Tống Cảnh Nghi hối hận muốn chết, hắn thấy hắn lên sớm tự nổ súng vào đầu mình từ lâu rồi, chứ không phải đến tận về sau mới tự kết liễu mình.
Tiêu Dạ Nguyệt cậu đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, cưng chết như vậy, hắn là cắn phải thuốc gì mà có thể trêu đùa, mỉa mai cậu.
Hắn sao lại có suy nghĩ thấy cậu phiền, còn nhục mạ cậu là kẻ câm điếc, hắn đúng là tên khốn.
Nếu cậu đánh hắn là tốt rồi, nhưng cậu không những không đánh, mà mắng cũng không mắng, âm thầm theo bên cạnh hắn, chết thay hắn.
Ở giây phút cuối cùng, hai bàn tay dính đầy máu đỏ của cậu còn đưa lên làm thủ ngữ, nói cậu yêu hắn, cho hắn biết, cậu đã dùng cách gì để trừng phạt hắn.
Sau khi đưa Tiêu Dạ Nguyệt về căn phòng vừa được dọn dẹp của cậu để cậu tắm rửa thì Tống Cảnh Nghi đi đến phòng bếp.
Hắn lôi những nguyên liệu mình mua ở siêu thị ra, trước hết hôm nay muốn nấu cho cậu vài món đơn giản, nhưng bữa tối không thể giống bữa sáng lần trước được, ít nhất cũng sẽ phong phú hơn một chút.
Đi cùng với sự cố gắng của Tống Cảnh Nghi còn có một quyển sách dạy nấu ăn và một cái điện thoại.
Trước tiên sơ chế thịt, ướp rồi bỏ vào lò nướng, chỉnh nhiệt độ các thứ.
Tống Cảnh Nghi đứng nghiên cứu cái lò nướng nhà mình một lúc mới cúi xuống vặn các nút.
Nút này vặn một nửa, nút này một phần ba.
Cảm thấy hài lòng rồi thì chắp tay bên hông đứng chờ.
Nhưng kết quả thì không phải thành phẩm như mong muốn, cũng không phải thành phẩm không như mong muốn, mà là có chút….ngoài ý muốn.
Chính là cái lò nước nó tỏa khói đen, còn có tiếng xì xì như đang cháy cái gì đó.
Tống Cảnh Nghi nhanh ý chạy ra khỏi phòng bếp, vừa chạy ra thì cái lò nướng cũng nổ một tiếng to, hệ thống báo cháy trong nhà cũng kêu vang lên kích hoạt hệ thống dập lửa.
Hạ Thanh Dương và Cảnh Tuyên đồng thời chạy vào trong nhà, sau đó dùng đôi mắt khó hiểu nhìn Tống Cảnh Nghi, lại nhìn vào nhà bếp hệ thống dập lửa vẫn đang hoạt động bắn nước khắp nơi cùng với mù mịt khói đen mà hệ thống thông khói trong bếp nhất thời chưa “tiêu hóa” được.
“Ông chủ, ông chủ muốn đốt nhà xây nhà mới sao?” Vẫn là những lúc như này Hạ Thanh Dương là người nói đầu tiên, và nhanh chóng nhận được hai ánh mắt muốn chửi anh là đồ ngốc sao.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng từ trên tầng chạy xuống, cậu vừa mới tắm xong đi ra ngoài thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó là chuông báo cháy kêu.
Điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là….Có phải tiên sinh làm nổ nhà bếp rồi không?
Nổ nhà bếp thì chưa, nhưng phá hủy một nửa thì có.
Tiêu Dạ Nguyệt ánh mắt lo lắng nhìn khắp trên dưới người Tống Cảnh Nghi, sau khi thấy không có vết thương nào cậu mới thở phào một tiếng.
“Tóc còn chưa lau khô sao lại chạy xuống rồi?”
Tiêu Dạ Nguyệt dùng thủ ngữ đáp lại, “Chuông báo cháy kêu.”
Tống Cảnh Nghi xấu hổ xoa xoa mũi, ôm vai xoay người cậu đi lên lầu.
“Không có sao hết, chuông bị hỏng thôi.
Chúng ta lên lầu lau khô tóc trước.”
Tiêu Dạ Nguyệt cũng không vạch trần hắn, ngoan ngoãn để hắn ôm lên lầu.
Tống Cảnh Nghi nửa ôm cậu lên, ánh mắt lại liếc về phía Hạ Thanh Dương kêu anh mau kêu người đến giải quyết.
Hạ Thanh Dương nhăn mũi.
Ông chủ không biết nấu ăn còn vô bếp phá cái gì, muốn xây nhà mới thì cứ kêu người đập đi là được mà.
Hai dì giúp mình đang dọn dẹp ở nhà phụ cũng chạy lên, sau khi nhìn đến tình hình trong bếp cũng há hốc mồm.
Một dì đi đến cuối hành lang rẽ vào một căn phòng nhỏ tắt chuông báo cháy, một dì đang tính đi vào bếp dọn dẹp.
Hạ Thanh Dương vội giữ tay dì lại, “Dì à, chỗ này con sẽ kêu người đến giải quyết, hai dì cứ xuống nhà phụ tiếp tục dọn dẹp đi.”
Dì Lâm lưỡng lự một chốc mới dè dặt hỏi, “Cậu Hạ, ông chủ không hài lòng về những món ăn hàng ngày tôi nấu sao?”
“Sao dì lại hỏi vậy?”
“Nếu không sao ông chủ lại tự vào bếp nấu ăn?” Bà đứng đây cũng ngửi thấy thoang thoảng mùi thịt bò cháy khét.
Hạ Thanh Dương cười ha hả một tiếng, “Ông chủ thích làm màu, dì kệ ổng.”
Tống Cảnh Nghi mà nghe thấy thiếu điều cầm theo dây thừng thít cổ anh ta lại.
Những Tống Cảnh Nghi không nghe thấy, người ta còn đang bận tình tứ bên người yêu nhỏ.
Tóc của Tiêu Dạ Nguyệt vừa dày vừa mượt lại mềm, hàng tháng đều được cắt tỉa ngọn ngàng, sờ vào rồi lại không muốn bỏ ra.
Còn có mùi thơm của dầu gội và sữa tắm.
Tống Cảnh Nghi dứt ra không được cứ ôm người ta lăn lộn trên giường, đầu dụi dụi vào sau gáy cậu.
Phải mất một lúc sau hai người mới ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tống Cảnh Nghi đang ngồi xuống xem vết thương trên hai đầu gối của cậu.
Qua vài ngày, vết thương chuẩn bị kết vẩy, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để bôi thuốc trị sẹo.
Tiêu Dạ Nguyệt hưởng thụ ngồi run chân, đợi lúc Tống Cảnh Nghi bôi xong thuốc ngẩng lên, cậu cầm tờ giấy nhớ trong tay dán lên trán của tiên sinh.
Từ hôm bị lạc ở công viên,Tiêu Dạ Nguyệt luôn chăm chỉ mang theo một tập giấy nhớ nhiều màu sắc và bút theo bên cạnh để dễ dàng giao tiếp với người xung quanh hơn khi cần thiết.
Tống Cảnh Nghi cầm tờ giấy xuống đọc.
Trên tờ giấy là những nét chữ tròn tròn như học sinh cấp một, rất nắn nót nhưng có thể do không có gì kê nên có vài chỗ nét bút mạnh quá đâm thủng mặt giấy.
[“Tiên sinh, anh đừng nấu ăn nữa.”] Chỉ có một hàng chữ đơn giản vậy thôi.
Tiêu Dạ Nguyệt lại tiếp tục dán thêm một tờ giấy lên trán Tống Cảnh Nghi.
[“Nếu lần sau cháy thật, chúng ta sẽ không có nhà để ở mất.”]
Tống Cảnh Nghi bật cười cúi đầu nằm lên đùi Tiêu Dạ Nguyệt, còn dụi dụi vào bụng cậu.
“Được, anh không nấu nữa.
Anh chỉ có một căn nhà này thôi, đợi sau này anh có nhiều tiền hơn, mua được nhiều căn nhà hơn lúc đó anh mới tiếp tục học nấu ăn lại.”
Lúc Tống Cảnh Nghi dẫn Tiêu Dạ Nguyệt xuống lầu thì nhân viên sửa chữa đã đến.
Hắn ngoắc tay gọi Hạ Thanh Dương đến, nói hắn đưa Tiêu Dạ Nguyệt ra ngoài ăn cơm, còn anh và Cảnh Tuyên muốn ăn gì thì tự lo liệu.
Nói xong thì đủng đỉnh ôm người đi mất.
Hạ Thanh Dương nhăn mũi nhăn lông mày.
Sao càng ngày càng thấy ông chủ đáng ghét hơn thế nhỉ?
Bản thân cũng chạy lon ton lại chỗ Cảnh Tuyên hỏi xem cậu muốn đi ăn cái gì.
((((Vì Hạ Hạ biết Cảnh Tuyên nhỏ tuổi hơn rồi nên xưng hô của hai người cũng đổi thành cậu – anh nha)))))
Cảnh Tuyên không muốn ra ngoài ăn, tự xuống bếp nhà phụ nấu một bàn đủ cơm, canh và món xào.
Hạ Thanh Dương nhìn đến chảy nước miếng.
“Cậu biết nấu ăn sao?”
“Lúc còn sống trong cô nhi viện tôi đều tự nấu.”
“Cậu cũng là…” Hạ Thanh Dương dừng lại.
Cảnh Tuyên lại xem như chẳng có gì, “Vừa sinh ra thì bị vất lại trước cô nhi viện.
Sau này ra khỏi đó tôi gặp được lão Vương, ông ấy đưa tôi đến bên cạnh Tiêu gia, huấn luyện tôi thành vệ sĩ riêng của cậu chủ.”
Hạ Thanh Dương thấy Cảnh Tuyên thoải mái nói ra như vậy thì cái mồm lại bật công tắc bắn súng liên thanh.
“Cậu, tôi và ông chủ đều là trẻ mồ côi ha.
Vậy không biết lúc chúng ta còn nhỏ có ở chung một chỗ không nhỉ? Ông chủ là người may mắn nhất, được Tống gia nhận làm con nuôi.
Còn tôi chắc xui xẻo nhất, vừa bị bán đi, còn suýt bị đánh chết, cũng may là được ông chủ thương tình nhặt cái mạng này về.”
“Bị bán đi đâu?”
“Bán qua nước ngoài đó.
M* nó, nói lại liền tức, thằng già kia lừa tôi, nói cái gì mà qua bển sẽ kiếm được rất nhiều tiền, làm công việc trong nhà, có đãi ngộ tốt, làm một năm có thể mua được nhà lầu siêu xe.
Kết quả tôi làm hai năm, người sụt đi cả chục cân, ăn không được hai bữa, ngủ cũng là trong kho, vừa chợp mắt đã bị lôi dậy, làm đổ một bao hàng liền bị quật roi tới tấp.”
Hạ Thanh Dương vừa ăn vừa than thở, Cảnh Tuyên tỏ vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ hỏi một cậu.
Dường như sau bữa ăn này, hai người xa lạ như đã kéo gần khoảng cách..