Buổi trưa bốn người lại cùng một chỗ ngồi ăn trưa.
Tống Cảnh Nghi vẫn như ngày thường như nhà không có khách, bóc tôm đập vỏ cua rồi xé từng miếng nhỏ bỏ vào bát cho Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng không thấy ngại gì hết, cậu chỉ vui vẻ tập trung ăn, lâu lâu sẽ lại lén bỏ rau ra một lần, còn lại Tống Cảnh Nghi gắp gì đều ăn hết.
Sau đó mọi người sẽ đi ngủ trưa tầm một tiếng, buổi chiều sẽ lại tiếp tục luyện tập, nhưng chỉ tập đến ba giờ chiều.
Tiêu Dạ Nguyệt mời hai người ra ngoài vườn chơi.
Cố Linh Lan rất thích hoa được trồng ở đây.
Chú làm vườn cầm kéo ra cắt cho cô hẳn một bó to.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng chạy lại giúp cô cầm hoa.
Tống Cảnh Nghi một tay ôm con gái, một tay xách lồng của con trai đi ra đây.
Hắn đặt lồng lên bàn tre, lại thả con gái xuống nền cỏ.
“Đừng có nghịch bẩn, không ai tắm cho con nữa đâu.”
Donna đánh bộp một cái lên tay hắn, mặt quạo đến không thể quạo hơn.
Nó mới không thèm để sen lớn tắm cho nữa.
Ghét rồi.
Tống Cảnh Nghi gọi Tiêu Dạ Nguyệt, “Dạ Dạ, lại đây nào.”
Tiêu Dạ Nguyệt bỏ cái xẻng nhỏ trong tay xuống chạy lại.
“Em cho Tiểu Bạch ăn giúp anh.
Anh có công việc bận một chút.”
Tiêu Dạ Nguyệt tay dính đầy đất giơ lên làm dấu ok.
Tống Cảnh Nghi lấy tay lau vết đất vừa bị quệt lên má cậu đi.
“Làm xong nhớ rửa tay sạch sẽ.”
Tiêu Dạ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu chạy ra vòi nước ở đằng kia rửa tay.
Tống Cảnh Nghi đi lên tầng vào thư phòng làm việc.
Lúc Tiêu Dạ Nguyệt cho Tiểu Bạch ăn, Diệp Nam tỏ ra thích thú, còn mượn ôm không nghỉ tay.
“Chuột hamster đáng yêu quá.
Cậu chỉ mình cách cho nó ăn đi.
Chắc mình cũng phải về nhà nuôi một con thôi, đáng yêu quá.”
Tiêu Dạ Nguyệt cười hắc hắc.
Ai cũng khen thú cưng của cậu đáng yêu hết.
Mèo Donna lấy đà nhảy lên đùi cậu nằm, muốn cậu ôm ôm.
Lúc sau Tiểu Dạ Nguyệt để Tiểu Bạch lại cho Diệp Nam chơi, còn cậu ôm theo mèo Donna chạy lại chỗ Cố Linh Lan cùng với cô cầm hoa.
Ba người chơi đến năm giờ chiều thì Cố Linh Lan và Diệp Nam tạm biệt ra về.
Sau khi tiễn ba người về xong Tiêu Dạ Nguyệt trở lại vườn hoa tính mang Tiểu Bạch và Donna vào nhà, cậu cũng phải đi tắm, áo quần đều dính bùn đất.
Nhưng khi cậu quay lại thì Tiểu Bạch đã biến mất, còn cửa lồng thì mở toang.
Cậu hốt hoảng nhìn xung quanh gọi tên Tiểu Bạch vài lần, nghĩ rằng hay nó chạy vào trong nhà rồi.
“Tiểu Bẹch….Tiểu Bẹch….”
Tiêu Dạ Nguyệt đã cùng với hai dì giúp việc cúi tìm hết các ngóc ngách trong nhà rồi nhưng vẫn không thấy chuột hamster nhỏ đâu.
Tiêu Dạ Nguyệt lo lắng chạy vội lên phòng tìm Tống Cảnh Nghi.
“Tiên sinh, Tiểu Bạch chạy đâu mất rồi.”
Tống Cảnh Nghi bỏ hợp đồng qua một bên đi đến trấn an cậu trước, “Chắc nó chỉ nghịch ngợm chạy loanh quanh đây thôi, em đừng hoảng.
Anh đi tìm cùng với em.”
Nhưng đã tìm đến trời tối mịt rồi cũng không thấy đâu, Tiêu Dạ Nguyệt ngồi ở bậc thềm òa lên khóc.
Là cậu không cẩn thận, không đóng chặt cửa lồng lên mới để Tiểu Bạch chạy đi mất.
Tống Cảnh Nghi từ ngoài vườn đi vào ôm cậu lên dỗ dành, “Ngoan nào, Dạ Dạ, không khóc nữa.”
Tiêu Dạ Nguyệt tự trách đã khóc nấc lên rồi, “Hức….Tiểu Bẹch….Tiểu Bẹch…hức.”
Tống Cảnh Nghi ôm cậu như ôm em bé lên vai mà dỗ dành, “Chắc nó chỉ chạy loanh quanh đây thôi, lúc đói nó sẽ tự chạy về.
Ngoan, đừng khóc nào.”
“Nà tại êm….hu hu….tiên sinh đánh em đi….hức là tại em…em để Tiểu Bẹch chạy mất….hức…hu hu…”
Tống Cảnh Nghi ôm cậu vào trong nhà, “Không phải tại em.
Chuột hamster vốn là giống loài ham chơi như vậy.”
“Hu hu….Tiểu Bẹch đi mất rồi….”
“Không mất.
Ngày mai em tỉnh dậy là Tiểu Bạch đã về rồi.
Nó đói sẽ tự tìm đường về.”
Tối đó sau khi dỗ mãi Tiêu Dạ Nguyệt mới ngủ xong Tống Cảnh Nghi định đến thư phòng trích camera ở ngoài vườn xem lúc đó Tiểu Bạch đã chạy về hướng nào.
Mọi ngóc ngách trong căn biệt thự này đều có camera.
Cả chỗ sân vườn chỗ Tiêu Dạ Nguyệt cùng mọi người chơi lúc chiều nay cũng có, camera lắp ở ngay trên cây bóng mát hướng thẳng đến bàn tre.
Lúc này mèo Donna đi đến cào lên ống quần hắn, kêu meo meo vài tiếng rồi lắc đuôi chạy ra ngoài.
Tống Cảnh Nghi thấy lạ nên đi theo.
Donna chạy đến sân vườn rồi lại chạy vào vườn hoa hồng.
Lúc Tống Cảnh Nghi đi đến, ánh sáng chiếu đến đây không tốt nên hắn lấy điện thoại ra bật đèn lên.
“Tiểu Bạch trốn ở chỗ này sao?”
Hắn vừa mở đèn lên ngồi xuống thì đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho phản xạ lùi lại.
Mèo Donna ngồi xuống kêu meo meo vài tiếng như đang rất buồn, chân chạm về phía trước lại rụt về.
Tiểu Bạch có bộ lông hai màu trắng rất đẹp, lại vừa được Tống Cảnh Nghi cho tắm cát lúc trưa xong nên cầm trên tay giống như cầm một cục lông tròn mềm.
Mới lúc chiều còn là cục bông tròn mềm, giờ phút này lại nằm trên nền đất, máu bé bét dính đầy lên bộ lông khiến nó dính bết lại với nhau, hắn thậm chí còn nhìn thấy ruột nó bị lòi ra.
Tống Cảnh Nghi nhất thời không thể chấp nhận nổi mà quay mặt đi.
Tầm năm phút trôi qua hắn mới có thể bình tình ngồi xuống, cũng không ngại bận mà ôm chú chuột nhỏ lên, động tác nhẹ nhàng, thủ thỉ, “Tiểu Bạch, Dạ Dạ nhìn thấy con như vậy em ấy sẽ khóc chết mất.”
((((( Thề chứ đoạn này San viết mà San ngồi khóc, nước mắt cứ rưng rưng.
Con cún yêu nhà San nuôi 10 năm cũng vừa bị bệnh mất, lúc San đi ra ngoài còn lại vuốt ve, nói nó cố lên đợi chị về, đi có hơn một tiếng về nó đã ch…!cứng rồi:(((((
Tống Cảnh Nghi đi vào trong nhà tìm một cái khăn tay của hắn loại đắt tiền nhất cuộn tròn Tiểu Bạch lại rồi chôn nó xuống dưới gốc cây bóng mát ở sân vườn.
Hắn còn ngồi xuống bên cạnh, ôm Donna vào trong lòng, mắt hướng về lớp đất vừa được đào lên.
“Tiểu Bạch, chúng ta đến với nhau là có duyên, tuy thời gian không dài nhưng con đã đem lại cho chúng ta nhiều kỉ niệm vui vẻ.
Con cứ yên tâm an nghỉ, cha sẽ bắt kẻ đó phải trả một cái giá đắt.”
Tống Cảnh Nghi gọi điện cho cửa hàng thú cưng lần trước, nói làm phiền họ có thể gửi đến ngay cho hắn một con chuột hamster khác được không.
Hắn gửi ảnh của Tiểu Bạch đến cho họ, nhờ họ chọn đúng kích cỡ, hamster đực và hai màu lông
Khoảng một giờ sau thì nhân viên cửa hàng mang đến.
Tống Cảnh Nghi soi xét rất lâu, thật sự nhìn như song sinh của Tiểu Bạch mới an tâm.
Tiểu Bạch là thú cưng đầu tiên Dạ Dạ chọn nuôi, hắn biết cậu rất yêu thích nó.
Mỗi ngày đi học về đều sẽ chạy đến cho nó ăn, ôm hôn nó, ngắm nó chạy trên bánh xe, ngắm nó ngặm hạt khô rồi cười khúc khích.
Buổi sáng ăn sáng cũng đặt lồng của nó trước mặt, cùng nó ngặm bánh mì.
Còn tỉ mỉ đặt mua cho nó cả áo bông nhỏ để nó mặc vào mùa đông.
Hắn đã thấy cậu thêm rất nhiều loại quần áo cho thú cưng vào giỏ hàng.
Thật may, thật may vì cậu đã không nhìn thấy hình vừa rồi.
Hắn nhìn Donna đang buồn bã nằm trong lòng.
“Con gái, có phải con cũng không muốn cậu ấy buồn nên chỉ chạy đến nói với cha không?”
Donna ngẩng cái đầu lên, đôi mắt buồn rầu meo lên một tiếng lại cúi xuống dụi đầu vào tay hắn.
Đêm đó Tống Cảnh Nghi ở trong thư phòng trích lại camera ở sân vườn xem.
Camera ghi lại rõ từng hình ảnh.
Diệp Nam đã không bỏ Tiểu Bạch vào lồng khi ra về mà vẫn ôm nó trên tay.
Lúc đó Tiêu Dạ Nguyệt đang ôm bó hồng to cho Cố Linh Lan, còn đang nói chuyện với cô nên không để ý.
Lúc đi một đoạn qua vườn hoa Diệp Nam đã cúi người xuống sau đó đứng thẳng dậy, lúc này trên tay đã không cầm theo Tiểu Bạch nữa.
Cậu ta đứng ở đó một lúc sau đó mới chạy theo Tiêu Dạ Nguyệt r ngoài chào tạm biệt.
Tống Cảnh Nghi cho dừng lại hình ảnh của Diệp Nam lúc đứng thẳng người lên.
Hắn chú ý quan sát rất lâu, dường như nhìn chằm chằm đến cả tiếng đồng hồ mới tắt đi.
Một con người xinh đẹp, vừa có sắc, vừa có tài, lòng dạ lại độc ác đến như vậy.
Hắn sống hai đời lại có dịp được gặp người như thế, ha.
Ông trời đúng thật là biết chọn người đối phó nhau..