nhìn tầng sáng vàng nhạt mờ mờ đã bao phủ kín cả sàn chiến, Hàn Hi lúc này mới lấy cây đàn tranh mà ngày trước Tử Thanh đã luyện chế cho hắn ra ôm chặt trong lòng, giọng nói cũng chỉ đủ để cho mỗi mình Ngô Tầm nghe lạnh lẽo vang lên.
– Ngô Tầm, ngươi chặn đường đánh giết bọn ta, khiến cho Tử Thanh bị yêu thú bắt đi không rõ sống chết.
Lần này ta nhất định phải thay Tử Thanh giết chết ngươi, còn năm tên kia nữa, ta cũng sẽ lần lượt tiễn các ngươi lên đường.
Hai mắt trợn tròn, Ngô Tầm cất cao giọng giả vờ khuyên nhủ nói.
– Hàn sư đệ, ta biết ngươi vì chúng ta không thể kịp thời cứu giúp Tử Thanh sư đệ nên mới nảy sinh lòng oán hận.
Nhưng tình cảnh lúc đó quả thực quá mức nguy hiểm, ngay cả là ta cũng thụ trọng thương mà bỏ chạy, chắc hẳn ngươi lúc đó không có mặt nên không rõ!
Lần này Ngô Tầm nói rất lớn, cứ như là để cho mọi người nghe ra hắn rộng lượng đến mức nào.
Quát lên một tiếng ngăn lại Ngô Tầm đang muốn đổi trắng thay đen, Hàn Hi lạnh giọng mắng.
– Câm miệng.
Sự việc ra sao thì trong lòng ta và ngươi đều rất rõ, đừng nói nhiều nữa, mau cho ta xem xem với nhiều sự hậu thuẫn như vậy thì Ngô Tầm ngươi có bao nhiêu là khí lực đi.
“Tăng! “
Một tiếng đàn trầm thấp chợt vang lên, dưới chân Hàn Hi lập tức có hơn mười ngọn dây leo màu xanh đen xuất hiện, trên mỗi một ngọn dây leo đều có một gốc cây nhỏ màu tím đậm hệt như một con rết trăm chân đang bám vào.
“Tăng tăng, tăng tăng tăng tăng”
“Tăng tăng! “
Tiếng đàn lại vang lên, mười ngọn dây leo giống như là linh xà mà lao vút tới trước mặt Ngô Tầm.
Chỉ thấy hắn vung tay một cái, một thanh kiếm dài màu xích kim chợt bay ra cản lại dây leo của Hàn Hi.
“Keng”
Dây leo bị đánh lui tản ra bốn phía, Ngô Tầm vừa âm thầm đánh giá thực lực của Hàn Hi vừa dùng thanh kiếm trên tay chém mạnh về phía trước.
– Thiên Tước Trảm, Hỏa Vẫn Tam Thiên.
Từng cánh chim lửa như thủy triều bay ra, ánh lửa rợp trời như muốn thiêu rụi đi tất thảy nhanh chóng tràn về phía Hàn Hi cùng những ngọn dây leo mềm mại yếu đuối.
Nhìn thanh kiếm trên tay Ngô Tầm, Hàn Hi cười lạnh quát.
– Ngô Tầm, nắm trong tay trung phẩm pháp khí mà ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?
Thật là làm cho ta phải thất vọng đấy.
Nói rồi Hàn Hi lại gảy nhẹ lên dây đàn, một luồng sáng màu xanh lục tươi mát lập tức tràn ra cuốn trôi đi những cánh chim lửa nóng rực của Ngô Tầm.
Tuy nói là theo ngũ hành thì Hỏa khắc Mộc, nhưng còn phải xem là Hỏa gì và Mộc gì nữa?
Hàn Hi có Mộc khí do linh phẩm Thanh Ngọc Linh Đằng thả ra, uy lực vượt xa mấy loại lửa phàm tục của Ngô Tầm đến cả trăm lần.
Nhìn công kích của mình bị phá bỏ dễ dàng, Ngô Tầm tức đến đỏ mắt vội thúc dục linh lực vung kiếm chém tới, hoa lửa cùng ánh sáng màu xanh không ngừng lóe lên giữa vòng bảo hộ.
Mà trong lúc ngoại môn Tử Vân Tông đang bị trận quyết đấu sinh tử của Hàn Hi và Ngô Tầm thu hút thì không một ai biết rằng, ở sâu trong lòng đất bên dưới một dãy núi cao cả trăm ngàn mét, cậu bạn Tử Thanh lúc này lại đang cực kỳ thoải mái mà gặm cắn mấy chục loại trái cây đủ màu sắc bày trên bàn.
– Ú chà chà, quả này ngon này.
Ứm! ngọt quá ngọt quá, ù uây, ngọt như kẹo sữa ấy!
Quả này cũng ngọt, hí, ăn nhiều lại thấy hơi chua nhỉ, nhưng chua chua ngọt ngọt ăn mới ngon.
Vốn dĩ trong lúc bị ngọn yêu phách chân hỏa của Ám Nguyệt Thiên Điêu thiêu đốt, cậu bạn Tử Thanh cứ tưởng là mình lại chết thêm lần nữa rồi.
Nhưng thật không ngờ là sâu trong lòng đất chợt có một con sâu béo mập rất lớn trồi lên rồi cuỗm người đi mất.
Mà kỳ lạ là, sau khi bị nó bắt đến đây, ngọn lửa lạnh lẽo kia lại chầm chậm rút trở vào trong cơ thể, chỉ thi thoảng mới phát ra một chút cảm giác lạnh lẽo đau nhức mà thôi.
Còn về bản thân Tử Thanh thì sau khi tỉnh lại, bất ngờ trông thấy một hang động rộng lớn lập lọe ánh sáng xanh đỏ khiến cho cậu suýt chút nữa thì khóc ngất đi vì tưởng mình đã rơi xuống Âm phủ.
Cho đến khi một đám những con sâu mập mập trắng trắng to bằng cánh tay bò tới bò lui trên người mới khiến cho cậu hoàn toàn bừng tỉnh mà hét lớn.
Chỉ là đám sâu kia cũng chỉ bò quanh người cậu, thi thoảng hút chút khí lạnh trên người cậu tỏa ra mà thôi, hoàn toàn không hề gây hại gì cho cậu cả.
Rồi thì con sâu lớn khổng lồ màu trắng bạc bắt cậu đi cũng xuất hiện, kinh khủng hơn là nó còn dùng tiếng nói của con người để giao tiếp với cậu nữa.
Sau đó thì Tử Thanh cũng biết, hóa ra con sâu lớn kia vốn chính là một con yêu thú của đại thế giới, nhưng trong một lần giao chiến với kẻ thù không may bị ám toán, bản thân đã bị một khe nứt không gian hút vào rồi rơi xuống nơi đây.
Vốn tên của nó là Thái Cổ Ngân Tằm của Thiên Tằm tộc, tu vi tính ra so với tu giả loài người thì đã ở vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh hậu kỳ sắp bước vào cảnh giới Luân Hồi rồi.
Nhưng vì nó làm trái tộc quy, song tu với một con yêu thú biến dị tên là Ám Dạ Thiền Vương, làm cho huyết mạch cao quý của Thiên Tằm tộc bị pha loãng, nên mới bị trục xuất khỏi tộc.
Mà cũng không rõ chuyện xưa ra sao, Tử Thanh chỉ mang máng nhớ là con Ngân Tằm này cùng với chồng của nó là Ám Dạ Thiền Vương kia gặp phải phục kích của một con yêu thú vô cùng cường đại.
Nghe bảo con yêu thú kia muốn bắt bọn chúng lại, sau đó dùng Ngân ti bản mạng của Ngân Tằm luyện thành cực phẩm Linh khí, còn cánh của Ám Dạ Thiền Vương thì đem đi luyện thành một bộ y phục cấp bậc Linh khí cực phẩm có thể phi hành.
Sau khi nghe thấy con yêu thú kia nói ra mưu tính thì hai bên liền xảy ra ác chiến, nhưng vì con yêu thú kia nắm giữ lực lượng không gian vô cùng kỳ bí cho nên rất nhanh đã đánh trọng thương hai con yêu thú này.
Cuối cùng, khi Ám Dạ Thiền Vương tự sát tạo thành một đường sống cho Ngân Tằm thì mới có thể đánh trọng thương con yêu thú kia, nhưng kết quả vẫn là bị nó dùng chút sức lực cuối cùng mở ra khe nứt không gian ném thẳng xuống đây.
Mấy trăm năm qua, vì nơi đây linh khí nghèo nàn cho nên Ngân Tằm bị thương không thể nào khôi phục, tính mạng cũng ngày một suy kiệt.
Bởi vì cô đơn nên nó mới dùng bản mệnh Ngân ti biến ra mấy chục con tằm nhỏ khác cùng nó bầu bạn, còn thân thể của Ám Dạ Thiền Vương cũng dần dần cô đọng chỉ còn lại một cái xác rỗng màu đen ám kim mà thôi.
Lần này nó bắt Tử Thanh xuống đây là bởi vì cảm nhận thấy một chút khí tức quen thuộc của con yêu thú kia, mà sau khi nghe cậu nói ra lại lịch của ngọn lửa đen tím trên người thì con Ngân Tằm này lại đột nhiên vui vẻ đến lạ rồi còn coi cậu như là ân nhân mà cật lực đối đãi.
Vậy nên mới có tình cảnh cậu bạn Tử Thanh thoải mái ngồi ăn đủ lại trái cây thơm ngon như lúc nãy.
Thực ra con yêu thú mà Ngân Tằm nói chính là Ám Nguyệt Thiên Điêu mà Tử Thanh đã dùng Tâm Ma Kính hoàn toàn tiêu diệt khi còn ở trong đáy của dòng Thông Thiên Hà, cho nên Ngân Tằm sau khi xác nhận mọi chuyện mới đối xử với Tử Thanh tốt như vậy.
Nhìn Tử Thanh ung dung ngồi ăn trái cây, lại thấy trên người cậu sắp sửa tràn ra khí lạnh, Ngân Tằm đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
– Tử Thanh à, hàn hỏa trong người ngươi lại sắp bộc phát rồi đấy, nhanh tới Ma Hỏa Trì ngâm mình đi.
Nghe Ngân Tằm nhắc nhở, lại thấy cả người bắt đầu lạnh buốt, Tử Thanh nhe răng nhìn chằm chằm đống trái cây trên bàn một chút rồi mếu máo đáp.
– Òa, chị Tằm à, ta còn chưa có ăn hết mà.
Lần nào đi ngâm cũng phải mất bốn năm ngày, quay lại thì số trái cây này nó cũng hỏng hết rồi.
Đợi chút, đợi chút, để ta ăn cố thêm mấy quả nữa đã, mới hơi lạnh một chút thôi, ta vẫn chịu được.
Hề hề.
Đùa chứ một đống trái cây thơm ngon như thế này, hơn nữa lại có tác dụng bổ sung linh khí giúp cho tu vi của Tử Thanh tăng lên, vậy thì có ngu cậu mới bỏ qua.
Trông thấy Tử Thanh vừa nín chịu đau nhức vừa nhồm nhoàm nhai trái cây, Ngân Tằm chỉ khẽ thở dài một cái rồi phóng ra mấy sợi tơ bạc quấn lấy cậu sau đó đi nhanh về phía nơi có ánh sáng màu đỏ tươi trong động.
Dừng lại trước một hồ dung nham to lớn, Ngân Tằm tùy ý ném Tử Thanh vào giữa dòng nham thạch nóng chảy rồi nói.
– Ngọn hàn hỏa này bây giờ ta không thể giúp ngươi luyện hóa, tạm thời chỉ có thể mượn Ma Hỏa ở đây áp chế nó thôi.
Cả người gần như chìm hẳn trong dung nham, cậu bạn Tử Thanh hồn nhiên nghển cổ lên trả lời.
– Hự, ta biết rồi.
Nhưng mà trái cây của ta, ta chưa có ăn hết mà, mấy ngày nữa quay lại kiểu gì cũng hỏng hết cho mà xem.
Vốn lúc đầu nghe Ngân Tằm nói ngâm mình ở đây có thể ức chế khí lạnh trong người, nhưng với một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt như cậu thì còn lạ gì độ nóng của nham thạch nữa.
Vậy nên cậu nào có dám nhảy vào, nhưng sau một lần bị Ngân Tằm ném vào hồ dung nham và không bị nướng chết thì Tử Thanh mới dám tin là dòng nham thạch này có thể ức chế khí lạnh trong người cậu.
Lâu dần thành quen, trong hơn hai tháng này cứ hễ khi nào khí lạnh sắp bùng phát thì cậu lại chạy tới đây ngâm mình.
Nếu cậu có thể ở thế giới trước đây ngâm mình trong nham thạch thì chắc cậu đã được cả thế giới tôn thờ là Siêu anh hùng hay Superman rồi, thậm chí là còn bị đem đi giải phẫu để nghiên cứu ấy chứ.
Khẽ lườm Tử Thanh một cái, Ngân Tằm nhỏ giọng mắng.
– Ngươi xem ngươi tham ăn kìa, nhìn có khác gì mấy con Dã Trư đâu kia chứ?
Nhìn xem, vốn lúc ta bắt ngươi về đây thì ngươi gầy đến mức chỉ có da bọc xương, giờ ngươi thử nhìn lại xem ngươi mập đến mức nào rồi?
Vội vươn tay nhéo nhéo hai gò má, lại khẽ vuốt qua cái bụng mềm mềm mỡ mỡ của mình, Tử Thanh thoáng suy nghĩ một chút rồi cười hề hề đáp.
– Hề hề.
Chị Tằm à, thì tại ngươi cứ mang về thật nhiều trái cây chua chua ngọt ngọt mà, ta ăn nhiều quá cho nên mới béo ra đấy.
– Vậy thì từ mai ta sẽ không đi tìm trái cây cho ngươi nữa!
– Đừng mà đừng mà.
Chị Tằm xinh đẹp, chị Tằm yêu quý, đừng, đừng cắt khẩu phần trái cây của em.
Trời ơi nếu thiếu đống trái cây đó thì em chết mất, nó ngon như thế kia mà.
– Ngươi còn dám trách ta khiến ngươi mập lên nữa không?
– Không, làm gì có, đứa nào dám trách chị em bẻ cổ nó.
Tuyệt đối không dám trách chị Tằm đâu, em xin hứa, từ nay không chút ho he gì luôn.
– Có quỷ mới tin ngươi.
Ngươi liệu mà tu luyện đi, đừng có coi Ma Hỏa ở đây như ôn tuyền mà chỉ có ngâm mình mãi.
Hấp thu loại Ma Hỏa này sẽ giúp ngươi rèn luyện kinh mạch, sau này cơ hội luyện hóa ngọn Yêu phách chân hỏa kia sẽ càng cao.
– Em biết rồi, xin tuân theo thánh chỉ của chị Tằm bệ hạ.
He he he.
Vừa trả lời Ngân Tằm xong thì Tử Thanh vội lấy hơi rồi ngụp xuống trầm mình trong dòng dung nham mà tu luyện, cậu thực sự không muốn mình sau này lúc nào cũng phải chịu cảnh đau nhức lạnh buốt do ngọn lửa đen tím kia tạo ra đâu.
Nhưng cũng bởi vì đã ngụp xuống tu luyện, vậy nên một tiếng than thở sau đó của Ngân Tằm thì cậu lại không thể nào nghe được.
– Ài, vốn ta còn muốn chống đỡ thêm chút thời gian nữa.
Nhưng giờ đây cái tên Ám Nguyệt Thiên Điêu kia cũng đã hoàn toàn biến mất, Ám Dạ cũng đi lâu như vậy rồi, ta cũng không nên tồn tại như một thứ không có ý nghĩa gì thế này nữa rồi.
Tử Thanh à Tử Thanh, ngươi đến đây quả thật đúng là do Thiên đạo muốn giải thoát cho ta sao?