Bên trong nội thành vẫn còn dấu vết của mùa đông đọng lại, lại vừa có một đợt không khí lạnh ghé qua, trên mặt nước là một tầng băng mỏng, mặt cỏ bên ngoài sân golf bị sương tuyết làm cho héo rũ, thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá lìa cành rơi xuống tạo thành một quang cảnh yểu điệu yên tĩnh không tiếng động.
Nhưng cho dù thời tiết có lạnh trở lại đi chăng nữa thì những người tới đây vẫn sẽ tìm được nơi vui chơi của riêng mình.
Không thể chơi golf ngoài trời, những người yêu thích golf cũng đã di chuyển vào những căn phòng bên trong, bên ngoài ngập tràn băng tuyết, bên trong lại là nhiệt độ 30 độ ấm áp, dưới nhiệt độ như vậy thoải mái hạ gậy đánh bóng, cũng là một trải nghiệm thú vị khác.
Thương Hoài Nghiên nghĩ đến vấn đề nhà hàng của Dịch Bạch Đường, sau khi tỉnh ngủ đã tự mình gọi cho Đàm tổng một cuộc điện thoại, quyết định thời gian gặp mặt.
Đến xế chiều hôm đó, khi đồng hồ điểm 3 giờ, Thương Hoài Nghiên mang theo trợ lý tiến vào, vừa vào trong phòng chơi golf đã có một người đàn ông chừng 40 tuổi, vẻ ngoài hơi thô tiến lên đón, nở nụ cười tươi, đưa tay ra bắt lấy tay của Thương Hoài Nghiên: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Thương tổng đến đây thật sự là vinh hạnh của tôi!”
“Đàm tổng khách khí quá rồi,” Thương Hoài Nghiên cũng cười, “Trước đó vẫn luôn nghe danh Đàm tổng, vốn dĩ vẫn luôn muốn tìm thời gian cùng Đàm tổng gặp gỡ giao lưu, hiện tại cũng coi như được thỏa lòng.”
Đôi tay hai người cùng bắt tay thật chặt.
Đàm tổng nói: “Đến đây nào, Thương tổng, trước tiên chúng ta chơi một ván đã, vừa chơi vừa nói chuyện.
Không phải là tôi khoe khoang gì chứ trên phương diện làm ăn, tôi không dám so với Thương tổng, thế nhưng về việc chơi golf thì năng lực của tôi cũng rất ít người có thể hơn được, ha ha.”
Vừa nói chuyện, ông ta vừa đưa Thương Hoài Nghiên đến sân chơi, trong đầu cũng suy nghĩ xem vì sao Thương Hoài Nghiên lại đích thân đến tìm mình.
Đối với tập đoàn của Thương Hoài Nghiên ông ta cũng không xa lạ gì, cũng coi như là một nhân vật phong vân trong thành phố, là nhân tài kiệt xuất trong nghề, đối với loại tập đoàn lớn như vậy mà nói, vấn đề nội bộ lúc nào cũng vô cùng phức tạp, có lẽ bởi vì bản thân Thương Hoài Nghiên cũng không coi trọng ông ta, hay cũng có thể bởi vì có những người khác trong Thương gia coi trọng ông ta hơn, cho nên trước đây ông ta và Thương Hoài Nghiên chưa từng gặp mặt tiếp xúc qua.
Vì thế, khi nhận được điện thoại do đích thân Thương Hoài Nghiên gọi đến, kinh ngạc của ông ta quả thật là khó có thể dùng bút mực nào để hình dung, cũng đặc biệt muốn biết rốt cuộc là loại chuyện gì lại có thể khiến cho Thương Hoài Nghiên có ngoại lệ tiếp xúc với mình.
Sau đó ông ta nghe thấy Thương Hoài Nghiên nói bằng giọng điệu thoải mái:
“Cũng không có chuyện gì, tôi có một người bạn tốt làm đầu bếp hiện tại đang muốn tìm một nơi để mở nhà hàng, tôi nhớ Đàm tổng có vài vị trí khá tốt vẫn còn đang trống phải không?”
Đàm tổng chờ Thương Hoài Nghiên nói tiếp.
Nhưng Thương Hoài Nghiên nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, cứ thế nhìn Đàm tổng tủm tỉm cười, chờ đối phương trả lời.
“…” Đàm tổng.
Hả? Ồ? Chỉ đơn giản thế thôi à? Chẳng lẽ cậu ta chỉ muốn tìm đại một lý do nào đó để đến đây lấy lòng mình? Lẽ nào cậu ta đang có hậu chiêu gì hoặc địa vị trong gia tộc bị giảm sút cho nên muốn cố gắng tranh thủ từ bên ngoài?
Trong đầu Đàm tổng xẹt qua đủ loại lý do khác nhau, bên ngoài thì hào phóng thẳng thắn nhưng trong lòng lại cảnh giác 10 phần: “Không phải chỉ là một cửa hàng thôi sao? Thương tổng cũng đã lên tiếng, chẳng lẽ tôi lại từ chối?”
Thương Hoài Nghiên cười nói: “Tốt lắm, tôi muốn gian cửa hàng A0018-A0023.”
Đàm tổng kinh ngạc, vì một gian cửa hàng mà tìm hiểu kĩ càng đến mức đó à? Ông ta nhớ kĩ lại từng tên của mỗi gian hàng, sau đó nhớ ra, đó là một gian hàng có mặt tiền đối diện với ngã tư và cầu vượt, vị trí địa lý có thể coi là ưu việt nhất trong số những cửa hàng mà ông ta có.
Ông ta cười nói: “À, thì ra là nó, không thành vấn đề, trước đây vốn dĩ cũng đã có người tìm đến, nhưng tôi còn chưa đồng ý, vừa hay Thương tổng đã lên tiếng, vậy nơi đó sẽ để cho Thương tổng.”
Thương Hoài Nghiên thoả mãn gật đầu: “Tiền thuê thế nào?”
Đàm tổng:…!Ồ.
Đàm tổng thăm dò: “Thương tổng cũng là người trong giới, chiết khấu 30%, Thương tổng thấy sao?”
Thương Hoài Nghiên không hài lòng lắm: “Có hơi cao.”
Đàm tổng:…!Cái gì.
Đàm tổng dò xét: “Vậy ý của Thương tổng là?”
Thương Hoài Nghiên nở một nụ cười vô cùng dễ mến, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Tiểu Tống, đưa ra hai bản hợp đồng, một phần là tiền thuê nửa năm, còn một phần khác là yêu cầu hợp đồng dành cho Đàm tổng.
Đàm tổng nhìn vào thỏa thuận hợp đồng đối với cửa hàng trước, thật là muốn tắt thở.
Nếu như ví tiền thuê nhà là một con người hoàn chỉnh, vậy thì Thương Hoài Nghiên đã băm người đó thành 8 mảnh, chỉ để lại cho ông ta một cái chân! Mà cái chân đó còn là cái chân muỗi! Khốn nạn, cho dù là người chức cao trọng vọng cũng không thể bắt nạt người khác như thế được!
Còn về phần một hợp đồng khác.
Đàm tổng nhanh chóng nhìn qua, lập tức rút ra kết luận: Kết hợp cả hai phần, mình có lời.
Vì vậy, một giây sau, ông ta cũng mỉm cười thân thiện: “Ôi chao, Thương tổng thật đúng là khách quý, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không có gì quan trọng cả.
Cứ theo ý Thương tổng là được.”
Thương Hoài Nghiên hướng về phía Tiểu Tống lần thứ 2, gật gật đầu.
Vì vậy, một chiếc bút kí được đưa đến trước mặt Đàm tổng.
Đàm tổng nhìn thứ trước mắt mình, ý tứ rõ như ban ngày, trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc, thật đúng là dở khóc dở cười.
Cũng không biết Thương Hoài Nghiên hôm nay trúng phải loại gió gì mà lại tự mình dùng phương thức này để kí một bản hợp đồng thuê một gian cửa hàng trong vòng nửa năm…
Mà hình như loại thủ pháp này còn có vẻ quen mắt?
Giống như thủ đoạn sói xám lớn dùng để dẫn dụ thỏ trắng nhỏ?
Thế nhưng dù là sói xám hay thỏ trắng gì đó cũng không có quan hệ gì với mình cả.
Cái mình cần là một bản hợp đồng không có vấn đề, lợi nhuận không có vấn đề, chỉ cần cầm bút kí tên là được!
Một bút hạ xuống, tên đã được kí xong.
Đàm tổng cùng với Thương Hoài Nghiên nhìn nhau nở nụ cười, cả hai cùng thỏa mãn.
Thương Hoài Nghiên vô cùng vui vẻ nhận lấy hợp đồng, trong chớp mắt tư thái hiên ngang, hận không thể mọc cánh bay về nhà, đích thân giao cho Dịch Bạch Đường!
Có điều, trước khi về nhà, sau khi nhận được lời cảnh báo từ việc của Vương Nhạc Vi, Đầu óc bị sự ngọt ngào của Dịch Bạch Đường làm cho mê muội cuối cùng vẫn kịp nhớ ra bản thân vẫn còn rất nhiều oanh oanh yến yến vây quanh, vì vậy dặn dò Tiểu Tống: “Vừa vặn cũng vào dịp Tết, cậu liên hệ với những người bạn trai bạn gái trước đó của tôi, tặng cho họ một phần lễ vật lớn rồi không cần liên lạc lại nữa.”
Tiểu Tống: “…” Qủa nhiên, mình đã có dự cảm từ sớm rồi, một củ cải lớn hoa tâm cuối cùng cũng ngã xuống một cái hố rồi đúng không? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, còn là ngã không hề nhẹ, cũng không biết là dạng hố sâu gì.
Cũng chỉ có mấy ngày, năm cũ đã qua đi, giao thừa vừa kịp đến.
Từ tối qua đến chiều nay, Dịch Bạch Đường đã nhốt mình trong phòng bếp, thần thần bí bí chuẩn bị đủ các loại nguyên liệu nấu ăn.
Buổi sáng Thương Hoài Nghiên vẫn còn băn khoăn hôm nay là giao thừa, muốn vào trong bếp nhìn xem bữa tiệc đêm giao thừa hôm nay của hai người sẽ có những gì, nhưng cuối cùng lại bị Dịch Bạch Đường đẩy ra khỏi bếp một cách thô bạo, đồng thời còn nhét vào trong tay y một tờ giấy lít nha lít nhít chữ, yêu cầu y đến siêu thị lớn gần đó mua đủ đồ về.
Thương Hoài Nghiên: “…”
Y bất mãn cầm lấy tờ giấy lái xe chạy về phía siêu thị, chạy hết vài cái siêu thị lớn nhỏ mới có thể mua đủ hết những thứ Dịch Bạch Đường cần.
Đến khi y lái xe với đầy đủ chiến lợi phẩm đặt phía sau xe trở về, vừa vặn nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng trước cửa biệt thự của mình, còn Dịch Bạch Đường thần sắc nghiêm túc, thái độ khác thường, không ngại phiền phức nói cho họ: “Từ đây đến Đổng Gia thôn cần 1h35~1h55.”
“Trong tay của anh toàn bộ là salad, khoảng 4h30 chiều đưa đến là được.”
“Trong tay anh là đồ ăn nóng, 4h40 chiều đưa đến là được.”
“Trong tay anh là cơm, canh, nhớ đưa đến vào 4h50 chiều là được.”
Nhóm nhân viên chuyển phát nhanh: “…”
“Còn một cái cuối cùng.” Dịch Bạch Đường nói đến đây thì dừng lại, lúc đưa ra còn hiếm thấy hắn có biểu hiện không muốn.
Nhưng rất nhanh, phần không muốn ít ỏi đó đã biến mất khỏi gương mặt hắn, hắn mặt không thay đổi giao đồ vậy cho người chuyển phát nhanh thứ 4 đang đứng trước mặt: “Quyển sách này, nhất định phải tự tay giao cho đối phương.
Đây là vật độc nhất vô nhị trên thế giới.”
Nhóm chuyển phát nhanh: “…”
Bọn họ đều để lộ ra khuôn mặt không cảm xúc, nhận lấy đồ ăn cùng đồ vật, cho lên xe, phóng đi.
Lúc này Thương Hoài Nghiên mới lái xe vào trong biệt thự.
Dịch Bạch Đường đã sớm nhìn thấy xe của Thương Hoài Nghiên, hắn ngẩng đầu: “Mua hết các thứ rồi?”
Thương Hoài Nghiên: “Mua hết rồi!”
Dịch Bạch Đường thoả mãn gật đầu: “Buổi tối anh muốn ăn gì?”
Thương Hoài Nghiên: “Ồ!”
Dịch Bạch Đường: “Làm sao?”
Thương Hoài Nghiên nhân cơ hội hỏi: “Những thứ vừa nãy là?” Buổi sáng đẩy y ra thô bạo như vậy, y còn tưởng hôm nay Dịch Bạch Đường chuẩn bị đồ ăn đặc biệt gì cho mình!
Dịch Bạch Đường: “…!Đó là cho người khác.”
Thương Hoài Nghiên cảnh giác: “Có ai đặc biệt vậy?”
Nhất thời Dịch Bạch Đường lại nhớ đến hồi ức không tốt trước kia, trên mặt không hề cảm xúc, nói: “Là trưởng bối hôm trước lì xì cho tôi 1 triệu.” Thế nhưng mặc dù hắn đã bận rộn cả một buổi tối và ngày hôm sau, nhưng kết quả như thế nào hắn cũng đã sớm biết, quả thật là không cần suy nghĩ, từ nhiều năm rồi, mỗi năm đều phải trình diễn một màn như vậy, không cần nghĩ cũng đoán được, đối phương nhất định sẽ nếm thử hai miếng, sau đó cười lạnh một tiếng, lại quăng đũa, dùng hành động đó để biểu hiện bất mãn đối với trù nghệ của hắn, sau đó hắn cũng chẳng vui vẻ gì, tiếp sau đó nữa, hắn sẽ làm vài món ăn, đối phương chê bai hắn, còn đối phương cũng sẽ làm một vài món ăn cho hắn – hắn không chê bai nổi!
Thôi, cuối năm, những thứ không vui như thế này cũng không cần nhắc đến làm gì!
Dịch Bạch Đường quay người đi vào nhà bếp, bắt đầu làm bữa tối cho mình và Thương Hoài Nghiên.
Mặc dù Thương Hoài Nghiên không nói buổi tối muốn ăn gì, nhưng theo năng lực của hắn chẳng lẽ lại không biết cây non muốn ăn gì à, hừ.
Hắn cũng đã nghĩ xong, trước tiên sẽ làm một bàn hỉ khí dương dương, tiếp đó lại làm một bàn kim ngọc mãn đường, sau đó sẽ là mỗi năm no đủ, đoàn tụ sum vầy, và cuối cùng là…
Đồ ăn lần lượt được mang đặt lên bàn.
Hỉ khí dương dương là gà luộc ngẩng đầu ưỡn ngực; kim ngọc mãn đường là cơm rang trứng được đặt trong dứa vàng óng ánh; mỗi năm no đủ là một con cá hấp xinh đẹp; đoàn tụ sum vầy chỉ dùng gạch cua tạo thành một vòng tròn, ở giữa đặt miến, thịt viên, đậu phụ cùng với các loại nấm, lại cho thêm nước canh, các loại gia vị nấu ăn khác nấu thành.
Bốn món ăn giống như “chúng tinh củng nguyệt” vây quanh một món ăn được đậy kín ở giữa.
Lúc này Thương Hoài Nghiên cũng đã ngồi xuống bên cạnh bàn.
Y mở vật ở giữa ra theo sự ra hiệu của Dịch Bạch Đường, vừa mở vừa cười nói: “Là vật gì mà thần bí thế?”
Không có đồ vật nào cả.
Dưới ánh trăng, dưới ánh sao, dưới ánh đèn, cùng với một thành phố ồn ào náo nhiệt bên trong.
Một mầm cây nho nhỏ xuất hiện.
Trong nháy mắt, Thương Hoài Nghiên run rẩy.
Cây non làm từ nguyên liệu nấu ăn giống y như thật, bất kể là rễ cây cắm sâu trong đất mẹ hay là cành lá nhỏ bé nhưng tinh tế, dù là lá non vừa nhú hay những phiến lá phấp phới tứ phương đều sống động vô cùng, phồn thịnh khỏe mạnh.
Ánh mắt đầu tiên của Thương Hoài Nghiên vừa nhìn thấy cây non này đã thích ngay.
Y khen không dứt miệng: “Thật là đẹp quá, đây là gì thế?”
Dịch Bạch Đường bình tĩnh: “Điểm tâm ngọt sau khi ăn xong thôi.”
Bọn họ ngồi xuống bên bàn, trước khi ăn cơm, Thương Hoài Nghiên đã không kịp chờ nổi, đưa hợp đồng đã kí kết liên quan đến cửa hàng thuê kia cho Dịch Bạch Đường xem.
Cái này còn chưa hết.
Ngoại trừ phần quan trọng nhất là địa điểm, trong vòng 2-3 ngày, Thương Hoài Nghiên đã liên hệ với đội ngũ thi công để trang trí cho cửa hàng, cùng với đó là nhân viên kế toán, nhân viên phục vụ, tất cả đều nói qua cho Dịch Bạch Đường, ngoài ra còn có nhân viên chuyên nghiệp phụ trách quản lý chung của cửa hàng, giá cả, cách thức tuyên truyền.
Về phần các loại giấy phép hành nghề hay các việc sau khai trương khác thì phải đợi trang trí xong mới có thể xác định được.
Hợp đồng được đặt trong tay Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường chỉ cần nhìn qua cũng đã nhận thấy nội dung được liệt kê rõ ràng, tỉ mỉ, mỗi phần hợp đồng đều nhận được mức ưu đãi không giống với bình thường.
Kì thật cây non đối với mình vô cùng tốt.
Dịch Bạch Đường lật qua lật lại, nghĩ như vậy.
Mà mình cũng đối với cây non tốt vô cùng.
Dịch Bạch Đường cảm thất thật hài lòng.
Hắn đang muốn đặt hợp đồng trong tay xuống thì bên trong lại đột nhiên rơi ra vài trang giấy màu sắc rực rỡ.
Thương Hoài Nghiên: Căng thẳng quá.
Dịch Bạch Đường run run, nhặt những trang giấy đó lên, phát hiện màu sắc xanh xanh đỏ đỏ đó là những bản nháp về các cách trang trí khác nhau.
Mỗi một tờ…!Nhìn qua đều rất dụng tâm.
Dịch Bạch Đường: “Đây là?”
Thương Hoài Nghiên tằng hắng một cái: “Thích không? Tôi không biết cậu muốn dùng phong cách gì để trang trí cho nhà hàng, cho nên tôi thiết kế những thứ mà tôi thích trước.”
Cây non đang hái một trái cây trên cành của mình dâng cho mình.
Hương vị thật sự rất tốt?
Dịch Bạch Đường a một tiếng: “Không sai.” Sau đó hắn lại nói, chờ tôi sửa đổi lại vài thứ rồi sẽ đưa lại cho anh.
Thương Hoài Nghiên: Cảm giác giống như chúng ta đang cùng trang trí lại ngôi nhà của chúng ta vậy (*≧▽≦)ツ
Cây non đang rất vui.
Mình cũng cảm thấy rất vui.
Dịch Bạch Đường vẫn duy trì sự vui sướng trong lòng: “Ăn cơm đi.”
Sau đó, hắn cầm lấy cây non ở giữa, tiếp theo cắt một cành của nó, trong ánh mắt kinh ngạc của Thương Hoài Nghiên bình tĩnh ăn từng miếng một.
Cây non cũng không biết mình đang ăn nó.
Xong rồi, thật tuyệt.
♂
Cũng trong lúc đó, tại Đổng gia thôn, bên trong một căn phòng cổ lát gạch xanh nào đó, chủ nhân cuối cùng cũng nhận ba phần chuyển phát nhanh rất không giống bình thường vào đêm giao thừa.
Những năm qua, mỗi năm đều chỉ ăn hai đũa rồi ném, đến năm nay cuối cùng cũng có sự khác nhau.
Ông mặc quần áo mà Dịch Bạch Đường gửi đến cách đây không lâu, đi giày Dịch Bạch Đường gửi đến cách đây không lâu, cầm lấy lễ vật cuối cùng Dịch Bạch Đường gửi đến, là bút kí viết tay của bếp trưởng nước Pháp đương đại, vứt đũa!
Hỗn tiểu tử này!
Cánh đúng là cứng rồi, dài rồi!
Mới có năm thứ nhất mà thôi, mình không cho nó về nhà, vậy mà nó lại dám thật sự không về nhà!
Nếu để đến hai, ba năm nữa, nó có phải còn muốn hái cả giời xuống không đây!
Quả thực bị làm cho tức chết rồi!!!
???? BTV: Lão gia à, ngài bình tĩnh đã, cháu ngoại trai của ngài năm nay không về được vì còn phải bầu bạn với cháu ngoại dâu tương lai (cũng là trai) của ngài????.