Vong Ân

Chương 67: 67: Vận Khí



Tác giả có lời muốn nói: Leng Keng, lại có người sắp đánh mất lão bà mỹ nhân rồi…..
– ———————————————————————————–
Ông chủ tiệm may biết thân phận Chương Hoa, từ khi Chương Hoa gả vào tri phủ, bắt đầu lấy thân phận nữ tử xuất hiện, xiêm y của y đều xuất phát từ một tay nhà này. Nha hoàn đi ra ngoài truyền lời Chương Hoa, chốc lát sau ông chủ cửa hàng liền tự mình đôn đả tiến vào.
  
Người ngoài không biết bây giờ tri phủ cùng Chương Hoa xích mích đủ thứ chuyện, chỉ biết đây là vị thiếp tri phủ cưng chiều nhất, tuyệt đối không dám đắc tội, nói năng đều cầm chừng dè xẻn, ông chủ trán nhễ nhãi mồ hôi, từng chữ cân nhắc: “Phu nhân, vị tiểu quý nhân vừa rồi đặt, đặt xiêm y nam tử, ngài…”
  
Ông liếc trộm vẻ mặt Chương Hoa, sờ không ra tâm tư vị trước mặt, mồ hôi trán túa càng nhiều: “Ngài sợ là cần đo kích thước thêm lần nữa.


  
Chuyện ngoài dự liệu của Chương Hoa, tay bưng chén trà chững chút, mỉm cười: “Vậy thì thôi, ta mặc không được.

”   
Hắn đứng dậy toan rời đi, nhưng đột nhiên đổi ý: “Mà thôi, ngươi ra ngoài chờ, tí ta sẽ tới đo.” ”
  
Ông chủ cái ót mồ hôi chảy như nước mắt, bỏ chạy, nha hoàn khép cửa, không rõ ý tứ Chương Hoa, do dự: “Phu nhân.

Ngài…”
  
Chương Hoa cẩn thận đánh giá nàng một phen, sau đó mới hỏi: “A Anh, ngươi đi theo ta…!năm năm rồi, phải không? ”   
A Anh lắc đầu, sửa: “Sáu năm ạ, tháng giêng ta đến bên cạnh phu nhân, tính ra là sáu năm hơn.


  
Chương Hoa “Ừ” lại hỏi: “Vậy nếu ta không muốn tiếp tục đợi trong phủ, ngươi tính toán đi theo ta hay là ở lại? ”
  
A Anh nghe thấy câu này, cả kinh: “Phu nhân, ngài…!Ngài…”

  
“Gọi ta công tử đi.” Nhiều năm như vậy, Chương Hoa lần đầu tiên sửa cách xưng hô của nàng đối với mình, nói, “Ta làm phu nhân bao nhiêu năm, hắn nhưng thực ra yên tâm, lưu một nữ tử ở trước mặt ta hầu hạ…!Chỉ là A Anh, ta rốt cuộc vẫn là nam nhân, ngươi đi theo ta đại khái cũng không tiện, cho nên ta không cường lưu ngươi, nếu không muốn, ta trước tiên thay ngươi tìm một nhà tốt, gả ra ngoài.


  
A Anh nơi nào tồn tâm tư tự mình bỏ đi, thịch một phát quỳ trên mặt đất, luống cuống lộn xộn: “Phu nhân đang nói cái gì, phu nhân không ở trong phủ thì có thể đi đâu? Phu nhân…”
  
Nàng nhìn gương mặt Chương Hoa, dừng sửa miệng: “Công tử, công tử mấy ngày nay trong lòng tức giận, nô tỳ biết, nhưng lão gia đối xử với ngài rất tốt, nô tỳ, nô tỳ…!Công tử giải thích với lão gia…”
  
Chương Hoa trông nàng bị dọa lắp bắp, liền biết mình không gánh nổi phần tri kỷ này.
  
Vừa hay, mang một nữ tử theo bên cạnh tên đoạn tụ như y lắm thứ rắc rối, lúc y tới hai bàn tay trắng, giờ ra đi cũng không nên lằng nhằng.
  
Chương Hoa nâng người dậy,: “Hắn đối xử tốt với ta ta tự nhiên biết, ta đương nhiên biết, tốt chứ…..

Ta vốn cũng là khuyên mình như vậy, nhưng ngươi xem, ông trời cũng nhìn không nổi ta tự mê hoặc bản thân, để cho bọn họ lảng vảng trước mặt ta, rõ ràng muốn nói cho ta biết, không phải không làm được, mà là không muốn làm.


  
Y luôn rất hiếm khi khó xử chính mình, bằng không mấy năm nay khẳng định không sống nổi.
  
Bất quá, hôm nay y chỉ có thể hâm mộ liếc mắt nhìn nơi Quý An vừa mới đứng qua, tuyệt vọng lại giải thoát, đem vô số điểm tốt mình từng thay người nọ tìm, toàn bộ lật đổ.
  
—— tình không đủ sâu nặng thôi..
  
Nhưng A Anh không hiểu, nằng nặc khóc lóc khuyên y đừng lẩn quẩn trong lòng, Chương Hoa không nói nhiều với nàng nữa, thở dài: “Thôi, ngươi cảm thấy nhà nào tốt, ngày mai ta chuẩn bị của hồi môn cho ngươi.


  
Sau y không quản tiểu nha hoàn khóc lóc sướt mướt, lưu một câu “Ta đi ra ngoài, ngươi tự mình trở về trước đi” liền đẩy cửa rời khỏi, đo kích thước thân thể, lại vẫn cảm thấy cấp bách như cũ, trực tiếp hỏi vóc người có khác biệt quá nhiều so thành phẩm đã làm xong hay không, chi thêm tiền đem quần áo có sẵn mua hết.
     
Giả nữ ngần ấy năm, y đều sắp quên mất, hồi trước bản thân cũng từng là một thiếu niên lang trương dương tiêu sái.
  
Y chưa biết con đường phía trước có gì đang đón, nhưng y đã gặp qua Yến Hoài và Quý An, không thể cứ tự lừa mình dối người.
  
Bất quá chưa đi được vài bước, phía sau có người chạy ào tới, gọi y: “Công tử! ”
  
A Anh nước mắt chưa kịp lau, gấp gáp chạy, lảo đảo khóc cầu: “Công tử đi đâu ta liền đi đó, ta không lập gia đình, ta hầu hạ công tử cả đời…”
  
Chương Hoa khóe miệng lộ nụ cười, nói: “Được.


  
Mang theo tiểu nha đầu không thể như một mình y không vướng bận, Chương Hoa nhấc nhấ túi tiền, nói: “Vậy ngươi hồi phủ một chuyến, giúp ta đưa phong thư cho vị chính phòng kia, lại đi vào phòng ta, đem ngân phiếu ta tích góp lấy ra đây.


  
A Anh mặt mũi lem luốc ngây ngốc hỏi: “Công tử, chúng ta đi đâu ạ? ”
  
Chương Hoa quay về tiệm may tìm người mượn giấy bút viết thư, thẳng thừng: “Vào kinh ứng thí.


  

Quý An vẫn chưa biết giữa cậu và Chương Hoa đã xảy ra liên hệ kỳ diệu như thế nào, cũng sẽ không biết cả hai đối với vận mệnh của đối phương tạo nên ảnh hưởng ra sao, hiện tại đang vi vu trong Trân Bảo Các, tỉ mỉ chọn vòng tay vàng nhỏ đeo cho bé sơ sinh.
  
Phần lễ vật này không phải dành cho đôi long phượng thai của Yến Châu, Quý An muốn mua tặng cho Thúy Hòa.
  
Dạo trước vô tình chạm trán Tân Trì ở chùa, Tân Trì từng nói Thúy Hòa mang thai, nhưng lúc ấy cậu quá sợ hãi, trong lòng lại sốt ruột “bệnh” tình Yến Hoài, nhất thời không kịp phản ứng, mãi đến bữa sau mới hậu tri hậu giác, bắt được tin tức từ lời nói Tân Trì.
  
Cậu nhận ân tình săn sóc của Thúy Hòa, trong bụng luôn xem Thúy Hòa như chị, vô cùng nhớ mong.
  
Cậu không hiểu nổi sự thay đổi thái độ của Tân Trì, nhưng cậu biết cảm xúc y có hiện giờ với cậu, cho dù không để tâm đến Thúy Hòa, thì Tân Trì vẫn cứ phải cưới chính phòng phu nhân, Quý An không hiểu âm mưu quỷ kế, cũng rõ ràng cuộc sống của Thúy Hòa chắc chắn là không dễ chịu.
  
Cậu sợ Thúy Hòa mang thai bị khi dễ, nhưng bản thân lại tuyệt đối không dám lộ diện gần Tân phủ, Yến Hoài “ôm bệnh trên giường” kéo dài tận bây giờ, chờ khi chọn xong giày đầu hổ cho hai đứa nhỏ, Quý An mới cùng Yến Hoài nhắc tới, nói muốn sang thăm Thúy Hòa.
  
Cổ đại xuất giá tòng phu, huống chi Thúy Hòa còn bán thân khế ước vào phủ, chỉ có thể làm tiểu thiếp cho thiếu gia.

Quý An lượng sức mình bé mọn, liền nghĩ đưa vào được chút bạc cũng tốt rồi.
  
Có điều, nam tử thăm nom nội quyến không phù hợp, Yến Hoài thương lượng với Quý An, mua cho đứa nhỏ sắp chào đời một đôi vòng tay vàng, lại gói ít bạc vụn, nhờ vị Đông Sinh cô nương của Hoắc Hương thay cậu thử một chuyến.

Cô nương nhà bình thường không giống tiểu thư được nuôi chốn khuê phòng, không đến mức ngay cả cửa nhà cũng không được ra, thừa dịp mẹ Đông Sinh bộn rộn bán bánh bao, Hoắc Hương nhanh chân tha thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình vào nhà người ta.
  
Đông Sinh nhiệt tình, nghe Quý An kể xong lập tức gật đầu đồng ý, cam đoan nói mình nhất định sẽ hỗ trợ đưa tận tay Thúy Hòa rồi mới trở về.
  
Ai mà nghĩ, cam đoan như trò đùa.
  
Đông Sinh tự báo gia môn, nói là thiếu phu nhân Yến gia sai nàng tới, được người Tân phủ khách khí nghênh đón, sau đó…
  
Đông Sinh về nhà, còn khiếp sợ muốn chết, bưng chén nước khoa tay múa chân: “Ta nói là thiếu phu nhân Yến gia sai ta tới, hạ nhân đi truyền một tiếng liền cho ta vào.

Tân phủ thật lớn, ta đi theo đại nương dẫn đường đi rất xa, phải qua vài cánh cửa mới xem như đến địa phương cần đến, phòng ốc to oạch…!vườn tược trồng đủ loại cỏ cỏ hoa hoa, vừa vào phòng, vị thiếu phu nhân kia liền bảo Thúy Hòa di nương nghỉ ngơi rồi, nhà giàu ngay cả di nương đều có thể ngủ đệm lông hồ ly thượng hạng thế à? Trên bàn, riêng bánh bánh thôi đã bày phân nửa, so với bánh bao nhà chúng ta nhìn còn thơm hơn! ”
  
Nửa ngày không đánh nổi trọng tâm, Quý An nghe nghe bắt đầu sốt ruột, ngắt lời hỏi: “Vậy, vậy ngươi có trao được đồ cho Thúy Hòa tỷ tỷ không? ”
  

Đông Sinh khát nước, tu ừng ực hết nước trong ly, Hoắc Hương vội vàng rót thêm ly nữa, mới nghe Đông Sinh tiếp tục nói: “Đưa rồi.

Bất quá khi ấy thiếu phu nhân Tân gia cũng ở đấy, tự mình hầu hạ Thúy Hòa cô nương uống mật ong, ta còn nghe Thúy Hòa cô nương cười chê thiếu phu nhân quá cẩn thận, Thiếu phu nhân liền nói gần ngày gì gì ấy, không cẩn thận thì làm sao ấy.


“Sau thấy thứ ta đưa, vốn nàng đã nổi sùng, la không hiếm lạ, không được thu, sắc mặt cũng chẳng mấy đẹp, dọa ta cứng đơ người, may mà không biết Thúy Hòa cô nương thì thầm gì cùng thiếu phu nhân, còn xoa xoa tóc Thiếu phu nhân, nàng ta tự dưng mặt đỏ lựng, thì không nổi giận nữa, kêu đem đồ đạc đưa cho Thúy Hòa cô nương thu.”
  
Nàng quay đầu nhìn Quý An: “Tiểu quý nhân, Thúy Hòa cô nương nhờ ta truyền lời, bảo ngươi không cần lo lắng cho nàng ấy nữa đâu, hiện giờ nàng sống rất tốt, nói chờ nàng thuận tiện sẽ ghé thăm ngươi.


  
Ngập ngừng giây lát lại nói: “Làm thế nào ta cứ cảm thấy…!Không hề giống tiểu quý nhân nói nha, Thúy Hòa cô nương sống chẳng thảm chút nào.


  
Quý An ngây người, chuyện này, chuyện này đích xác cùng cậu tưởng tượng tách xa một trời một vực.
  
Nhưng thực ra Yến Hoài thì như có điều suy nghĩ, hắn đã từng nghe qua ít lời đồn đại về nữ nhi Vân gia bất đồng với những nữ tử khuê các khác, hôm nay chứng kiến, không chừng là thật.
  
Hắn cười cười vuốt đầu nhỏ Quý An, thành công làm cho Hoắc Hương phơi cái biểu tình mù mắt cún, nhẹ nhàng hỏi: “Đồ đưa xong rồi, tạm thời có thể yên tâm chưa? ”
  
Cũng đúng, nghe cách diễn tả của Đông Sinh cô nương, xem như vị chính phòng phu nhân muốn đối với Thúy Hòa làm gì, cũng phải chờ hài tử sinh xong mới tính được.
  
Quý An thoáng yên tâm, cảm ơn Đông Sinh cô nương, hai người đem Hoắc Hương vứt bỏ, cáo từ.
  
Lăn qua lăn lại chốc lát, sắc trời đã gần hoàng hôn, trời chiều ngả bóng, nhuộm cả con phố thành một dải sắc màu ấm áp.

Yến Hoài dắt Quý An hồi phủ, đi một hồi, Yến Hoài nhéo nhéo mặt Quý An, cười khen: “An An chúng ta quả nhiên là tiểu quý nhân, ai đối tốt với An An chúng ta, người đó chắc chắn vận khí sẽ thực tốt.

”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.