Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 26: 26: Nếu Thấy Mệt Quá Thì Cứ Tựa Vào Anh Anh Nạp Năng Lượng Cho Em



Lâm Nghị sau khi nghe Tống Cảnh Nghi nói xong thì lại vuốt cằm trầm tư.

Một lúc sau thì lại gật đầu, “Cậu không đi học sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu.
Tống Cảnh Nghi lại giải thích, “Em ấy thân phận có chút đặc biệt, lại không thể nói chuyện nên không đi học.

Cha em ấy sẽ mời gia sư về dạy học cho em ấy.”
“Vậy là vẫn có học văn hóa.

Ở đây chúng tôi đúng là có mục tuyển sinh cho những người yêu âm nhạc hoặc có thiên phú âm nhạc không có bằng cấp, nhưng vẫn sẽ có bài kiểm tra văn hóa.

Điểm chuẩn sẽ không lấy cao, nếu không đạt chúng tôi sẽ không nhận.”
“Sẽ đạt.

Dạ Dạ học rất giỏi.

Nếu em ấy đi học, thủ khoa thi lên đại học chính là em ấy.”
Tống Cảnh Nghi tiếp tục phổng mũi khoe.
Lâm Nghị lại gật đầu, ra hiệu cho hai người đi theo, vừa đi vừa nói: “Cậu có hứng thú đi theo tôi học trước không? Đến năm sau thì sẽ tham gia thi tuyển sinh.”
Tiêu Dạ Nguyệt không hiểu ý ông nên đưa mắt nhìn Tống Cảnh Nghi.

Trên mặt Tống Cảnh Nghi thì hiện lên nét ngạc nhiên.
Lâm Nghị dẫn hai người đến phòng làm việc của ông, bên trong bày rất nhiều nhạc cụ khác nhau, trên bàn là bản viết tay những bản nhạc có thể do ông tự sáng tác.
Trên đường đi đến đây Tống Cảnh Nghi có lên mạng tra thử về Lâm Nghị, biết được ông là nghệ sĩ dương cầm nổi danh cả nước, cả đời đã ra nước ngoài biểu diễn từ khi mới mười tuổi.

Sau đó ít nhận đi diễn ở nước ngoài mà về đây dạy học.

Trên mạng cũng có nói, có rất nhiều người đến tìm ông bái sư, nhưng ông kiên quyết không nhận học trò.

Nhưng vừa rồi ý của ông ấy là muốn nhận Tiêu Dạ Nguyệt làm học trò.

Tống Cảnh Nghi kinh hỷ đến mức nắm chặt bàn tay Tiêu Dạ Nguyệt.
Lâm Nghị ngồi xuống bàn lấy từ trong ngăn kéo ra hai bản nhạc đưa đến trước mặt Tiêu Dạ Nguyệt.
“Hai bản nhạc này tôi vừa viết xong, cũng chưa được tung ra ngoài, cậu cầm về làm quen trước đi.

Thế nào, có muốn đi theo tôi học không?”
Điều bất ngờ là Tiêu Dạ Nguyệt đã gật đầu đống ý ngay lập tức.

Cậu đã hiểu ý của ông rồi.
Lâm Nghị có chút ngạc nhiên, “Không muốn có thêm thời gian suy nghĩ sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu.
“Cậu quyết định chắc chắn chưa? Tôi cũng nói trước, bản thân tôi là một người vô cùng nghiêm khắc và đòi hỏi yêu cầu cao.

Tôi không thích những người tự cao ỷ vào mình có thiên phú mà lười biếng.”
Tiêu Dạ Nguyệt mỉm cười lấy giấy nhớ ra đặt xuống bàn viết lên đó.
[“Em sẽ cố gắng.”]
Lâm Nghị nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ trong sáng nhưng lại đầy kiên định của Tiêu Dạ Nguyệt.
“Được rồi.

Vậy cậu sắp xếp đi.

Tôi sẽ gửi mail cho cậu về lịch học.”
Tiêu Dạ Nguyệt cúi người để cảm ơn ông, sau đó vui vẻ nắm tay Tống Cảnh Nghi rời đi.
Hai người không đi ra bằng lối vừa lúc đi vào mà đi bằng lối khác.

Lối này trùng hợp lại dẫn ra vườn hoa sau trường.
Tống Cảnh Nghi dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt đi dưới cái nặng nhẹ của buổi chiều, lướt qua những đóa hoa đang nợ rộ.
“Dạ Dạ, em chắc chắn rồi sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt chạy đến trước mặt anh mỉm cười làm thủ ngữ.
“Không phải tiên sinh dẫn em đến đây là để em có thể học nhạc sao.”
Tống Cảnh Nghi xoa đầu Tiêu Dạ Nguyệt, rồi lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
“Ừ, đúng rồi.

Muốn em được đến trường đi học.

Nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của em, nếu em không thích thì cứ nói ra, không cần phải vì anh muốn mà làm điều mình không thích.”
Tiêu Dạ Nguyệt nghiêng đầu để tựa vào bàn tay Tống Cảnh Nghi đang đặt bên má cậu.
“Không phải tiên sinh biết em rất thích đàn sao.

Em cũng rất thích.”
“Dạ Dạ, anh còn có điều muốn nói với em.”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu ra hiệu hắn cứ nói.
“Anh đã đến gặp bác sĩ hỏi về tình trạng của em.

Ông ấy nói rằng dây thanh quản của em đã không sao rồi, cũng không có dây thần kinh nào bị ảnh hưởng.

Em không nói chuyện được có thể là do bị vướng mắt tâm lý chuyện lúc nhỏ mẹ em mất.”
Tiêu Dạ Nguyệt hơi kinh ngạc.
“Anh có sắp xếp một bác sĩ điều trị tâm lý cho em.

Anh xin lỗi vì đã tự ý làm điều này.

Nếu em không thích anh sẽ hủy buổi hẹn.”
Tiêu Dạ Nguyệt mỉm cười hồn nhiên lắc đầu.

“Em đồng ý, tiên sinh không cần hủy buổi hẹn.”
Lần này đến lượt Tống Cảnh Nghi kinh ngạc.

Tiêu Dạ Nguyệt vẫn tiếp tục làm thủ ngữ.
“Trốn tránh không phải cách để giải quyết một vấn đề, đối mặt và kiên định giải quyết nó mới là tốt nhất.

Mẹ em cũng đã mất rất nhiều năm rồi, em yêu bà ấy, ở chỗ này, trong trái tim này.

Bà ấy mãi tồn tại trong lòng em.

Là em cứ mãi trốn tránh đến bây giờ.

Hôm nay em nhận ra, em bắt đầu có bước đi mới, vẫn luôn có cha bên cạnh, bây giờ có thêm tiên sinh.

Em không muốn mọi người vì em mà buồn lòng.”

“Dạ Dạ, bảo bối, anh yêu em.

Hôm nay, ngày mai, ngày kia, mãi mãi về sau luôn yêu em.

Sẽ ở đây, bên cạnh em.

Nếu em cảm thấy mệt thì tựa vào anh, anh nạp năng lượng cho em.

Chúng ta sẽ cùng nhau tiến về phía trước, cùng nhau bước vào tương lai có anh, có em, và có những người chúng ta yêu thương.”
Tiêu Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Hôm nay Tống Cảnh Nghi nói dối là vừa hoàn thành xong dự án lớn được rất nhiều tiền mới có thể thành công thuyết phục Tiêu Dạ Nguyệt vào nhà hàng cùng nhau ăn tối.

Hắn cảm thấy hắn đi bước kia có hơi sai sai, hại bé con của hắn bây giờ trái lo phải nghĩ để tiết kiệm tiền cho hắn.
Buổi tối hơn bảy giờ hai người mới về đến nhà, Tiêu Dạ Nguyệt nói muốn tìm Cảnh Tuyên để nói về hành trình sắp tới, muốn Cảnh Tuyên sắp xếp lại lịch học ở nhà giúp mình.

Tống Cảnh Nghi không chịu, hắn cũng có thể giúp bé con sắp xếp cân bằng lịch học.
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má chọt chọt Ipad đưa đến trước mặt Tống Cảnh Nghi.
[“Cô giáo Trang rất thích Tuyên ca.

Nhất định phải để Tuyên ca nói chuyện với cô ấy.”]
Tống Cảnh Nghi bật cười chọt má cậu, “Em tính làm bà mối sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu thật mạnh, lại chọt chọt Ipad.
[“Trang tiểu thư thật sự rất thích Tuyên ca, còn nhiều lần làm bánh tặng anh ấy, em được ăn ké rất nhiều /mặt cười/.”]
Tống Cảnh Nghi ôm eo kéo Tiêu Dạ Nguyệt lại gần, đứa tay xoa nắn cái mông vểnh của cậu, “Có phải vì ăn nhiều bánh ngọt nên chỗ này mới to như vậy phải không?”
Tiêu Dạ Nguyệt ngượng đỏ mặt đẩy Tống Cảnh Nghi, hai tay bối rối làm thủ ngữ.
“Mới không phải.”
Tống Cảnh Nghi: “Bé con, không phải lần trước nói em không được gọi Cảnh Tuyên là ca ca nữa hay sao? Sao lại không nghe lời như vậy? Hay là tối nay đi ngủ cũng gọi anh là ca ca, có được không?”
Tiêu Dạ Nguyệt tay cầm ipad đưa lên che mặt lắc đầu nguầy nguậy.
Tống Cảnh Nghi bật cười kéo tay cậu xuống, “Thế nào, gọi người khác là ca ca được, lại không thể gọi anh là ca ca sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt cầm ipad quay mặt đi chọt chọt.
[“Em gọi Tuyên ca ca quen rồi.

Tiên sinh, anh đừng chọc em nữa.”]
“Anh chọc em lúc nào? Vậy là không gọi ca ca thật sao?”
[“Tiên sinh……”] Một chuỗi dấu chấm dài đã thể hiện lên sự bất lực của Tiêu Dạ Nguyệt.
Tống Cảnh Nghi cúi xuống thì thầm bên tai cậu, “Anh nghiêm túc.

Muốn được nghe em gọi ca ca.

Có thể không?”

Tiêu Dạ Nguyệt ngượng ngùng quay mặt đi, đầu nhỏ gật nhẹ một cái.
Tống Cảnh Nghi cũng không trêu cậu nữa, đứng thẳng người dậy nắm tay cậu cùng đi xuống khu nhà phụ.
Vì là chủ nhà, Tống Cảnh Nghi không thèm gõ cửa mà cứ thế mở cửa đi vào.

Tường nhà cách âm tốt, lúc đứng bên ngoài không thể nghe thấy gì.

Nhưng vừa mở cửa đi vào liền nghe được âm thanh thở dốc rõ ràng, còn có vài âm thanh rên rỉ đau đớn và tiếng khóc nức nở.
“A….nhẹ chút nhẹ chút.

Từ Từ, Cảnh Tuyên từ từ….A….đau đau….bỏ tay ra, bỏ tay ra….”
“Không muốn nữa.

Đau quá.

Đau quá.

Đừng ép nữa mà….hu hu hu…”
Tiếp đó là giọng nói khàn khàn của Cảnh Tuyên.
“Không được, cậu đã đồng ý rồi.

Không thể vì đau mà bỏ được.”
“Hu hu, đau quá, tôi sắp chịu không nổi rồi…!A…ưm….Cảnh Tuyên….!a a a a….”
Lời tác giả: Chap này em bé có vẻ tình cảm hơn những chap trước nhỉ.

Mình muốn giải thích một chút nếu mọi người chưa hiểu.

Bản chất của em bé là người hoạt bát, đáng yêu, hay cười và thích làm nũng, nhưng thật ra cũng là một người tinh tế và rất để ý tâm trạng của người xung quanh, dám đối mặt với khó khăn, sợ hãi.

Bằng chứng là ở một vài chap trước Tống Cảnh Nghi có nói về việc ở kiếp trước, em bé sợ tối, nhưng một hôm về muộn lại thấy em bé ngủ trong phòng tối không mở đèn ngủ.

Và em bé biết hết mọi việc Tống Cảnh Nghi đã làm, tính cách đột nhiên trầm lặng.
Mình chỉ muốn nói, đây là câu chuyện tình yêu ngọt ngào của một anh công dùng cả đời để bù đắp cho sai lầm của mình, và em thụ đáng yêu từ cô độc một mình (không nói đến việc có cha vì cha em ấy cũng không thể bên em ấy cả đời được) đến trở thành một nghệ sĩ dương cầm có bạn bè và có tình yêu.

Câu chuyện tình yêu giống như đi từ lớp mầm lên lớp trưởng thành vậy.

Mình sẽ cố gắng để câu chuyện tình cảm, ngọt ngào nhất có thể, pha thêm chút hài hước và ít drama để truyện không quá ngấy.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ! ❤.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.