Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 50: 50: 50tại Sao Không Về Nhà



Mặt cảnh sát trưởng biến sắc.

Sự im lặng của ông đã trở thành cơ hội cho Tạ Đình.
Ông ta cười lớn bóp cằm cậu, nhìn ngắm khuôn mặt cậu đánh giá, “Chẳng lẽ là minh tinh nổi tiếng? À không đúng.

Hay là con trai nhà chính trị nào đó, hay thiếu gia nhà tư bản.

Ha ha ha.”
“Tạ Đình, chúng tôi sẽ để ông chạy thoát khỏi đây, chúng tôi hứa là sẽ không nổ súng,.ông thả con tin ra được không?”
Tạ Đình chẳng thèm nghe nữa, lôi Tiêu Dạ Nguyệt một mạch lên xe Tống Cảnh Nghi nghênh ngang rời đi chạy ra đường lớn.
Cảnh sát trưởng tức đến vò đầu, quay lại hỏi bảo vệ.
“Cậu bé kia đi một mình sao?”
“Không có, đi cùng một người đàn ông.

Tôi thấy hắn gọi cậu bé kia là….vợ.”
Cảnh sát nhíu mày, nhưng cũng chỉ hỏi, “Vậy hắn ta đâu?”
Bảo vệ lúc này cũng ngớ người nhìn xung quanh, lắp bắp.
“Ơ, nãy hắn còn chạy xuống đây cùng tôi mà.”
Cảnh sát trưởng hít thở một hơi thật sâu, tức muốn xỉu.
Vụ việc lần trước cũng là ông ta chỉ huy, nếu lần này còn không bắt được Tạ Đình và để con tin bị bắn chết thì ông ta chỉ còn cách cuốn gói về vườn trồng rau chăn vịt.
Cảnh sát trưởng gọi một cảnh sát đến, “Liên hệ với bên trên để liên lạc với người nhà của con tin.”
Lúc này một chiếc xe thể thao màu đen phóng lướt qua nhóm cảnh sát đứng túm tụm bên đây lao nhanh ra khỏi hầm xe.
Người bảo vệ nhìn sang vừa kịp nhìn thấy góc nghiêng của người trong xe vội la lên, “Cảnh sát trưởng, là anh ta, anh ta đi cùng con tin.”

Cảnh sát trưởng nhìn qua thì chỉ còn cái bóng nhỏ của cái xe.
“Hắn ta đang làm gì vậy? Tính đuổi theo xe Tạ Đình sao?”
Cảnh sát gãi đầu nói nhỏ, “Chắc vậy á.”
Cảnh sát trưởng chỉ tay quát to, “Còn không mau cho xuất xe chạy theo ngăn hắn ta lại, có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không hả? Bắt hắn ta về đây, tôi cần thông tin cái xe của hắn.”
Cảnh sát chia nhóm vội vàng lên xe đuổi theo, nhưng ra đến đường lớn thì không biết đi hướng nào, hoàn toàn mất dấu.
………
Tống Cảnh Nghi chạy sang hướng khác của hầm gửi xe ý định tìm ai đó đang chuẩn bị lái đi để mượn xe.

Đúng lúc này một cô gái mặc váy hoa bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Cô gái đưa cho hắn một chiếc chìa khóa xe, giọng nói mềm mại tao nhã, “Tống tổng, khi nào dùng xong có thể mang đến công ty giải trí Hoa Thành trả cho tôi.”
Tống Cảnh Nghi lúc này cũng đã nhận ra cô gái này.

Là một trong hai cô gái đã cùng hắn đổi áo đôi.
Tống Cảnh Nghi chân thành cảm ơn, “Chuyện này ổn thỏa tôi sẽ đích thân đến cảm ơn cô.”
Hắn vừa lái xe vừa lắp tai nghe liên lạc với Hạ Thành Dương, “Cậu nhanh chóng lái xe đến nhà tôi xuống tầm hầm khu nhà phụ lấy cho tôi vài khẩu súng, loại sát thương cao.

Tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho cậu.”
Hạ Thanh Dương còn chưa kịp hỏi lại Tống Cảnh Nghi đã dập máy.

Nhưng tin tức đã lan truyền trên mạng, anh ta cũng đã biết có chuyện xảy ra nên cũng không chần chừ.
Chỉ là lúc đến biệt thự, Hạ Thanh Dương lại đột nhiên dừng lại, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó rón rén lén lút đi vào nhà phụ.
Nhưng vẫn bị tóm.
Cảnh Tuyên đột nhiên xuất hiện ở đằng sau xoay vai đẩy anh ta dựa vào bờ tường, nét mặt lạnh lùng ẩn ẩn tức giận.
“Tại sao không về nhà?”

Hạ Thanh Dương sợ đến mềm chân, chỉ sợ giây sau Cảnh Tuyên sẽ đấm mình.
Cảnh Tuyên lặp lại, “Tại sao không về nhà?”
Hạ Thanh Dương run run đáp lại, “Không…không phải tôi đã nhắn tin cho anh rồi sao.

Một người bạn….lúc trước cùng sống trong cô nhi viện của tôi đến chơi, tôi sao có thể để cậu ta một mình ở nhà mình được.

Cậu thấy tôi nói có đúng không.”
“Hôm đó anh chưa ngủ.”
Cảnh Tuyên một câu vào thẳng chủ để chính.
“Anh đang tránh mặt tôi.” Giọng nói Cảnh Tuyên ngày một lạnh dần, khí thế rét lạnh khiến com trym trong quần Hạ Thanh Dương cũng phải sun lại.
“Tôi…tôi…tôi…không….úm.”
Hạ Thanh Dương còn chưa nói xong, môi đã bị Cảnh Tuyên vần cho đỏ như nhót.

Một tay Cảnh Tuyên đặt bên eo Hạ Thanh Dương, nghiêng đầu thủ thỉ bên tai anh, “Tôi là một người trực tiếp, đây chính là ý của tôi.

Nếu anh không thể chấp nhận….tôi có thể làm bước tiếp theo.”
Hạ Thanh Dương vội vàng dùng sức đẩy Cảnh Tuyên ra, lắc lắc cái đầu, “Bây giờ không phải lúc đề nói cái này.

Cậu không biết sao, cậu chủ nhỏ bị bắt cóc rồi.”
Nét mặt sửng sốt trên gương mặt bao năm cứng nhắc của Cảnh Tuyên đã cho thấy anh không biết thật.
Cảnh Tuyên không bao giờ lên mạng, trên mạng xôn xao như nào cậu cũng chẳng thể biết được.
Vừa lúc điện thoại Cảnh Tuyên có người gọi, Hạ Thanh Dương nhanh chân lủi mất.

“Lão Vương.”
“Dây liên lạc của cậu tôi không liên lạc được.”
Từ lúc đến biệt thự của Tống Cảnh Nghi, Tiêu Dạ Nguyệt thường xuyên ở cạnh hắn ta nên Cảnh Tuyên không có việc để làm, tai nghe liên lạc cũng tháo ra.
“Xin lỗi.

Tôi sẽ trở về chịu phạt.”
“Cậu chủ nhỏ bị bắt cóc, cậu biết chưa.”
“Tôi vừa mới biết.

Tôi sẽ nhanh chóng đi đến thành phố H.”
“Không cần đến đó.

Cậu đi theo thư ký của Tống tổng là được.”
“Đã rõ.”
Hạ Thanh Dương cầm theo hai khẩu súng ngắn và một khẩu súng bắn tỉa đi ra.
“Tôi đưa anh đi.”
Hạ Thanh Dương gật đầu, hai tay ôm ba khẩu súng ngồi vào xe, đặt súng trên đùi rồi mở điện thoại lên.
“Tống tổng đã gửi vị trí cho tôi, chiếc xe bắt cậu chủ nhỏ đang đi về hướng thành phố của chúng ta.”
…..
Tạ Đình vừa lái xe vừa nhìn qua Tiêu Dạ Nguyệt đang cảnh giác ngồi thu mình ở bên ghế phó lái, ông ta cũng chẳng ngại gì mà liên lạc với đàn em của mình ngay trước mặt cậu.
“Ừ, tao đang lái xe về.

Mày cho một chiếc xe khác đến đường A khu B đón tao, xe này tao cướp được từ một tên nhà giàu, vẫn luôn bị cảnh sát theo dõi.”
“Có tin tức lên mạng rồi sao?” Tạ Đình vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiêu Dạ Nguyệt, “Trên mạng có thông tin gì từ người tao bắt không?”
“Không có! Là sinh viên học viện âm nhạc sao? Chỉ thế thôi?”
“Không thể nào.

Lúc tao bắt nó cảnh sát rất dè dặt.”

Người bên kia vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, “Đại ca à, lần trước anh cướp cò giết con tin, hại hẳn ba mạng người, đến em còn rén nói gì là lũ cảnh sát đó.”
“Vậy cũng tốt, giết một mạng để tụi nó bớt bám lấy tao.

Mẹ nó, tao cũng đâu có muốn chạy trốn cả đời.”
“Được rồi cúp đây, nhanh chóng lái xe đến đón tao đi.”
Tạ Đình bực bội cúp máy, giận chó đánh mèo mà quát Tiêu Dạ Nguyệt một tiếng.
“Mày nói xem, tao cũng chỉ là muốn kiếm tiền, muốn thoát khổ, muốn có cơm ăn áo mặc, bán tý thuốc thì đã làm sao.

Là bọn nó tìm đến tao muốn hút thuốc, tao đâu có ép, bọn cảnh sát tại sao cứ phải nhằm vào tao.”
Tiêu Dạ Nguyệt bám chặt đai an toàn, cả người đều co lại lép mình vào cửa, đưa mắt nhìn ra sắc trời đang về chiều, tà nắng chiếu qua cửa kính xe hắt lên khuôn mặt cậu.
“Mẹ tao vì không có tiền, bệnh ung thư không thể chữa mà chết.

Cha tao thì bỏ theo mụ đàn bà khác, một đứa trẻ sáu tuổi người gầy khô xương lại phải vác theo hai đứa em lê lết ngoài đường xin ăn.

Ngày nắng thì cả người héo khô, ngày đông thì cả người co ro, lũ có tiền lại lái xe đẹp đi lướt qua, một xu cũng không thể cho tao, bọn nó căn bản là sợ lạnh phải bước xuống đường.

Tao mới kiếm được tý tiền lũ cảnh sát đã bắt tao, hai em của tao bị gửi vào trại trẻ mồ côi, bây giờ không biết còn sống hay đã chết.

Tại sao cứ phải truy đuổi tao? Mày nhìn ra không, tao năm nay mới có gần ba năm tuổi.”
Tạ Đình gần như là vừa nói vừa khóc, giọng đều nghẹn lại.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn ông ta, mấp máy môi muốn nói, nhưng thứ phát ra chỉ có sự im lặng.
“Mày bị câm đúng không? Nhìn cách ăn mặc của mày kìa, đẹp đẽ, sang trọng, cả người đều là mùi tiền, nhưng lại là kẻ câm, mày có nghĩ đó là quả báo không, quả báo dành cho cha mẹ mày nhưng máy phải gánh.”
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy, tức giận cuộn chặt nắm tay, hai mắt đầy lửa giận.
Cậu không cho phép người khác động đến cha mẹ cậu.
Tính cả tắc đường, lúc Tạ Đình lái xe đến chỗ đàn em của ông ta đợi sẵn đã là trời tối.
Tạ Đình xuống xe trước, cầm theo khẩu súng đi qua bên kia lôi Tiêu Dạ Nguyệt xuống, để đàn em của ông ta đưa cậu lên xe, còn ông ta trở lại xe lái xe đến một con đường khác để đánh lạc hướng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.