Trong TV, video giới thiệu Mẹ nuôi già vẫn đang tiếp tục phát.
Dịch Bạch Đường phát hiện cánh cửa nhà hàng Có Cây cũng chỉ chợt xuất hiện rồi biến mất, tiếp theo, ống kính hướng đến hai cửa hàng ở phía đối diện với Có Cây.
Hai cửa hàng này một nhà bán giày chơi bóng còn một nhà bán đồ leo núi, bởi vì cả hai nhà đều đối diện với cửa vào của Có Cây nên không chỉ riêng Dịch Bạch Đường mà toàn bộ nhân viên trong phòng ăn đều có thể nhận ra.
Nhưng xuất hiện trong TV cũng không giống với cửa hàng mà mọi người quen thuộc.
Chỉ thấy bên ngoài cửa hàng bán đồ leo núi là lều bạt, lưới đánh cá, giày leo núi, quần áo thể thao,…!tất cả đều bị ném trên đất, đồ vật trên tường bị quấn thành một bó loạn cào cào, cứ như vậy xuất hiện bên trong cửa hàng khiến cho ai khi mới nhìn vào cũng cảm thấy giống như đêm qua có kẻ trộm lẻn vào cửa để phá hoại.
Bên trong Có Cây mọi người đã bắt đầu nói chuyện với nhau: “Chuyện gì xảy ra vậy? Hay là đêm qua có kẻ lẻn vào muốn trộm đồ?”
Tất cả mọi việc bắt đầu từ đây!
Ống kính máy quay lại xoay một vòng, chuyển đến cửa hàng bán giày chơi bóng ở sát vách.
Mọi người đều kêu lên một tiếng: “A!”
Bên phía cửa hàng bán giày chơi bóng tình trạng còn thảm hơn so với bên cửa hàng bán đồ leo núi, toàn bộ phần giày được đặt ở trên giá hiện tại đã rơi hết xuống dưới đất, ngay cả quầy hàng bên trong cửa hàng cũng bị người ta làm đổ trên mặt đất, ngay chỗ quầy hàng bị đổ còn có mảnh thủy tinh vỡ, một vài mảnh còn có vết máu!
Mọi người trong phòng ăn hai mặt nhìn nhau: “Đây là có người đến trả thù phải không?”
Giọng nói trầm bổng du dương của người dẫn chương trình truyền ra từ mic: “Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, vì sao hai cửa hàng đang kinh doanh yên ổn bỗng nhiên có một ngày lại gặp phải cảnh tai bay vạ gió? Nguyên nhân khiến cho bọn họ gặp phải tình huống đáng sợ như thế này là gì? Vào 9:30 tối nay, Mẹ nuôi già cùng người không gặp không về! Hiện tại tổ chương trình Mẹ nuôi già sẽ đến hiện trường để lấy thông tin cụ thể, sau đó sẽ gửi đến quý vị chân tướng của sự việc!”
Video 30″ ngắn ngủi giới thiệu nội dung của Mẹ nuôi già ngày hôm nay vừa kết thúc, bên trong nhà hàng Có Cây mọi người đã ầm ầm thảo luận việc phát sinh ngay bên cạnh: “Hôm trước tôi còn nhìn thấy hai cửa hàng đối diện kia vẫn đang rất tốt!”
“Vậy mà sáng sớm hôm nay cả hai cửa hàng đều không mở cửa, khi đến tôi còn cảm thấy buồn bực vì sao cả hai cửa hàng lại cùng nhau không mở cửa như thế.”
“Vậy xem ra là sự việc xảy ra vào lúc chúng ta đến Tiểu tùy viên!”
“Tôi thấy khả năng này rất lớn, rất có thể là đêm qua tên trộm đã âm thầm lẻn vào, kết quả là chọn thời điểm không đúng lúc, không lấy được vật đáng tiền!”
Mọi người thảo luận đến sôi nổi, khóe mắt Dịch Bạch Đường có ánh sáng lóe lên!
Hắn không một tiếng động rời khỏi nhà hàng Có Cây, hướng về phía đối diện đi loanh quanh một vòng.
Cửa kính đã được khóa lại.
Phía ổ khóa cũng không có vấn đề bất thường nào.
Hắn lại tiếp tục đi tới đi lui trong hiện trường một lần, trong sân cũng đang có rất nhiều người đang thảo luận sôi nổi về việc xảy ra của hai nhà này, ngoại trừ cửa hàng bị đập phá là do bảo vệ trực ban phát hiện ra cũng không có đáp án thống nhất nào.
Hắn đã chạm được đến những thông tin cần thiết, vì vậy quay trở lại phòng ăn của Có Cây, còn chưa vào trong đã thấy một người trung tuổi đứng trước cửa ngó nghiêng, đến khi thấy hắn đôi mắt cũng sáng lên, chạy chậm lại gần: “Ôi, cậu có phải là nhân viên ở đây không? Tôi có thể xin của cậu 2, nói với cậu vài câu được không?”
Dịch Bạch Đường: “…”
Hắn bình tĩnh nói: “Ông là phó đạo diễn của chương trình Mẹ nuôi già đúng không.”
Ông chú tuổi trung niên lập tức kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”
Dịch Bạch Đường: Hừ, tôi đã thấy ông vô số lần ở những phần ngoài lề của chương trình Mẹ nuôi già.
Dịch Bạch Đường tiếp tục bình tĩnh: “Tôi là người ở cách vách nhà Tiểu Nhật.”
Ông chú tuổi trung niên vừa định giới thiệu qua bản thân mình với Dịch Bạch Đường nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị câu nói này đập vào tai.
Ông ta nhất thời cảm thấy hơi phức tạp: “Hoá ra là hàng xóm của Tiểu Nhật.” Ông ta lại chỉnh lại câu nói, “Tiểu Nhật à, hóa ra là như thế, nếu vậy thì cậu biết chuyện gì đã xảy ra ở cửa hàng bên cạnh không?”
Dịch Bạch Đường: “Cửa hàng bị đập.”
Ông chú tuổi trung niên cảm thấy vui vẻ.
Dịch Bạch Đường tiếp tục: “Chương trình của các người vừa phát xong.”
Thằng nhóc này…!Sao lại có hơi cảm thấy cảm giác khó chịu với chương trình của chúng tôi nhỉ.
Ông chú tuổi trung niên nghẹn lại: “Vậy cậu còn biết vì sao cửa hàng bị đập…”
Dịch Bạch Đường: “Tôi biết.”
Ông chú tuổi trung niên: “Ồ?”
Dịch Bạch Đường tự tin: “Sự thật chỉ có một.”
Ông chú tuổi trung niên vực dậy tinh thần: “Ồ!” Ông ta có phần bị sự tự tin của người trẻ tuổi trước mắt này thuyết phục!
Dịch Bạch Đường: “Ông chủ của cửa hàng bán giầy chơi bóng và cửa hàng bán đồ thể thao ngoài trời từ trước đã không hợp nhau, đều là vì vài việc vặt vãnh mà nảy sinh mâu thuẫn, ngày hôm nay ông cản biển quảng cáo của nhà tôi, ngày mai nhà tôi lấn mặt tiền nhà ông; nửa đêm hôm qua cũng không biết vì lý do gì mà mâu thuẫn bị đẩy lên đến đỉnh điểm, ông chủ của cửa hàng bán giày chơi bóng dưới cơn nóng giận đã quyết định nếu không làm thì thôi, nếu đã làm thì sẽ làm đến cùng nên đã đập phá cửa hàng bán đồ vận động bên ngoài; lúc làm chuyện xấu đã bị ông chủ của cửa hàng bán đồ vận động ngoài trời bắt được, cũng bởi vì vừa vặn ông chủ của cửa hàng bán đồ leo núi muốn đập cửa hàng bán giày chơi bóng cho nên hai người đã đánh nhau, tình hình càng ngày càng kịch liệt.
Chuông cảnh báo vang lên, hai người chột dạ nên đã cùng nhau bỏ trốn, bảo vệ nghe thấy nên đã phát hiện chuyện gì xảy ra, báo cảnh sát xử lý, sau khi cảnh sát đến phát hiện sự việc thì đã tìm hai ông chủ này tiến hành giáo dục phê bình.
Sau khi bọn họ bị giáo dục phê bình xong lại không biết vì lý do gì mà đụng phải thành viên hoặc khán giả của chương trình Mẹ nuôi già ở ngay gần đây, cho nên đã cho Mẹ nuôi già một manh mối, Mẹ nuôi già quyết định đưa việc này lên truyền hình.”
Nói xong đầu đuôi câu chuyện, Dịch Bạch Đường bỗng nhiên chau mày: “Chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, ngày hôm nay đã lên truyền hình, hình như Mẹ nuôi già phản ứng quá nhanh thì phải.”
Hắn chờ một lúc nhưng không ai trả lời câu hỏi của mình, nhìn sang hai bên trái phải.
Ông chú tuổi trung niên trợn mắt há mồm.
Cực phẩm nha.
Cậu đã nói hết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, tôi làm thế nào phỏng vấn được người khác nữa?
Mọi người trong phòng ăn tâm trạng ngổn ngang.
Cực phẩm nha.
Bếp trưởng của chúng ta không thể bát quái như thế?!.