Vong Ân

Chương 12: 12: Chẩn Bệnh



Tuy Quý An lớn lên không quá tính quốc sắc thiên hương, nhiều nhất chỉ có thể xứng với hai chữ thanh tú.

Nhưng thời điểm cậu ốm bệnh, đôi môi đáng lẽ đỏ bừng máu tái nhợt đi, một khuôn mặt be bé trắng nõn bị thiêu đến đỏ bừng, nhỏ xíu suy nhược súc ở trong chăn, bộ dáng ngược lại ngoan đến mức làm người ta phát thương.
Hoắc Hương mặt nhăn dúm dó, y đau lòng trách cứ Quý An không tự chăm sóc tốt chính mình.

Yến Hoài ngại y ồn ào, quăng cây quạt cầm tay vào trong ngực Hoắc Hương: “Nghiền mực phô giấy đi!”
Tân Trì lúc này mới hồi phục tinh thần, lệnh cho người hầu đi chuẩn bị giấy bút, lại chần chờ hỏi: “Hắn thế nào rồi?”
Yến Hoài kiểm tra mạch cho Quý An, đang tính nói câu “Không có gì trở ngại” thì mắt chợt dừng lại ở một chỗ trên cổ bị chăn che lấp không quá chú ý của cậu.
Kia giống như là bị muỗi cắn, lại như bị ứ thương, lại như……
Yến Hoài sáp tới gần một chút, bảo Quý An: “Ngươi hé miệng ta nhìn xem.”
Quý An thực vâng lời mà phối hợp Yến Hoài kiểm tra, thành thật mở miệng nhô ra một chút đầu lưỡi mềm hồng, ánh mắt vẫn cứ rơi ở trên người Tân Trì.
Đôi mắt cậu đầy nước, chăm chú đến nỗi Tân Trì cảm thấy chột dạ, y nhìn đầu lưỡi nhỏ trong cái miệng ngoan ngoãn hé mở của cậu, cơ hồ ngay lập tức nghĩ tới sự nhu thuận và uyển chuyển của nó.
Tân Trì cả người không được tự nhiên, viện cớ: “Yến huynh, ta đi kêu quản gia tới, ngươi kê tốt toa thuốc rồi thì cứ bảo hắn đi bốc.”

Yến Hoài “Ân” một tiếng, lại nói với Quý An: “Xong rồi.”
Hắn vốn không phải muốn xem sắc lưỡi của Quý An, cái yêu cầu này chỉ để ngụy trang thôi, cái hắn muốn là có thể lại gần thêm chút, xem kỹ xem dấu vết trên cổ Quý An có đúng như hắn phán đoán hay không.
Tân Trì vừa rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn hai người Yến Hoài cùng Quý An.

Giờ Quý An mới chú ý tới Yến Hoài, cổ họng cậu khô khốc, đối Yến Hoài nói lời cảm ơn: “Yến công tử, cảm tạ ngài.”
Cậu thân phận thấp kém, thật sự không nên nhờ Yến Hoài chẩn bệnh, nếu vừa nãy Tân Trì không ở đây làm cậu nhất thời lơ đễnh, Quý An chắn chắn không dám nằm cho Yến Hoài bắt mạch đâu.
Nhưng nếu đã chẩn bệnh xong, Quý An chỉ còn có thể khách sáo: “Nô tài không sao, đã gây phiền toái cho Yến công tử rồi.”
Yến Hoài không thèm phản ứng cái kiểu cách tôn ti trật tự lễ nghĩa kia của cậu, trực tiếp hỏi: “Quý Bình An, ngươi có chỗ nào bị thương không?”
Quý An bị hắn hỏi sửng sốt, nhất thời không biết nên nhắc nhở Yến Hoài đừng gọi chữ “Bình”, hay là nên nói dối là bản thân cậu không có bị thương gì cả.
Cậu ngây ngốc mà nhìn Yến Hoài, Yến Hoài lại nói: “Ta hiện tại là lang trung, ngươi không cần lảm nhảm vờ vịt với ta, ngươi sốt thật sự rất cao, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”
Mặc dù tốc độ nói của hắn đều đều, ngữ khí cũng bâng quơ, nhưng nghe kỹ chút là biết rất không vui. Quý An đương nhiên là sợ chết, bởi vậy mới không dám nói với người ngoài mình cùng thiếu gia đã làm sự tình ấy, chỉ đành úp úp mở mở nói: “Có, có địa phương bị rách da.”
Tầm mắt Yến Hoài liền âm thầm đảo xuống thân dưới của cậu, không nói thêm tiếng nào.

Quý An đầy mặt thấp thỏm lo âu, tựa hồ là sợ hắn còn muốn hỏi câu nào khó trả lời vậy.
May mắn thay, Yến Hoài cái gì cũng không có hỏi, dém dém góc chăn bông đã bọc người ta rất kỹ, nói: “Quý Bình An, ta mang theo rất ít tùy tùng, Hoắc Hương thực thích ngươi làm bạn chơi cùng, cho nên về sau nếu có chuyện gì, ngươi có thể tới Yến gia tìm ta hỗ trợ, nghe hiểu sao?”
Quý An thật ra không hiểu lắm, cậu là thư đồng của thiếu gia nhà cậu, tại sao cần công tử Yến gia hỗ trợ làm gì?
Nhưng Yến Hoài nói năng thực ân cần, thực quan tâm, Quý An dường như bị mê hoặc, thật thà gật gật đầu: “Nghe hiểu ạ.”
Yến Hoài giờ mới chịu cong môi, đổi cho cậu cái khăn lạnh khác, trêu cậu một câu: “Đứa nhỏ ngốc.”
Thay tốt khăn trán, Yến Hoài đứng dậy đi ra ngoài lấy đơn thuốc cho cậu.

Chốc lát sau Hoắc Hương đã nhảy trở về, y bưng theo một chén cháo trắng và một đĩa củ cải nhỏ.

Ngó Quý An bưng chén cháo chậm rãi uống, y gật gù: Còn thèm ăn là rất không tệ rồi, lúc này mới xem như thả lỏng, an ủi Quý An: “Yên tâm đi, ngươi sẽ ổn thôi, thiếu gia nhà ta tuy rằng không trị qua mấy người bệnh, nhưng là hắn rất lợi hại, thật đó.”
Quý An suýt sặc một ngụm cháo trong miệng.
Cậu nghĩ đến sự hâm mộ của bản thân với thiếu gia của mình, sau đó lại so sánh với trường hơp của Yến Hoài và Hoắc Hương, thực sợ hãi nghĩ: Cậu sẽ không thật sự bị Yến Hoài trị đến đi đời nhà ma chứ?

Hoắc Hương cũng không biết Quý An vẩn vơ thứ gì, thấy cậu không ăn nữa, còn tưởng rằng Quý An đã ăn no, lải nhải: “Nhanh chóng ăn hết đi, ngươi ăn chút xíu vầy thì biết bao giờ mới khỏe lên?”
Quý An “ực” nuốt xuống muỗng cháo trong miệng kia, thật cẩn thận mà ôm chén hỏi Hoắc Hương: “Yến công tử…… Thật sự rất lợi hại sao?”
Hoắc Hương nói: “Đúng vậy, thiếu gia nhà ta không phải đã cho ngươi cái túi thơm đuổi muỗi à? Dùng tốt phải không, đó chính là phương thuốc thiếu gia nhà ta tự mình phối nha!”
Mỗi năm mùa hè đều sẽ bị muỗi cắn thật sự thảm, Quý An lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, năm nay cậu đích xác giảm chịu tội không ít.
Cái tư tưởng nghi ngờ Yến Hoài vừa nãy làm cậu thật xấu hổ, hai má nóng bừng, lúng túng cúi đầu uống cháo.
Chờ cậu gần uống cạn, Hoắc Hương mới đi qua giúp cậu dọn dẹp chén đũa, lại đưa cho cậu một hộp thuốc mỡ, thần bí nói: “Cầm lấy đi, thiếu gia nhà ta bảo trộm đưa cho ngươi, trị ngoại thương ——”
“Quý An, ngươi bị ngoại thương khi nào vậy?!”
Hoắc Hương nói nói mới cảm giác có gì đó không thích hợp, y quên luôn Yến Hoài dặn dò phải giữ kín, âm thanh lập tức nâng tông.
Quý An cầm thuốc mỡ, nhớ đến cái “ địa phương bị rách da” là chỗ nào, từ đâu mà bị, liền xấu hổ đến không mặt mũi gặp người, nơi nào còn nghĩ phải biên lý do lừa Hoắc Hương, xoay tới xoay lui mò hoài không nổi một cái nguyên nhân: “Không, không, không có việc gì mà.”
Hoắc Hương là thật đem Quý An coi thành bạn, y sốt ruột một hai kiên quyết phải lật bằng được chăn để nhìn xem cậu rốt cuộc chịu thương chỗ nào.

Sức Quý An không lớn bằng Hoắc Hương, đúng lúc cậu gấp muốn khóc thì tiếng Yến Hoài từ ngoài cửa truyền vào: “Hoắc Hương? Gửi thuốc thôi mà cũng gửi lâu như vậy, còn muốn về hay không?”
Chủ tử đã lên tiếng, Hoắc Hương lại nhất thời bị Quý An bắt lấy góc chăn ngăn lại động tác, chỉ đành phải la to trả lời: “Nô tài ra ngay ạ!”
Nói xong, y nhỏ giọng hơn một ít dặn dò Quý An: “Lần sau! Lần sau ta sẽ tiếp tục tra ngươi, còn giờ ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt đấy!”
Quý An thở phào, bé ngoan gật đầu đồng ý Hoắc Hương, liếc thấy bên góc cửa phòng thổi qua một mảnh xanh lá, là màu áo ngoài Yến Hoài mặc hôm nay.

Hoắc Hương đi rồi, căn phòng quay trở lại không khí trầm mặc, Quý An chờ mãi, nhưng không thấy Tân Trì bước vào lần nào nữa.
Cậu không có khí lực, tinh thần uể oải nặng nề.

Khi mơ màng sắp ngủ, lại nhớ thương hai ngày nay không thể gặp thiếu gia, thế là trằn trọc mãi không nhắm mắt được.

Đương xoay thân thì bỗng dưng bị cấn nhe răng—— là bình thuốc nhỏ Hoắc Hương đưa cho cậu.
Quý An duỗi tay sờ soạng xung quanh, ở eo sườn tìm được cái cái bình kia.
Bình sứ trắng mỏng có nắp khóa vặn tinh xảo, Quý An nhấp môi đắn đo một hồi, mở bình nhỏ ra, dùng đầu ngón tay xoa ít thuốc, đỏ mặt đem tay chui về trong chăn, co rúm lại nơm nớp lo sợ hướng phía sau xoa xoa.
Chỗ nhỏ xíu ấy sưng tấy, chạm nhẹ thôi cũng đau điếng người.
Quý An run run xoa hai lần thuốc mỡ, trán đã bê bết mồ hôi.
Nhưng thực nhanh cậu liền cảm thấy man mát, chỗ kia dần dần bớt sưng nhức đi.
Quý An quen khó chịu cũng không dám phát ra tiếng, chỉ nhấp môi nằm im, chờ thuốc mỡ phát huy tác dụng.

Sau, cậu xấu hổ muốn lấy gối đè lên bình nhỏ thì chợt thấy khắc dưới đáy bình ——.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.