Khi ở nhà cả ngày không gặp tiên sinh cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ không gặp một ngày lại cảm thấy vô cùng nhớ.
Tuy buổi trưa có gọi điện nói chuyện với nhau, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tiêu Dạ Nguyệt cầm theo túi nhỏ chạy lon ton ra đến cổng thì Tống Cảnh Nghi cũng hơi cúi người dang tay ra.
Cậu thuận đà nhảy lên người hắn, cười vui vẻ ôm choàng lấy cổ hắn, đầu ở trên vai hắn cọ cọ.
Có vài người xung quanh nhìn thấy như vậy, có người đảo nhanh bước chân lắc đầu chán ghét bỏ đi, cũng có người thích thú lấy điện thoại ra chụp, có người hâm mộ nhìn chằm chằm.
Hai người trong cuộc lại giống như tách biệt với thế giới xung quanh, hôn chụt một cái cho bớt nhớ.
Tống Cảnh Nghi một tay đặt nâng mông cậu, một tay vỗ nhẹ mông cậu một cái, cưng chiều hỏi:
“Bé con hôm nay đi học có vui không?”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu như đánh trống, nói rằng mình còn nói chuyện và ăn trưa cùng các anh chị.
“Ồ, bé con thật là giỏi.
Còn làm quen ăn cùng với mọi người.
Vậy đồ ăn trưa thế nào?”
Tiêu Dạ Nguyệt hơi ngửa đầu ra đưa ngón cái lên.
“Ngon bằng đồ ăn hai dì làm ở nhà không?”
Tiêu Dạ Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi biểu thị ai làm cũng ngon, đều có vị riêng, không thể so sánh được.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Tống Cảnh Nghi vừa quay người định ôm cậu ra xe thì có người chạy từ trong ra gọi lại.
“Tiểu Dạ Nguyệt.”
Tống Cảnh Nghi đưa một tay lên nhéo má cậu, “Dạ Dạ của anh còn có tên mới rồi sao?”
Diệp Nam rất nhanh đã đi đến.
Diệp Nam làm bộ kinh ngạc khi thấy Tống Cảnh Nghi đang ôm Tiêu Dạ Nguyệt trên tay, nhưng rất nhanh đã mỉm cười cúi đầu chào hắn.
“Tiểu Dạ Nguyệt, cảm ơn cậu đã đồng ý hợp tác với tôi.
Mong rằng sẽ được học hỏi nhiều ở cậu.”
Tiêu Dạ Nguyệt vội xua tay, lấy điện thoại ra gõ gõ.
“Là em học tập anh mới đúng, mọi người đều nói anh rất giỏi.
Lần này hợp tác để anh chịu thiệt rồi.”
Diệp Nam nở một nụ cười đầy bao dung.
“Không thiệt.
Chúng ta đều góp một phần cho tiết mục.
Anh cũng không giỏi, đều là mọi người làm quá lên thôi.” Xong đó lại chuyển qua chào hỏi với Tống Cảnh Nghi: “Chào anh, tôi là bạn hợp tác của Tiểu Dạ Nguyệt.” ((((Đoạn trên Diệp Nam xưng tôi – cậu, nhưng em bé đáp lại là anh – em nên xuống đoạn này Diệp Nam cũng theo đó mà đổi lại nha.))))
Tống Cảnh Nghi nhìn nụ cười của đối phương, hơi lùi lại một chút, lạnh nhạt đáp lại, “Chào cậu, tôi là chồng của Dạ Dạ.”
Diệp Nam kinh ngạc, “Hai người đã kết hôn rồi sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt muốn nói là chưa, Tống Cảnh Nghi vỗ nhẹ mông cậu một cai đáp lại, “Đúng vậy.”
Diệp Nam cười cười, “Tiểu Dạ Nguyệt còn chưa đủ tuổi, anh thật biết nói đùa.”
Tống Cảnh Nghi không muốn đáp lại nữa.
Diệp Nam lại chuyển hướng qua Tiêu Dạ Nguyệt.
“Tạm biệt em, hôm sau gặp lại.”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu.
Sau khi Diệp Nam rời đi, Tiêu Dạ Nguyệt kéo kéo cổ áo Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi nhìn cậu rồi ôm cậu ngồi vào xe.
“Sao tiên sinh lại nói chúng ta kết hôn rồi?”
Tống Cảnh Nghi quay sang thắt dây an toàn cho cậu.
“Không phải sao? Chúng ta đang sống chung rồi mà.”
Tiêu Dạ Nguyệt quơ quơ tay, “Sống chung là kết hôn rồi sao?”
Tống Cảnh Nghi nói chắc nịch lừa gạt.
“Đúng vậy.
Chúng ta còn ngủ chung giường, ăn chung, uống chung.”
Tiêu Dạ Nguyệt phồng má, “Vậy bó hoa 999 bông của em đâu, còn có nhẫn và hôn lễ trên bãi biển nữa.
Phải nhú vậy thì mới tính là đã kết hôn rồi.”
Tống Cảnh Nghi lái xe đáp lại cậu, “Ai dạy em mấy cái đó?”
Tiêu Dạ Nguyệt mở điện thoại chỉ vào bộ phim ở khung giờ vàng cậu đang xem dở.
Tống Cảnh Nghi thấy mắt mình giật giật.
Vẫn là ít cho bé con xem phim đi.
Tiêu Dạ Nguyệt lại rất để ý vấn đề này, gõ gõ thật mạnh lên điện thoại, không muốn giao tiếp bằng tay với Tống Cảnh Nghi nữa.
“Chúng ta mới đi hẹn hò một lần, sao đã kết hôn được.”
Tống Cảnh Nghi bật cười, trêu chọc cậu.
“Vậy em thấy nên như thế nào thì mới có thể kết hôn được?”
Tiêu Dạ Nguyệt lên mạng gõ gõ, thấy Tống Cảnh Nghi đang lái xe, cậu lại không nói được, vì vậy lại xìu xuống.
Tống Cảnh Nghi nắm tay cậu, “Anh chuẩn bị đưa em đi nhận quà đây.
Lúc nào xuống xe thì em nói cho anh biết chúng ta nên làm gì thì mới kết hôn được nha.”
Tiêu Dạ Nguyệt lúc này mới vui vẻ cười.
Về đến thành phố, Tống Cảnh Nghi cho xe dừng lại trước một cửa hàng thú cưng.
Tiêu Dạ Nguyệt thấy xe vừa dừng, cũng không để ý là dừng ở đẫy chỉ muốn cho Tống Cảnh Nghi xem trước khi kết hôn phải làm gì.
Tống Cảnh Nghi cũn rất nghiêm túc đọc.
“Trước khi kết hôn phải đi hẹn hò.
Hẹn hò gồm có đi xem phim, đi ăn, đi dạo phố, tặng hoa, cầu hôn, tặng nhẫn.”
Tống Cảnh Nghi gật đầu như đã hiểu.
“Vậy ngày mai anh sẽ cố gắng về sớm, chúng ta cùng đi xem phim.”
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ nhảy lên.
Lúc này cậu mới để ý là tiên sinh dẫn cậu đi vào một cửa hàng thú cưng.
Ngay khi hai người mở cửa bước vào, một con vật lông xù màu trắng từ trên giá nhảy xuống vào đúng ngực Tiêu Dạ Nguyệt.
Cậu theo phản xạ đưa tay ôm lấy, nhìn lại thì hóa ra là một con mèo.
Nhân viên trong cửa tiệm vội đi đến xin lỗi muốn ôm con mèo ra, nhưng chú mèo nhỏ có gương mặt xinh xắn này lại đột nhiên hung dữ quay đầu ra meo một tiếng.
Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy bé mèo dễ thương vì vậy đưa mắt nhìn Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi cũng hạ mắt nhìn chú mèo đang ra sức dụi dụi trong vòng tay Tiêu Dạ Nguyệt.
“Không sao, cậu ấy muốn ôm một chút.”
Nhân viên lại cúi đầu tỏ ý xin lỗi.
Lúc này có một nhân viên khác đi từ trong ra, trên mỗi tay cầm một hộp nhỏ và một cái lồng màu xanh dương hai tầng.
Chị nhân viên vừa đi ra thấy Tống Cảnh Nghi đứng cạnh một cậu bé xinh trai liền đi nhanh lại.
“Tống tổng, thú cưng của ngài đây.”
Tiêu Dạ Nguyệt cũng tò mò ghé lại nhìn cái hộp, bên trong có một con chuột hamster màu kem trắng.
Chuột nhỏ đang ôm một hạt khô trên tay ngậm ngậm.
Tiêu Dạ Nguyệt muốn thốt lên, dễ thương quá.
Mèo nhỏ trong lòng cậu thấy cậu không chú ý đến nó nữa, ánh mắt lấp lánh nhìn một con vật khác, nó giơ đôi chân trước dài miên man lên đập bốp phát lên má Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt quay mặt lại, nở nụ cười như hoa với nó.
Lúc này mèo nhỏ mới im lặng ngồi xuống.
Tống Cảnh Nghi ôm chú chuột hamster lên đặt trong lòng bàn tay mình đưa đến trước mặt Tiêu Dạ Nguyệt, dịu dàng hỏi cậu:
“Có thích không?”
Tiêu Dạ Nguyệt ôm mèo nhỏ trong lòng ra sức gật đầu, muốn hỏi tiên sinh đây là quà tặng cậu sao.
Nhưng khổ nỗi hai tay cậu đều ôm bé mèo không thể ra ký hiệu được.
Cậu thấy bản thân phải nhanh chóng nói được, không thể cứ trì trệ như này.
Chút nữa về phải nhắn tin hỏi bác sĩ Robert.
Tống Cảnh Nghi chủ động nói: “Đây là quà tặng em.
Anh thấy giới trẻ bây giờ đang có xu hướng nuôi thú cưng.
Em nhìn nó đang ngậm hạt xem, anh thấy giống em mỗi buổi sáng ngậm bánh mì, vì vậy quyết định chọn nó.”
Chuột hamster ngậm hạt, hai bên má phồng lên giống như đang nhai, ngậm từng chút một cái hạt to bằng đầu nó.
Lúc này cửa hàng có một vị khách nữa đi vào.
Là một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, tóc búi cao, cầm theo túi xách nhỏ treo ở tay.
Cô nhân viên vừa rồi nói xin lỗi với Tiêu Dạ Nguyệt nhanh chóng đi lên đón tiếp.
“Uông phu nhân.”
Vị Uông phu nhân kia cười hiền một cái, giọng mềm khách sáo nói, “Elizabeth có ngoan không? Nó không làm phiền mọi người chứ.”
Cô nhân viên đưa tay mời bà đi vào trong, trả lời: “Elizabeth rất ngoan, còn rất thân thiện với các bạn nữa.
Hôm nay nó nghe thấy tôi nói phu nhân sẽ đến đón, cả ngày nay đều hiếu động hơn ngày thường.”
Uông phu nhân nghe vậy liền vui vẻ cười.
“Elizabeth là như vậy đấy, nó rất quấn tôi.”
Trong lúc đợi cô nhân viên đi vào đón Elizabeth của bà ra, bà quay sang bên kia, cách một gian hàng nhìn thấy Tống Cảnh Nghi.
“Là Cảnh Nghi sao?”
Tống Cảnh Nghi đang cùng nhân viên học cách chăm sóc hamster, nghe thấy giọng nói quên thuộc thì quay ra, lễ phép cúi đầu chào.
“Uông phu nhân.”
“Ôi! Là Cảnh Nghi thật à.
Ta còn tưởng ta nhìn nhầm rồi.
Đã lâu rồi không gặp lại cháu.” Uông phu nhân chủ động đi đến ôm Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi cũng cúi người ôm lại bà..