Editor: Yang1002
Gió xuân vừa thổi, cây hoè trụi lủi dần dần mọc ra mầm xanh.
Trong lúc lơ đãng, những đốm xanh li ti nối lại thành mảnh, trở thành tán cây xanh biếc.
Cây hòe nghiêng về phía mặt hồ, bóng râm rộng lớn che khuất bến thuyền cùng non nửa cầu đá phía dưới.
Ánh mặt trời từ giữa ngọn cây trút xuống, rơi xuống cầu đá hình thành một tấm thảm loang lổ.
Cơ Tùng đặt mình dưới bóng cây, trong tay y đang cầm một chén dã mạch.
Phó Diễn Chi có chút buồn bực: “Thức ăn cho cá ngày hôm nay cùng ngày xưa bất đồng.”
Cẩm lí trong hồ trân quý, thức ăn của chúng nó là từ thợ thủ công trong phủ tỉ mỉ điều phối.
Phó Diễn Chi thường xuyên lui tới Dung Vương phủ, đối với thức ăn cho cẩm lí cũng hiểu biết một phần, ông chưa từng gặp qua thức ăn cho cá có lệ như vậy.
Bầy cá tùy hứng, nhất là bầy cẩm lí bị người hầu nuôi tới kén chọn, có đôi khi rải thức ăn ra cũng không thấy chúng nó lội tới, càng đừng nói dã mạch tục tằng như vậy.
Phó Diễn Chi vui vẻ: “Dung Xuyên, dã mạch ngươi chuẩn bị không được a.”
Cơ Tùng giải thích: “Thứ này không phải cho cá ăn.” Mà là đồ ăn cho vịt và ngỗng, ngày xưa Nhan Tích Ninh chỉ cần đứng trên cầu gọi vài tiếng “Cạc cạc dát” về phía mặt hồ, sẽ có một đám ngỗng cùng vịt mang theo đại quân cẩm lí chậm rãi xuất hiện.
Cơ Tùng hướng mặt hồ gọi hai tiếng, nhưng trừ gió thổi mặt hồ gợn sóng, ngay cả một cọng lông ngỗng y cũng chưa thấy.
Cơ Tùng:……
Phó Diễn Chi cười ha ha: “Dung Xuyên vẫn là không biết cẩm lí, cẩm lí nếu có thể bị gọi, vậy cùng chó mèo có gì khác nhau? Lạc thú thưởng cá liền ở chỗ này a, nhìn thấy con cá ở trong hồ bơi qua bơi lại, tự tại cùng linh hoạt kỳ ảo, thực làm cho người ta hâm mộ a.”
Cơ Tùng trầm giọng nói: “Nếu đã ở trong ao, làm sao nói là tự tại?”
Trong lời nói của Cơ Tùng rất có chiều sâu, làm cho Phó Diễn Chi nghĩ tới triều đình gần đây.
Trong lúc nhất thời lão Thái phó cũng rất có cảm xúc: “Đúng vậy, cá trong chậu chim trong lồng, làm sao có thể tự mình làm chủ.”
Phó Diễn Chi quan sát sắc mặt Cơ Tùng: “Dung Xuyên a, qua một đoạn thời gian nữa, sợ là ngươi cũng không thể thanh nhàn.”
Cơ Tùng khó hiểu: “Ân sư đây là ý gì?”
Phó Diễn Chi thở dài: “Gần đây triều cục phức tạp, vây cánh của Thái tử và Nhị hoàng tử cắn xé nhau, không ít quan viên lục bộ liên lụy trong đó.
Thánh Thượng long nhan đại nộ, đối với hai vị điện hạ đã không thân cận như ngày xưa.
Mấy ngày trước đây lúc nói chuyện phiếm Thánh Thượng đột nhiên nhắc tới ngươi, lấy hiểu biết của cựu thần đối với Thánh Thượng, phỏng chừng chờ ngươi trở lại triều đình, hắn sẽ an bài chỗ tồi cho ngươi.”
Cơ Tùng bình tĩnh nói: “Thân là thần tử, thay Thánh Thượng phân ưu là bổn phận; thân là nhi tử, thay phụ thân giải ưu thiên kinh địa nghĩa.”
Phó Diễn Chi hơi hơi vuốt cằm, trong mắt toát ra vui mừng cùng tiếc nuối.
Nếu là Cơ Tùng không gặp chuyện phiền lòng này, tình huống hiện giờ đối với y được lợi rất nhiều a, đáng tiếc……
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, Nhan Tích Ninh trong tay bưng một cái mâm bước nhanh tới: “Dung Xuyên, Thái phó, mau nếm thử bánh nếp lá ngải.”
Trong mâm thô sơ bày năm viên bánh nếp tròn trịa màu xanh lục, sợ bánh nếp dính vào mâm, Nhan Tích Ninh ở dưới đáy lót một mảnh lá trúc.
Lúc này bánh nếp còn chút phỏng tay, Nhan Tích Ninh đem mâm đặt lên tay vịn xe lăn: “Cẩn thận nóng a, mới vừa ra nồi.”
Đang lúc Nhan Tích Ninh buông bánh chuẩn bị rời đi, Cơ Tùng nhẹ nhàng túm túm ống tay áo hắn.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhìn qua, Cơ Tùng sắc mặt bình tĩnh, nhưng vành tai hơi hơi phiếm hồng: “Có thể gọi nhóm vịt con của ngươi đến một chút hay không?”
Ánh mắt Nhan Tích Ninh dạo qua một vòng trên chén dã mạch, nhớ đến việc Phó Diễn Chi yêu cá này, hắn đột nhiên hiểu được dụng ý của Cơ Tùng.
Vì thế hắn cười bưng lên chén dã mạch, chỉ thấy hắn hướng về phía mặt hồ liên tục gọi ba tiếng, trên mặt hồ lập tức truyền đến tiếng đáp lại nhiệt tình: “Cạc cạc dát ——”
Âm thanh bọt nước ào ào từ xa lại gần, Phó Diễn Chi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía Đông Nam của Phẩm Mai Viên một đoàn ngỗng cùng vịt vỗ cánh bay lại đây, sợ chậm chân liền ăn không được dã mạch Nhan Tích Ninh tự tay rắc.
Trải qua một đoạn thời gian, đám vịt con và ngỗng con của Nhan Tích Ninh đang kì thay lông xấu hổ, chúng nó đang bỏ đi lông tơ mà mọc ra lông chim thành thục.
Tuy rằng chúng nó bộ dạng buồn cười, nhưng khi chúng mở cánh hướng về Nhan Tích Ninh bay tới, trường hợp kia vừa ấm áp vừa thú vị.
Nhóm vịt và ngỗng nhỏ đạp mặt nước chạy vội mà đến, phía sau là cẩm lí kết thành đội bám theo.
Trong chốc lát dưới cầu chật ních cá, vịt cùng ngỗng bị cá chen đến không dính được nước, chỉ có thể đạp đầu cá lắc lắc lúc lắc ăn dã mạch.
Phó Diễn Chi:……
Trận này ông chưa từng thấy qua! Rất đồ sộ! Ai nói bầy cá gọi không đến?
Nhan Tích Ninh đem dã mạch đưa cho Cơ Tùng: “Tốt lắm.
Hương vị thế nào?”
Trong tay Cơ Tùng đang nắm một viên bánh nếp, y đã cắn một ngụm rồi.
Da bánh màu xanh biếc mềm dẻo, ăn vào có một mùi cây cỏ nhàn nhạt.
Vừa mới phá lớp da, nước thịt bên trong liền chảy tới trên lá trúc.
Cơ Tùng ngậm vào chỗ bị y cắn ra, thật cẩn thận hút nước thịt.
Bận rộn từ sáng sớm, tới giờ này vừa lúc y đói bụng, bánh nếp chắc chắn trôi xuống, dạ dày y dễ chịu hơn rất nhiều.
Cơ Tùng không nhanh không chậm nuốt xuống bánh nếp trong miệng, khích lệ nói: “Rất ngon, đây là dùng cái gì làm?”
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: “Dùng lá non của cây ngải làm, vắt nước ngải rồi nhào chung với bột, sau đó bao nhân vào bên trong, bỏ vào nồi chưng là hoàn thành.”
Một phần nước ngải phải cân xứng với bao nhiêu bột, một cục bột có thể bao nhiêu nhân, một viên bánh nếp trong nồi phải chưng bao lâu……!Những việc này đều cần chú ý.
Đừng nghe hắn nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trình tự từng bước làm việc cũng không thể sai.
Nghe Nhan Tích Ninh nói đến cây ngải, Phó Diễn Chi ngạc nhiên bốc lên một miếng bánh: “Đây là dùng nước cây ngải làm ra?”
Cây ngải ông biết a, lúc thân thể người trong cung không khoẻ thường xuyên xông ngải, hương vị đó không thể nói là dễ ngửi.
Ngải thân thảo chính là một loại thuốc Đông y, vị đắng có thể so với khổ qua, đồ ăn dùng ngải làm ra có thể ăn ngon sao?
Nhưng mà chờ ông cắn một ngụm, lông màu lão Thái phó nhướng cao: “Ngon trơn, dẻo dai đặc sệt.
Thật không tệ!” Thịt viên chưng ông thường xuyên ăn, nhưng xem ra không ăn ngon như bánh nếp ngải này.
Nhan Tích Ninh cười nói: “Trong bánh nếp có thể bao nhiều loại nhân, thích ngọt có thể bao đậu, vừng, đậu phộng; thích ăn mặn có thể bao lòng đỏ trứng muối cùng chà bông.
Thời gian gấp gáp, ta chỉ kịp nhân măng băm.
Thái phó nếu thích, ta gói lại mấy viên cho ngài mang về.”
Nói xong Nhan Tích Ninh chuẩn bị quay về bếp, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu: “Dung Xuyên, Thái phó ở lại đây ăn cơm trưa sao?”
Cơ Tùng vẻ mặt thả lỏng khóe miệng câu lên: “Ân sư khó được một lần ghé Dung Vương phủ cùng nhau ăn một chút cơm rau dưa đi?”
Phó Diễn Chi còn đang trầm mê trong mỹ vị của bánh nếp không thể kiềm chế, nghe nói như thế ông chắp tay hành lễ với Nhan Tích Ninh: “Vậy phiền Vương phi.”
Nhan Tích Ninh cười dài: “Không phiền toái.”
Phó Diễn Chi nhất cổ tác khí ăn thêm hai viên bánh nếp, khi ông chuẩn bị ăn miếng thứ ba, chỉ thấy Nhan Tích Ninh cầm theo cây xiên cá đi tới.
Phó Diễn Chi nhất thời nhớ tới Vũ Bạch yêu dấu của ông, nhất thời sắc mặt trắng bệch: “Vương phi đây là……”
Nhan Tích Ninh sang sảng cười nói: “Dung Xuyên nói Thái phó thích cá, tiểu viện của chúng ta thứ khác không có nhiều, nhiều nhất là câ.
Ta xiên một con lên, giữa trưa làm cá kho tàu cho Thái phó nếm thử.”
Vì không khiến cho đám cá thân yêu biến thành bàn đồ ăn Trung Quốc, lão Thái phó tìm cớ không quay đầu lại rời khỏi Văn Chương Uyển.
Đương nhiên, thời điểm ông đi còn mang theo bánh nếp, cũng không tính tay không trở về.
Nhan Tích Ninh thật ra có chút tiếc nuối: “Thái phó chạy trốn thật nhanh, hắn sẽ không nghĩ rằng ta xiên cẩm lí lên làm cá kho tàu đi?”
Cơ Tùng ý cười càng sâu: “Người yêu cá không thể thấy cá bị thương.”
Nhan Tích Ninh lầm bầm hai tiếng: “Ta cũng yêu cá, ta yêu cá kho tàu, cá hấp, cá nấu dưa chua, cá chua ngọt……!Tất cả các loại cá nấu xong để lên đĩa, ta đều yêu.”
Cơ Tùng trầm ngâm một lát nhìn nhìn hướng Phó Diễn Chi chạy đi: “Không tồi, các ngươi đều là người yêu cá.” Chỉ là phương thức yêu cá không giống nhau thôi.
Cơ Tùng từng phi thường tôn kính Phó Diễn Chi, trước khi bị thương quan hệ của y và Phó Diễn Chi rất thân cận, y từng nghĩ rằng Phó Diễn Chi hiểu mình.
Nhưng sau này y mới phát hiện, nguyên lai ân sư cũng là người, chỉ cần là người thì sẽ có tư tâm.
Trước kia y sẽ lo lắng lão sư đăm chiêu suy nghĩ, hiện giờ y đã không muốn để ý.
Có phần tinh lực này còn không bằng ăn thêm một cái bánh nếp ngải.
Buổi chiều, Lãnh quản gia dẫn theo người hầu trong phủ đi tới Văn Chương Uyển, bọn họ mang đến dược vật chuyên môn đuổi trùng trong cung.
Đốt dược vật trong cung đưa tới hiệu quả tốt hơn so với đốt ngải nhiều, đương nhiên mùi vị cũng nặng hơn rất nhiều.
Bất quá chỉ cần mở cửa sổ thông khí nửa canh giờ, tất cả mùi đều sẽ tán đi.
Điểm này liền tốt hơn cây ngải, phòng ở sau khi đốt ngải xong, mùi hương chua sót mũi sẽ ám liên tục vài ngày.
Lúc các người hầu đang huân phòng, Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng đi tới ầu đá.
Mới vừa lên cầu nhỏ, Nhan Tích Ninh liền ngẩng đầu nhìn về phía tán cây hoè, hắn nhìn vô cùng chăm chú, ngay cả Thương Phong và Tiểu Tùng đánh nhau cũng chưa thể hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Cơ Tùng hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Nhan Tích Ninh cảm thán: “Thời gian qua thực mau, hoa hoè sắp nở.”
Hôm nay Cơ Tùng cũng chú ý tới: “Ân.”
Trong Văn Chương Uyển có rất nhiều loại cây đều bị chặt đi, Nhan Tích Ninh chỉ để lại duy nhất một cây hoè.
Thường nghe người ta nói nhìn vật nhớ người, ngữ khí Nhan Tích Ninh cảm thán lại hoài niệm, chẳng lẽ hoa hòe có ý nghĩa đặc thù đối với hắn?
Cơ Tùng đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy Nhan Tích Ninh hai mắt sáng rực lên: “Không uổng phí ta bón nhiều phân như vậy dưới tàng cây, nhìn xem nhiều nụ hoa như thế, thật sự là rất cảm động.
Tùng Tùng, hai ngày nữa chúng ta có thể ăn cơm hoa hoè.”
Cơ Tùng sửng sốt: “Cơm hoa hoè?”
Nhan Tích Ninh giới thiệu: “Thừa dịp hoa hoè còn chưa nở ra, hái nụ hoa xuống rửa, rải lên trên gạo đặt vào nồi chưng, chưng ra chính là cơm hoa hòe.
Có thể ăn ngọt cũng có thể ăn mặn, rất không tệ nga.”
Cơ Tùng:……
Y sai rồi, y không nên cùng một người trong đầu chỉ toàn là đồ ăn thảo luận đề tài nhìn vật nhớ người này.
Cơ Tùng nhìn về phía Phẩm Mai Viên, đáy mắt chất chứa hoài niệm sâu đậm.
Y cúi đầu nhìn hai chân mình, thân hình cao lớn không hiểu sao có chút cô đơn.
Nhan Tích Ninh đem tình tự của Cơ Tùng thu vào đáy mắt, vài ngày nay Cơ Tùng thường xuyên nhìn về phía Phẩm Mai Viên, y nhất định rất muốn đi Phẩm Mai Viên dạo một vòng.
Đáng tiếc Phẩm Mai Viên đường đá nhỏ và hẹp, xe lăn căn bản không thể đi vừa.
Xem ra Nhan Tích Ninh phải nói một chút với Lãnh quản gia, xem có biện pháp nào đem đường nhỏ mở rộng không.
Gió xuân phảng phất chút hương hè, hoa hòe trên cây càng lúc càng lớn, nụ hoa màu than chì dần dần trắng bệch.
Đã nhiều ngày đứng dưới tàng cây, vừa nhấc đầu đã có thể thấy hoa nặng trịch rêu rao giữa lá cây, Nhan Tích Ninh kiên nhẫn chờ, nhanh, cơm hoa hoè của hắn đang trên đường đến.
Sáng sớm mấy ngày sau, Nhan Tích Ninh vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy hương hoa quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy chỗ hoa hoè cao nhất đã nở.
Hoa hoè trắng noãn đón gió giãn ra cánh hoa tản hương thơm như một chuỗi chuông màu trắng.
Cơ Tùng đang ở sau án thư phê duyệt quân báo, lúc này y nghe thấy được thanh âm kinh hỉ của Nhan Tích Ninh: “Tùng Tùng, hoa nở!”
Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nhan Tích Ninh đứng ở ngoài bậc thang, dương quang sáng lạn dừng trên người hắn phủ một tầng sáng đẹp mắt.
Nhan Tích Ninh mặt mày mỉm cười, hắn nhiệt tình mời Cơ Tùng: “Đi nha, chúng ta cùng nhau hái hoa a!”.